Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 48: Sau tất cả




Từ lúc rời khỏi công ty Nam Trang, Quân không về nhà chú Tấn mà lại nhờ Khoa chở nó đến một nơi yên vắng để giải tỏa nỗi buồn vô hạn. Khoa đành lẳng lặng làm theo mà không hỏi han gì. Nhìn sắc mặt Quân, cậu đoán chắc rằng mọi chuyện đã không như ước nguyện của nó. Lòng cậu cũng buồn lắm và rất muốn được san sẽ nỗi đau vô bờ này giùm nó để cho vơi bớt đi phần nào. Khi cả hai dừng chân tại một chiếc ghế đá bên bờ hồ Xuân Hương thơ mộng, Khoa mới mở lời an ủi Quân.

- Đừng quá đau buồn nha Quân. Chuyện đã đi đến kết cục này thì đừng cố níu kéo, trông chờ chi nữa. Thay vì cứ mãi sống trong dày vò, tuyệt vọng thì hãy tự mở cho mình một lối đi khác để thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Khoa không muốn nhìn thấy Quân trong bộ dạng thê thảm thế này đâu. Như thế Khoa thấy mình có lỗi nhiều lắm.

- Mình…

- Khoa hiểu tất cả những cay đắng tột cùng mà Quân đã nếm trải. Ở địa vị của Quân chắc Khoa cũng không dễ gì mà sống vui vẻ được. Nhưng cuộc sống là do bản thân Quân lựa chọn. Đừng để chỉ vì một chuyện tình bi đát mà ảnh hưởng đến tương lai sau này. Cuộc đời còn dài mà phải không Quân?

Những lời nói chân thành xuất phát từ một tâm hồn trong sáng ấy khiến Quân như bừng tỉnh khỏi một cơn mê u ám. Khoa nói cũng đúng đó chứ. Đâu đó trong thâm tâm nó cũng nhận thấy dường như tình duyên giữa anh và nó đã cạn kiệt. Có phải đã đến lúc nó và anh cần phải giải thoát cho nhau hay không? Nhưng mà…nhưng mà tại sao nó vẫn thấy xót xa quá. Mối tình dang dở này chắc sẽ còn ám ảnh nó trong suốt quãng đời còn lại. Bất giác nó quay người ôm chầm lấy Khoa òa khóc nức nở. Bao nhiêu niềm đau đớn, uất nghẹn và nỗi tủi hờn bị dồn nén bao ngày qua chợt trỗi dậy và tuôn trào thành nước mắt. Thấy thế, Khoa mỉm cười vỗ về Quân bằng giọng nói êm đềm, tha thiết.

- Đúng rồi. Hãy khóc hết nước mắt đi cho nhẹ lòng. Hãy để cảm xúc đến tự nhiên chứ đừng gượng ép làm gì. Có như vậy thì Quân mới sống thoải mái được.

- Cám ơn…cám …ơn Khoa nhiều lắm…hức hức.

- Quân ngốc quá…

- Mình quá yếu đuối phải không? Không biết sau này mình sẽ phải làm sao nữa.

- Lại tự dày vò mình nữa rồi. Ngày mai trời sẽ lại sáng thôi mà. Khoa tin là như vậy!

Quân không nói gì nữa mà cứ để nước mắt cuốn trôi đi hết những nỗi muộn phiền đang hạnh hạ bản thân nó. Thấy Quân có vẻ đỡ hơn, Khoa cảm thấy vui lắm. Cậu nắm tay nó thật chặt và truyền hết hơi ấm của tình bạn chân thành với hy vọng sau tất cả chuyện này, cuốc sống sẽ trở lại vòng quay như nó vốn có.

************************

Ở Sài Gòn, Quang cũng đang gặp phải những vấn đề của riêng nó. Suốt từ lúc theo Thảo Vy vào siêu thị mua đồ, nó cứ thẫn thờ như người mất hồn, mắt lúc nào cũng nhìn đâu đâu. Thấy vậy, Thảo Vy hơi khó chịu liền lên tiếng.

