Có một kinh nghiệm mà tôi rất lấy làm tự hào vì mình là người khai sáng và đúc kết đầu tiên, đó là khi đi ăn uống gì đó chung với lớp, tuyệt đối không ngồi gần nhỏ Y ù, và sống chết gì thì cũng phải kề cạnh bên em Vy. Tại vì sao? E hèm, là như thế này, trong một lần đi ăn lẩu, nhóm bọn tôi tầm 10 người, chia ra 2 bàn mỗi bàn mỗi cái lẩu, bữa đó tôi chung bàn với em Vy, nhỏ Y ù, thằng D và L đội trưởng, lí do vì tôi đã né cặp vợ chồng K mập – nhỏ H đang ngồi bàn bên kia ra, vì gì chứ cặp đôi này mà hợp lại ăn thì có mà lở núi, dù tôi với thằng K là bạn chí thân, nhưng ăn uống thì…như chiến trường, giành giật từng miếng mà sống, bạn bè cũng mặc.
Thế nhưng tôi tính già hoá non, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vì sức ăn của Y ù bằng K mập với nhỏ H cộng lại, nồi lẩu vừa nóng và dĩa bún vừa được đặt xuống thì chẳng mấy chốc đã sạch beng, tôi ngơ ngác dòm cái chén mình mới có con tôm với vài cọng bún loe ngoe, 2 thằng D và L cũng mặt nhăn như bị. Thế là tôi bấm bụng kêu thêm cái lẩu phụ cùng 4 dĩa bún thêm trước tiếng cười hớ hớ của Y ù và trận cười sằng sặc cùng cái nhìn đê tiện từ bên bàn băng bọn K mập, cái này gọi là tính chi cho lâu rồi cày sâu chết lúa!
Sang cái lẩu sau, 3 thằng con trai phóng ngay đũa vô nồi lẩu mà múc lấy múc để, tránh đi sự tấn công như càn quét của Y ù, em Vy múc được khúc cá với vài thỏi mực ống. Tôi ăn như lốc cuốn nhưng vẫn thấy chưng hửng, vì lạy hồn chẳng thằng nào bàn tôi đua tốc độ lại được với nhỏ Y trong cái khoản chiến tranh lương thực. May thay Vy nhường cho tôi khúc cá với mực ống, tôi ăn trong…nghẹn ngào và sung sướng!
Chính vì lẽ đó, nên buổi cơm trưa của ngày đầu tiên họp trại, ngay khi quán cơm trong thành phố đem phát cơm lên trại là tôi đã hốt đại một hộp rồi tót sang chỗ Vy ngồi, vừa chạy làng vừa dáo dác nhìn xem có bóng dáng Y ù lảng vảng gần đó không.
- Gì thế N? – Vy ngạc nhiên dòm bộ tịch láo liên như thằng trộm gà của tôi.
- Tránh bão! – Tôi vẫn nhìn quanh giới bị.
- Bão gì? – Em ấy tròn mắt hỏi.
- Bão…Y ù! – Tôi đáp.
- Khùng quá! – Vy phì cười.
- Ra bên kia ngồi kìa! – Tôi chỉ tay sang chỗ gốc bạch đàn gần cổng trại, có gờ đất để ngồi và quan trọng là ở đó bóng mát khá rộng.
Đúng như dự đoán, Vy ăn chậm và ít như mèo ăn, mới giở hộp cơm ra đã than nhiều rồi san cho tôi nửa cái opla và gần trọn miếng sườn nướng, tôi sướng mê tơi cười tít mắt.
- Ế….bà Y ăn dữ thế, mỗi đứa mỗi hộp chứ! – Giọng thằng T vang lên phía trong lều.
- Kệ tui, đưa đây, hớ hớ! – Nhỏ Y vênh mặt rồi ôm 2 hộp cơm đi ra ngoài.
- Thấy chưa, thấy tránh bão đúng chưa? – Tôi rụt cổ nói.
- Vớ vẩn quá! – Vy cười cười đập vai tôi.
- Không đâu, tí rồi xem! – Tôi ngoan cố dự tiếp.
Và y chang, tầm vài phút sau hai đứa tôi đã thấy thằng D từ trại sau ôm hộp cơm của nó vừa chạy vừa la bài hãi:
- Cướp, bớ cướp, trấn lột…cơm…trưa đây này…!
- Hớ hớ, ăn gì mà chậm thế? – Giọng Y ù vẫn bá đạo muôn thuở rượt theo sau.
- Ối giàng ơi là giàng ơi, sao thả nó về đây, để giờ nó phá buôn phá làng này giàng ơi là giàng ơi!
