Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 25: Hy vọng và tuyệt vọng




Rồi buổi chiều đông lạnh lẽo cũng đến thật nhanh chóng như chỉ mới vừa có một tiếng đồng hồ trôi qua. Từ trưa đến giờ Quân không tài nào ngủ thêm được miếng nào nên nó đành bước xuống dưới nhà mở tivi ngồi xem phim. Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ. Tự dưng nó muốn gặp anh và được sà vào vòng tay ấm áp của anh quá. Ước gì nó đừng vội về nhà để có thể ở bên anh trong lúc tuyệt vọng thế này. Liệu có nên nói chuyện mẹ anh hẹn gặp nó cho anh biết không. Sao nó đau đầu quá. Đã hơn ba lần anh gọi điện hỏi han nhưng Quân vẫn chỉ cười gượng gạo đáp lại bằng giọng buồn buồn mà không hề nhắc đến chuyện mẹ anh muốn gặp nó.

Cuối cùng thì Quân cũng có quyết định của riêng mình. Gần đến giờ hẹn, nó cầm bộ quần áo uể oải bước vào nhà tắm. Dưới làn nước lạnh của vòi hoa sen, Quân ngẩng mặt lên để cho những tia nước cuốn trôi hết nỗi muộn phiền lo âu. Bỗng dưng trong lòng nó chợt le lói một chút hy vọng nhỏ nhoi. Nhìn lại khoảng thời gian quen và yêu anh, Quân tự nhận thấy bản thân mình quá yếu đuối và hay nản lòng trước những khó khăn trở ngại.

Nó chợt hiểu rằng mình cần phải vững lòng kiên cường lên để đối diện với mọi chông gai thử thách. Nó cần phải đấu tranh cho tình yêu của mình. Nó sẽ dùng mọi cách có thể để khiến mẹ anh hiểu và chấp nhận mối quan hệ của nó. Chốc nữa gặp mẹ anh nó sẽ cầu xin bà cho nó cơ hội. Chỉ cần thành khẩn và thiết tha một chút, biết đâu mẹ anh sẽ động lòng. Nghĩ vậy Quân thấy đã tự tin và phấn chấn hơn. Thay vì cứ mãi loay hoay với những tâm trạng lo sợ ban đầu thì sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, Quân thở phào rồi lấy hết dũng khí lái xe đến điểm hẹn gặp mẹ anh. Nó hy vọng Đức Phật một lần nữa sẽ giúp nó toại nguyện.

Bước vào nhà hàng Quán Biển, Quân rụt rè đưa ánh mắt tìm vị trí ngồi của mẹ anh thì nó đã thấy bà ấy ngoắc tay ra hiệu. Bà Trang mặc bộ đồ đen sang trọng, trên vai đeo một chiếc túi hiệu khá đắt tiền. Thấy Quân, bà vẫy tay bảo.

- Quân đến rồi hả con! Cô ngồi ở bàn bên đây này!

- Dạ con chào cô…

- Ừ, cuối cùng thì con cũng chịu đến gặp cô. Mà con có nói chuyện này cho thằng Trung biết không đấy??

- Dạ…Không…

- Sinh viên như con không nuốt lời như vậy là tốt! Thằng Trung mà biết chuyện thì ảnh hưởng đến cuộc trao đổi giữa cô và con nhiều lắm đấy!

Bà nở nụ cười xả giao với nó nhưng thực chất ẩn trong nụ cười ấy là một sự miệt thị khinh khi hiện rõ trên khuôn mặt. Bà Trang đằng hắng một tiếng rồi chậm rãi hớp ngụm nước trà sâm vừa mới mang ra. Quân cười từ tốn rồi bình tĩnh ngồi xuống ghế. Bỗng dưng khi thấy khuôn mặt lạnh như tiền của mẹ anh là Quân chợt rùng mình. Nhưng rồi nó cũng mạnh dạn đặt vấn đề mặc dù đã đoán biết được phần nào lí do.

- Cô có chuyện gì muốn nói mà hẹn con ra đây vậy ạ?

Bà Trang vội bỏ ly nước đang uống dở xuống và nhìn xoáy vào Quân. Bà nói thật chậm rãi, nhấn mạnh từng lời từng chữ vô tình như tiếng sét nổ lùng bùng bên tai nó.

