Tôi sững lại tầm vài giây rồi mới hỏi tiếp:
- Sao Vy biết?
- Chút về trại Vy kể cho, ở đây không tiện! – Vy đáp.
Chốc sau, khi mọi người ngồi giỡn chơi trong lều về những chuyện của hôm nay, và tụi thằng K thì bàn tính kiếm bộ bài để sát phạt suốt đêm, tôi ôm hai chai Sting cuối cùng sau khi hiến cho ông anh 2 chai vừa mua, lò dò ra ngồi chỗ mấy gốc bạch đàn gần trại trước. Vy đã ngồi đó, tay cầm hai ly nhựa đầy đá thỏi.
- Chà, vẫn lấy đá ở trại chỉ huy à? – Tôi ngồi xuống cạnh bên.
- Ừ, chắc sáng mai là hết lấy được, hic! – Vy trả lời.
- Sao thế? – Tôi hỏi, với tay rót Sting ra 2 ly.
- Chạy lên lấy hoài, cũng ngại! – Em ấy lắc đầu.
- Ừm, thôi uống vầy cũng được, đằng nào N cũng hết Sting rồi!
- Hì, uống Sting thức cho dễ!
- Chà, định thức hết đêm luôn à? Con gái thức đêm hiếm nha!
- Chắc phải vậy, giờ mà ngủ thì lưng chừng lắm, tí nữa 2 giờ sáng Vy phải lên trại chỉ huy rồi, có khi đến buổi sáng mới về!
- Ơ….cái gì nữa? Đi hoài vậy!
- Thì bí thư mà, Vy được phân công đứng trạm gác cho Trò chơi lớn!
- Èo…mà lớp mình ai tham gia nhỉ?
- Mỗi lớp cử hai người, hay là N tham gia đi?
Tôi lắc đầu lia lịa đáp:
- Thôi, N đâu có biết Morse hay Semaphore gì đâu mà chơi!
- Ừ, tưởng N chơi thì Vy cho qua trạm ném nước, hì hì!
- Ném cái gì?
Vy nhún vai tiết lộ cho tôi:
- Tức là sẽ có trạm mà các bí thư chuẩn bị sẵn các bọc nước, người chơi của các lớp chạy qua trạm đó sẽ bị ném các bọc này vô người, ướt hết trơn, hi!
- Thôi cho xin, ướt mình mẩy khó chịu lắm!
- Ừ, vậy thôi giờ ngồi nói chuyện chơi đến lúc Vy lên trại chỉ huy luôn ha!
- Ừm, cũng được!
Hai đứa tôi ngồi chỗ này là đúng sách, chẳng ai dám làm phiền, vì đa số mọi người đều ngồi chơi trong lều, lâu lâu có đứa nhìn ra thấy tụi tôi như vầy là hiểu cần không gian riêng rồi, đến cả thằng D láu táu là thế mà chỉ dám bén mảng tới xin hớp Sting rồi ù té chạy sau khi bị tôi đạp văng xoáy. Lúc này đã tầm 11h khuya, tôi nghe gió thổi cây lá trên đầu đã mạnh dần như thiên nhiên về đêm, các trại kế bên cũng dần yên tĩnh hơn lúc ban chiều, dù hãy còn tiếng nói cười râm ran vọng lại, ánh đèn vàng và xanh từ gần trải ra xa hết tầm mắt, lúc hắt lên, lúc lại chực tắt.
Vy tay mân mê ly nước, khẽ hất vai tôi:
- Thế tiếp chuyện nói lúc nãy ha?
- Ừ, kể đi!
- Là vầy, Vy nghĩ bạn trai của Mai quen cùng lúc hai người lận!
- Sao Vy biết?
- Như này, hồi mà Vy đi học lớp cán bộ Đoàn ở trường cao đẳng cộng đồng, có quen một chị cũng là bí thư học chung lớp với bạn trai của Trúc Mai luôn.
- Ừm, rồi sao?
- Thì lúc tối ngủ chung phòng trong kí túc xá ấy, chị này có kể cho Vy nghe về bạn trai của Mai, người này tên là Triết, là như….!
Tôi giật thót người, trong đầu nghĩ ngay đến buổi nói chuyện ở nhà Tiểu Mai với ông anh gì đó bên trường chuyên, mà hôm đó tôi nhớ là cả hai người đều có nhắc đến Triết.
- Ủa, mà tự dưng chị này kể hết cho Vy nghe à? Hay Vy hỏi chị ta? – Tôi cắt lời Vy.
- Khùng quá, Vy hỏi chuyện không liên quan đến mình làm gì chứ! – Vy bĩu môi.
- Chứ sao chị này lại kể?
Vy tròn mắt nhìn tôi:
- Từ từ chứ, N làm gì mà nhấp nha nhấp nhổm vậy? Người ta đang nói mà cứ nhảy vô họng ngồi không à!
- À…à…ừ, kể đi!
- Tui không kể nữa, ông quan tâm chuyện của Mai quá ha?
- Bậy…bạ, tại Vy làm N tò mò thôi!
- Hứ…..!
