Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 124




Ngồi tán chuyện linh tinh chút mà chẳng mấy chốc đã gần 1h khuya, tôi cũng hơi nguôi đi nỗi bực dọc về chuyện của Tiểu Mai, cảm giác thấy thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà còn chút nữa thì em Vy lại phải lên trại chỉ huy trình diện rồi.

- Chà, sương đêm xuống rồi, em gì ơi có lạnh không? – Tôi cười nham hiểm hỏi đùa.

- Hỏi vô duyên, hứ! – Vy nguýt dài.

- Ây dà, thì tưởng lạnh nên lo thôi, có gì cứ đây….bờ vai này tuy chưa đủ rộng nhưng vẫn ấm vô cùng tận! – Tôi phổng mũi, vỗ vỗ vào bên vai nói trêu.

- Còn lâu, vô trại ấm hơn! – Em ấy bĩu môi.

- À, hiểu rồi! – Tôi gật gù.

- Hiểu gì? – Vy ngơ ngác.

- Vô đó ôm Y ù cho ấm chứ gì, thôi mình cũng vào ôm K mập luôn cho đỡ lạnh! – Tôi nói xong rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Ông khùng, vậy cũng nói được! – Vy cười cười đẩy vai tôi ra.

Tôi còn đang định chơi ác nhất mực kéo tay Vy vào mà…ôm chọc chơi thì thiên bất dung gian, chưa kịp hành sự bất chính đã bị tụi bạn trong lều ngồi đó trêu vọng ra:

- Ối Bao đại nhân ơi, giữa thanh thiên bạch nhật mà hai bạn kia làm cái gì đấy? – Thằng C vờ bưng mặt rú lên.

- Mày cứ nói thế, để yên thánh giành lấy hạnh phúc xem nào! – Thằng D nạt.

- Tình củm lãng mạn quá hai anh chị ơi, tui nổi da gà đây này! – Nhỏ P chọc.

- Triển hộ vệ, ra bắt đôi phu phụ kia vào đây cho bổn phủ hỏi tội! – K mập vỗ đùi đánh đét một cái.

Rồi tiếp theo là cơ số những lời chọc ghẹo từ các đứa ăn theo khác, hai đứa tôi ngượng chín người không hẹn mà cùng đứng lên bước trở lại vào lều, chỉ biết lắc đầu cười trừ cho qua chuyện, riêng tôi thì rủa thầm mình dại dột quá, quên mất đang ngồi ngay trước mặt đồng bạn trang lứa, cứ tưởng là đang ngồi ở vườn địa đàng mới chết.

- Chà, bùm bum nãy giờ phê hông mậy? – Thằng L sấn tới hỏi.

- Bum cái đầu mày chứ bum! – Tôi sừng sộ, vẫn còn đang quê một cục.

- Hề hề, ai cũng thấy mà chối làm gì, trăng thanh gió mát, anh hùng tương ngộ nữ nhân, thiệt là khiến nhân gian ngưỡng mộ quá đó mà! – Thằng T cao hứng giở giọng phim Tàu.

- Thằng N xong rồi, đến phiên tao ra thay ca! – K mập liếm môi.

- Thay cái gì? – Tôi sửng sốt.

- Thay ca, hê hê, đến tao dẫn em H ra đó tâm sự đêm khuya! – Nó cười khoái chí.

- Dẹp mày đi! – Tôi xua tay lia lịa.

Phía bên khu nữ, em Vy hình như cũng đang một mình chống mafia, hết nhỏ này đến nhỏ khác chọc, cơ mà tôi thấy em ấy khá hơn, vẫn cười nói tỉnh rụi, đúng là bản lãnh được trui rèn có khác mà. Tôi lại vô tình liếc nhìn sang Tiểu Mai, nàng vẫn tựa balô lãnh đạm xem sách như mọi khi, thế là tôi lại thấy buồn cho nàng khi nghĩ đến chuyện Vy kể vừa rồi, hoá ra cái hôm nàng nói là có bạn trai rồi là sự thật, và tệ hơn là bạn trai nàng giờ lại lòi chành ra là một gã Triết sở khanh nào đó mà tôi thấy khuôn mặt cứ quen quen.

- Ê mày, vào thế một tay xì-lác coi! – Thằng Q rủ.