- Chắc không cần cô nói ra thì con cũng hiểu chuyện gì rồi nhỉ. Với tư cách là một người mẹ thương con, cô yêu cầu con chấm dứt mối quan hệ bệnh hoạn với thằng Trung nhà cô ngay lập tức! Từ nay con hãy chủ động cắt đứt liên lạc với nó và đừng đến gặp nó nữa. Còn tiền công gia sư cho thằng Tùng cô sẽ trả gấp đôi và nhiều hơn nếu con muốn! Cô chỉ cần con rời xa thằng Trung, con muốn gì cô cũng chấp nhận cả! Con đồng ý chứ?

Nghe mẹ anh nói hai chữ “bệnh hoạn” thản nhiên không một chút cảm xúc, Quân bàng hoàng đến độ không thể thốt lên lời. Người nó chết lặng và cảm thấy không gian xung quanh mình như bị đóng băng. Nhưng rồi Quân cố đè nén cảm xúc và mở lời cầu xin mặc dù khuôn mặt nó giờ đây trắng bệch không còn chút tự tin nào.

- Cô ơi, con yêu anh Trung lắm thì làm sao có thể xa rời anh ấy hả cô. Tình yêu của tụi con đâu có xấu xa và gây tổn hại cho ai đâu…Con cầu xin cô cho con một cơ hội. Con sẽ giấu kín không cho ai biết hết…

- Thôi đi. Giấu là giấu thế nào?? Con đừng mê muội nữa. Con có biết làm như thế là hại đời thằng Trung không hả? Con có bao giờ nghĩ rằng sau này tụi con sẽ đối diện ra sao với lời dèm pha dè bỉu của xã hội không! Thằng Trung nó còn công việc của nó mà lại liên quan đến ngành công an cảnh sát thì phải chịu mất thể diện biết chừng nào. 

- Nhưng cô ơi, anh ấy…anh ấy đâu có quan trọng vấn đề đó…

- Nó vì quá nhu nhược nên mới nghĩ đơn giản như thế. Tất cả là tại con mê hoặc, bỏ bùa nó mà thôi. Chỉ cần con chịu buông tha cho nó thì nó sẽ tỉnh ngộ và mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

- Cô…

Quân như không tin vào tai mình những lời đổ lỗi của mẹ anh. Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng nó vẫn cảm thấy sốc tột độ. Tại sao mẹ anh không thể thông cảm cho hoàn cảnh của nó chứ. Trong khi mắt nó bắt đầu đỏ hoe tối sầm lại thì giọng bà Trang vẫn đều đều vang lên tựa như những nhát dao cứa vào trái tim Quân.

- Cô nói không đúng sao! Từ trước tới giờ làm gì có chuyện con trai yêu con trai khác người như vậy đâu! Xã hội ai ai cũng lên án khinh miệt. Có lẽ do con ngộ nhận lầm đường lạc lối nên mới nảy sinh cái thứ tình cảm kì dị ấy!

Quân đã bắt đầu đuối lý nên chống trả yếu ớt.

- …Nhưng con yêu anh Trung lắm. Con cầu xin cô mà. Cô muốn con làm chuyện gì con cũng chấp nhận, miễn sao đừng để con rời xa anh ấy! Con không chịu nổi đâu cô ơi…

- Sao con cứng đầu lì lợm quá vậy Quân? Nãy giờ cô nói mà con không chịu hiểu sao. Khối người ngoài kia sao con không chọn mà cứ đi bám víu thằng Trung nhà cô thế hả? Hay như thế này đi, con muốn bao nhiêu tiền? Cô sẽ đưa!

Vừa nói bà vừa lấy trong túi xách một phong bì lớn và đẩy về phía Quân.

- Đây là 30 triệu đồng. Tuy nó không lớn nhưng chắc cũng đủ để con chi trả học phí trong khoảng thời gian học tập. Coi như đó là tiền công gia sư con dạy thằng Tùng trong ba tháng vừa qua đi. Cô cũng cầu xin con đấy! Con hãy buông tha thằng Trung nhà cô. Nó chỉ mới 24 tuổi đầu và còn cả một tương lai xán lạn phía trước. Con nỡ để nó phải chịu chung cảnh đàm tiếu với con sao? Con muốn nó bị bệnh hoạn suốt đời sao? Con không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ cho người khác nữa chứ! Cô cũng chỉ là một người mẹ muốn tốt cho con mình mà thôi!!

- …………..