Tôi hoảng hồn nhìn Vy quay ngoắt đi, rủa thầm mình sao mà nghe đến Tiểu Mai là tự dưng lại như ngồi trên đống lửa, mất cả bình tĩnh:
- Thôi mà, bớt nóng đi, có gì từ từ ngồi xuống uống miếng nước…..! – Tôi rót thêm Sting vô ly của Vy – Rồi ăn miếng bánh rồi nói chuyện!
- Bánh đâu mà ăn? – Em ấy hỏi.
- Để vô trong lều kiếm! – Nói rồi tôi toan đứng dậy.
- Thôi, kiếm cũng không ra đâu, kể tiếp nè! – Vy lắc đầu rồi kéo tôi ngồi xuống.
- Ừ….!
Lần này tôi ngồi im không dám hó hé nữa, ngoan ngoãn lắng tai nghe em Vy “ kể chuyện đêm khuya “ kế bên.
- Là vầy, lúc ở chung phòng trong kí túc xá, Vy với chị Uyên cũng chỉ nói chuyện xã giao thông thường thôi, nhưng đến đêm cuối đốt lửa trại ngoài biển Đồi Dương, cái đêm mà N giả say xỉn ngoài đó ấy….chắc là anh N đây vẫn còn nhớ chứ hở?
Vy nheo mắt nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi ngượng chín người chỉ biết gãi đầu lia lịa, rồi xuôi xị hỏi tiếp:
- Ừm, nhớ mà, rồi sao nữa?
- Lúc đó chị Uyên cũng đang đi cùng với Vy, tự dưng thấy Trúc Mai đi chung với N, rồi sau đó thấy mọi chuyện vậy đó!
- Ừm….!
Vy thở hắt ra rồi tiếp lời:
- Lúc Vy từ nhà của C ngược trở lại bờ biển, thì ra đến đó mình chẳng muốn làm gì hết, mặc mọi người đang chạy chơi xung quanh, Vy chỉ ngồi im một mình mà nghĩ ngợi chuyện khi nãy thôi!
Tôi đâm ra lúng túng, lại cảm thấy mình có lỗi với em Vy dù rằng chuyện cũ đã qua.
- Rồi chị Uyên tới chỗ Vy ngồi, bắt chuyện hỏi han, vẻ như chị cũng hiểu ra chuyện gì đó khi thấy Vy, N với Mai lúc nãy!
- ………..!
- Chị này mới nói là lúc đầu cứ tưởng Trúc Mai đang cặp với N, sau mới biết là không phải, bảo rằng định nói cho Vy biết là Mai đã có bạn trai rồi, là anh Triết học bên trường chuyên, nên tối đó chị Uyên mới ngạc nhiên khi thấy đêm hôm mà N với Mai đi dạo ngoài biển, ngờ là Mai…quen một lúc hai người!
- Bậy bạ, N đang quen Vy mà!
Vy mỉm cười vuốt tóc nhìn tôi, rồi kể tiếp:
- Cho nên lúc nghe Vy đính chính, thì chị Uyên mới hiểu ra, rồi cũng nói rằng bạn trai của Mai, là anh Triết bên trường chuyên ấy, học bên đó ổng cũng hay cặp đôi với một người nữa, mà chị này tên Diễm học chuyên Anh, còn Triết thì chuyên Lí!
- Èo….!
- Mà theo lời chị Uyên kể thì chắc là do Mai với chị Diễm kia học khác trường nên hai người đều không biết là cái ông Triết ổng đang bắt cá hai tay, ở trường chuyên thì cặp với chị này, lâu lâu bắt gặp ngoài đường thì thấy anh Triết lại chở Trúc Mai đi chơi!
Tôi thừ người ra, nhớ lại cái bộ dạng hớt hải của thằng T đêm 30 Tết:
- Hèn gì hồi tối 30 Tết, thằng T nó bảo thấy Mai ngồi sau xe anh nào tình tứ lắm, hoá ra là ông anh Triết này!
Vy gật đầu trả lời:
- Ừm, thì vậy!
- Rồi chị Uyên còn kể gì nữa không? Mà bà chị Diễm bên chuyên Anh với Trúc Mai bên này đã biết hay đoán ra gì chưa? – Tôi thắc mắc hỏi.
- Không, vẻ như hai người đều chưa biết gì cả, vì những ngày sau, chị Uyên thấy ở trên trường thì anh Triết vẫn tình tứ với chị Diễm lắm, mà lâu lâu đi chơi thì anh này lại cũng chở Trúc Mai theo nữa! – Vy nhún vai đáp.
- Ừm, chắc ổng không giấu được lâu đâu, sớm muộn cũng bị biết thôi! – Tôi nói với vẻ bất nhẫn dùm cho Tiểu Mai.
Rồi Vy nhíu mày nói tiếp:
- Nhưng có một điều lạ lắm!
- Lạ gì?
- Là hôm mồng 1 Tết ấy, lúc mà tụi mình thấy Mai nắm tay ông Triết ngoài bờ biển, thì trong mấy bạn bè xung quanh lúc đó, chị Uyên kể là cũng có chị Diễm đi theo nữa, mà rõ là chị này cũng thấy ông anh Triết nắm tay Mai luôn!