- Thôi, tao không cờ bạc rượu chè! – Tôi lắc đầu lia lịa.

- Đi mà thánh, chơi cho vui thánh, không ăn nhiều đâu! – Thằng D nài nỉ.

- Dẹp, định dụ tao làm nhà từ thiện à! – Tôi khoát tay.

- Ngồi không tán dóc chán bỏ xừ, kiếm gì chơi cho vui coi! – Thằng T nhăn nhó.

- Ủa, nhắc chơi mới nhớ, tí lớp mình ai chơi Trò chơi lớn thế? – Tôi thắc mắc.

- Chắc tao đăng kí một vé quá! – L đội trưởng đáp.

- Mày biết chơi? – Tôi ngạc nhiên.

- Ò, gì chứ mấy cái vụ mật thư với tín hiệu tao rành lắm! – Thằng này hào hứng khoe.

- Ừm, mà đêm hôm chạy vô rừng mật thư đâu không thấy, thấy ma với quỷ thì tèo, hề hề! – Thằng T cà khịa.

- Ma con khỉ, thời đại nào rồi còn đi sợ ba cái thứ phản khoa học, chỉ có mấy thằng chết nhát mới đi sợ nhảm nhí vậy! – Thằng L gạt phắt đi.

Nhưng tôi nghe nó nói thế thì tự nhiên thấy nhột quá xá, cứ y như nó đang chửi xéo tôi ấy, vừa nãy đi với Tiểu Mai ra đường lớn tôi cũng sợ mất mật ấy chứ, mà tôi cũng là…nhà toán học chỉ tin vào khoa học ấy chứ, thế mà thằng này nó cứ nói như không có chuyện chi, cầu cho tí nữa ma nó bắt mày đi L à….!

Không kiếm được vụ gì chơi, ngồi tán dóc mãi cũng hết chuyện để tán, thế là bọn tôi noi gương chị em bên trại nữ, tầm 1h30 thì nằm lăn lóc cả ra mà ngủ. Tôi vừa thiu thiu được vài phút thì K mập nằm kế bên đã khều khều dậy:

- Ê mầy, tao đói bụng quá! – Nó thều thào.

- Chiều mày ăn rồi mà! – Tôi nhăn mặt hất tay nó ra.

- Thì ăn hồi chiều rồi, giờ đói chứ sao! – K mập rầu rĩ.

- Kệ mày, để yên bố ngủ! – Rồi tôi xoay lưng lại.

Nhưng vừa mới chợp mắt được thêm chút nữa thì thằng L nằm bên kia lại đá đá chân kêu tôi tỉnh dậy:

- Cái gì nữa? – Tôi xẵng giọng.

- Ê mày, nằm ngủ nhớ he hé mắt coi chừng mớ balô để ở mép lều, thằng nào đi ngang nó thó cho thì khổ đấy! – Thằng L thì thầm nói.

- Mày bệnh à thằng điên? Có quái gì mà lấy, mày sợ thì ra đó canh chừng đi, để tao ngủ! – Tôi lấy làm bực bội hết sức.

Thằng L nghe tôi sừng sộ nạt thế thì nó vội rụt cổ nằm xuống, khác là lần này nó lăn ra ngoài để canh mớ balô mà tôi đồ chừng là…trừ khi nó trữ hàng quốc cấm trong đó, chứ có mà điên mới nằm canh đồ đạc giờ này. Tôi tặc lưỡi lắc đầu ngao ngán rồi cố nhắm mắt ép mình ngủ đi, mà nằm cục cựa mãi không ngủ được, thế nên tôi đành phải xài tuyệt chiêu truyền thống là…đếm cừu.

Tôi lim dim mắt, trong đầu thầm đếm một con cừu…hai con cừu….ba con cừu….4 con….5 con…..20 con…..23 con……26 con…….thì lại bị khều vai, đập đập ấy cái liên tục.

- Cái quỷ tha ma bắt gì nữa đây? – Tôi bật dậy hất mạnh cánh tay đang đập vai ra.

- Ơ…..tưởng N chưa ngủ chứ! – Em Vy đang đứng trước mặt tôi, giọng ngơ ngác.

- À…Vy à…có gì thế? – Tôi dụi mắt, làu bàu nói.

