Chiều thứ 3, vừa kết thúc tiết học cuối cùng xong thì tôi đã lao bổ ra bãi gửi xe sau khi hết sức từ chối lời rủ rê của K mập tối nay đi lên quán net, và lúng búng dóc tổ với em Vy rằng hôm nay nhà tôi có công chuyện cực kỳ quan trọng nên không đi dạo chơi ăn chè được. Vừa ra đến nơi, tôi đã thấy Tiểu Mai đang dắt xe chuẩn bị ra cổng.
- Tiểu Mai! – Tôi chạy đến.
- Ừ? – Nàng đứng khựng lại.
- Vụ guitar ấy, tối nay khoảng mấy giờ N qua được? – Tôi liếm môi.
- Ưm…7 giờ nhé? – Nàng trả lời.
- Okie, đúng 7h có mặt! – Tôi gật đầu cái rụp.
- À…N cắt hết móng tay trái đi nhé, chỉ để lại móng tay phải thôi! – Nàng dặn thêm.
- Ừ, nhớ rồi! – Tôi đáp.
Về đến nhà, tôi nhảy ngay vào bàn, làm 1 mạch các bài tập Toán và Lí thầy cho về nhà, rồi tranh thủ soạn bài cho tiết Văn ngày mai, xong xuôi đâu đó tôi lao xuống bếp ngồi vào bàn ăn gắp lấy gắp để món thịt chiên mẹ tôi vừa nấu xong trước ánh mắt ngạc nhiên của bà, vì rõ là mẹ tôi vẫn còn chưa nấu xong món canh.
- Con đói bụng, ăn trước chút rồi tối về ăn thêm! – Tôi giải thích, miệng tọng đầy cơm.
Ngồi nghỉ tầm 10 phút để dạ dày tiêu hoá bữa cơm vừa nuốt vội, tầm 6h30 tôi tắm rửa xong xuôi, mặt mày sáng sủa áo quần bảnh bao đường hoàng dắt xe ra ngoài mà quên mất là mình chưa cắt móng tay. Thế là phải đến 6h40 tôi mới rời khỏi nhà, đạp xe như bay đến nhà Tiểu Mai là vừa đúng 7h, thật là lúc nãy định đi sớm để chạy thong thả át, thế mà giờ người tôi đã túa đầy mồ hôi dù vừa tắm xong.
- Kính…coong..! – Tôi đưa tay nhấn chuông cửa.
Cánh cổng màu đen quen thuộc được mở ra, và Tiểu Mai nở nụ cười tươi như hoa mời tôi vào nhà.
- N lấy đàn cầm thử đi, mình pha trà! – Rồi nàng đi ra sau bếp.
Tôi bước tới giá đàn, cẩn thận nhấc cây guitar lên, cảm nhận sức nặng của nó trong tay và thích thú với cảm giác lần đầu tiên được cầm đàn guitar. Tôi ngồi xuống ghế salon, cây guitar của Tiểu Mai thùng đàn có màu vàng nhạt, tôi bắt chước các nghệ sĩ trên tivi, ôm thử đàn rồi dùng ngón cái kéo hết 1 lượt mớ dây đàn.
- Từng…tựng…tưng…tứng…! – Tôi khoái chí vì lần đầu tiên tôi tạo ra được loại âm thanh này.
Rồi tôi lọ mọ thử bấm một nốt và lại kéo hết tất cả các dây, nghe vẫn không khác gì mấy ngoại trừ hình như có một dây bị lạc, rồi tôi lại thử nốt khác, nghe cũng chẳng ra ngô ra khoai gì.
Tiểu Mai bước ra phòng khách, đặt khay trà đào xuống bàn rồi ngồi xuống phía đối diện với tôi.
- N thấy sao? – Nàng mỉm cười.
- Ừ….thấy khoái khoái, mà sao bấm vô mấy cái ngăn rồi mà nghe đâu có giống người ta đàn nhỉ? – Tôi gãi đầu.
- Phải tập chứ! – Tiểu Mai đáp.
- Ừm…vậy giờ tập gì trước? – Tôi hỏi.
- Trước khi bắt đầu tập mình cần nói với N vài điều! – Nàng từ tốn nói.
