Vài phút sau, khi cả nhà vẫn còn đang trò chuyện rôm rả, cô Ba đem trà bánh lên mời mọi người thì chị Tuyết, vợ anh Minh dẫn Bồ Câu sang theo. Vừa vào nhà thì con bé đã được bà nội bồng lên ôm nựng khiến con bé phụng phịu muốn rời tay, mãi khi cô Ba giơ cái kẹo ra thì con bé mới nhe răng sún cười tít mắt mà chịu yên. Nhưng cô Ba vừa thả xuống đất thì Bồ Câu đã lật đật chạy đến chỗ Tiểu Mai ngồi, tôi đồ rằng nếu là nhóc Bột nhà tôi thì vài bước nữa là cu cậu sẽ té cái oạch ngay tắp lự.
- Cô Mai, cô Mai qua chơi! – Bồ Câu nhảy cẫng lên làm nũng.
- Ừ, con ở nhà hôm giờ có ngoan hông đó? – Tiểu Mai bồng Bồ Câu ngồi lên người.
- Ra biển chơi ném cát đi cô! – Con bé nũng nịu giơ cái kẹo ra.
- Ừm, Bồ Câu ngoan ăn cơm xong mới được đi chơi nha! – Nàng dịu dàng dỗ.
Chốc sau, cô Ba cùng chị Tuyết xuống bếp nấu ăn, chị Diễm cũng muốn trổ tài làm dâu nên đi theo, riêng Tiểu Mai biết ý để chị Diễm trổ tài nội trợ trước mặt “ mẹ chồng tương lai xa “ nên nàng chỉ ngồi lại chơi với Bồ Câu.
- Bồ Câu nè, con nhớ chú này không? – Nàng nói rồi hướng ngón tay nhỏ xíu của cô cháu sang chỗ tôi ngồi.
- …….! – Con bé nhìn tôi vẻ e dè rồi nép vào người nàng, cầm cái kẹo nhìn lom lom.
- Sao vậy? Chú N đó, chào chú đi! – Nàng lắc lắc tay con bé.
Nhưng Bồ Câu chỉ làm được một hành động ngắn ngủn là nhìn tôi và núp sau cây kẹo mút, rồi cúi đầu chào thật thấp, xong lại nép vào người Tiểu Mai.
Tôi phì cười, cũng phải, gặp có một bữa thì con nít nhớ sao được mà nhớ, thấy người lạ thì càng phải sợ chứ sao. Thế nhưng tôi đã lầm to hoặc đánh giá quá thấp trí nhớ của con bé, vài phút sau, khi Tiểu Mai xuống bếp phụ thêm, tôi đang ngồi uống nước tán dóc với anh Triết về mấy vụ trường tôi có đá bóng giao hữu với trường anh này thì tôi thấy có ai đó đang khều khều tay mình.
- Hửm? Gì thế Bồ Câu? – Tôi quay lại, hoá ra là con bé.
- Chú ơi, chú có dẫn Bột qua chơi hông dzạ? – Con bé níu tay tôi.
- Ơ…à không, bữa nay Bột học rồi! – Tôi ngớ người, rồi phịa đại lí do.
- Ứ…chú dẫn Bột qua chơi với con đi! – Bồ Câu phồng má lên lắc đầu.
- Bột học rồi, bữa sau chú dẫn qua chơi với con nha! – Tôi phì cười xoa đầu con bé.
- Chứ bộ Bột học dở hở chú? Chủ nhật mà cũng học nữa! – Con bé nhìn tôi nói.
- À…không…Bột đi học…ném cát! – Tôi bất ngờ quá xá, chưa gì nó đã chê cu Bột.
- Bleu, ném cát mà cũng học, con ném trúng Bột luôn! – Bồ Câu thủ thỉ.
- Ừ, con giỏi mà, ha! – Tôi cười cười đáp, nựng đôi má đang phúng phính của con bé.
Nhận thấy có đứng mãi ở đây thì đến tối tôi cũng không thể là ông Bụt quơ đũa phép biến cu Bột hiện ra, chốc sau Bồ Câu chạy loạch xoạch xuống bếp chơi với mẹ, không quên hốt thêm mớ kẹo trên bàn cho vào túi áo váy.
