Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 132




Sau buổi cơm trưa với hoạt cảnh muôn thuở là thằng D bị chị đại Y ù rượt chạy toé khói chỉ vì thằng này thích ăn hết cơm trước rồi mới đến món ăn, để trong hộp ngồi nhấm nháp làm chị đại tức khí không chịu được. Tôi ngồi vỗ vai an ủi thằng này, kế bên là tụi thằng L đang chăm chú nghe cô Hiền phân công kế hoạch nhổ trại chuẩn bị về lại thành phố.

Độ 2h chiều, sau bản thông báo bế mạc hội trại 26-3, thầy Phương tuyên bố các chi đoàn nhổ trại. Tầm 30 phút sau toàn bộ mọi người trong khu trại đã lục tục dọn dẹp đồ đạc và vệ sinh sạch sẽ khu vực quanh trại, đảm bảo trả lại cánh rừng bạch đàn về vẻ nguyên trạng như trước khi hạ trại. Đâu vào đó, từng dòng người lũ lượt đi ra lại đường lớn để lên xe của lớp về thành phố, chẳng mấy chốc khu trại mới hôm qua hãy còn đông đúc giờ chỉ còn lèo tèo vài mạng con trai của mỗi lớp ở lại để thu dọn lều bạt. Theo kế hoạch, bọn con trai tụi tôi lúc sáng lên cắm trại bao nhiêu thì bây giờ sẽ ở lại nhổ trại đúng bấy nhiêu đó thằng. Cả đám ngẩn mặt nhìn chị em đồng bạn tươi cười vẫy tay chào tạm biệt xách ba-lô lên xe về trước.

- Thiệt là đau khổ quá đó mà! – K mập nhăn mặt.

- Ôi, lều thì ở chung, mà dọn thì vẫn tụi này dọn! – Thằng C thở dài.

Tiểu Mai vai đeo ba-lô, quay lại tủm tỉm nhìn cái bản mặt đang đần ra của tôi, nàng khẽ gật đầu ý bảo là về trước, còn tôi ở lại lo chu tất hậu sự đi nhé!

Bọn tôi đứng dòm cổng trại cao ngất và nguyên 2 gian lều to đùng, mới sáng hôm qua còn hào hứng dựng lên mong cho lều bạt đứng vững bao nhiêu thì bây giờ lại muốn đạp đổ nó cho nhanh bấy nhiêu, chứ cứ tháo ra từng con ốc cây tre thì có mà đến tối mới về lại đến nhà quá. Dòm xung quanh đó, bọn trai làng 10A2 còn có cả các anh thanh niên chả biết ở đâu tới đang phụ nhổ trại giúp tụi nó, nhưng 10A3 thì lại chung số phận với tụi tôi, đám con trai bên đó đang thất thểu thu dọn đồ đạc lỉnh kỉnh các thứ. Tôi ngao ngán nhìn cả cánh rừng ngày hôm qua đầy lều bạt đông đảo vui vẻ là thế mà giờ đây đưa mắt nhìn là thấy đến tận đâu đâu ở phía bên kia bãi đất trống thả diều.

- Thôi dọn lẹ còn về tụi bây ơi! – Thằng Q lên tiếng.

- Giờ làm sao tháo hết cho nhanh đây? – K mập liếm môi.

- Đốt hết là nhanh nhất! – D xoắn ngồi phịch xuống đất.

- Đốt nhà mày ấy, cháy rừng thì đi tù à con trai! – L đội trưởng sừng sộ.

- Dọn đi, mỗi thằng mỗi việc còn về! – Tôi xua tay.

- Như hôm qua đi, 1 nhóm dỡ cổng 1 nhóm dỡ lều! – Thằng T nói.

Sau hai tiếng đồng hồ vừa thu dọn vừa tán dóc cự cãi loạn xạ, cả đám tụi tôi lều bều vai vác mớ tre nứa lều vải cùng ba-lô trên tay lết thân ra đường lớn đến chỗ xe của ba thằng X đang đợi. Tầm 30 phút sau bọn tôi có mặt ở nhà L đội trưởng, để tạm mớ tàn tích của lều trại trong sân nhà nó rồi kéo nhau đi uống nước mía cho đỡ mệt. Vừa nãy ở trên rừng trên rú, giờ về lại thấy nhà cao cửa rộng ở thành phố, tôi thấy cứ khang khác, y như vừa mới đi đâu xa lắm giờ về lại quê hương vậy.

- Giờ về làm gì tụi bây? – K mập chế thêm trà vô cái ly mía chỉ còn đá thỏi.

- Ngủ, mệt rồi! – Tôi nhún vai.

- Ây chà, anh định rủ chú vi vu đi net! – Nó nói.

- Thôi mày, đuối lắm rồi! – Tôi lắc đầu.

- Như tụi con gái sướng bỏ xừ, lên chơi rồi về, giờ này chắc nhỏ nào cũng đang yên ấm trong nhà hết rồi! – Thằng C thở dài đánh thượt.

- Ghen tị với con gái làm gì mày ơi! – Thằng L nhăn nhó.

