Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 147




Sau bữa tối, chú Ba cùng anh Minh lên phòng bàn chuyện công việc, cô Ba bồng Bồ Câu cùng với chị Tuyết đi dạo đường biển, chị Diễm và Tiểu Mai thì rửa chén dĩa sau bếp, tôi đứng trên sân thượng hóng gió với anh Triết.

Nhà anh Triết 3 tầng, nên đứng từ trên tầng thượng là có thể phóng tầm mắt nhìn xa phía biển, buổi đêm gió thổi lồng lộng trên cao.

- Lúc nãy cả nhà chọc, hai đứa thấy ngượng à? – Anh Triết hỏi.

- Dạ…không, đâu có! – Tôi chối theo bản năng.

- Ờ, thấy bé Mai chẳng nói gì, im ru nãy giờ!

- ………..

- Cơ mà cái màn gắp thức ăn thì tình tứ rõ phết, hề hề!

- Em…thấy cũng bình thường mà, đi chơi chung mấy nhỏ bạn em cũng hay gắp giùm!

- Nhưng bé Mai lại khác, xưa nay anh chưa thấy nó gắp đồ cho bạn khác giới bao giờ!

- Thì sao?

- Thì để dành gắp cho bạn trai chứ sao, chú mày khờ nhỉ!

- Ớ…mà anh cũng đâu có ở chung với Mai, sao mà biết được chứ?

- Thì anh cũng nghe mấy lần mẹ chọc con bé, chỉ là nói chuyện qua lại thôi, nhưng cái đại ý của nó vậy thì ai cũng hiểu!

- Đại ý gì?

- Sặc, nãy giờ mày có nghe anh nói ko?

- Dạ…có chứ! – Tôi đần mặt ra.

- Bó tay! – Anh Triết lắc đầu ngao ngán, rồi tiếp lời:

- Thế quen nhau lâu chưa? Có gì khúc mắc thì hỏi đi, anh giúp cho!

- Dạ…đâu có quen gì anh!

- Hơ, cái thằng, hai đứa rõ là cặp đôi với nhau kia mà!

- Ặc…không có phải, em có bạn gái rồi!

- Thì ai chẳng biết, bé Mai chứ gì!

- Đâu phải, bạn gái em là người khác, cũng học cùng lớp!

- Ớ…sao kỳ vậy?

- Là sao?

- Con bé nói với anh là nó có bạn trai rồi mà, anh cứ tưởng là chú chứ!

- Không phải em, Mai có biết bạn gái em mà!

- Chứ bạn trai nó là ai?

- Em cũng đâu biết!

- …………!

- Em nói thật đấy!

- Thế thì lạ quá! – Anh Triết nhíu mày.

- Lạ gì anh? – Tôi thắc mắc.

- Thằng Tài nó kể với anh, bạn trai bé Mai là thằng nhóc học đàn guitar! – Anh này trầm tư.

- Vậy….Mai còn dạy cho người khác nữa cơ à? – Tôi sửng sốt.

- Điên, có mỗi cây đàn guitar thì chú ôm về nhà rồi còn đâu! – Anh Triết hất tay tôi.

- Chắc người khác học ở nhà có sẵn đàn, ôm lên theo thôi! – Tôi nói.

- Bậy, cái hôm thằng Tài nó tới là hôm gặp chú mà, đúng không?

- Chắc vậy…à, đúng!

- Ừ, vậy thì nó nghĩ chú là bạn trai bé Mai rồi, anh nghe kể nên cũng tin!

- Đâu phải…..!

- Với cả lúc chiều, anh thấy chú gay gắt như vậy, tưởng đích thị đây là bạn trai con bé rồi, nên anh ngờ ngợ là chú đang ghen!

- ……….!

- À, cái hôm mà anh gặp chú lúc chạy ngược đường, là ôm đàn về nhà đó à?

- Dạ, em thì không có đàn, nên Trúc Mai bảo em cầm về mà tập thường xuyên!

- Thế thì lạ thật!

- Lạ gì anh?

- Cây Lakewood đó, đến anh còn không mượn về được!

- ……..!

Tôi lặng nhìn ra phía biển, cảm giác có thể nghe được tiếng sóng rì rào đang lăn tăn tràn đến theo những đợt gió lồng lộng thổi tới lúc này. Không khí mát lạnh gợi cùng hương gió mằn mặn của biển, bầu trời đêm thoáng đãng phóng một tầm mắt ra xa, vầng trăng tối nay đã khép lại đôi mi buồn chìm vào sau những đám mây, hững hờ trôi tự phương nào.