- Anh lại suy nghĩ về chuyện tối qua nữa hả? Không phải em đã nói là không có gì to tác rồi sao.

- Ư..nhưng mà mình thấy có lỗi nhiều lắm…

- Thôi nào đừng tự trách mình nữa. Chúng ta yêu nhau mà phải không, cần gì phải cả nể như vậy? Anh cứ như thế em không vui đâu đó!

- Xin lỗi, mình xin lỗi Thảo Vy nhiều lắm…

- Lại nữa. Chúng ta bỏ qua chuyện con thỏ đó đi. Với lại, anh đừng xưng hô kiểu đấy nữa có được không, nghe xa lạ lắm.

- Ừ…anh sẽ đổi…

- Hihi. Phải vậy chứ. Thôi, anh theo em tới gian hàng quần áo kia đi. Em muốn mua tặng anh một vài bộ đồ.

Không để Quang phản ứng, Thảo Vy hồ hởi kéo tay nó đi. Quang gãi đầu ngượng ngùng nhưng rồi cậu cũng làm theo những gì mà người yêu muốn. Suốt buổi chiều hôm đó, Thảo Vy dẫn Quang đi khắp các nơi sầm uất trong thành phố từ khu trung tâm thương mại cho đến các khu vui chơi giải trí. Đến khi trở về khách sạn tắm rữa, Quang mệt nhoài thả người xuống chiếc nệm êm ái. Trong khi Thảo Vy đang ngâm mình trong bồn tắm, Quang mới bật người dậy cầm mấy bộ quần áo mới mua ướm thử lên người. Công nhận, người yêu nó có gu thẩm mỹ thật. Ngoài ra đôi giày thể thao và cái vòng đeo tay nhìn cũng rất bắt mắt. Thứ nào cũng là hàng xịn và có giá không hề rẻ chút nào. Quang bị mớ đồ lấp lánh đó làm cho mờ mắt mà nó quên mất rằng số tiền mang những thứ đó về không phải là của nó.

Buổi tối, khi mặc những thứ hào nhoáng lên người, Quang hoàn toàn lột xác. Nó như biến thành một công tử quyền quý, trông bảnh bao và sành điệu hơn rất nhiều. Tóc tai được vuốt keo dựng đứng còn trên người nồng nặc mùi nước hoa thơm phức. Đi bên cạnh Thảo Vy, Quang hãnh diện vô cùng trước những ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ của đám người trong quán bar. Gặp lại Hồng Liên, Quang nở nụ cười chào thật thoải mái mà không còn rụt rè như trước.

- A, chào Hồng Liên, rất vui vì gặp lại bạn.

- Wow, tối nay Quang đẹp trai quá đi mất. Mém nữa Liên nhận không ra luôn đó nha.

- Hì. Chỉ là mình thay đổi trang phục một chút thôi mà. Còn cơ thể mình thì vẫn vậy thôi.

- Thế thì chắc có công sức của Thảo Vy rồi, tao nói có đúng không mày?

Liếc mắt sang Thảo Vy, Hồng Liên bật cười đầy ẩn ý. Thảo Vy trừng mắt nửa đùa nửa thật.

- Thì người yêu của tao, tao phải chăm chút chứ sao. Vậy mới xứng đôi vừa lứa chứ mày!

Đám bạn của Thảo Vy bật cười khanh khách trước những lời đấu khẩu hài hước đó. Quang cũng vui vẻ hòa theo đám đông và thong thả ngồi xuống chiếc ghế bên quầy rượu. Nó cảm thấy bắt đầu hứng thú với cuộc sống của một kẻ ăn chơi như hiện tại. Một lúc sau, Hồng Liên bí mật ra hiệu cho Thảo Vy vào phòng vệ sinh bàn chuyện.

- Ê mày, sao thay đổi kế hoạch nhanh vậy? Bộ có gì trục trặc à.

