Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, khổ trước sướng sau, ông bà xưa nói đố có sai. Lúc lớp tôi đổ bộ lên, nhìn cổng trại và lều sừng sững trước mặt thì cứ gọi là trố mắt ra mà nhìn, sau đó là chuyển sang thán phục Thất hiệp anh hùng đang vênh mặt đứng khoanh tay lếu láo. Cô Hiền nhìn bọn tôi đầy hài lòng, cười trìu mến ân cần hỏi thăm các đồng chí vừa xả thân vì lớp, và bảo bọn tôi cứ nghỉ ngơi, việc chuyển đồ lên đã có người lo, nhưng làm vậy coi sao được, chẳng ai bảo ai, 7 thằng tôi lại hăng hái xắn tay áo vô phụ tiếp.
- Mày sung quá ha? – Tôi cười gằn to nhỏ với thằng D.
- Tao mà thánh! – Nó cười đểu.
- Hay là sĩ diện hão đấy? – Thằng T đi kế bên bơm đểu.
- Sĩ cái đầu mày! – Tôi quắc mắt nạt – Cái này gọi là vì công vụ!
Dọc đường đi, ngang qua khu trại của các lớp khác, bọn tôi lúc thì khoái chí cười thầm những lớp có cổng trại ko đẹp bằng lớp mình, và lúc thì cái mặt chảy dài ra vì một cái cổng trại quá sức là hoành tráng của lớp khác, hay là thất thần vì một cái lều to đùng y như doanh trại quân đội thứ thiệt.
- Lớp này chắc toàn nhân vật cỡ bự nên cái lều mới to như vậy! – Thằng C liếm môi.
- Là sao? – K mập thắc mắc.
- Là cỡ mày với nhỏ Y ù ấy! – Thằng T cà khịa.
- Hề hề, chí phải! – Tôi cười hưởng ứng.
- Tao dập tụi mày à nha! – K mập sửng cồ.
Bọn tôi dừng lại trước trại của 11A21, đồ sộ và hoành tráng, không phải cái khoản lều bạt, thua xa tụi tôi nhiều, nhưng cái khoản ăn điểm tâm thì đúng là vô đối, toàn cơm sườn với ốp-la thơm phức, K mập méo xệch nhắc lại ổ bánh mì chả lụa khô queo vừa nuốt.
- Vô nhập bọn ăn chung cho rồi! – Thằng D quệt mũi.
- Bậy mày, muốn ăn chén dĩa tập thể à? – Thằng L chặn họng.
- Đói quá, nãy tao nuốt ổ bánh mì ko vô! – Thằng Q rên rỉ.
- Đói thì nằm trại đi, tót theo bọn tao làm gì? – Thằng T cau mặt.
- Hề hề, anh em sống chết có nhau mà chú! – Nó cười cầu tài ngay tắp lự.
Ngang qua trại của 12A2, tôi tự dưng thấy lạnh gáy, dự là có biến rồi vì cái linh cảm của tôi nó nhạy lắm, nhưng y như rằng ông anh tôi ở đâu nhảy xổ ra, lôi đầu vô trại ổng, khoát tay bảo bọn thằng L đứng đợi ở ngoài.
- Cái gì…vậy huynh…thả đệ ra chứ…? – Tôi nhăn nhó.
- Ái chà, lúc sáng mày ngồi xe 113 nhìn đểu tao nhỉ? - Ổng dứ dứ nắm đấm trước mặt.
- Đâu có …ái…thả ra…! – Tôi la oai oái.
- Nghe bảo này! - Ổng thả tôi ra.
- Gì đại ca? – Tôi xốc lại cổ áo cho ngay ngắn.
- Lúc sáng sớm tao đi vội quá, quên hốt mấy chai Sting trong tủ lạnh rồi, mày có đem thì tí vòng lại xách lên cho tao coi! - Ổng nói giọng hách dịch.
- Bậy…đệ đem có mấy chai để…ấy ấy, em đem mà..! – Tôi định chối, giữa chừng hoảng hồn đồng ý ngay vì coi mòi ông anh tôi sắp đạp đầu tôi thật.
- Tốt, nhớ đấy chú, để huynh tiễn hiền đệ ra cổng, hề hề! - Ổng cười nham hiểm.
- Thôi, đệ tự đi được! – Tôi làu bàu đi ra, ngơ ngác mất một lúc vì lớp ông anh tôi có bà chị nào đấy xinh quá cỡ thợ mộc đang khúc khích cười nãy giờ vì khung cảnh đầy bá đạo mà hai anh em tôi vừa diễn.
