Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 138




Trở lại lúc ngồi ở phòng khách nhà cô Nguyệt đợi cô dẫn học trò ra mắt, tôi thở dài một hồi rồi nhìn quanh quất để tránh suy nghĩ vẩn vơ về Vy với Tiểu Mai. Nhà cô Nguyệt bài trí toàn đồ nội thất sang trọng, bàn thì gỗ thông ép nhỏ với mặt kính sáng bóng, sàn nhà lót gỗ đi mát rượi cả chân, đầu tay vịn cầu thang lại có quả cầu làm bằng thuỷ tinh, nhìn mà thích mê, ngoài vườn thì trồng đủ các loại hoa mà là hoa gì thì tôi không biết rõ, chỉ biết được vài chậu phong lan treo lủng lẳng bên trên. Tóm lại là ngược hẳn với phong cách giản dị ấm cúng ở nhà Vy, cũng không tinh tế trang nhã như ở nhà Tiểu Mai, nên tôi ngồi đây cảm giác cứ như không hợp gu chút nào.

Tầm 5 phút sau thì cô Nguyệt cầm khay nước bước ra, sau lưng cô là bé Trân học lớp 9 theo lời cô nói hôm qua. Tôi chỉ nhìn sơ qua cô bé chứ không dám nhìn lâu, cũng thở phào nhẹ nhõm vì không đến nỗi như tôi lo nghĩ, cũng tóc dài cột hờ như Tiểu Mai, và ánh mắt thì thoáng tinh nghịch như Vy, tổng thể thì không xinh bằng hai nàng, nhưng vậy cũng gọi là tạm chấp nhận.

Sau màn chào sân xã giao hỏi thăm qua lại, tôi mới phát hiện Trân có nụ cười răng khểnh cực duyên, không rạng ngời như Vy và quyến rũ như Tiểu Mai, nhưng lại khá là dễ thương, đáng để….liếc nhìn. Con gái đúng là lúc nào cũng dạn dĩ sớm hơn con trai, Trân bắt chuyện với tôi ào ào, làm tôi đã thập phần mơ tưởng đến tương lai tươi sáng của ông thầy vừa được phục chức này, cô bé trông sáng sủa thế thì học hành chắc cũng khá lắm đây, ít nhất là phải nói gì hiểu nấy chứ lị.

Nhưng tôi đã lầm, vì đây chính là chiến thuật rào trước đón sau, tranh thủ tình cảm của cô bé, vừa bước vô phòng học thì Trân đã kéo ghế ngồi xuống, hăm hở thì thào:

- Anh nè, nói với anh chuyện này chút!

- Gì thế? – Tôi ngồi xuống.

- Anh N đừng nói với mẹ em chuyện này nha! – Vừa nói, cô bé vừa nhìn ra phía cửa phòng như sợ cô Nguyệt bất thình lình bước vào.

- Ừm, mà chuyện gì? – Tôi thắc mắc tợn, mới quen biết đã đem kể bí mật gì đây.

- Là…em bị mất căn bản môn Toán rồi! – Nói ra chuyện động trời vậy mà cô bé cười tỉnh queo.

- Trời đất, phải không vậy? – Tôi sửng sốt.

- Suỵt…nhỏ thôi mà! – Trân nhăn mặt đưa tay lên môi.

- Còn gần 2 tuần nữa thi mà em nói mất căn bản? – Tôi hỏi.

- Thì….thôi khó nói lắm, anh kèm em sao mà em thi trên trung bình là được mà! – Cô bé nói giọng nài nỉ.

- Èo…chứ em đi học thêm thì thế nào? – Tôi thắc mắc.

- Em….em ít đi học ở ngoài lắm! – Trân lí nhí.

- Ơ…cô Nguyệt nói là cho em đi học hết 5 môn luôn mà? – Tôi lại càng ngạc nhiên tợn.

- Mấy môn kia thì em có học, còn Toán thì…cách dạy của cô em ko hiểu, mà chán lắm, nên toàn nghỉ ở nhà hoặc ra ngoài đọc truyện! – Cô bé thú thật.

- Đọc truyện? – Tôi ngẩn người ra.

- Hì, em mê truyện lắm! – Trân cười khoe răng khểnh.