Thảo Vy thắc mắc hỏi trước trong khi cô lấy cây son môi ra khỏi giỏ xách.

- Cũng không có gì khó khăn cả. Chỉ tại tao muốn con mồi cảm thấy tự nhiên và không đề phòng thôi. Dù sao thì mày cũng là người nó yêu. Để tao xen ngang cũng không phải là cách hay.

- Thế thì thằng Quang trở thành con mồi của tao chứ đâu còn là của mày nữa. Nghĩ cho kỹ đi à.

- Hừ. Bạn thân mà như vậy đó ha. Coi như mày giúp tao lần này đi. Có gì chia đôi tiền thưởng là được chứ gì.

- Nói đùa vậy thôi. Chứ tao cũng thấy hơi hơi hứng thú với thằng Quang rồi đấy. He he. Vờn nó chơi đùa một lúc rồi chúng ta đem đi bán chắc cũng không vấn đề gì nhỉ.

- Được thôi. Tùy mày quyết định. Nhưng mà đừng để sổng mất con mồi đấy nhé. Không thì chúng ta không biết nói sao với ông chủ lớn đâu.

- OK. Tao đã bỏ tiền ra đầu tư thì đâu dễ thất bại được chứ. Con Vy này mà đã ra tay thì mấy thằng ham vật chất chỉ có thân tàn ma dại mà thôi ha ha.

*********************************

Ở trong một ngôi nhà bỏ hoang trên sườn đồi thông, ông Lâm đang đi qua đi lại trước mặt Oanh, trong lòng nóng như lửa đốt.

- Bọn tay sai của con bị lũ cớm tóm hết cả rồi. Không biết chúng nó có khai gì ra không nữa. Lần này tổ chức chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Lại thêm thằng Trung khốn kiếp phát hiện ra hàng trắng nữa chứ. Thật là điên cái đầu!!

Oanh cắn răng lên tiếng, mặt ả hầm hầm một cách dữ tợn.

- Lũ chúng nó thật quá ăn hại. Tốn biết bao nhiêu tiền và thuốc nuôi chúng nó mà chẳng được tích sự gì, lại còn gây thiệt hại cho tổ chức.

- Thôi con đừng chửi bọn chúng nữa, chẳng được lợi lộc gì đâu. Bây giờ nghĩ cách nào đó để cứu nguy đi. Ông chủ mà biết chúng ta làm ăn nhếch nhác thế này chắc sẽ không để yên đâu.

Oanh đảo mắt thật nhanh rồi gõ tay lên mặt bàn. Đoạn ả bàn với ông Lâm.

- Đến nước này thì chỉ còn cách là chuồn thôi. Chú cho người dọn dẹp sạch sẽ hiện trường rồi tạm thời ẩn náu một thời gian. Con nghĩ bọn cớm sẽ mở đợt điều tra khá quy mô đấy. Bí mật sống còn của tổ chức thế nào cũng bị lộ tẩy.

- Con nói đúng. Chúng ta xem ra hết đường cứu vãn rồi. Chỉ còn cách đó thôi. Nhưng mà theo con chú nên làm gì với gia đình thằng Trung đây?

Ông Lâm quay sang nhìn Oanh nhờ ả gợi ý. Ả nhếch môi cười nham hiểm.

- Đơn giản thôi mà. Chú chỉ cần bán hết đất đai, thu gom tài sản và đuổi mẹ con bà ấy đi là xong chứ gì. Con nghĩ chú nên làm liều đi vì chúng ta không còn thời gian nữa đâu.

- Uhm. Chắc đành phải vậy rồi. Dù sao thì chú cũng đang nắm trong tay mấy cái giấy tờ có giá trị ấy. Xem ra phen này chú phải đóng vai một người chồng tệ bạc rồi đây. Ha ha

Oanh khẽ cười đắc chí rồi ả mới lên tiếng.

- Thế còn số ma túy cất giấu trong khu trồng hoa, chú đã giải quyết thế nào rồi?