- Thương nhóc quá, đừng đem cho ổng! – Chị này cười cười nói.
- Dạ…phải đem chứ! – Tôi nói giọng rầu, mà mắt thì sáng rỡ, cái máu mê con gái xinh từ thuở thiếu thời lại nổi lên.
- Hì, nhát thế! – Chị ta nháy mắt.
- Đâu có, mà chị uống Sting không tí em…..! – Tôi hoảng hồn im bặt.
- Sao mày còn chưa đi? Hóng hớt gì ở đây nữa? – Lão anh tôi trờ mặt ra, đầy bá khí.
- Dà…dạ, đệ đi ngay đây mà! – Tôi rụt cổ.
- P hung hăng quá, hì hì! – Chị này tủm tỉm cười.
Rồi tôi dông thẳng ra chỗ bọn thằng L đang đợi, vừa ngoái nhìn lại vừa tiếc hùi hụi, hoá ra ông anh tôi tán được bà chị xinh thế, bằng chứng là ổng vừa đuổi tôi xong là cười tình với chị ta liền, trông hai người phởn ko chịu được, thế mà không cho thằng em này hay biết gì về chị dâu tương lai, hừ!
- Hố hố, thánh gặp anh trai là tắt đài! – Thằng D cười sặc sụa.
- Mày thích tao ày tắt đài tại đây luôn ko? – Tôi gầm mặt, giơ nắm đấm ra.
- Ấy ấy, em sợ thánh, hề hề! – Nó gãi đầu cười xoà.
Ra đến chỗ đậu xe của lớp, mấy thằng tôi nhào vào phụ với mấy thằng con trai các tổ khác dỡ đồ xuống, rồi lại bưng vào trong trại. Cơ mà từ chỗ đậu xe lên lại đến trại của lớp thì xa tít mù khơi, nãy giờ đi không chơi chơi nói chuyện tán dóc thì còn thấy cũng gần, giờ tay xách nách mang đồ đạc xoong nồi thùng giấy lỉnh kỉnh mà đi ngược lên lại thì cứ gọi là như hành xác.
- Nặng …quá..! – Thằng Q nhăn nhó.
- Ôm có cái mấy cái nồi mà nặng, xem tao này! – Thằng L nói cứng.
- Hơ, mày ôm thùng trái cây nói gì nữa! – Thằng T hóng sang – Tao rinh nguyên 3 thùng mì tôm chưa sao đây, hề hề!
- Chúng mày im…hết…đê! – Tôi thở phì phò, thả cái thùng nước khoáng 20 lít xuống.
- Phụ tao…với…đổi tài đi..! – K mập cũng thả thùng nước tương tự xuống.
Mới đi được nửa đường lên lại chỗ trại của lớp mà 10 ông mãnh đã mặt cắt ko còn hột máu, vì đồ vừa nặng mà trại lớp vừa xa, tít tận trong rừng gần đồi cát. Lên đến lều của lớp, tôi dựa hẳn vô cái thùng nước mà thở như trâu nước, mồ hôi túa ra như tắm.
- Mấy đứa nghỉ tay đi, còn lại toàn trái cây với đồ đạc lỉnh kỉnh thì mấy em nữ đem cũng được! – Cô Hiền cười cười.
- Dạ…..hic! – Thằng C hết ham sĩ diện nữa, nằm xã lai ra tấm bạt.
- Ủa, Vy đâu rồi H ơi? – Tôi thắc mắc.
- À, nó sang trại chỉ huy họp Đoàn rồi! – Nhỏ H nhún vai đáp.
Tôi lắc đầu ngao ngán, định bụng kiếm em Vy tán dóc chơi cho đỡ mệt, thế mà vừa lên đã tót đi họp, sao mà họp hành gì hoài thế ko biết? Nhỏ H còn bảo bí thư mỗi lớp phải thường xuyên có mặt bên trại chỉ huy mà nhận công tác nữa. Tôi nghe đến đây thì xuôi xị chân tay, mặt ỉu xìu nằm vật vờ ra luôn.
Chết, bỏ xừ, còn phải đem mớ Sting xuống cho ông anh nữa, ko đem thì có mà tèo đời chứ chẳng chơi. Thế là tôi lại lồm cồm bò dậy, moi trong ba lô lấy ra bốn chai, tiếc rẻ nhìn lại phần mình chỉ còn có 3 chai, rồi thất thểu đứng dậy bước ra khỏi lều.