- Anh cứ tưởng chú là bạn trai bé Mai thật! – Anh Triết thở hắt ra.

- ……..! – Tôi chẳng biết nói gì với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu lúc này.

- Hi vọng đứa bạn trai tốt số đó sẽ đối xử tốt với con bé!

- Dạ….!

- Hồi Mai mới về Việt Nam, cả nhà anh cũng năm lần bảy lượt gọi con bé sang ở chung đấy chứ, nhưng nó nhất quyết không chịu, chỉ muốn ở một mình!

- Sao vậy nhỉ?

- Anh cũng ko rõ, nhưng nghe loáng thoáng từ mẹ là bé Mai có chuyện gì đó trong gia đình bên Nhật, nên mới nằng nặc chuyển về đây, mà gặng hỏi thì mẹ anh không chịu nói!

- Em nghe Mai kể là không phù hợp với cuộc sống bên đó, tất bật quá hay sao ấy!

- Bé Mai kể với chú vậy à?

- Dạ, đúng mà!

- Haizz, anh hỏi thì con bé chỉ lắc đầu cười trừ rồi lờ đi, chẳng kể gì sất!

- ………!

- Hay là chú bỏ bạn gái đi, yêu bé Mai sướng hơn!

- Ấy….vậy coi sao được!

- Chú dở quá!

Vâng, cùng một vấn đề về Tiểu Mai, và ông anh tôi thì mắng “ Mày ngu thế! “ và anh Triết thì bảo “ Chú dở quá! “.

- Thật ra…hồi mới nhập học…em cũng có theo đuổi Mai!

- Hở? Phải ko?

- Dạ…nhưng được tầm hơn tháng thì thôi, vì thấy Mai lạnh lùng quá, chẳng có ý gì với em hết, nên mới đành phải vậy!

- Uầy, anh mày tán chị Diễm 3 năm ròng rã trầy vi tróc vảy mới đổ, chú mới có một tháng mà đã vội bỏ cuộc!

- Tại trong thời gian đó, cũng có người khác….à….tán em…!

- Anh chẳng cần biết, nói với chú câu này, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi, càng khó có được thì lúc có rồi mới đáng trân trọng!

Vâng, cũng vẫn vấn đề đó, ông anh tôi bảo “ Tao không cần biết bạn gái mày là ai! “, và giờ anh Triết nói “ Anh chẳng cần biết lí do! “.

- …………!

- Bé Mai tính trầm lắng như vậy đó giờ, nhưng bù lại con bé biết quan tâm hết mực, cái hồi mẹ anh vào viện phẫu thuật là cũng một tay nó chăm sóc!

- ………!

Chuyện này thì tôi biết, hồi tôi nằm viện, Tiểu Mai cũng lặng thức cạnh tôi mấy đêm, có lúc mắt đỏ hoe, có lúc thì ngủ gật luôn bên giường bệnh.

Gió biển như mạnh hơn, làm những hàng dương đã rạp nghiêng về bên hướng gió, thổi phần phật vào đầu tóc hai thằng con trai đang trút bầu tâm sự về chuyện nữ nhi thường tình, một ông anh thì chốc chốc lại thở dài tặc lưỡi, và một ông mãnh con thì cái mặt cứ đần ra, cố tỏ ra mình là tượng đá trơ lì cảm xúc.

Chốc sau, anh Triết khoát tay nói:

- Thôi xuống, gần 9h rồi, anh phải chở chị Diễm về nữa!

- Dạ, em cũng về luôn! – Tôi gật đầu đáp.

Xuống lại phòng khách dưới nhà, tôi đã thấy Tiểu Mai ngồi với cô Ba cùng chị Diễm đang cười nói vui vẻ, bông đùa với Bồ Câu đang được chị Tuyết bồng, anh Minh đang ở trước sân săm soi hồ cá với chú Ba.

Thấy tôi bước lại gần, Tiểu Mai thẹn thùng không nói nữa, nàng giả vờ bận tay rót nước liên tục, rồi cầm kẹo dứ dứ chọc ghẹo Bồ Câu.

- Về thôi, gần 9 giờ rồi Diễm! – Anh Triết nói.

- Ừ, chở bạn về cẩn thận đấy! – Cô Ba dặn dò.