- À, chuyện đó thì con khỏi lo. Khi nghe mấy tên người làm thông báo tình hình, chú đã nhanh chóng di chuyển tất cả đến nơi an toàn rồi. Nhưng mà chú vẫn thấy lo lắm vì bọn cảnh sát thành phố đang kiểm tra ráo riết.

- Còn Trung thì sao? Liệu anh ta có biết chúng ta làm ăn bất chính không đấy?

- Con yên tâm, chú đã cho người canh phòng nó cẩn thận rồi. Nó vẫn còn đang mê man trong bệnh viện ấy. Nhưng mà ngặt một nỗi là lúc đưa thằng Trung đi thì bị bà Trang phát hiện. Chú không muốn làm lớn chuyện nên đành giao nó cho bà ta và lấp liếm mọi chuyện nếu nó có đả động đến.

- Uhm, thế cũng không phải là giải pháp an toàn đâu chú.

- Ừ, chú biết mà. Bởi vậy, tổ chức mới ra lệnh cho chú giải quyết êm thắm vụ này trong vòng một tuần. Sau khi nhận được tiền và giao xong số hàng ấy, chú sẽ đáp chuyến bay qua Nhật luôn.

- Vâng. Nếu vậy thì con yên tâm cho chú rồi. Thôi bây giờ con phải đi gặp ba con cái đã. Chào chú!

- Chào con.

Ông Lâm và Oanh đứng dậy từ biệt nhau rồi lén đi ra khỏi ngôi nhà hoang. Trên đường trở về nhà, ông Lâm âm thầm nghĩ đến những viễn cảnh sung túc trong làn khói thuốc đặc quánh.

*****************************

Buổi sáng hôm sau, Quân thức dậy thật sớm trong khi Khoa vẫn còn thở đều đều trong chiếc chăn bông ấm áp. Nó nhẹ nhàng bước xuống giường rồi tìm áo len mặc vào cho đỡ lạnh. Mới lên đây vài ngày mà nhiệt độ vùng núi cao đã làm cho Quân có cảm giác như sắp bệnh. Dù còn phảng phất chút se lạnh nhưng Quân vẫn lần tìm xuống nhà bếp. Nguyên đêm qua, nó đã suy nghĩ rất nhiều về anh và cả bản thân nó. Và nó đã tìm cho mình một lựa chọn tốt nhất để giải quyết chuyện tình cảm đầy chông gai này. Nó sẽ chấp nhận sự thật phũ phàng và quyết định quên anh đi. Nó sẽ làm theo những gì anh muốn và không ép buộc anh phải níu giữ tình yêu này nữa.

Để kết thúc cuộc tình đầy ngọt ngào mà cũng lắm đắng cay này, Quân quyết định dành tặng cho anh một món quà cuối cùng trước khi trở về Sài Gòn. Nó sẽ làm món cơm chiên trứng mà anh rất thích để trao hết tình cảm yêu thương của nó dành cho anh từ lúc quen nhau đến giờ. Sau khi nhờ dì Tư ra chợ mua vài quả trứng và tìm giúp nó một chiếc cà mên, Quân bắt đầu làm món ăn ly biệt. 

Nó không thể ngờ món ăn ngày nào nó nấu riêng cho anh giờ lại trở thành một thứ kỷ vật cuối cùng trong phút chia ly. Nó đảo cơm qua lại mà hai mắt cứ cay xè. Một phần vì hơi nóng bốc lên, phần còn lại là những kỷ niệm thân quen trong quá khứ ùa về làm nó không khỏi nghẹn ngào xúc động. Bất giác những giọt lệ trong veo rơi lả chả xuống chảo cớm nóng hổi. Quân đưa tay gạt nước mắt rồi bỏ trứng vào chảo đánh đều. Mùi hành ngò bốc lên thoang thoảng tựa như những hương vị mặn nồng của giây phút khi anh và nó ân ái bên nhau. Quân lặng lẽ xúc cơm vào cà mên rồi một mình đi đến công ty Nam Trang. Nó không nghĩ rằng mình lại đủ dũng khí để đối diện với anh lần cuối.

