Trưa ngày hôm sau, tôi uể oải đạp xe lên trường, vào tới cổng lớp mà nửa muốn vào nửa không vì ngại gặp Tiểu Mai, cứ ngần ngừ đứng mãi ngoài hành lang, giả vờ dáo dác đợi bất kỳ đứa bạn nào đó đi vào.
- Đi dzô, đứng chi ngoài đây thế mày? – Thằng C ôm cặp lò dò bước tới.- Ờ….tao đợi thằng T ấy mà! – Tôi lúng búng đáp.
- Sắp vào lớp rồi, sao không về chỗ đi N? – Đến lượt nhỏ P đi vào.- À….N chờ K mập vào chung cho vui! – Tôi kêu khổ.
Cứ thế, thằng T vào thì tôi nói là đợi thằng L, đến lúc L đội trưởng vào thì tôi nói là đợi thằng D, rồi thằng D bước vô thì tôi lại trớ qua là đợi K mập, cứ luôn phân vân là có nên nhờ bọn này vào lớp trước xem thử Tiểu Mai đã vào lớp chưa, nhưng nghĩ lợi hại một hồi tôi lại tặc lưỡi lắc đầu ko dám nhờ. Mãi đến lúc K mập xách cặp đi chung với nhỏ H tới lớp thì tôi mới kéo nó ra và tin tưởng nhờ hỏi:
- Ê, mày vào lớp xem Trúc Mai có trong đó ko nhé? Rồi ra nói tao!- Chi thế? Chuyện gì nữa? – Thằng này ngạc nhiên.- Thì cứ vào đi, tao nhờ đấy! – Tôi xua tay.
Hồi hộp đứng ngoài hé mắt nhìn vào, tôi chỉ thấy mỗi Vy đang ôn bài, và K mập thì nhìn quanh quất một hồi rồi lắc đầu. Tôi trố mắt nhìn nó, chẳng hiểu là thằng này ý bảo Tiểu Mai đang có trong lớp hay là ý bảo tôi có chuyện chẳng lành đây. Tôi thở dài đánh thượt, định bụng đợi thằng Q lên nhờ nó thử xem.
Vừa nghe có tiếng chân sau lưng, tôi lập tức quay lại nhìn xem là ai, thì bất ngờ gặp ngay Tiểu Mai đang ôm cặp đứng sững lại.
Hai đứa thẫn thờ nhìn nhau mất cả vài mươi giây, rồi tôi mới khó khăn nói ra thành tiếng:
- A….ừ…..! - ……………….!
Tôi đứng bất động không dám nhìn thẳng vào Tiểu Mai, và nàng cũng chẳng nhìn tôi, chỉ đưa ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài sân.
- Phiền….bạn tránh sang để mình vào lớp!- ……Ừ….ừ…!
Tiểu Mai nhẹ nói khách sáo, và tôi bối rối vội đứng sang bên, nhìn nàng ôm cặp bước thẳng vào trong.
- “ Ừm, thôi, Tiểu Mai vẫn lạnh lùng, vậy có lẽ là vẫn bình thường….chắc vậy…! “
Tôi bần thần nghĩ một hồi rồi mới lắc đầu đi vào lớp, không quên dạt qua dãy bên trái để tránh bị Vy hỏi phủ đầu như mọi hôm. Cũng chẳng biết sao nhưng tôi không muốn ai nói chuyện với mình lúc này cả, và nhất là Vy, vì tôi không biết phải đối diện em ấy như thế nào với bộ mặt bí xị này.
Khi bạn giả buồn, bạn có thể cười được, nhưng khi bạn buồn thật, thì đó cũng chỉ là cười buồn. Và tôi thì chẳng hề muốn phải buồn rầu trước mặt Vy chút nào, em rất tinh ý, dò hỏi một phát chắc tôi sẽ khai huỵch toẹt ra hết mất thôi.
Nhưng có gì để mà khai, khi tôi đã dứt khoát với Tiểu Mai rồi thì còn gì để mà nói nữa? Tâm trạng nào để mà nói nữa?
Vào giờ học, tôi có đôi lúc lại nhìn sang hướng Tiểu Mai, và lần đầu tiên trong suốt năm tôi thấy nàng lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm những gì thầy giáo đang giảng bài trên bảng.
Và cái gì tới nó phải tới, thầy Toán sau khi để ý thấy Tiểu Mai không chú ý suốt từ đầu buổi đến giờ, dù thấy đã mấy lần vờ ho húng hắng để nhắc chừng nhưng nàng cũng vẫn không có vẻ gì là nghe thấy.
Thầy Toán gấp sách lại gọi:
- Trúc Mai, em có nghe tôi giảng bài ko đấy?
Tiểu Mai vẫn yên lặng, và giật mình quay lại khi nhỏ H kéo tay nàng.
- Diệp Hoàng Trúc Mai?
Thầy Toán khẽ dập cây thước xuống bàn.
- Dạ?
Nàng từ từ đứng dậy, và tôi trông Tiểu Mai chẳng có vẻ gì là e ngại hay sợ sệt sẽ bị điểm kém hay phải vào sổ đầu bài.
- Nãy giờ em có nghe tôi giảng bài trên lớp không?- Dạ, thưa thầy không!