- Thế…cô dạy sao mà em ko thích? – Tôi nhìn lảng sang chỗ khác.

- Cô toàn viết công thức lên bảng rồi chẳng giải thích tại sao lại như vậy, cho bài tập làm luôn, em thấy….bức bối vì chỗ đó, thế là không thích, không muốn nghe, rồi…không hiểu bài luôn! – Cô bé nhún vai đáp.

- Trời đất, dạy Toán ai chả vậy! – Tôi thất thần.

- Anh N cũng vậy nữa hở? – Trân tròn mắt nhìn tôi.

- Thì…anh dĩ nhiên phải khác rồi! – Tôi lúng búng đáp, cái tính sĩ diện lại nổi lên.

- Vậy được òi, còn 2 tuần lận, anh dạy em trên trung bình là được, biết đâu lại hơn luôn hổng chừng, hi hi! – Nói rồi cô bé cười khì.

- Ừm….! – Tôi thở dài gật đầu, nghĩ bụng đã mất căn bản rồi thì học hành thế quái nào mà trong 2 tuần lấy điểm trên trung bình được chứ, xui xẻo gì đâu, tự dưng nhận lời dạy cho con nhỏ tinh ranh này, vừa vào đã bắt hứa, chứ không thôi nãy giờ tôi đã xuống nói với cô Nguyệt mọi sự rồi tót đi về từ đời tám hoánh rồi.

Nghĩ thế nên tôi đâm ra chán nản, buổi đầu tiên chỉ dành để kiểm tra lại kiến thức của Trân xem thế nào, may thay tuy không đến nỗi gọi là mất căn bản trầm trọng nhưng với trình độ cô bé bây giờ thì làm bài thi chừng 3 đến 4 điểm là cùng. Kết thúc buổi học, tôi dặn Trân ôn lại một số công thức cơ bản để bữa sau tôi lại sang dạy cho áp dụng vào làm Toán, trông mặt cô bé rầu rầu vì chắc đang tưởng là tôi cũng giống cô dạy Toán trên lớp. Tôi lắc đầu rồi mở cửa phòng bước ra:

- Anh nè! – Trân đi theo ra đến cửa.

- Gì thế? – Tôi hỏi.

- Nhớ nha…! – Cô bé cúi mặt.

- Là sao? – Tôi chả hiểu mô tê gì sất.

- Thì….đừng nói với mẹ em đó…! – Trân thỏ thẻ.

- Ừ, anh hứa rồi mà, em nhớ học công thức theo cách anh dặn đấy, mốt anh qua! – Tôi gật đầu dặn thêm lần nữa.

Quả y chang, tôi vừa dắt xe ra cổng thì cô Nguyệt trước khi đóng cửa còn gọi tôi lại hỏi vài chuyện về bé Trân, tôi nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ bảo là cô bé học tàm tạm, giờ chỉ nên gắng học thêm nữa mới được, rồi dông xe về thẳng, bụng rủa thầm mình đúng là ngu mới rước nợ vào thân mà, làm phí mất bữa tự tập guitar.

Về ăn trưa mà tôi cứ nghĩ ngợi mãi cách dạy làm sao cho cô học trò này hiểu được mà tôi chẳng phải mở mồm quát tháo như hồi đó nữa, nhưng nghĩ mãi chẳng ra, vậy mà mẹ tôi cứ dặn dò kế bên hoài rằng phải nhỏ nhẹ với Trân, không được nói nặng nhẹ, tôi dạ vâng cho qua chuyện rồi chuồn lên lớp học, quyết định sẽ nhờ đồng minh hiến kế.

Giờ ra chơi tôi lò dò đến chỗ em Vy ngồi, rồi chậm rãi tường thuật lại tình huống khó xử này và nhờ em ấy giúp đỡ cho cách dạy, vì ít nhất tôi nghĩ là con gái thì sẽ dễ hiểu nhau hơn, nên biết đâu tôi lại được thêm vài lời khuyên hữu ích.

Nhưng hổng dè nghe xong thì Vy chỉ hỏi gọn lỏn mà chẳng ăn nhập gì vấn đề:

- Con bé đó có dễ thương không?

- Ừ, thì nhìn cũng được, mà sao? – Tôi thật thà gật đầu đáp, dù chẳng hiểu Vy hỏi vậy là có ý gì.

