Những ngày sau nó lại đi học bình thường ở trường cũ. Từ dạo nó biết được ba mình bị hại chết, tính cách nó thay đổi hẳn. Bình thường mấy đứa trong lớp hay chọc ghẹo nó, nhưng từ khi thấy ánh mắt sắc lẻm của nó thay đổi thì không ai dám lại gần.
Cô thì từ bữa đó cũng đi học lại bình thường, có điều trong trường này hay phân giai cấp chơi với nhau, nhưng công ty của ba cô đã thuộc về mẹ nó. Cho nên Tú Chi trong lớp đã bị phân vào hàng “xã hội quan tâm”(Vơ: ai coi người thừa kế cũng biết cụm từ “xã hội quan tâm” ha)
Cậu thì cứ thấy áy náy và muốn tìm cách xin lỗi nó, cậu thấy mình đã nhìn lầm.
Cô bước vào lớp thong thả như không có gì xảy ra. Tất cả ánh mắt khinh miệt đổ về cô, trong lớp đã biết được quan hệ của cô và cậu không còn tốt đẹp nên không kiên dè nữa.
- Có người bây giờ còn nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư nên lên mặt kìa mọi người.
Một học sinh lên tiếng cố tình nói lớn. Trò vui lập tức truyền sang người khác.
- Khuôn mặt xinh đẹp chả qua là nhờ nhân tạo, bộ dạng xấu xí cũng muốn thành thiên nga!
- Chủ thành tớ, tớ lại trở nên giàu hơn chủ. Nói xem có phải chuyện buồn cười không mọi người.
Cả lớp phá lên cười. Từ lâu đã quen với việc thiên kim, những lời nuông nịnh. Đùng một cái bị sụp đổ làm cô không cam tâm. Nghe lời nói đó cô đập bàn đứng dậy.
- Tụi mày im hết cho tao!
Cả lớp vẫn tiếp tục ra lời khinh miệt. Cô giận quá, theo thói quen lại lôi nó ra làm “bao cát”
- Hà Linh khốn nạn, là do mẹ mày hại tao!
Cô nhào lại bàn nó vứt hết đồ của nó xuống. Nếu ngày xưa chắc chắn nó sẽ cuối đầu “xin lỗi”, nhưng hôm nay đối mặt với kẻ gián tiếp giết ba nó nhất định không phục. Nó đứng dậy đá cái bàn thật mạnh làm nó văng về phía cô.
- Im miệng đi! Cô không có tư cách nói đến mẹ tôi.
Lực cái bàn học mạnh quá làm cho cô ngã nhào xuống đất.
- Mày...mày...
Cô vớ lấy tập vở rơi rớt gần đó ném về phía nó, cuốn vở gần trúng thì...cậu đứng dậy kéo tay nó ra khỏi lớp. Để lại mình cô ngồi bệt đó oán hận.
Cậu kéo nó ra sau trường, bây giờ nó cũng cảm thấy “ghét” cậu. Mọi thứ liên quan đến nhà họ Đỗ nó đều ghét. Nó vùng vẫy vung tay ra, nhưng cậu càng nắm chặt lôi nó đi.
- Khoa, cậu buông tôi ra! Đừng động vào tôi. Tôi ghét cậu!
Cậu đứng sựng lại, câu nói vừa rồi cứ văng vẳng trong đầu cậu. Tự nhiên cậu cảm thấy tim thắt chặt, thả tay nó ra cậu nhìn nó cười khổ.
- Vì sao lại ghét tôi?
Nó nhìn cậu không phải ánh mắt yếu đuối ngày đó nữa. Tất cả đã chấm hết, đã đến lúc nó muốn nói hết tâm tư của mình bao lâu nay.
- Tôi ghét vì cậu liên quan đến Chi, tôi ghét mọi thứ về cô ta. Tôi ghét sự ngu ngốc và tính cách của cậu. Tất cả, tất cả từ ngày ấy tôi đã ghét cậu.
Cậu nhíu mày.
- Căm thù tôi lắm à?
- Đúng! Tôi không phải một đứa ngốc, cậu đánh tôi chửi tôi vì cô ta. Cậu có tư cách gì? Cậu chủ à? Quên đi! Cậu ghét tôi vì tôi ăn cắp, và những chuyện tôi làm với cô ấy? Mắt cậu mù rồi!
Nó gào lên như muốn thoát ra niềm oan ức bấy lâu nay và từng giọt nước mắt cứ như vậy rơi. Cậu nhìn nó khó hiểu, chuyện cậu đánh nó là cậu có lỗi, chuyện ghét nó vì ăn cắp là đúng. Nhưng nó đang nói gì vậy?
- Cô đang nói gì? Tôi không hiểu.
Nó quệt nước mắt mắt, miệng nhếch lên. Từ trước giờ đây là lần đầu tiên bộ dạng nó như vậy.
- Nghe cho kỹ đây! Người vu oan cho tôi ăn cắp là người cậu yêu chứ không phải tôi! Những chuyện khác tôi đều bị nó mà ghánh hết tội! Con nhõ đó tôi đã phải nhân nhượng nó lâu rồi. Tức nước thì có lúc cũng phải vỡ bờ.
Nó kéo tay áo cánh tay trái lên, một vết thẹo dài nhìn rất là ghê gớm. Cậu nhìn mà hoảng cả hồn.
- Nó ban cho tôi đấy! Đẹp không? Có đẹp giống khuôn mặt bị tạt nước sôi của nó không? Con nhỏ ác độc! Cậu cũng giống nó, cũng ác như nó.
Cậu trợn tròn mắt nhìn nó rồi vô thức lùi lại. Những lời nói của nó cứ ong ong trong đầu cậu, hình ảnh cậu “tàn nhẫn” với nó cứ hiện ra. Cho đến khi nó quay bước chạy đi, cậu mới vội nắm tay nó lại. Cậu nói giọng thật nhỏ.
- Thật sự xin lỗi, tôi đã sai một số điều rồi.
- Tôi nói cho cậu nghe một chuyện, là vì tôi yêu cậu cho nên mới ở lại đây...
Nó xoay lại nhìn cậu, cậu thật dự bất ngờ. Không ngờ nó nói như vậy! Trong lòng cậu có chút ấm áp chảy đầy nơi trái tim. Nhưng chưa vui mừng thì nó đã đẩy tay cậu ra.
- Nhưng tôi đã suy nghĩ lại, có lẽ nhìn thấy cậu là hình ảnh Tú Chi cứ lẫn quẩn trong đầu tôi. Tôi sẽ đi nước ngoài để rời xa nơi này mãi mãi. Hai người cứ hạnh phúc.
Nó bước đi khoé mắt không động lại chút nước, mà trên miệng còn lưu nụ cười thoả mãn. Thoả mãn vì nó đã nói ra được nó yêu cậu! Vừa bước xa cậu tầm 10m thì
- Hà Linh, hình như tôi cũng lỡ yêu cô rồi! Ở lại được không?
Nó chùng bước, nó không tin vào tai mình. Không thể nào! Một người như cậu sao lại yêu nó? Cậu còn nói nó ở lại, nó sẽ như thế nào đây?
---
••Góc tự kỉ••
Có thể là lịch up truyện không còn thường xuyên như trước nữa ( ̄▽ ̄) vì bât giờ lịch học thêm của Vơ đã chồng cao như núi ( ̄^ ̄)ゞ hôm nay cố ý đăng 2 chap để thứ lỗi lày:))) Bạn nào rảnh nhớ vào tâm sự với Vơ nha!!! Nhớ đừng có quên vote
♪('ε`)