- Không, thôi N ngủ đi, Vy chỉ định nói là giờ Vy lên trại chỉ huy vậy thôi! – Vy vẫy vẫy tay cười xin lỗi tôi.

- Ừm, để N ra ngoài với Vy! – Tôi nói rồi nhổm dậy.

Tôi đi cùng em Vy ra lại ngoài cổng trại, vươn vai hít một hơi dài cho thống khoái, sương đêm xuống giữa rừng làm không khí mát mẻ và cũng có phần lành lạnh.

- Thế đi nhé, N ngủ tiếp đi! – Vy nói.

- Ừm, chơi vui nhé! – Tôi gật đầu.

- Chơi gì đâu, đứng canh trạm ấy chứ, hay N cũng tham gia chơi đi, tí tụi mình gặp tiếp! – Vy hấp háy mắt đề nghị.

- Èo…N đâu biết giải mật thư với mấy vụ tín hiệu gì đâu, chơi thì lớp về bét là cái chắc! – Tôi khoát tay từ chối.

- Ừ….vậy thôi, sáng mai gặp! – Em ấy rầu rầu.

- Ừa, mai gặp! – Tôi cũng chẳng biết làm sao, đành ngậm ngùi…làm người đưa tiễn em ấy lên đường làm nhiệm vụ…canh phòng tiền đồn biên giới.

Định chui vào lều làm giấc nữa, nhưng mới lò dò bước vào thì tôi đã thấy K mập lăn qua chỗ nằm của tôi khi nãy, và thằng D thì ngáy oang oang bên cạnh, biết rằng chẳng thể nào ngủ lại được nữa, tôi tặc lưỡi quyết định ngồi luôn ở ngoài. Lần mò tìm được một chai Lavie, tôi ra gốc cây ban nãy ngồi xuống làm vài ngụm…nước khoáng cho ấm người, rồi ngồi nhìn trời nhìn đất nghĩ ngợi lăn tăn.

Bầu trời đêm khuya giữa rừng nhìn lên cao vời vợi, tối nay trời quang mây tạnh, nên tôi thấy hằng hà sa số những vì sao đang lấp lánh giữa màn đêm, và như đã thành thói quen, cứ nhìn trời sao là tôi lại chú ý đến 3 ngôi sao nhỏ gần như thẳng thành một hàng, rồi đến các ngôi sao khác xếp thành hình chiếc eo của ấm trà. Tôi lại nhìn sang các khu trại khác, tầm giờ này thì chỉ còn những ánh đèn neon treo dọc trên những cành cây để soi thành lối đi, chứ đa số các lều trại đều đã tắt đèn bên trong, chỉ để lại vài tia sáng tờ mờ từ các bóng đèn quả ớt đủ màu sắc. Nhưng vẫn còn đó những lều trại đằng xa hãy còn người đang giỡn chơi cười nói, buổi đêm yên tĩnh quá nên âm thanh của họ vọng lại đến tận đằng này, lúc nhỏ lúc to.

Hết nhìn khung cảnh, tôi chuyển sang nghĩ về ngày đi trại hôm nay, quả thật là vui hết sức, nhất là vụ câu diều của thằng L rồi nó rớt như mít rụng xuống đất, rồi lúc kéo co với 10A2 mà K mập với Y ù đại khai thần công đưa A1 thành quán quân năm nay, tôi cứ phì cười mãi với bộ đôi thể hình này. Rồi lúc chiều đi chơi gần như là toàn bộ các trò với em Vy để rồi mệt đừ cả người ra, chẳng ăn uống gì được vì lo giành khu tắm với mấy thằng phá hoại lớp khác. À rồi còn lúc sáng đi giải đố A1 oai phong gì đâu, ẵm về biết bao nhiêu là quà, dù là nếu quà là đồ ăn thì bị Y ù thầu hết nhưng cũng vui, rồi lúc chơi qua cầu khỉ, rồi lúc chiều cùng về nhà….nàng, đến đây tôi lại nghĩ đến Tiểu Mai.