Sau khi trả tiền xe ôm, Quân ngại ngần bước tới cổng bảo vệ. Ông bảo vệ già nua lần trước thấy Quân thì hơi ngạc nhiên.

- Ủa, cậu lại đến đây có việc gì nữa à?

- Dạ…dạ cho cháu gặp anh Trung có được không ạ?

Ông bảo vệ đẩy cặp kính lên sát mặt rồi chậm rãi nói.

- Cậu Trung hôm qua bị chấn thương đầu nên đã đưa đi bệnh viện rồi. Có gì hôm khác cháu đến đây nhé!

- Sao cơ? Anh ấy bị chấn thương sao?

Quân bất ngờ đến độ suýt đánh rơi cái cà mên đang cầm trên tay. Nó vô cùng lo lắng khi nghe tin anh gặp tai nạn.

- Chiều qua cậu ấy không may bị ngất xíu, đầu đập vào tường. Chắc là do trúng gió hay cơ thể suy kiệt gì đấy, tôi không rõ lắm.

- Thế ông có biết anh ấy đang được điều trị ở đâu không ạ?

- À, ở bệnh viện trung tâm thành phố ấy. Cậu đi hết đoạn đường này là tới.

- Dạ cháu cám ơn!

Vừa dứt lời, Quân lật đật ra lề đường đón một chiếc xe ôm đến nơi anh đang ở. Trong đầu nó lúc này không còn nghĩ được điều gì ngoài tình trạng sức khỏe của anh.

Trong bệnh viện, Trung cựa mình tỉnh dậy sau một đêm dài hôn mê. Anh nhăn nhó vì cảm thấy vết thương trên đầu đang nhói lên. Vài phút sau anh mới nhận ra mình đang ở trên một chiếc giường trắng muốt, bên cạnh là một người đàn bà đang nằm gục trên thành giường. Thấy cánh tay anh cử động, bà Trang giật mình thức giấc và reo lên mừng rỡ.

- Ôi trời, cuối cùng con đã tỉnh lại rồi. Con thấy sao hả Trung? Có nhớ mẹ là ai không?

- Con..con vẫn ổn. Mẹ đừng quá lo lắng.

- Thế thì tốt quá. Mẹ cứ sợ con mất trí nhớ rồi quên hết mọi thứ. Hức hức

Trung cố nắm chặt tay mẹ mình để trấn an bà. Anh mỉm cười để cho mẹ mình được yên tâm và cố nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Hình như là anh có đến khu trồng hoa và tình cờ phát hiện ra điều gì đó. Xong rồi lúc đó không hiểu vì sao anh lại ngất đi và giờ lại nằm đây trong bệnh viện. Anh có hỏi thì nghe bà Trang bảo là người làm phát hiện ra anh đang nằm sóng xoài trên nền đất. Đoán anh bị trúng gió và té xỉu nên lập tức đưa đến bệnh viện chữa trị. Nhưng chi tiết quan trọng nhất anh lại không thể nhớ ra được.

Đang định chợp mắt sau khi ăn xong tô cháo do mẹ mình nấu, Trung hơi ngạc nhiên khi có người đẩy cửa bước vào phòng. Anh trợn tròn mắt sửng sốt khi nhận ra đó là Quân, người yêu bé nhỏ của anh. Sao em ấy cứ mãi làm anh khốn khổ thế này.

Quân cố che giấu cảm xúc vui mừng khi thấy anh vẫn bình an vô sự và từ từ tiến lại gần. Trung gượng người vào thành giường mà ánh mắt không hướng về nó. Anh lạnh lùng cất tiếng.

- Cậu sao chưa về Sài Gòn đi? Sao cứ bám riết lấy tôi thế? Tôi đã bảo là chúng ta kết thúc rồi cơ mà!!!