- Thì sao?
- Lạ lùng ở chỗ là những ngày sau đó, anh Triết với chị Diễm vẫn tình tứ như bồ bịch với nhau vậy, không có vẻ gì là chị này giận ổng hết!
- Ừm, kỳ ta, thấy bạn trai mình nắm tay nhỏ khác mà vẫn không tỏ thái độ gì!
- Ừ, nên khó hiểu chỗ đó thôi, tóm lại Vy nghĩ là ông Triết này quen một lúc hai người luôn! – Vy gật đầu nói.
- Chà, ông này lợi hại thật, mà cũng chẳng ngờ là Mai lại quen phải người như vậy! – Tôi rụt cổ bình phẩm.
- Chắc như người xưa nói ấy, hồng nhan bạc phận thôi! – Vy thở hắt ra đáp.
- Ừm, ủa hông lẽ Vy sau này cũng bạc phận sao kìa? – Tôi nheo mắt vờ trêu.
- Ấy, mình cũng được xếp vô hàng hồng nhan hở? Hi hi! – Em Vy che miệng cười khúc khích.
- Được quá đi chứ, tuyệt sắc giai nhân mà! – Tôi vỗ tay cái chóc.
- Thôi đi ông tướng, thấy ghê quá! – Em ấy đập vai tôi lắc đầu cười ngượng.
- Ờ mà chuyện này vậy là Vy biết lâu rồi à, sao giờ mới kể? – Tôi thắc mắc.
- Thì bữa tối đó mình nghe là nghe vậy thôi, chứ tâm trạng nào mà nhớ đâu chứ, còn lo sáng mai xử tội N kia mà! – Vy nheo mắt cười lém lỉnh – Rồi quên bẵng luôn, lúc nãy về nhà ấy, tình cờ thấy chị Uyên đang đi dạo ở khúc gần nhà, rồi hai chị em hỏi thăm nhau chút, nên trên đường lên đây Vy mới nhớ lại cuộc nói chuyện hôm bữa!
- Ừm, vậy là nhỏ H cũng biết luôn à? – Tôi liếm môi.
- Không, chuyện này vầy là có chị Uyên, Vy với N biết thôi, H chưa biết. Hay là Vy kể cho H nghe luôn ha, để H nói lại cho Mai? – Vy quay sang tôi hỏi.
- Không nên, cứ để vầy đi! – Tôi lắc đầu.
- Tại sao? Nói ra vẫn tốt hơn chứ? – Vy ngạc nhiên.
- Vì những gì mà tụi mình biết được cũng chỉ là thông tin một chiều từ chị Uyên mà thôi, mình chưa biết bên anh Triết kia thế nào, chị Diễm thế nào, rồi cũng không rõ chuyện của Mai. Giờ mà nói khơi khơi ra vầy thì dễ phá hoại gia cang lắm, để người trong cuộc họ tự giải quyết thôi, chứ tụi mình mà bàn ra bàn vô chuyện của người ta, lỡ không phải như mình nghĩ thì…lố bịch lắm! – Tôi trầm ngâm giải thích.
- Ôi…hôm nay có phải đầu đá của tui không vậy? Suy nghĩ ghê quá, chàng ơi, chàng lớn rồi nha! – Vy tròn mắt nhìn tôi rồi cười ngặt nghẽo.
- Èo….thì nghĩ sao nói vậy mà! – Tôi đâm sượng trân.
- Hì hì, ừ thì thôi, chuyện này Vy với N biết thôi cũng được, dù sao chẳng liên quan gì đến hai đứa mình! – Vy hấp háy mắt, đẩy vai tôi nói.
- Ừm, thì vậy! – Tôi cười cười gật đầu.
Nhưng nói là cái miệng tôi nói, cái đầu tôi nghĩ, còn…trong tim tôi thì lại thấy như có gì đó đang dậy sóng, lúc lại đập binh binh mỗi khi nghĩ đến gương mặt ông Triết sở khanh đang dối gạt Tiểu Mai, ác nỗi tôi lại thấy mặt ông anh này quen lắm, tôi chắc chắn đã gặp ở đâu rồi. Nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra, tôi đâm ra kết luận rằng cái bản mặt của thằng sở khanh bắt cá hai tay nào cũng như vậy hết, chẳng cần phải nhọc công nhớ đến làm gì, chỉ biết là bây giờ tôi dù đang hết sức đồng ý với Vy rằng chuyện vừa nghe chẳng liên can gì cả, và đừng nên để ý làm gì, chỉ nên nhất mực….vun vén hạnh phúc với em Vy thôi. Nhưng…tôi lại thấy bức bối trong lòng mỗi khi nghĩ đến câu chuyện khi nãy, và mỗi lần nhớ đến nét cười nhẹ nhàng của Tiểu Mai, gương mặt phụng phịu của nàng lúc ngủ quên bên giường bệnh của tôi, thì tôi lại bực điên lên, nhai đá rộp rộp cứ như…đang nhai đầu tên sở khanh rào rạo trước ánh mắt ngạc nhiên của Vy đang ngồi cạnh bên!