- Nếu con vẫn còn cố mê bất chấp thì đừng trách sao cô dùng biện pháp mạnh. Cô sẽ lên chỗ làm của thằng Trung nói cho mọi người biết cái sự thật gớm giếc ấy. Như vậy thằng Trung cũng sẽ bị mất việc và về với công ty nhà cô. Con khôn hồn thì lo mà từ bỏ ngay cái ảo tưởng ấy trước khi quá muộn nếu không muốn thằng Trung bị mất mặt trước đồng nghiệp của nó. Còn con cũng sẽ không có một kết thúc tốt đẹp nào đâu. Cô tin con sẽ có sự lựa chọn sáng suốt. Con nhớ lấy và hãy về nhà suy nghĩ kĩ lại đi, cô chào con!!

Đay nghiến dọa nạt xong, bà Trang lạnh lùng đứng dậy để mặc Quân ngồi đó sững sờ. Nó co rúm người lại trừng mắt nhìn xuống món ăn vừa mới dọn ra và túi tiền dày cộm để trên bàn. Chúng nằm đó trơ trọi vô hồn rồi bỗng chốc bỗng nhòe đi cùng lúc những giọt nước mắt xót xa của Quân rơi lả chả xuống nền nhà. Bà Trang thản nhiên đi bộ ra vỉa hè đón taxi về khách sạn. Leo lên xe, bà nhếch môi mỉm cười đắc ý và thầm nghĩ.

“Mày tưởng ta dễ dàng để mày rù quyến được con trai ta sao hả Quân. Tuy thằng con ta nó cứng đầu cố chấp nhưng với mày thì ta tin vì lòng tự trọng mà sớm bỏ cuộc thôi. Ba mày đã bệnh hoạn rồi còn sinh ra thêm thằng con bệnh hoạn nữa. Ta nhất quyết không để cho các người đạt được ý nguyện đâu. Rồi mày cũng sẽ như ba mày ngoan ngoãn mà từ bỏ thứ tình yêu kinh tởm đó thôi! Con trai của ta không thể giống như các người được!”

Quân vẫn ngồi bất động trước bàn ăn, hai dòng nước mắt nóng hổi từ khóe mi lăn dài xuống môi mặn chát. Mặc dù đã cố gắng gượng nãy giờ nhưng Quân không thể chịu nổi nữa. Nó lẳng lặng cầm lấy túi tiền vật vờ đứng dậy và đi nhanh ra chỗ gửi xe. Những câu nói sắt đá của mẹ anh cứ văng vẳng bên tai nó suốt dọc đường về. Thế là tất cả mọi hy vọng mà nó trông mong đã sụp đổ trong chốc lát. Sao mẹ anh lại tàn nhẫn như thế, sao bà không thông cảm và cho nó một cơ hội.

Quân đưa tay gạt dòng nước mắt không ngừng chảy dài trên má. Điều nó lo sợ cuối cũng đã xảy ra. Tình cảm của nó và anh sắp không còn tồn tại nữa rồi. Chắc có lẽ nó sẽ phải dừng lại ở đây thôi. Không chạy về nhà trọ mà Quân lái xe đến công viên, nơi mà anh và nó hay ngồi chuyện trò tâm sự. Nó dừng xe lại rồi ngồi chống hai tay xuống đầu gối ngậm ngùi. Chiếc ghế đá thân quen giờ đây lạnh băng và trống trải vô cùng. Những mẫu giấy nhỏ xinh trên lùm cây trước mặt cũng nằm lặng thinh không hề lay động như không còn sức sống.

Quân nhìn khung quảnh xung quanh mình nấc lên thổn thức. Tim nó đau nhói khi nghĩ đến sự lựa chọn sắp tới của mình. Từ lúc nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ phải khóc trong sự dằn vặt đắng cay thế này. Chắc nó phải xa rời anh quá. Chia tay ư? Từ bỏ ư? Nhưng nó còn yêu anh lắm. Nó sẽ ra sao khi không còn được gặp anh và ở bên cạnh anh. Nhưng mẹ anh lại không chấp nhận lời cầu xin của nó. Dù gì thì bà ấy cũng thương anh và muốn tốt cho anh. Có người mẹ nào có thể chấp nhận được chuyện con mình vướng vào quan hệ đồng tính chứ.

Nó đã không may mắn trong cái thế giới trái ngang này. Còn tình cảm của nó chỉ là bùng lên nhất thời thôi. Rồi sau này nó cũng sẽ nguôi ngoai và quên anh. Cứ nghĩ đến điều đó, lòng Quân lại nhói lên như có kim đâm. Chẳng còn ai có thể cứu giúp nó được trong hoàn cảnh này cả. Sao nó cảm thấy cô đơn quá. Giá như nó chẳng yêu anh, nó chẳng biết đến anh và nó chẳng bị phạm lỗi giao thông thì có lẽ mọi chuyện đã không diễn ra tồi tệ thế này.