- Ngồi không làm gì? Chú biết đánh cờ không? – Anh Triết thấy phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người, anh Minh thì đã lên trên lầu.
- À, cờ gì anh? – Tôi thắc mắc.
- Cờ vua, cờ tướng chẳng hạn! – Anh này nói.
- Dạ biết! – Tôi gật đầu, rồi anh Triết đi lên lầu nói là lấy bộ cờ xuống.
Bỏ xừ rồi, cờ tướng thì tôi còn tự tin chứ cờ vua thì cũng hơi hãi, vì nhìn phong thái anh Triết với cả sân nhà to đùng sang trọng này thì tôi đâm ra mất tự tin, con nhà giàu mà học đến trường chuyên thì thể nào cũng thông minh và sẵn có điều kiện, đánh cờ chắc ác chiến lắm đây.
Hên làm sao, lúc anh Triết từ trên cầu thang xuống thì tôi chỉ thấy anh này cầm mỗi bộ cờ tướng với bàn cờ bằng gỗ thông bóng loáng.
- Cờ vua anh tìm không ra, thôi chú chơi với anh vài ván đợi giờ cơm đi! – Triết nói.
- Dạ! – Tôi gật đầu, bắt tay vào bày cờ ra.
Anh Triết nhường tôi đi trước vì tôi cầm quân đỏ, nhưng nói thật là tôi thích khiển quân xanh hơn, đó là màu ưa thích của tôi. Nhưng cũng được, đi trước có lợi, tôi sử ra chiêu “ Tiến chốt tòng quân “, sau đó đẩy mã bắt đầu bày trận. Những nước cờ đầu tiên, tôi chủ trương thăm dò quân địch, xem thử trình độ cờ của đối phương đến mức nào để còn biết đường mà tiếp. Vì bữa nay là tôi đang đắc tội lớn với anh Triết, may phước là được bỏ qua và lại còn mời về nhà ăn cơm, thế nên nếu trình độ tôi cao hơn thì tôi sẽ đánh nhường, có thể để anh này thắng vài ván gọi là hoà hoãn tình hình, còn nếu Triết giỏi thật thì tôi yên tâm đánh thẳng tay.
Thế nhưng anh Triết này trình cờ cũng gọi là khá, tôi có vài phen gặp kịch biến phải ứng phó điều quân liên tục, nhưng tóm lại là mọi nước cờ đều trong tầm dự liệu. Ván đầu tiên, tôi để anh Triết thắng sát nút khi tôi bị chiếu tướng bắt xe, dẫn đến chiếu bí bởi quân mã. Thế là anh Triết hăm hở bày cờ rủ làm thêm ván nữa, tôi vẫn y như chiến thuật cũ, cứ tỏ ra đánh thật nhưng lại là nhượng cờ, hễ tôi ăn một quân thì để anh này ăn hai quân.
Nói thì là như vậy nhưng thật ra cũng rất khó làm, vì đánh cờ thắng người ta thì dễ, thua cũng không khó, nhưng làm cho người yếu hơn thắng mình mà không để họ biết là mình nhường thì khó gấp bội. Tôi ngoài mặt vừa ra vẻ đăm chiêu suy tư, gãi đầu suy nghĩ liên tục, vừa trong bụng phải tính đến hai nước tiếp theo của anh Triết để còn biết đường mà…nhường cờ.
Hai ông mãnh ngồi nhìn chăm chăm vào bàn cờ gỗ trước mặt, tập trung cao độ chẳng để ý gì xung quanh. Đến khi tôi chuẩn bị hạ pháo của anh Triết, làm mồi câu cho anh này thúc xe chiếu tướng thì sát bên có giọng nói trầm ấm cất lên:
- Thằng bé nó nhường cờ con đấy, đừng chiếu tướng!
Tôi hoảng hồn vì bị phát giác, ngẩng mặt lên đã thấy chú của Tiểu Mai, ba của Triết đang đứng chắp tay sau lưng nhìn vào thế trận cờ lúc này.