Hai đứa tôi cười rũ rượi vì cái điệu bộ nửa đùa nửa thật của thằng D đang giãy đành đạch vì bị giật miếng ăn tận miệng. Tôi khoái chí yên tâm gấp hộp cơm đã trống không lại bỏ vào sọt rác, ngồi tựa lưng thở dốc nhưng trong bụng hãy còn thòm thèm, vì hình như cơm hơi ít, chưa được no cho lắm.
- Vy đi lấy ly đá, N lấy nước ngọt ra nha! – Em Vy dặn.
- Ừ, quyết định vậy đi! – Tôi gật đầu ngay tắp lự.
- Cứ thế mà làm, hì hì! – Rồi em ấy lại ngược lên trại chỉ huy.
Tôi rón rén mò ra trại sau chỗ mấy thùng trái cây, định lấy chai Pepsi ướp lạnh khi nãy thì thấy K mập đang nhai nhóp nhép món gì đó ngon lành lắm, mà rõ ràng là chẳng có trong thực đơn cơm hộp.
- Ê ăn gì thế, cho tao với! – Tôi nhảy xổ tới.
- Dẹp, miếng này của tao! – Nó giật ngược tay lại.
- Lấy đâu thế? Mà cái gì thế? – Tôi háo hức dòm miếng cơm cuộn lại với trứng rán vàng ươm, bao quanh ngoài là lớp lá gì đó màu đen.
- Cơm cuộn trứng, mày giành là tap đạp vỡ mặt đấy! – K mập ngồi quay lưng lại.
- Ờ, mà đâu ra thế? – Tôi liếm môi.
- Lấy bên Trúc Mai ấy! – Nó tiết lộ.
Chẳng do dự, tôi phóng ngay vô trong lều nhìn quanh quất tìm Tiểu Mai, kia rồi, nàng đang ngồi ngay mép lều với mấy nhỏ con gái tổ 1, tôi bay tới ngay, rồi thắng lại cái kít vì kế bên Tiểu Mai là nhỏ Y ù đang cười hả hê.
- Gì vậy N? – Tiểu Mai ngạc nhiên quay sang hỏi.
- À…à…cơm..à không, cơm trứng ấy…! – Tôi lắp bắp nói như bản năng.
- Hê hê, hết rồi ông ơi, tới trễ rứa! – Y ù cười khoái trá.
- Ừ…hết rồi, Mai ko biết nên lúc ở nhà làm hơi ít! – Tiểu Mai nhìn tôi cười ái ngại.
- À…không sao, N hỏi tại…thằng K nó muốn ăn nữa, nhờ N tới hỏi, vậy thôi N đi nhé! – Tôi lúng búng, chuyển sang dóc tổ bán đứng ngay sau lưng K mập rồi đứng dậy đi thẳng, trong bụng rủa thầm nhỏ Y ù tơi tả.
- Hớ hớ, xạo nữa, ông N mà đi xin đồ ăn giùm ông K mới lạ, muốn ăn thì nói đi, hớ hớ! – Giọng nhỏ Y vang ngay sau lưng dù tôi đã đi hết tốc lực ra khỏi lều.
Tôi sầm mặt cắm đầu đi thẳng, chỉ tại cái tật tham ăn mà giờ nhục không biết để đâu cho hết với bọn con gái tổ 1, mà đầu đuôi cũng tại Y ù, ăn gì mà ăn lắm thế, đã giật cơm của thằng T với thằng D rồi lại chuyển sang giành luôn món Tiểu Mai làm, báo hại tôi một phen mất mặt, thiệt là xui quá đi mà!
- Mặt sao thảm vậy N? – Vy ngạc nhiên chìa ly nước cho tôi.
- À…trời nóng ấy mà! – Tôi vội lấp liếm, có cho vàng cũng ko dám để lộ vụ khi nãy.
- Đâu có nóng mấy, bóng cây mát thế này mà, thêm ly đá lạnh nữa, mát dây luôn ấy chứ, hì hì! – Vy áp ly đá lạnh vô bên má tôi.
- Ế…lạnh đấy…! – Tôi la oai oái.
- Ai bảo vừa rồi kêu nóng! – Em ấy cười tinh quái.
- Thì tại….ui da….tổ bà thằng….ớ…! – Tôi chưa kịp nói thì đã nghe đánh bốp cái giật mình ngay sau đầu, quay lưng lại làu bàu thì ngớ người ra.
Ônh tôi đang cười hềnh hệch phía sau, tay xách trái cây đưa ra trước mặt.
- Ranh con, mày bảo ai là thằng đấy? - Ổng khoác vai tôi rồi kéo đầu đi ra ngoài cổng.