Quân không đáp lời mà chỉ lẳng lặng để cà mên lên chiếc bàn kế bên giường bệnh. Nó đứng lặng thinh một lúc lâu, toàn thân run run như đang cố đè nén một cảm xúc gì đó. Trung cũng nghẹn ngào nơi cổ họng nhưng cố không để Quân thấy được bản chất thật con người anh. Phải khó khăn lắm Quân mới có thể nói ra mục đích nó đến đây là gì.

- Em nghe tin anh bị ngất xỉu thì lo lắm. Nhưng giờ anh đã tỉnh lại thì tốt rồi…

- Cám ơn cậu đã quan tâm đến tôi. Giờ tôi đã không sao rồi, cậu có thể về nhà được rồi đấy. Thật lòng tôi không muốn gặp mặt cậu chút nào cả. Cậu có hiểu không vậy??

Quân xụt xịt mũi rồi khẽ trả lời.

- Em hiểu chứ. Em đến đây chỉ muốn gặp mặt anh lần cuối mà thôi. Chiều nay em sẽ về Sài Gòn đúng như nguyện vọng của anh. 

- …………….

- Tối qua em đã suy nghĩ thông suốt rồi. Em sẽ rời xa anh và xóa đi tất cả những ký ức giữa hai ta trong chặng đường vừa qua. Đối với em những điều đó thật không dễ dàng gì có thể làm được trong một thời gian ngắn nhưng em sẽ cố thực hiện để anh vui lòng.

- ………………..

- Cám ơn anh đã cho em những cảm giác yêu thương ấm áp và ngọt ngào… Cám ơn anh đã ở bên em, đã cho em những khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Giờ xa nhau rồi, em chẳng biết nói gì hơn là chúc anh hạnh phúc với cuộc sống của một con người bình thường… Em chỉ muốn nói với anh bấy nhiêu đó thôi. Vĩnh biệt anh, người em yêu nhất…

Vừa dứt lời, Quân quay đầu chạy đi thật nhanh, tay đưa lên miệng che giấu cảm xúc đang vỡ òa như từng đợt sóng lớn. Thấy Quân vụt chạy đi, Trung vội vàng bật người dậy định đuổi theo nhưng toàn cơ thể anh nặng trịch như có sắt đá ghìm lại. Anh với tay ra khoảng không như muốn nắm giữ một điều gì đó mơ hồ, mỏng manh nhưng không còn kịp nữa rồi. Bất giác Trung gục đầu xuống bật cười rũ rượi. Anh ôm mặt mà lòng đau như cắt. Chợt để ý chiếc cà mên trên bàn, Trung vội vàng chộp lấy và mở nắp ra. Một mùi thơm quen thuộc sộc vào mũi làm tâm hồn anh tê dại. Là món cơm chiên trứng của em ấy đây mà.

Trung run run cầm lấy chiếc muỗng xúc từng miếng cơm đưa lên miệng một cách vô thức. Cơm còn đầy trong miệng mà anh vẫn cố nhét thêm vào như một kẻ tâm thần. Cho đến khi đầu lưỡi bắt đầu tiếp xúc với một mùi vị mằn mặn tựa như nước mắt thì Trung đột nhiên đánh rơi chiếc muỗng xuống đất. Anh cảm nhận được một nỗi đau vô bờ bến đang trộn lẫn trong món ăn yêu thương kia. Và rồi hai hàng nước mắt anh chảy dài xuống bờ môi rồi thấm dần vào trong miệng. Cay đắng, day dứt, tiếc nuối, xót xa là những gì mà Trung cảm nhận được ngay lúc này. Một thứ hỗn hợp của nổi đau cùng cực mà anh đang phải nuốt trôi tất cả qua cổ họng khô khốc. Trung bần thần nhìn chiếc cà mên nằm trơ trọi trên bàn mà lòng đau như cắt.

- Anh đã mất em thật rồi Quân ơi…