- Hừ, lớp 9 lớn tướng rồi còn phải nhờ người đi dạy kèm, N xin nghỉ đi! – Em ấy nói giọng không vừa ý.

- Bậy…là bạn thân của mẹ N đích thân nhờ đấy, không bỏ liều được đâu! – Tôi rụt cổ.

- Vậy….N tự đi mà nghĩ ra, hứ! – Nói rồi Vy đứng lên bỏ đi ra ngoài.

Tôi đần mặt ra ngồi đơ luôn tại chỗ cả buổi mà chẳng hiểu vì sao tự dưng Vy lại có thái độ gay gắt như vậy, trong khi hôm giờ tình tứ biết bao nhiêu. Thế là kế hoạch nhờ viện trợ thất bại, tôi chỉ còn cách…nhờ đến Tiểu Mai.

Vậy là tối hôm đó đến nhà nàng tập Guitar, tôi khấp khởi mừng thầm khi thấy Tiểu Mai bước ra cười tươi mở cổng, rồi vui vẻ hỏi tôi đã tập đến đâu rồi. Thấy tình hình thế này hết sức thuận lợi, tôi đặt vấn đề ngay tắp lự:

- Tiểu Mai nè?

- Ừ? – Nàng để khay trà xuống bàn rồi nhìn tôi.

- Tư vấn giúp N chuyện này nhé! – Tôi nói chầm chậm.

- Ừa, N nói đi! – Nàng mỉm cười gật đầu.

Thế là tôi hăm hở kể hết sự tình, từ chuyện cái tính tôi hổ báo ra sao đến chuyện Trân bị mất căn bản toán, rồi một tuần phải qua dạy đến 3- 4 buổi liên tục, rồi phải dạy ra làm sao cho phải phép mà lại có hiệu quả tức thì. Tôi kể xong rồi mà chỉ thấy Tiểu Mai im lặng, rồi nàng lật quyển giáo trình Guitar ra đáp gọn lỏn:

- N cầm đàn lên đi, mình học bài mới!

- Ơ…còn chuyện N hỏi thì sao? – Tôi ngơ ngác.

- Học xong rồi hẵng tính! – Nàng nhăn mặt đáp.

- Ờ…ừm…! – Tôi đâm chột dạ.

Và đó là buổi học guitar khủng bố tinh thần đầu tiên mà tôi được biết, Tiểu Mai dường như khó chịu ra mặt, liên tục lắc đầu như không vừa ý, đôi lúc lại thở dài nhìn tôi cứ như bữa nay tôi học ngu lắm không chừng, dù rằng tôi tự thấy mình tập cũng không đến nỗi, tốt là đằng khác ấy chứ!

- Sao mình bảo N chuyển hợp âm phải từ từ, đúng thế tay cho tiện mà N toàn nhảy cóc không vậy?

- Ơ…!

- Tập gì mà toàn lạc nhịp, điệu Ballad đâu có dư ra 3 nhịp ở giữa bass với treeble chứ?

- ……….đang tập rock ballad mà?

- Rock ballad cũng sai luôn!

- Ớ……….!

Cuối buổi học, tôi líu ríu dắt xe không dám hó hé nửa lời, còn Tiểu Mai thì lạnh lùng bước ra mở cổng rồi đóng lại cái sầm ngay sau đó, cũng chẳng thấy đả động gì đến chuyện tôi nhờ nàng lúc đầu.

Tôi đạp xe về mà mặt đần ra vì ngạc nhiên không biết để đâu cho hết:

- Tiểu Mai với em Vy bị làm sao thế này? Mình có làm gì sai đâu kìa!

Tôi thở dài lắc đầu ngao ngán, thế này thì đành phải tự lực cánh sinh rồi, thôi đến đâu hay đến đó vậy, cứ giữ nguyên “ phong cách “ dạy học, trò đã dở rồi thì thầy có giỏi cách mấy cũng đành chịu.

Nhưng tôi đã lầm, phước chủ may thầy làm sao khi trong cái rủi lúc nào cũng có cái may, tôi hăng hái tiếp nhận cái điều may mắn đó, mà quên mất là trong cái may cũng ẩn chứa rập rình cái rủi!