- Ớ…gì nữa… ngồi đó nhé…Vy …! – Tôi gọi với theo.
- Ừ…! – Em ấy ngơ ngác ngồi luôn tại chỗ.
- Ái chà, Vy ha? Thế bé Mai nhà mình đâu? – Ông anh tôi nói giọng nham hiểm.
- ……..! – Tôi cứng họng.
- Tao hỏi Vy nào đấy? À…con bé hôm bữa mày kể đây à? - Ổng gật gù.
- Ờ….! – Tôi xuôi xị thừa nhận.
- Hề hề, cũng dễ thương đấy, thế mày bắt cá hai tay à? - Ổng nheo mắt hỏi.
- Bậy…bậy bạ…, tới có gì không huynh? – Tôi nhăn nhó gỡ tay thoát ra.
- Đem mớ trái cây cho hiền đệ chứ đâu, của chị dâu mày gửi đấy, hề hề! - Ổng bảo tôi cầm bọc trái cây, rồi cười đê tiện bước lại chỗ em Vy ngồi xuống, tôi đâm chột dạ phóng ngay theo sau.
- Chào em, quen thằng N lâu chưa? – Ông anh tôi hỏi ngay vấn đề.
- Dạ…dạ..thì học chung lớp mà anh! – Vy bối rối trả lời.
- Ừm, anh ở trại 12A2, lên chơi với nó buổi trưa chút ấy mà! - Ổng nói.
- Dạ…anh ngồi chơi! – Vy cười gật đầu, vẻ như em ấy đoán ra ổng là anh trai tôi rồi.
- “ Quỷ tha ma bắt, trưa nắng thì ở dưới trại ông chơi đi chứ mò lên đây làm gì, phá đám thằng em này nữa! “ Tôi nhăn nhó rủa thầm trong bụng.
- Tiểu đệ, đá thỏi lấy đâu ra thế? – Ông anh tôi tò mò.
- Ờ…lấy bên…trại…! – Tôi giật mình quíu lên.
- Lấy huynh một ly coi, đá bên lớp tan hết từ sáng! - Ổng phất phơ tay ra chiều nóng bức lắm, dù đang ngồi dưới gốc cây mát rượi.
- Anh ngồi đi, để em lấy đá! – Vy nói rồi đứng dậy, lại ngược lên hướng trại chỉ huy.
- Phiền Vy quá! – Tôi ái ngại nói khẽ.
- Hì, đâu có gì, mấy khi gặp được anh trai N! – Em ấy cười lắc đầu.
Đoạn rồi tôi đi tới ngồi với lão anh, ổng đang dòm cái cổng trại, chốc chốc lại tặc lưỡi xuýt xoa rồi lắc đầu lia lịa, tôi cũng chẳng buồn nói gì, trơ mỏ ra ngồi hóng.
- Lấy Sting ra đãi tao coi, mày! - Ổng bảo mà tôi nghe như sét đánh bên tai.
- Ơ, lúc sáng vừa đưa ra cả 4 chai còn gì nữa! – Tôi trố mắt.
- Bây giờ, một là chú lấy Sting ra thì tí nữa có 3 người uống, anh với chú và nhỏ Vy, còn hai là anh vào trại gọi thêm bé Mai ra, rồi 4 người cùng ngồi uống nước lã tới chiều cũng được, cho chú chọn đó, anh rộng lượng lắm! - Ổng hất hàm đánh đố.
- Dà…dạ…để đệ lấy…1 chai thôi nhé…! – Tôi ỉu xìu ngay tắp lự.
- Ừ, tốt, trưa nắng mà có Sting mát lạnh thì nhất rồi! - Ổng cười khoái trá.
Tôi rầu rĩ lết vô trại mở ba lô, bấm bụng lấy ra 1 chai Sting, đau khổ nhìn 2 chai còn lại, mới sáng đem 7 chai giờ đã còn 2, nản không chịu được. Đâu có ngờ đến tình huống ông anh tôi mò lên tận đây, nhìn tôi ngồi với em Vy rồi chơi ngay chiêu đem Tiểu Mai ra mà uy hiếp, thật là hiểm ác quá sức. Thôi thì Sting còn bỏ được, chứ ko đem ra nhỡ ông anh tôi điên lên làm thật thì Tiểu Mai với Vy lại ngồi chung mâm, thêm lão anh tôi chơi đểu giả vờ nói hớ hênh gì đó, rồi lộ ra mấy lần tôi với Tiểu Mai đi chơi thì em Vy có mà đem tôi treo cổ ngay lập tức chứ chẳng phải đùa!