- Gì vậy? – Tôi ngồi lại nghiêm túc, đặt cây đàn sang bên.
- Đầu tiên là N phải có động lực mạnh mẽ, như là thật sự yêu thích Guitar, hoặc tập vì…một điều gì đó, để đảm bảo quá trình tập tuy sẽ có khó khăn nhưng vẫn phải tiếp tục!
- Ừ, dĩ nhiên!
Tôi nghĩ ngay đến Vy liền tức thì, đó là động lực mạnh mẽ chứ còn gì nữa!
- Tiếp theo là phải tập thường xuyên, một ngày ít nhất phải tập một tiếng đồng hồ cho thời gian đầu học đàn, để tạo cảm giác tay và quen thuộc với đàn.
- Chà….N chỉ học ở đây có 3- 5 -7, sao mà ngày nào cũng tập được?
- Vậy…lấy đàn của Mai về nhà tập cũng được!
- Thật à?
- Ừm, mình cũng ít chơi Guitar!
- Hì hì, thế tốt quá rồi!
- Cuối cùng là trong quá trình học, Mai dạy đến đâu N tập đến đó, đừng thấy ai chơi bản gì hay mà cố tập hay tự mò theo, sẽ dễ hư thế tay sau này rất khó sửa lại. Có bài tập về nhà thì phải tập cho nghiêm túc để hôm sau trả bài, không có viện lí do rằng bài tập này khó hay là N bận, mình không cần biết những chuyện đó!
Thằng đệ tử tôi đây lúc nãy đã bắt đầu lo ngại, vì hình như mình đã bái một cô nàng hắc ám làm sư phụ, chưa chi đã doạ đệ tử đến sợ mất cả mật rồi, nhưng thôi, tất cả vì đại sự.
- Ừ…ừm…sẽ cố! – Tôi gật đầu, lí nhí nói.
- Vì dạy cho N hơi khó là N không biết nhạc lý, Mai đành phải vậy thôi, tất nhiên là nếu N thật sự muốn tập! – Tiểu Mai như nhận ra tôi bắt đầu muốn bàn lùi.
- Ah…muốn tập mà! – Tôi nói như máy.
- Vậy được rồi, giờ mình bắt đầu học! – Tiểu Mai mỉm cười.
- Rồi, học gì giờ? – Tôi láu táu hỏi.
- Về cấu tạo của một cây đàn Guitar trước, N cầm đàn lên đi!
- Rồi!
- Tư thế cầm đàn đúng nhất là tư thế mà người cầm cảm thấy thoải mái nhất, tay phải N để hờ lên phần dây đàn chỗ lỗ thoát âm đi, ừ, các ngón tay trái cũng để hờ lên cần đàn.
- À…..rồi!
- Ngồi gì như robot vậy? Thả lỏng đi, thư thái thôi!
Nhưng ngồi thoải mái thế quái nào được, nói trắng ra là chưa có lần nào tôi ngồi ở nhà Tiểu Mai, đối diện với nàng mà tim lại không đập binh binh, chẳng dám nhìn thẳng. Vì lúc nào trông nàng cũng xinh quá thể, hôm nay Tiểu Mai lại vận áo pull trắng váy xanh chạm gối, rồi lại còn điểm thêm chiếc kẹp mái bên tóc, chốc chốc nghiêm mặt xong lại cười nét cười toả nắng, tôi chỉ biết ngượng ngập cắm mặt nhìn vào cây đàn guitar, miệng lẩm bẩm đếm…số ngăn trên cần đàn.
Bình tĩnh nào, không việc gì cả, nhìn hoài cũng quen thôi, chỉ là con gái thôi mà, mình tới đây để tập Guitar rồi còn về đàn cho Vy nghe nữa. Tuần 3 buổi, sau này sẽ quen thôi, ôi con lạy thánh thần thiên địa tiếp thêm sức mạnh cho con vững vàng tâm lí, đừng để nàng tiểu yêu nữ này mị hoặc con nữa!
Nghĩ bụng rồi tôi hít thở, khoan thai sửa lại tư thế ôm đàn, quay sang nhìn Tiểu Mai rồi…cười một cái, ra vẻ là tôi đây đã yên vị xong xuôi.