- À mà trưa mai còn phải lên trường nữa phải hông? – D xoắn hỏi.

- Mai chủ nhật mà? – Thằng T ngạc nhiên.

- Éc, quên cái vụ trưa mai phải tập trung ở sân vận động để cổ vũ cho lễ khai mạc Hội khoẻ Phù Đổng! – Thằng Q giật thót người.

- Trời hỡi, muốn nghỉ nguyên 1 ngày cũng ko yên mà! – Thằng X bưng mặt thảm não.

- Hay là mai trốn, ở nhà nghỉ khoẻ? – Thằng T liếm môi.

- Có điểm danh đó mày, dám nghỉ! – K mập doạ.

- Ai điểm danh? – Tôi thắc mắc.

- Em Vy của mày chứ ai! – Nó hất hàm.

- Hé hé, thế là mai tao được ở nhà rồi, nói phát xong ngay! – Tôi cười khoái trá.

- Nằm mơ à con, mày nghĩ bọn tao để yên à? – Thằng L gằn giọng.

- Ớ….anh em chơi gì kỳ thế? – Tôi há hốc mồm.

- Chính vì là anh em nên ngày mai không được thiếu thằng nào hết, hề hề! – Thằng C vỗ đùi đánh đét một cái.

Sau chầu nước mía, bọn tôi tản ra ai về nhà nấy để nghỉ sớm, tôi với K mập cùng đường nên hai thằng chạy chung một đoạn. Trời đã về chiều

- Ê mầy! – Thằng mập hỏi.

- Gì chú? – Tôi quay sang.

- Dạo này thấy mày với Trúc Mai tình tứ quá nhỉ? – Nó khịt mũi nói.

- Sặc, ê đừng có chơi đốt nhà nghen mậy! – Tôi loạng choạng tay lái.

- Em H nói với tao thế! – Thằng K tiết lộ.

- Ớ…sao lại nói vậy? – Tôi ngạc nhiên.

- Ai biết, thì H nói đêm hôm hai người ra ngồi cùng, rồi Mai đưa trà ày, rồi gắp mì cũng ày, thế mà hôm giờ tao không để ý! – Thằng này thở dài.

- Bậy…bạ, bạn bè bình thường thôi mày! – Tôi lắp bắp.

- Thì tao nói ày biết thế thôi, tao cũng dặn H là đừng kể cho Vy biết rồi, mày coi liệu sao cho phải, có gì cứ nói thẳng ra! – K mập tiếp lời.

- Nói ra là nói cái gì? – Tôi sửng sốt.

- Cái gì thì tự mày biết, sao hỏi tao? – Thằng này trố mắt hỏi lại.

Lúc qua cầu LHP thì tôi quẹo phải để về nhà, K mập chạy thẳng, tôi tặc lưỡi lắc đầu chẳng biết thằng mập này đang nghĩ gì, nghe nó nói mà tôi chột dạ quá thể, lỡ nhỏ H ko nghe lời nó mà kể hết cho em Vy thì tôi chỉ còn nước tự thú với em ấy trước cho đỡ nhục. Nhưng việc gì phải thế, tôi thích mỗi Vy thôi mà, còn đang dự định học guitar để đàn cho em ấy nghe nữa cơ mà, phải rồi, hai đứa kia chỉ tổ phá hoại gia cang mà thôi!

Nghĩ bụng thế nên tôi yên tâm về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi nuốt vội chén cơm cho qua bữa xong tót thẳng lên phòng, đánh một giấc cái ót từ 6h chiều đến tận sáng hôm sau vì mệt mỏi cả 2 bữa nay rồi.

Đang nằm nướng ngon lành thì tôi nghe chuông điện thoại réo inh ỏi, mà mãi vẫn không có ai nhấc máy, tôi lấy gối bịt tai lại, nhưng tiếng chuông hết ngừng reo thì lại reo thêm.

- Mẹ ơiii,….có điện thoại…! – Tôi nói vọng xuống dưới lầu.

- Mẹ sang nhà ngoại rồi…ớ…! – Giọng ông anh tôi ngái ngủ ở phòng bên.

- Nghe đi đại huynh…ơi…! – Tôi bán cái sang ổng.

- Mày nghe đi….tao đang ngủ…mệt quá…! – Lão ấy cũng như tôi, đi trại xong về thẳng nhà ngủ từ chiều hôm qua đến giờ.

Tôi cố gượng dậy lết xác ra bàn điện thoại, uể oải nhấc máy.

- A…nô…ai đó?

- N hở, Vy nè! – Giọng Vy bên kia đầu dây.

- Ờ…có gì hông? – Tôi nhăn mặt đáp, hơi khó chịu vì đang ngủ ngon lại bị quấy.

- Chứ phải có gì thì mới được gọi cho N à? – Em ấy hỏi lém lỉnh.

- Tha cho em đi chị hai….em đang ngủ mà..! – Tôi thiểu não.

- Trời, 10 giờ sáng rồi còn ngủ gì nữa chàng? – Vy sửng sốt.

- Ủa? 10h rồi à….ai biết, hôm qua về mệt quá! – Tôi gãi đầu.