- Vậy hả ba? Hèn gì con cứ cảm giác mấy nước này sao N nó đánh dễ tay quá! – Triết nheo mắt nhìn tôi.
- Tại…à không…em…! – Tôi nửa muốn chối là mình không nhường cờ nhưng chả dám hó hé vì như thế thì khác nào cãi lại ba anh Triết, mà thừa nhận thì cũng chết với ông anh nầy, đánh cờ mà âm thầm nhường thì y là khinh thường địch thủ rồi. Thế là cùng trong 1 ngày mà tôi đâm ra chết trân, ngồi bất động đến hai lần.
- Chà, nhường cờ nữa, chú em ghê thật. Đánh thẳng tay anh xem nào, coi có thắng nổi không? – Anh Triết cười nửa miệng.
- Được rồi, con nghỉ đi, để ba đánh với N một ván! – Ba anh Triết ngồi xuống làm anh này tức thì ngồi dịch ra.
- Dạ…chú…! – Tôi nghe gọi đến tên mình thì giật thót cả người.
- Gọi là chú Ba luôn được rồi, con xếp cờ lại đi! – Chú Ba khoát tay.
Tôi gật đầu ngoan ngoãn xếp cờ lại, thầm rùng mình vì vừa rồi mình đắc tội với con của ông chú này, thể nào bây giờ cũng bị sạc một trận nhớ đời cho xem.
- Rồi, đánh đồng nhé, con mà chấp là chú biết ngay đấy! – Chú Ba nhìn tôi.
- Dạ, con nhớ rồi! – Tôi nghe theo thập phần uý kị.
Năm phút đầu tiên, tôi còn e dè đánh thăm dò lực lượng đối phương.
Tầm mười phút sau, tôi đánh thẳng tay, đưa bộ ba xe pháo mã vượt Sở hà Hán giới, thâm nhập sâu vào trận địa quân địch. Chú Ba vẫn bình tĩnh ứng biến, sử ra bộ đôi pháo nguy hiểm liên tục bắn tỉa tướng bên tôi.
Chốc lát nữa, tôi cảm thấy đánh cờ cực kì thoáng tay, cứ như đã gặp được địch thủ lâu này, có bao nhiêu mưu chước trong đầu cũng đều dùng hết chẳng e dè, khoái chí cực kì, chăm chú chơi cờ đến quên cả thời gian.
Tầm mười lăm phút nữa, tôi đã đổ mồ hôi hột, vì tấn công liên tục như vũ bão mà hàng thủ bên chú Ba vẫn điềm đạm an nhiên giữ vững trận địa, lâu lâu lại còn bài sơn đảo mã khiến tôi thất thần mấy phen.
Càng đánh cờ với chú, tôi càng thấm thía câu “ Gừng càng già càng cay “, nguyên cặp pháo với hai con mã và xe của tôi đã bị chú Ba nuốt gọn, trong khi tôi chỉ mới luộc được hàng chốt, một xe và một con pháo. Chốc sau tôi đã thấy khói bốc lên đỉnh đầu khét lẹt khi đến lượt tướng bên mình bị chú Ba vây hãm, đành phải kéo toàn bộ quân về phòng thủ bảo vệ đầu lĩnh.
Vài phút sau đó, tôi chỉ biết chống trả liên tục cầu mong một kết quả hoà, chứ chẳng hi vọng gì thắng nữa, vì bây giờ tôi chỉ còn 1 tượng 1 xe, 2 tốt trong đó 1 chú sắp bị chém, tướng thì đang bị 2 mã và 1 xe của chú Ba công kích liên tục.
Nếu cứ tiếp diễn như thế này, độ trong mười nước đi nữa thì tôi sẽ bị chú Ba chiếu bí, giỏi lắm kéo dài được thêm 3 nước là cùng. Cảm giác gặp phải đấu thủ bề trên khiến tôi vừa thầm phục vừa hãi hùng, quệt mồ hôi trán liên tục.
May thay có tiếng cô Ba gọi ở dưới nhà, bảo mọi người nghỉ tay xuống dưới ăn tối.