Nghĩ đến nàng, tôi lại nhớ đến chuyện mà Vy kể ngay tức thì, quả đúng là hồng nhan thì bạc phận mà, nàng bị tên Triết gì đó kia lừa gạt mà vẫn không hề hay biết. Tôi trước giờ đối với Tiểu Mai lúc nào cũng luôn thầm ngưỡng mộ, vì chủ quan theo tôi mà nói, nàng xinh xắn dịu dàng, thông minh tinh tế mà học hành không xếp nhất thì cũng xếp nhì, chuyện nữ công gia chánh khỏi phải bàn, rồi lại còn biết chơi dương cầm, rồi sống tự lập, đối với tôi thì Tiểu Mai là một người nói theo phạm trù nào đó là gần như hoàn hảo, dù là có lúc nàng cũng hơi trẻ con, hơi khó hiểu thất thường và…cũng hay dỗi, nhưng những khiếm khuyết nhỏ đó càng làm cho nàng thêm trọn vẹn hơn. Ấy vậy mà trong chuyện tình cảm nam nữ này thì Tiểu Mai lại không tỉnh táo, để tên Triết kia bắt cá hai tay, không lẽ nàng không đủ minh mẫn để nhận ra được một chi tiết nào đó bất thường ư?

Có lẽ chăng vì Tiểu Mai quá hiền, luôn muốn làm vừa lòng những người xung quanh mà không dám bộc lộ những gì đang nghĩ, cũng không phải, những lúc chiến tranh lạnh với em Vy thì nàng sắc sảo thế kia mà, tôi lâu lâu nghĩ lại cũng hơi rùng mình nếu tôi là cái ông hôm bữa qua rủ nàng đi chơi, bị nàng chốt ột câu mà phải mang nhục chạy về đó còn gì. Như vậy rốt cuộc sự tình là sao đây? Phải chăng đằng sau nó còn có điều gì đó mà tôi chưa biết, hay cũng chỉ đơn giản là như những gì Vy nói, khi yêu không ai tỉnh táo cả, vậy nên cũng có thể Tiểu Mai lúc này cũng đang không tỉnh táo mất rồi.

Nhưng cũng lạ, mới lúc nãy tôi còn mạnh mồm nói với Vy rằng chuyện này chẳng liên quan đến mình, nghĩ làm gì ệt đầu. Thế mà giờ tôi lại ngồi nghĩ mãi, cứ như là thấy oan uổng dùm cho Tiểu Mai vậy, rồi từ thông cảm tôi chuyển sang…trách sao nàng không lựa người mà quen, rồi từ trách tôi chuyển sang…bực bội ông anh sở khanh tên Triết học Lí kia, có bạn gái như Tiểu Mai là nhất rồi còn đi mơ mộng quen thêm bà chị Diễm kia làm gì nữa chứ. Từ bực bội tôi lại chuyển sang tức tối, ước gì tôi được vạch mặt hắn trước mắt hai người kia cho hả giận, rồi hắn sẽ cãi cùn ngoan cố, và tôi sẽ làm công tố viên với những lời lẽ buộc tội đanh thép sẽ khiến hắn phải tức điên lên mà nhào vô oánh tôi, thế là tôi có cớ để tự vệ, và tôi sẽ không ngại ngần gì tẩn cho hắn một trận nên thân vì cái tội lường gạt con gái nhà lành.

Mải theo đuổi những ý nghĩ trong đầu mà tôi quên cả thời gian, quên cả gió lạnh đang thổi phần phật qua những tán cây, tôi chìm vào trận thư hùng chiến đấu tay đôi quyết liệt giữa tôi với tên sở khanh kia, và sau một hồi quần thảo, anh hùng đổ máu chứ hông đổ lệ, đập hắn tơi tả xong tôi sẽ chỉ thẳng tay vô hắn đang nằm vật vạ dưới đất mà hét lớn “ Đồ bắt cá hai tay “. Ôi, sướng phải biết, oai phải biết! Nhưng tôi chưa kịp tưởng tượng thêm cảnh tên sở khanh vùng dậy và tôi toan đạp đầu hắn thêm phát nữa cho đứt bóng luôn thì tôi đã giật thót người bàng hoàng tỉnh mộng vì bị vỗ nhẹ vào vai, rồi kèm theo một giọng nói nhỏ nhẹ sát bên, như hơi thở ấm áp giữa những làn sương lạnh của buổi đêm trong rừng:

- Khuya vậy rồi mà N không ngủ hở? Ngồi đây lạnh lắm!