Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 148




Sau phút nói chuyện ngắn ngủi đó, cả hai đứa lại im lặng, Tiểu Mai vì sao thì tôi không biết, có lẽ nàng vẫn còn ngượng vụ khi nãy tụi tôi bị cả nhà cô Ba ghép đôi. Còn tôi thì im lặng vì cảm khái bởi phút ban nãy, và cũng bởi cuộc nói chuyện với anh Triết trước đó.

Gió đã bắt đầu lạnh dần, thốc ngược từng cơn khi tôi chạy quẹo sang đường NTT, rời khỏi đoạn bờ biển ban nãy. Gió thổi mạnh, tôi đã thôi thong dong mà chuyển sang nhấn mạnh pê-đan, ngược lên dòng những cụm lá cây và bụi bặm đang kéo nhau bay loạn xị.

Và gió cũng thổi mạnh trong lòng tôi, hất tung lên những tình cảm, những khoảnh khắc tôi đã cố và tự che giấu bằng một lớp bình phong mang dáng dấp một nụ cười rạng ngời và tươi vui.

Rồi từng hạt mưa nặng trịch rơi lộp độp, một cách thảng thốt và bất ngờ xuống vai hai đứa, lách tách và lạnh buốt. Tôi vội đạp nhanh để ra khỏi cung đường mà xung quanh chỉ toàn là những hàng cây xanh được trồng làm cảnh, mưa đã bắt đầu nặng hạt, khi đến toà nhà Đài truyền hình, tôi tấp xe vào lề rồi vội dắt lên hiên, dựng xe và cả hai đứa nép tạm dưới mái hiên bằng đá hoa cương chỉ nhô ra ngoài một đoạn nhỏ, và mưa vẫn có thể theo gió tạt vào chúng tôi.

Cả hai đều ướt mem, tôi nhìn sang Tiểu Mai, nàng vuốt từng lọn tóc ướt sũng dính bết trên đôi má hồng và bờ cổ trắng ngần thanh tao, nhìn tôi mỉm cười trong gió lạnh.

- Có ướt nhiều không?

- Hì, N nhìn lại mình đi, còn hỏi ai nữa!

- Mưa gì ác nhơn thế không biết, toàn chơi bất đắc kỳ tử!

- Trời không mây, gió lạnh là nghi rồi, ai bảo N không để ý!

Cơn mưa đầu mùa nơi phố biển như không được báo trước, bất ngờ theo gió đến, mạnh mẽ và lạnh căm. Trước mặt tôi chỉ là những ánh đèn từ các nhà đối diện sáng lờ nhờ khi nhìn xuyên qua làn mưa dày đặc, bên đường có bóng những người đội áo mưa vội vã chạy xe về nhà, mọi thứ khi bị bất ngờ đều hối hả và cập rập.

Tôi nhìn đồng hồ, đã 9h đúng, và mưa thì có vẻ như còn lâu mới tạnh, gió mỗi lúc một mạnh hơn, thổi từng khóm mưa thành những luồng nước chỉ chực chờ tạt qua mái hiên.

- Đứng qua đây đi Mai, bên đó bị tạt đấy!

Tôi đổi chỗ cho Tiểu Mai, bảo nàng nép sát vào trong, rồi tôi với tay đẩy xe dựng lại phía trước chỗ nàng, vẻ như là chút cố gắng đầy bất lực của tôi khi hi vọng cái sườn xe dẹp lép sẽ cản được những đợt mưa chốc chốc lại tạt vào hai đứa.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đứng dưới trời mưa, mái hiên nhỏ của phòng bảo vệ trước Đài truyền hình không đủ che chắn, tôi cho hai tay vào túi để giữ ấm, cạnh bên Tiểu Mai ôm đôi vai gầy hờ hững. Tôi khẽ nhìn, tự dưng lại thấy nàng như đang mỉm cười, đưa mắt nhìn màn mưa dày đặc và gió vẫn đang thốc từng cơn.

- Nè, N một bên, mình một bên! – Tiểu Mai chìa cho tôi một đầu headphone từ điện thoại di động.

- Gì vậy? Mưa ầm ầm sao nghe? – Tôi ngạc nhiên nói, nhưng vẫn cho tai nghe vào.

- Hì, vì bản này phải nghe dưới mưa! – Nàng nhoẻn miệng cười.

Giai điệu dương cầm thánh thót, lúc trầm bổng, lúc sâu lắng, nhẹ nhàng nhưng nhiệt thành, hệt như cơn mưa đầu mùa đang trút xuống phố biển lúc này vậy. Chắc các bạn cũng biết đó là bản gì rồi, Kiss the rain của Yiruma, và đặc trưng của bản piano này đó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo khi nghe cùng với Rainy mood.

Chưa bao giờ tôi được nghe một bản nhạc nào hay đến vậy, lại càng không thể tưởng tượng ra một bản nhạc có thể nghe cùng với thiên nhiên.

- Bản này hay quá, tên gì vậy?

- Là Kiss the rain!

- Nụ hôn trời mưa à?