- Nghỉ thôi, đến đây là biết rồi nhỉ! – Chú Ba khoát tay.
- Dạ…con thua rồi! – Tôi cúi đầu lí nhí.
Lúc xếp cờ, ngẩng mặt lên thì đã thấy Tiểu Mai ngồi xem kế bên nhìn tôi đầy thán phục, anh Minh bồng Bồ Câu đứng coi nãy giờ, thấy tôi anh cười gật đầu, chập sau còn rủ tôi hôm nào chơi thử ván cờ với anh. Chỉ có mỗi anh Triết là choàng vai tôi cười gằn:
- Chú đánh giỏi thế mà giữ sức, làm anh mày quê rồi nhé!
- Ơ…em thua mà…giỏi gì! – Tôi lúng búng đáp.
- Hờ, cầm cự với ba anh thế là khá lắm rồi, chứ anh đây chẳng chịu được mười phút! – Anh Triết đáp. – Mà khi nào rảnh, sang đây làm vài ván nữa cho anh học hỏi coi!
- Dạ….! – Tôi gật đầu cho qua chuyện, hú vía vì ổng không trách gì mình.
Vào bữa cơm gia đình chủ nhật, cả bàn ăn đầy ắp tiếng cười nói rộn ràng, đồ ăn món uống thì ê hề như bữa tiệc. Nhưng vì vậy mà tôi lại đâm ra ngại, vì cảm thấy như mình chưa hợp với bầu không khí này lắm, thà là ở nhà ăn cơm mẹ tôi nấu thì vẫn ngon hơn, vì rất tự nhiên chẳng e dè. Chính lẽ đó nên vào ăn, tôi đâm ra nhát tay, chỉ dám gắp và hùa cơm vài miếng cho có lệ, dù chốc chốc cô Ba lại bảo tôi cứ ăn uống tự nhiên, và tôi chỉ dám gật đầu liên tục cười trừ nói “ Dạ được mà cô “.
Nhưng tôi chỉ giữ cho tâm hồn thanh tịnh được có một chút, vì chập sau tôi dòm thấy món chả giò bên kia bàn ngon quá chừng, mà muốn gắp thì phải chồm tay sang, đành tiu nghỉu dòm dĩa cá chiên trước mặt. Với tôi, dùng bữa ở nhà người lạ thì điều đại kị là gắp cá, vì nếu mình gắp cá không khéo phần thân cá sẽ nát, vậy là bất lịch sự, mà gắp khéo để không nát thì chỉ gắp được có miếng nhỏ tèo queo, ăn chả bõ dính răng. Thế nên tôi lại châu đầu vào đĩa rau bên cạnh cùng dĩa thịt bò được anh Triết cứu vớt đẩy qua để hai thằng ăn chung, bên kia thì anh Minh ngồi nhắm bia với chú Ba, chị Tuyết đút cơm cho Bồ Câu, còn cô Ba thì hỏi chuyện chị Diễm liên tục, vẻ như mẹ chồng con dâu hợp ý lắm. Tôi nhìn thế thì lại mường tượng ra cái cảnh quen thuộc như vầy ở nhà tôi hồi trước.
Vừa mới nghĩ đến cảnh đó xong thì y như rằng nhắc người thấy người:
- Ăn đi chứ, ngồi nhìn dĩa rau hoài vậy N! – Tiểu Mai mỉm cười gắp cuộn chả để vào chén của tôi.
- Ừ…cảm ơn nha…! – Tôi lúng búng đáp, chết mồ, hông lẽ khi nãy ánh mắt mình nhìn vào phần chả giỏ lộ liễu quá hay sao kìa.
- Thịt chiên nè, lấy bớt rau ra khỏi chén đi ông ơi! – Nàng lại gắp thêm.
- À…ừ…rau ngon mà! – Tôi nói bừa làm nàng phì cười cạnh bên.