- N đi đâu vậy? – Tiểu Mai tay cầm 2 bọc bánh kẹo, vẻ như cũng vừa từ chỗ xe đậu đi lên lại đây.
- À, đem nước xuống trại ông anh N ấy mà! – Tôi quệt mồ hôi trả lời.
- Hì, đợi Mai chút, mình cũng còn ra xe lấy ba lô nữa! – Nàng đề nghị.
- Ừ, mà sao nãy ko đem ba lô lên luôn? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Nãy ôm mớ chăn mền lên đây, mới nhớ ra quên ba lô dưới xe! – Nàng thở dài.
- Ừa, cất đồ đi, N đợi! – Tôi gật đầu.
Tôi cầm 4 chai Sting mà cái mặt cứ xụ xuống, tưởng để dành mớ này chia ra tôi với em Vy nốc đến sáng mai chứ, ai dè vừa đến đã bị trấn lột.
- Sao thế N? – Tiểu Mai đi cạnh bên hỏi.
- À…bị lão anh trấn lột nước! – Tôi ỉu xìu, thật thà đáp.
- Thì sao? – Nàng thắc mắc.
- Thì…còn có 3 chai, sao đủ nhâm nhi cho qua đêm dài chứ! – Tôi thở đánh thượt.
- Hì, Mai pha trà cho, nhé? – Nàng hấp háy mắt cười rạng rỡ.
- Ớ…ừ, được đó! – Tôi ngớ người ra rồi khoái chí đồng ý ngay, gì chứ Sting so với trà đào của Tiểu Mai pha thì còn kém ít nhất vài chục bậc.
Xuống đến trại ông anh, tôi đứng lớ ngớ nhờ một anh chàng đang bưng thùng nước y chang tôi khi nãy.
- À…anh gì ơi, có anh P ở đây ko? – Tôi dè dặt hỏi.
- P ơi…có ai tìm mày nè! – Anh này trả lời, mà mắt thì nhìn Tiểu Mai lia lịa.
Tôi tự dưng đâm chột dạ, vì ở đâu trong trại túa ra mấy ông anh khác đang trơ mắt nhìn Tiểu Mai, vừa xì xầm to nhỏ.
- Con bé xinh quá vậy, lớp nào đấy?
- Ra mà hỏi, tao biết thế quái nào được!
- Thằng kia nhìn mặt giống thằng P thế!
- Chắc em trai, nghe nó bảo vậy mà!
- Dễ thương quá, để tao ra làm quen cái coi! – Một ông đội nón ngược nhảy tót ra.
- Biến, mơ tưởng gì em dâu tao đấy! – Vẫn cái giọng bá đạo của ông anh, và ổng kéo áo ông nón ngược kia vật ngược vào trong, ông kia vung tay la bài hãi.
Tiểu Mai mặt đỏ lựng lên, bối rối lùi ra vài bước, tôi cũng đâm ra ngượng quá thể, rủa thầm ông anh ăn nói bậy bạ hết sức, em dâu ông đang ở trên trại chỉ huy chứ làm quái gì ở đây được!
- Hiền đệ đem nước lên cho đại ca đấy à? – Ông anh tôi phủi tay bước ra.
- Đây…4 chai này huynh! – Tôi thất thần nhìn ông anh nón ngược nằm vật vạ phía trong, vẻ như vừa bị lão anh tôi dợt cho…vài đường quyền lả lướt.
- Em cũng đi theo nó à? Chà…! – Ông anh tôi nhìn Tiểu Mai rồi quay sang tôi cười đểu.
- Dạ…em chào anh! – Nàng cười chào ổng, vẫn còn hãy ngại ngần lắm.
- Thế đệ về đây, bye đại ca! – Tôi chỉ mong cao chạy xa bay ngay lập tức.
- Ờ, hai đứa đi vui vẻ! – Ổng cười nham hiểm, bơm đểu cú chót, nhấn mạnh “ hai đứa “ rõ là to tướng.
Tôi sầm mặt quay đi thẳng như dân tị nạn tránh bom, Tiểu Mai líu ríu đi theo phía sau trong ánh mắt thẫn thờ đầy tiếc nuối của mấy ông trai làng 12A2. Quả thật là đến trại chưa thấy gì vui, mệt từ sáng đến giờ mà lúc này lại còn bị lão anh chơi ác giữa đông đảo bàn dân thiên hạ, tôi đâm ra quạu đeo chả buồn nói câu nào, khiến Tiểu Mai lặng lẽ đi cạnh bên ra chiều vài phần uý kị!