Ngồi nghe bài hát quen thuộc từ chiếc điện thoại, Quân buồn bã hướng ánh mắt đỏ hoe về phía xa xăm. Từ tối qua đến giờ nó đã suy nghĩ rất nhiều nên mặt nó hốc hác hẳn đi. Rồi Quân lại ngẩng mặt lên trời thầm oán trách đấng tối cao. Tại sao ông trời lại bắt một thằng con trai 18 tuổi như nó phải trải nghiệm một cuộc tình ngang trái quá sớm thế này. Chỉ vài tháng trước nó còn vô tư yêu đời như bao đứa bạn cùng trang lứa. Rồi khi được anh yêu, nó cảm thấy vui sướng biết chừng nào. 

Nó đã quá chủ quan và không lường trước được những sóng gió phong ba bất ngờ ập đến. Nó quá ngây thơ không nghĩ đến chuyện về lâu về dài. Để giờ đây nó phải chịu đựng nỗi hụt hẫng xót xa vô bờ bến. Phải rồi mẹ anh nói đúng. Anh còn cả một con đường dài phía trước. Tình yêu cấm kị giữa anh và nó có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự nghiệp tương lai của anh. Nó không thể cướp đi hạnh phúc bình thường của anh được. Tình yêu vẫn đẹp khi có một người hy sinh. Nó sẽ chia tay anh mặc dù điều đó nó không hề muốn chút nào. Đó có lẽ do số trời đã định. Nó làm sao có thể làm trái ý trời được chứ. Với lại mẹ anh còn đe dọa nó, nó không muốn mọi chuyện đi quá xa.

Thế là Quân buồn bã lái xe trở về phòng trọ của mình. Nó bỏ lại đằng sau tất cả những tiếc nuối, những nghẹn ngào đắng cay tủi thân nhưng chúng vẫn bao vây nó suốt đêm hôm đó. Bên ngoài trời bất chợt nổi cơn giông rồi mưa ầm ầm đổ xuống kèm theo những tiếng sấm chớp đì đùng. Quân nằm trùm chăn trong phòng mà hai mắt mở trừng trừng. Những hình ảnh vui vẻ lãng mạn bên anh chợt hiện về làm mắt Quân rưng rưng nhạt nhòa. Nó gom góp những kỉ niệm ngắn ngủi ít ỏi cho vào giấc mơ u buồn để tìm chút niềm vui còn sót lại. Chỉ một thời gian nữa thôi là tất cả điều đó sẽ bị chôn vùi trong dĩ vãng. Không biết anh giờ này có cảm nhận được nỗi đau của nó hay không…

****************

Tối hôm sau, Quân quyết định đến nhà anh để kết thúc tất cả mọi chuyện. Nó không quên cầm theo xấp tiền mà mẹ anh dùng để đánh đổi tình cảm thiêng liêng của nó. Vì lòng tự trọng của nó còn lớn hơn cả giá trị vật chất tầm thường kia. Trước khi đi nó còn cất công làm món cơm chiên trứng thật ngon, thật tâm huyết như một món quà kỷ niệm cuối cùng để dành riêng cho anh. 

Suốt cả đêm hôm qua, Quân đã nằm trằn trọc suy nghĩ đến độ hai mắt nó thâm quầng và nhăn nhúm trông đến tội. Đến nhà anh, Quân bấm chuông cửa và đợi thằng Tùng ra dẫn vào nhà. Thằng Tùng thấy Quân hốc hác xanh xao thì rụt rè hỏi thăm nhưng Quân vẫn chỉ đáp ậm ờ cho qua chuyện. Nó e dè nhìn Quân mà đôi mắt cứ líu ríu như người có lỗi. Từ giây phút này, có thể Quân sẽ chẳng còn được dạy kèm thằng Tùng nữa. Thấy gương mặt gầy sọm và dáng vẻ không ổn của Quân, Trung nhìn nó bằng ánh mắt e ngại thương cảm. Từ chiều qua đến giờ, lúc nào anh cũng không yên tâm và cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Tuy nhiên có một điều anh không thể ngờ rằng mẹ mình đã bí mật hẹn gặp Quân và nói những lời nhẫn tâm gây tổn thương đau đớn cho nó.

- Quân, em làm sao tiều tụy thế này? Tối qua em không ngủ ư?