- Dạ thôi, con cũng xin phép cô về luôn! – Tôi cúi chào lễ phép.

- Ừm, hôm nào con lại sang chơi nhé! – Cô cười rồi đứng dậy đi ra phía cổng.

Tôi thưa hết một lượt mọi người trong nhà, nựng đôi má phúng phính của Bồ Câu hẹn lần sau sẽ dẫn cu Bột lên chơi với con bé, rồi dắt xe ra cổng theo sau anh Triết.

- Thôi anh đi trước, nhà vợ hơi xa, hai đứa về sau nhé! – Anh Triết cười cười.

- Vô duyên, ai là vợ ông! – Chị Diễm đập vai anh này cười lỏn lẻn – Chị về trước nhé hai đứa, đi đường vui vẻ, hì hì!

Hiển nhiên là tôi chở Tiểu Mai về rồi, nàng đang ngồi sau xe mà, và vẻ như chị Diễm vẫn tưởng rằng hai đứa tôi là một đôi, nên vừa nãy chị nháy mắt với Tiểu Mai tủm tỉm đầy ý tứ.

- Về nhé? – Tôi cố ra vẻ tự nhiên nói.

- Ừa….! – Tiểu Mai khẽ gật đầu.

Tôi đạp chầm chậm, đến cuối đường rẽ trái rồi lên dốc, thêm một đoạn nữa là sẽ ngang qua bờ biển, và lại sẽ đến con đường biển quen thuộc. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại chọn hướng đi này, trong khi đi theo hướng ngược lại thì sẽ về nhà Tiểu Mai nhanh hơn, nhưng tự nhiên vô thức, tôi đã mặc định nếu có phải về nhà, thì ngang qua biển rồi hẵng về, chẳng tốt hơn sao?

Tôi nhìn ra phía biển, xuyên qua những hàng dương, biển đêm nay tối mịt vì trời nhiều mây, xa xa nơi đường chân trời là những ánh đèn nhỏ lấp lánh của những con tàu đánh cá đèn buổi khuya.

“ Tôi có một giấc mơ, vẻ như là từ kiếp trước vậy, vì từ nhỏ khi chưa biết đi, còn được bà ngoại tay cầm quạt nan hát ru, thỉnh thoảng tôi mơ thấy lại cùng một khung cảnh. Bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh, tôi đứng trên bãi biển thoáng sáng ánh đèn từ các trụ cầu pha lê nhỏ ở các lối đi, và ở xa kia nơi có đường chân trời, là những ánh đèn nhỏ li ti đủ màu xanh tím vàng đỏ, lúc hấp háy lúc vụt tắt từ các con tàu đánh cá. Tôi chưa từng kể với ai điều này cả, tôi tâm niệm khoảng bình yên này có lẽ tôi sẽ giữ cho riêng mình, hoặc tôi sẽ kể cho người mà tôi…… “

- Biển đêm đẹp quá N ha? – Tiểu Mai cắt ngang dòng suy tưởng của tôi.

- Ừ…sao mà đẹp? – Tôi thấy nàng cũng đang nhìn ra biển.

- Màu đen, rồi các màu khác nữa, nhìn…lấp lánh! – Nàng trả lời.

- Vậy thì đẹp chỗ nào? – Tôi hồi hộp hỏi.

- Thấy….yên bình lắm! – Nàng đáp.

Tôi không nói gì, lại chạy tiếp về hướng đường biển, nhưng guồng chân đã chậm hẳn….chỉ là để Tiểu Mai đang ở phía sau có thể nhìn hết quang cảnh biển trong thời khắc này.

Đến bây giờ, tôi cũng không biết phải diễn tả cảm xúc trong tôi ngày ấy làm sao cho đúng, bất ngờ, thảng thốt, gọi là kinh ngạc vào lúc đó cũng không sai, Vì tôi cứ nghĩ cả đời này, giấc mơ đó sẽ mãi chỉ là giấc mơ của riêng tôi, cảm giác đó sẽ chỉ mỗi mình tôi hiểu thấu được, định nghĩa và đặt tên được nó. Nhưng khi gặp được câu trả lời được nói ra bởi người khác mà không phải từ tôi, thì nên gọi người đó là gì?

Nếu là con trai, dễ thôi, gọi hắn là chiến hữu, là huynh đệ tốt!

Còn là con gái, phải nói rằng đó là sao?

Phải chăng, là hai tâm hồn đồng điệu?