- Khiếp, mới ôm đàn thôi mà đã nghiêm trang vậy! – Tiểu Mai che miệng cười khúc khích.
- Thì…chưa quen mà! – Tôi tắt cười ngay tắt cười ngay tắp lự.
- Rồi, giờ là cấu tạo đàn, Mai chỉ xem nhé! – Nàng nói.
Tôi sửng sốt, xưa giờ nhìn vào cây đàn guitar chỉ biết nó là một khúc gỗ được gắn dây, chứ đâu như giờ nghe Tiểu Mai vừa kể vừa chỉ tay, nào là khoá đàn, ngựa đàn, phím đàn, 6 dây đàn, rồi eo đàn và thùng đàn, rồi cần đàn có từ 21 đến 22 ngăn, tôi đến gọi là ù cả tai hoa cả mắt.
- Mình nói cho biết vậy thôi, còn chút nữa N đem tập vở Mai viết sẵn về mà học lại cho nhớ! – Nàng tủm tỉm cười nhìn đầu tôi đang muốn bốc khói.
- Ừ…vậy đỡ quá! – Tôi quệt mồ hôi.
- Bây giờ, N thử rải hết một lượt 6 dây đàn đi! – Tiểu Mai nói.
Theo lời nàng, tôi rải hết 6 dây, vẫn vậy, nghe chẳng ra giai điệu gì.
- Thứ tự các dây N vừa rải, tính từ dây nhỏ nhất ở dưới nhé, là Mi- Si- Son- Rê- La- Mi, viết theo kí hiệu là E- B- G- D- A- E, phải nhớ nhé!
- Cái…gì,…sao nhớ nổi?
- Từ từ sẽ nhớ, thật ra có 1 cách để nhớ cho dễ!
- Cách gì vậy?
- Tính từ dây nhỏ nhất, mình tóm gọn lại thứ tự E- B- G- D- A- E vào câu “ Ép bạn gái đi ăn ếch “!
Tiểu Mai tủm tỉm cười lém lỉnh, nhìn mặt tôi đần ra.
- Ép bạn gái đi ăn ếch? – Tôi trố mắt lặp lại
- Ừa, các chữ cái đầu tiên của câu này là E- B- G- D- A- E đó! – Nàng gật đầu.
- Chà, vậy dễ nhớ hơn đó! – Tôi thích thú.
- Nhưng sau này N cũng phải nhớ hết các kí hiệu quốc tế của các nốt Đô, rê, mi, pha, son, la và si đó! – Nàng tiếp lời.
- Ừm, sẽ cố học thuộc! – Tôi nhấp ngụm trà cho đỡ sốc, vì tưởng Tiểu Mai không bắt tôi học thuộc mớ kí hiệu đó chứ.
Rồi Tiểu Mai dạy tôi thêm các lí thuyết cơ bản về trường độ của cung, như từ Đô đến Si đều cách nhau 1 cung, chỉ trừ Mi- Fa với Si- Đô là cách nhau nửa cùng, và 1 cung trong khuông nhạc sẽ tương ứng với hai ngăn trên cần đàn Guitar, nửa cung là 1 ngăn. Và cách đếm ngăn nhanh nhất là dựa vào các dấu chấm trắng trên cần đàn theo thứ tự 3- 5- 7- 9- 12, tôi nghe đến đâu nốc trà đến đấy để hạ hoả cho cái đầu đã sắp khét lẹt, đến gần nửa buổi học thì Tiểu Mai mới cho tôi nghỉ giải lao, còn nàng thì vào bếp pha thêm ấm trà nữa vì độ nốc trà của tôi hôm nay đã đạt đến mức thượng thừa.
Tôi tựa người ra ghế salon, nhìn đồng hồ thì chỉ mới 8h tối, quỷ thần ơi ngồi học nãy giờ mà chỉ mới có 1 tiếng đồng hồ, chẳng bù ấy hôm đi net với K mập, chơi chút đã hơn 9h phải về nhà, không lẽ đây là sự kì diệu của âm nhạc, ma thuật không thời gian tạo ảo giác cho con người hay sao kìa?