Quân không trả lời câu hỏi đó mà chỉ đăm đăm nhìn anh bằng đôi mắt đượm buồn. Nó khẽ đặt chiếc cà mên và túi phong bì lên bàn rồi nói với giọng khàn đục.

- Anh Trung à, đi cùng em đến công viên được không? Em có chuyện muốn nói với anh?

- Là chuyện gì? Không nói ở đây được sao? Em làm anh thấy lo quá!

- Anh cứ đi cùng em đến đó được không? 

Quân đáp lại với vẻ mặt u buồn khắc khoải. Vẻ mặt này Trung chưa bao giờ nhận thấy từ người mình yêu từ lúc quen nhau đến nay. Trong lòng anh đang dấy lên những hoài nghi về một chuyện đau buồn sắp sửa xảy đến. Nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng đáp lại.

- Được rồi, chờ anh đi lấy xe.

Trung tất tả lên phòng thay đồ mà không để ý đến chiếc phong bì nằm dưới hộp cà mên. Còn Quân thì cười buồn nhìn thằng Tùng và nghĩ lại những giây phút hai thầy trò nói chuyện trao đổi cùng nhau. Chỉ bấy nhiêu thôi mà Quân muốn ứa nước mắt. Còn thằng Tùng cũng nhìn nó với ánh mắt rầu rĩ, dường như thằng nhóc muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám. Một lát sau anh từ trên phòng bước xuống rồi nắm tay Quân ra cổng nhưng nó khẽ rụt tay lại khiến anh ngỡ ngàng.

15 phút từ nhà anh đến công viên, Quân vừa tập trung lái xe vừa lén nhìn anh qua gương chiếu hậu. Nó ước gì mình được ngồi sau lưng anh, vòng tay ôm lấy anh lần cuối nhưng nó không dám thực hiện. Nó sợ mình không còn đủ can đảm để nó lời chia tay anh. Khi đến nơi, Quân và anh cùng ngồi xuống ghế đá im lặng một lúc thật lâu mới mở lời. Quân nhìn sâu vào mắt anh như để tìm kiếm một chút hạnh phúc nhỏ bé còn anh thì hồi hộp chờ đợi điều mà Quân sắp thốt ra. Quân hướng ánh mắt vô hồn xuống đất và cất lời chua xót.

- Anh Trung à, chúng mình chia tay đi!

- Em nói sao cơ?

- Em nói là chúng ta đừng gặp nhau nữa. Chúng ta nên kết thúc ở đây đi! Em đã hết yêu anh rồi!

Trung sững người đơ mặt ra nhìn nó trân trối. Còn Quân vẫn giữ nét mặt bình thường nhưng trong trái tim là hàng ngàn cơn sóng lớn đang giằng xé tâm can. Vì hạnh phúc của anh, nó đành phải hy sinh hạnh phúc của mình. Anh ôm lấy hai vai nó lay thật mạnh, miệng gào lên ức chế.

- Em nói cái quái gì thế hả Quân? Sao tự dưng em lại đòi chia tay? Có phải anh không bảo vệ được em? Có phải em trách anh đã không quan tâm em?

- Anh đừng nói gì nữa…Em không muốn giải thích. Đơn giản là em không còn yêu anh nữa vậy thôi.

Nói xong điều cần nói, Quân gạt tay anh ra và leo thẳng lên xe.

- Hai chúng ta kể từ giây phút này đừng bao giờ gặp lại nhau nữa. Em muốn chấm dứt tất cả mọi thứ ở đây…Cám ơn anh đã cho em những cảm giác hạnh phúc ấm áp trong thời gian qua. Cũng cho em gửi lời xin lỗi đến thằng Tùng nữa… Vĩnh biệt anh, em về đây!!

- Quân, Quân…em đừng đi mà. Hãy giải thích cho rõ ràng đi! Tại sao em lại đối xử với anh như vậy??

Quân không đáp lại lời thét gào của anh mà rồ ga phóng thẳng ra lòng đường. Nó không muốn thốt ra thêm lời nói nào nữa. Vì giờ đây có nói gì thì cũng chẳng thể nào thay đổi sự thật mẹ anh không chấp nhận nó. Đi một đoạn khá xa, Quân nghẹn ngào trong nước mắt. Tất cả đã hết thật rồi. Anh Trung ơi, em xin lỗi. Em đã không đủ niềm tin bản lĩnh để tiếp tục yêu anh. Anh cần làm một con người bình thường và có lẽ em cũng sẽ như vậy…