Tiểu Mai lắc đầu khẽ đáp, nhưng cả lớp thì ngạc nhiên ồ lên rõ to, tiếng xì xào bàn tán về một hiện tượng lạ, hẳn rồi, xưa nay tính khách quan ra thì Tiểu Mai là học giỏi nhất, và chăm nhất 10A1, hiếm có chuyện bị điểm thấp, và tuyệt đối không có chuyện nàng không nghe giảng bài hay đùa giỡn trong giờ học như bọn tôi.
Thầy Toán nhăn mặt đưa tay ra hiệu bảo cả lớp yên lặng.
- Tại sao em không chú ý học?- Dạ…thưa thầy, em hơi mệt! – Tiểu Mai trả lời.- Có thật không? – Thầy hỏi gặng.- Dạ, đêm qua em mắc mưa nên bị cảm mạo! – Nàng đáp.
Cam đoan rằng cả lớp chỉ một mình tôi là cảm thấy rằng lời vừa rồi của Tiểu Mai như là một lời trách cứ, tôi đâm ra không dám nhìn thẳng lên nữa, cúi mặt chăm chú vào quyển sách toán trước mặt.
- Ừm….vậy em xuống phòng y tế nghỉ chút đi! – Thầy dịu giọng nói, vì dẫu sao Tiểu Mai xưa nay cũng nghiễm nhiên được thầy xếp trong số 2 học trò cưng cùng với tôi.- Dạ….em ngồi nghỉ tại chỗ cũng được! – Tiểu Mai lắc đầu rồi ngồi xuống.
Khi sự việc xảy ra một lần, mọi người còn nghĩ đó là sự thật, nhưng khi nó xảy ra liên tiếp hơn hai lần thì thiên hạ đã bắt đầu ngờ rằng có lí do gì đó đằng sau hiện tượng lạ 10A1 này.
Giờ Anh văn và giờ Sinh tiếp theo, Diệp Hoàng Trúc Mai là cái tên bị xướng lên nhiều nhất, cô Hiền sau khi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Mai không đọc thuộc nổi đoạn ngữ văn thì chốc sau đã phải lắc đầu khi cô học trò cưng bỏ trống bài kiểm tra nhanh 5 phút. Gặng hỏi mãi cô cũng chỉ lờ mờ đoán được rằng có thể Tiểu Mai bị bệnh hoặc buồn chuyện gia đình. Và cô Sinh thì gần như phát cáu khi gọi mãi mà nàng cũng không lên bảng trả bài, đến khi thằng X gọi rõ to thì Tiểu Mai cũng lại mới giật mình mà đứng lên, bối rối giải thích nàng….bị bệnh.
Cả lớp nhìn nhau với một câu hỏi duy nhất, Trúc Mai hôm nay bị làm sao thế này? Em Vy thì quay xuống nhìn tôi ý như em ấy cũng chẳng hiểu gì, muốn xem tôi có đoán được gì không, nhưng tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ. Thằng T thì cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế, mong được thế chỗ trả bài cho Tiểu Mai.
Chỉ duy nhất có một mình K mập là nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi, vì lúc đầu giờ tôi đã trót nhờ nó xem có Tiểu Mai trong lớp không, và bây giờ nó liên hệ ra ngay lập tức.
Giờ ra chơi, tôi lẻn ra ngoài ghế đá ngồi một mình cho yên tĩnh, thì K mập lù lù bước tới ngồi xuống cạnh bên hỏi:
- Chuyện gì thế?- Chuyện gì là chuyện gì? – Tôi vờ không hiểu.- Mày đừng xạo, tao đoán chắc chắn mày có liên quan đến chuyện của Mai hôm nay! – Nó lắc đầu nói kiên quyết.- Hơ, tao chả biết gì sất! – Tôi chối đây đẩy.
- Mày không biết phải ko? Thế thì Vy sẽ biết!- Ơ… cái thằng này, điên à?- Không muốn Vy biết thì nói tao nghe chuyện gì, chỗ anh em cứ nói thật ra, có gì giúp được thì tao giúp!
Tôi trông cái mặt K mập lúc này thì hết chín phần là nó tò mò muốn biết chuyện gì, một phần còn lại hoạ may là nó muốn biết thật.
- Tao nói ra mày thế nào cũng kể với em H của mày, rồi H kể cho Vy, thế cũng như không!- Yên tâm, chuyện con trai tâm sự, kể cho bọn con gái làm quái gì!
K mập nói giọng chắc nịch thụi vào vai tôi, vậy là tôi cũng thấy xiêu xiêu, nghĩ thầm thà nói ra cũng tốt hơn là cứ ôm mớ sầu đời này trong bụng. Thế là tôi rầu rĩ kể lại mọi chuyện, có lúc đượm buồn, có lúc tôi phải ngừng lại một hồi rồi mới nói tiếp được, cố gắng dùng những từ ngữ nói giảm, nói tránh đi những gì liên quan đến tình cảm thật sự, những cảm xúc trong những ngày nay. Thế nhưng đó chỉ là một cố gắng đầy bất lực, khi tôi càng cố nói bớt đi thì càng có vẻ xúc động, tay cứ nắm lại liên tục như vẻ bất nhẫn không đành lòng khi phải nói rằng:
- Thật ra….từ đầu đến giờ….tao cũng…ừm…chỉ xem Trúc Mai là…ừm….thôi! Tao cũng không biết sao…nhưng….ờ….thì vậy…ừ…chắc…bạn……!!!
K mập vung tay đập mạnh vào lưng tôi rồi cười khổ:
- Cái thằng ngu, miệng nói mà mặt nhăn, láo cũng vừa vừa thôi mầy!