- Ngốc, là “ Hôn mưa “ thôi!

Tôi trộm nhìn Tiểu Mai, nàng tủm tỉm cười, đưa tay vuốt tóc đôi làn ướt, và tôi đâm ra ngượng, lẩm bẩm bâng quơ khi bất chợt nàng quay sang.

- Mưa thì sao mà hôn nhỉ?!

Mưa càng lúc càng to hơn, cứ như đã tích tụ lâu ngày kể từ mùa xuân đầy nắng, để bây giờ cơn mưa đầu mùa dồn hết nước tự thinh không xuống trần gian, xuống thành phố biển nhỏ bé, xuống mái hiên ngắn ngủn, xuống hai người đang lặng im ngắm mưa, theo đuổi những ý nghĩ khác nhau, và chỉ chung một điểm duy nhất là bản nhạc, thông qua hai đầu headphone là sợi dây duy nhất kết nối cả hai đứa.

- “ Mình về rồi ai giữ cặp cho N, hì! “

Tôi vẫn nhớ buổi chiều ngày hôm đó lắm chứ, lần đầu tiên tôi biết thế nào là có một người con gái đang chờ mình.

- “ N khen thì mình nhận, hì hì “

Tôi cũng nhớ buổi đầu được nghe Tiểu Mai đàn piano nữa, bản River flows in you tuyệt diệu mà tôi cứ ngẩn ngơ nghe mãi.

- “ N sốt toàn 40 – 41 độ, nằm mê man mà có khi lại mê sảng nữa, nói tùm lum hết, rồi bác sĩ bảo N sốt xuất huyết nhưng cũng bị viêm phổi, nên sẽ có đôi khi khó thở, rồi…rồi còn.. lúc nãy..! “

Giờ tôi cũng hiểu vì sao Tiểu Mai lại dừng lúc đó mà không nói nữa, nhưng tại sao tôi cứ luôn cố không hiểu, cứ luôn cố trốn tránh đi cái sự thật mà lẽ ra tôi phải chấp nhận?

Tôi không quên gì cả, tôi cũng không phải người vô tâm, tôi nhớ hết, tôi nhớ mọi chuyện.

- “ Hic, gãy xương là lúc sáng N nằm luôn trên sân rồi, đâu có còn đi đứng được chứ! “

- “ Bột nè, con thấy cậu N không? Ném cho trúng nha! “

- “ Em…có bạn trai rồi, vậy thôi! “

- “ Dù anh có là ai chăng nữa, hay đến từ đâu đi nữa, hay cả những việc anh đã từng làm, hết thảy đều không quan trọng, chỉ cần anh yêu em, vậy thôi! “

Mưa vẫn nặng hạt không ngơi nghỉ, tôi thấy tim mình như thắt lại, uất nghẹn.

- “ Khuya vậy rồi mà N không ngủ hở? Ngồi đây lạnh lắm! “

- “ Tiểu nữ mời đại hiệp dùng trà, hì hì! “

- “ Rồi, N đeo lên vai đi, dây đàn Mai chỉnh chuẩn hết rồi, hôm sau học lại mang sang đây nha! “

- “ Ăn đi chứ, ngồi nhìn dĩa rau hoài vậy N! “

Tôi lại trộm nhìn Tiểu Mai, nàng khép hai bàn tay lại đưa lên môi hà hơi cho ấm, vai run lên từng hồi, tóc ướt dính bết vào người. Mưa vẫn to, gió vẫn thổi, và tiếng dương dầm vẫn đều đặn vang lên bên tai.

- “ Cây Lakewood đó, đến anh còn không mượn về được! “

- “ Bé Mai tính trầm lắng như vậy đó giờ, nhưng bù lại con bé biết quan tâm hết mực, cái hồi mẹ anh vào viện phẫu thuật là cũng một tay nó chăm sóc! “

- “ Hi vọng đứa bạn trai tốt số đó sẽ đối xử tốt với con bé! “

Là do tiết trời lạnh lẽo, là vì hoàn cảnh đẩy đưa, hay là tại bản năng, hay bởi những điều gì đó mà khi không còn chối bỏ chân tâm?

Tôi nhẹ cầm lấy tay Tiểu Mai khẽ nắm, dẫu biết rằng tay tôi cũng lạnh, cũng chẳng khá hơn gì cả.

Nhưng tôi biết, trái tim sẽ ấm lên, bằng một cách nào đó...

Nàng ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi khẽ cắn môi thẹn thùng, tôi biết, nếu trời không mưa, nếu có ánh sáng, tôi sẽ thấy đôi gò má cao của nàng đang ửng đỏ, và mỉm cười nhẹ nhàng.

- “ Trời lạnh mà ăn kem, không thấy lạnh à? “

- “ Không, ấm lắm! “

Tin rằng bây giờ tôi đã hiểu như thế nào là ấm áp trong tiết lạnh, nhưng chỉ biết thở dài, nhìn mưa và cười cay đắng, vì thời gian chẳng bao giờ trở lại cả, chẳng bao giờ…!