Đang nửa quê nửa xúc động vì Tiểu Mai lúc nào cũng hiểu ý tôi nhất thì tôi thấy không khí bàn ăn tự dưng lắng xuống đột ngột, và tiếng mọi người nói chuyện đã dần thưa đi, tất cả chỉ vì anh Minh chị Tuyết, hai vợ chồng chú Ba đều đang nhìn tôi với Tiểu Mai, chị Diễm tủm tỉm che miệng.
Và anh Triết mở đầu cho làn sóng công kích:
- Ối làng ơi, bé Mai bữa nay đã chịu gắp đồ ăn cho con trai kìa!
- “ Ơ, bình thường mà, hôm bữa ăn mì tôm thau nhôm Tiểu Mai cũng gắp cho tôi thôi, có gì đâu! “ – Tôi ngơ ngác nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng tôi nghĩ là một chuyện, còn Tiểu Mai là như thế nào với mọi người trong nhà thì lại là một chuyện khác. Chú Ba khẽ cười lắc đầu nhìn tôi, không biết có phải do cảm giác hay ko mà tôi thấy sau ván cờ tướng khi nãy, chú tỏ ra dễ tính hơn đối với tôi.
- Thế là…đã rõ, hờ hờ, hai đứa quen lâu chưa? – Anh Minh cười cười tiếp lời.
- Hai đứa học chung lớp mà, từ đầu năm đến giờ, phải không con? – Cô Ba hỏi tu từ.
Tôi ngơ ngác gật đầu cái rụp như rô-bô, khiến chị Tuyết phá ra cười làm Bồ Câu chả hiểu mô tê gì cũng tít mắt cười theo mẹ.
- Em nghi nghi từ lúc chiều nay kìa, mà bây giờ mới dám xác nhận, khửa khửa! – Anh Triết cười khoái chí – Mẹ thấy con nói đúng không? Dạo này rủ hoài mà bé Mai đâu có qua nhà mình, chắc mẩm là có bạn trai rồi, chứ lớp 10 bài vở nhẹ hều mà!
- Mày cứ chọc em, để yên hai đứa nó ăn! – Cô Ba vẫy tay trách, nhưng vẫn tủm tỉm nhìn tôi.
Chị Diễm thì không nói gì, nhưng cũng nheo mắt với Tiểu Mai đầy ý nhị, và lúc này thì tôi mới để ý thấy đôi má nàng đã hồng lên tự lúc nào, chỉ cắm cúi gắp cơm chẳng dám nói gì sất.
- Chú cẩn thận đấy, thằng Tài bạn anh vẫn còn lăm le tấn công đấy! – Anh Triết cười nham hiểm.
- Ơ….không…! – Tôi rùn vai chối.
- Không gì, anh nói thật! – Anh này hiểu sai ý, tưởng tôi không tin vào bản lĩnh “ tài lanh “ của bạn ổng.
Nhưng một mình bạn thì chẳng thế chối lại cái điều mà cả xã hội đều cho là đúng, một mình tôi cũng không thể hó hé gì với cả nhà cô Ba ngoại trừ việc ngồi nghe mọi người nói trêu ghép đôi tương lai tôi với Tiểu Mai. Thế nên từ đó đến hết bữa tối, tôi chỉ biết cắm cúi ngồi ăn rồi ừ hử với anh Triết vài dăm ba chuyện, bối rối chẳng dám nhìn sang Tiểu Mai lấy một lần, và vẻ như nàng cũng vậy. Dùng bữa xong, nàng lẳng lặng ra sau dọn dẹp phụ với chị Tuyết, và có đôi lần hai đứa chạm mắt nhìn nhau rồi lại thôi khi tôi phụ bưng chén dĩa ra bồn rửa bát.
Như vậy thì, tôi nhận lời anh Triết sang đây chơi là sai hay đúng? Để những lần vô ý chạm tay khi dọn bàn giờ đã không còn như mỗi lúc Tiểu Mai tủm tỉm ấn tay tôi vào dây đàn khiến tôi la oai oái, và tôi cầm ngược tay nàng ấn trở lại nữa, mà đổi lại là cảm giác ngượng ngập khó tả từ cả hai, một khoảng im lặng, vô tình... mà hữu ý!