- Dậy i, nhớ trưa tập trung ở trường nha, còn ra sân vận động nữa đó! – Em ấy dặn.

- Ờ…! – Tôi đáp gọn lỏn.

- Ngủ cho lắm vào, hứ! Rồi em ấy cúp máy.

Tôi cười cười hình dung ra nét mặt Vy đang bĩu môi bên kia làm mặt dỗi cụp điện thoại xuống, rồi lại chui vô phòng ngủ tiếp, không quên hẹn giờ đồng hồ 12h dậy ăn trưa.

Tầm 1h30 trưa chủ nhật, 5 lớp từ 10A1 đến 10A5 đại diện cho trường PBC sẽ có mặt ở sân vận động tham dự lễ khai mạc Hội khoẻ Phù Đổng đã có mặt tại sân trường. Tôi nhìn bộ tịch ai nấy cũng rầu rĩ nom đến tội, hẳn là ai cũng đang nghĩ như tôi, vừa đi trại về mệt mỏi giờ đã phải châu đầu ra nắng chịu trận ngồi nghe diễn văn, chán gì đâu!

Quả nhiên y chóc, tình hình hệt như hồi cấp 2 lớp tôi đi tham dự, bây giờ lớp cấp 3 cũng vậy, ngồi trên khán đài ngay hướng nắng chiếu vào, may mà lúc nãy tôi liệu trước cầm theo mớ báo ở nhà lên để lót ngồi với che nắng trên đầu. Nhưng trong lớp chỉ có vài đứa giống tôi, thế nên chẳng mấy chốc mớ báo trên tay đã bị giật sạch, chỉ còn đúng hai tờ mà tôi kiên quyết giữ lại, một cho tôi, một cho Vy ngồi kế bên.

- Ngủ dữ quá ha! – Em ấy nguýt dài.

- Thì mệt mới ngủ, hề hề! – Tôi cười cầu tài – Mà ngồi đây chừng nào mới được về?

- Chắc hết buổi lễ mới về được, nắng nóng chết mất! – Vy nhăn hí trán lại.

- Ờ, hồi cấp 2 N cũng đi một lần rồi, giữa chừng hết xí quách trốn về luôn – Tôi đáp.

- Bữa nay ngồi kế tui, xem ông dám trốn không? – Em ấy doạ.

- Bậy, ngồi kế người đẹp, ngu sao trốn! – Tôi cười nham hiểm.

- Giỏi cho cái mồm, ngày càng giỏi! – Rồi Vy lại cấu vào hông tôi la oai oái.

Trời trưa nắng nóng như đổ lửa, mà tình hình trên sân vận động chẳng mấy khả quan, các bác cán bộ thì thi nhau diễn văn mà bài nào bài nấy cũng dài, sau đó lại đến từng đội tuyển trong tỉnh ra diễu hành chào sân. Bọn tôi nhăn nhó quệt mồ hôi, áo đứa nào cũng ướt đẫm, tôi nhìn Vy nom đến tội, tóc tai bết cả vào mặt, má đỏ ửng lên.

- Vy, Vy ơi! – Tự dưng có nhỏ con gái đi lên hàng ghế trên gọi rối rít.

- Có người kêu kìa! – Tôi nhắc Vy.

- Lên chỗ thầy Phương ngồi át, mấy ông lớp khác bên Đoàn chạy nạn lên đó hết rồi kìa! – Nhỏ này nói tiếp.

Tôi nghe xong thì mặt đâm quạu, thiệt là bất công mà, thầy cô được ngồi hàng ghế VIP thì là chuyện dĩ nhiên rồi, nhưng cùng là học sinh thì chịu nắng chịu chung chứ giờ tự dưng con nha đầu này rủ đi đánh lẻ hưởng phước xem ai chịu nổi không? Nhưng thôi, em Vy ngồi mát cũng được, nhìn cái bộ mồ hôi ròng ròng tôi cũng ái ngại, định cố nở một nụ cười tiễn biệt thì:

- Thôi, Vy ngồi đây được rồi! – Vy cười cười lắc đầu.

Và lửa giận trong tôi tụt xuống ngay tắp lự, nghe em Vy nói xong mà tôi thấy sảng khoái mát rượi trong lòng, trời rõ nóng là thế mà em ấy tình nguyện ngồi lại chịu nắng với tôi, thiệt là tình cảm quá đi mà!

Đấy, K mập với nhỏ H chỉ giỏi đốt nhà, Vy dễ thương thế thì tôi đời nào đi léng phéng cho được, quyết tâm tập guitar lại bùng lên, hình ảnh về một ngày ngồi đàn Vy hát lại hiện thêm rõ mồn một. Còn với Tiểu Mai, tôi chỉ xem nàng như là bạn bình thường, à khoan….xem nàng là bạn trên mức….à không, là cô bạn hơi…hơi thân mà thôi! Hẳn là vậy rồi, lòng tao đang vững như bàn thạch đấy, vợ chồng nhà mày đừng chêm thuốc nổ vô phá đá vá trời nha mậy, K mập!