Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 21: Hoang mang




Sau một đêm ân ái mặn nồng với anh, Quân khẽ mở mắt thức dậy. Nó vươn vai ngáp một cái thật to và quay người sang định ôm anh. Nhưng Quân ngạc nhiên khi thấy anh không còn trên giường. Chợt nó thấy một mẫu giấy nhỏ bị đè dưới gói quà trên chiếc bàn kế bên. Quân nhoài người với tay lấy tờ giấy và đọc.

“Quân yêu dấu, anh phải dậy sớm để đi làm. Khi nào em về nhà thì khóa cổng lại dùm anh nha! Chìa khóa anh để trên bàn đó. Chúc em yêu một buổi sáng tốt lành!!”

Quân đọc xong thì hai má ửng hồng vì thẹn. Nó nhoẻn miệng cười và rúc người vào chiếc chăn ấm áp. Hơi ấm của anh vẫn còn đọng lại trên đây. Cũng hên là tiết học hôm nay bị đổi sang ngày khác nên Quân mới có được một đêm chủ nhật hạnh phúc và sung sướng thế này. Nhớ lại đêm qua, lần đầu tiên nó biết mùi vị cơ thể của một người con trai là thế nào và lần đầu tiên nó được đắm chìm trong những khoái cảm bềnh bồng mà trước đây nó chưa bao giờ nghĩ đến.

Bỗng Quân chợt nhớ đến cái cảnh giáp lá cà với anh trong nhà tắm lần trước. Lúc đó nó quá bối rối ngượng ngùng nên chẳng thấy được gì trên cơ thể anh cả. Còn đêm hôm qua thì nó đã được khám phá toàn bộ tấm thân mạnh mẽ của anh với những đường nét vạm vỡ săn chắc. Đêm qua cả anh và nó chỉ dừng lại ở mức đụng chạm xác thịt chứ chưa tiến đến quan hệ. Một phần vì cả hai chưa chuẩn bị cho chuyện này, phần còn lại anh muốn để dành cho một dịp thật đặc biệt, thật ý nghĩa.

Đang hồi tưởng lại cái khoảnh khắc hạnh phúc đêm qua thì chợt Quân nghe tiếng động lạ dưới nhà. Chẳng lẽ có trộm đột nhập hay là thằng Tùng về đột xuất vậy trời. Thế là nó cuống cuồng nhảy xuống giường vội vã tìm quần áo mặc vào người.

Quân vừa rón rén bước xuống cầu thang thì thấy bóng dáng một người phụ nữ lớn tuổi đang loay hoay dưới bếp. Rồi một người đàn ông mái tóc hoa râm từ cửa chính bước vào. Chẳng lẽ họ là mẹ anh và ba kế của nhóc Tùng hay sao. Đang suy tính nên làm gì thì bất ngờ Quân trượt chân ngã bệch xuống bậc cầu thang. Nghe âm thanh đó, cả hai người giật mình hướng mắt về phía nó. Rồi mẹ anh thốt lên.

- Ơ kìa Quân, sao con vẫn còn ở đây?

Quân vội vàng đứng dậy chỉnh tề quần áo và gãi đầu giải thích.

- Dạ thưa cô, đêm qua say quá nên con mới ngủ lại…

Bà Trang vẫn còn chưa hết kinh ngạc hỏi nó.

- Con ngủ với thằng Trung hay thằng Tùng?

- Dạ.. Ở phòng anh Trung ạ…

Quân càng mất bình tĩnh khi mẹ anh hỏi thế. Nó nói thêm câu nữa để tự trấn an mình.

- Ảnh dậy sớm đi làm để lại cho con chìa khóa nhà để lúc về thì khóa cổng lại.

Nét mặt bà Trang hơi đanh lại khi nghe được câu trả lời từ nó. Tuy nhiên bà trở lại vẻ bình thường và đặt ấm trà trên tay xuống chiếc bàn ở phòng khách. Còn người đàn ông có mái tóc hoa râm ngồi kế bên mẹ anh và họ bắt đầu tra hỏi Quân.

- Cháu Quân ngồi xuống đây cho cô hỏi chuyện một chút.

- Dạ!

Quân gãi đầu gãi tai khép nép ngồi xuống đối diện với họ. Bà Trang chậm rãi rót nước trà vào ly rồi cất giọng vui vẻ hỏi Quân, nhưng trong đó là một sự đe dọa và ẩn chứa những thái độ dò xét.

- Con dạy thằng Tùng lâu chưa? Nhà con ở đâu? Ba con làm nghề gì?

Nghe mẹ anh hỏi dồn dập, tim Quân đập thình thịch trong lồng ngực. Đặc biệt là các câu hỏi hơi bất thường kiểu này. Tuy vậy nó vẫn lễ phép trả lời.

- Dạ, con mới dậy hồi cuối tháng 9. Nhà con ở tận Đồng Nai lận còn ba con thì làm đầu bếp.

Khi nghe đến hai chữ đầu bếp thì bà Trang đột nhiên trợn tròn mắt, nét mặt ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt trắng bệch. Rối chiếc ly trà trên tay bỗng nhiên rớt xuống nền nhà. Thấy vậy, chồng bà lo lắng hỏi.

- Em bị sao vậy Trang? Có cần anh gọi bác sĩ không?

- À, em không sao…Anh đừng lo!

Mẹ anh chợt nghiêm nét mặt lại. Trong đầu bà những hình ảnh năm xưa chợt ùa về một lúc rồi lại bay đi rất nhanh. Còn Quân thấy vậy cũng giật mình hỏi thăm.

- Cô vẫn ổn chứ ạ??

- Ừ tại cô thấy hơi bất ngờ khi nghề của ba con giống nghề ba thằng Trung đó mà. Khổ cho ổng, đang còn trẻ mà phải chết sớm…

- Dạ! Mà cô ơi cho con hỏi hiện tại thì cô đang kinh doanh gì đấy ạ? Sao lại phải sống xa con cái thế cô?

- À, cô đang kinh doanh vàng bạc đá quý trên Đà Lạt ấy. Cô muốn hai thằng con nhà cô lên trên đó sống nhưng tụi nó không chịu. Nhất là thằng Trung cứ nằng nặc đòi ở lại đây làm cảnh sát giao thông mà không chịu lên đó làm quản lý giúp cô. Thế là thằng Tùng cũng muốn ở bên cạnh anh nó và học tập luôn ở thành phố. Cô đành phải để vậy chứ không biết phải làm sao nữa. Lần này sinh nhật thằng Trung, cô và dượng mới về quyết thuyết phục nó đây nè. Hiện giờ công ty trên đó đang có nhiều việc phải lo lắm, một mình cô lo không xuể.

- Dạ. Ra là vậy…

Quân nghe mẹ anh kể mà nó cứ ngồi im ru. Thì ra đây là lí do mà anh lại sống một mình với em trai ở thành phố này. Hèn chi nó thấy mẹ và anh có điều gì đó không hòa hợp cho lắm. Chợt bà Trang nói tiếp trong khi ông dượng đi ra ngoài nghe điện thoại.

- Quân nè, con quen với hai đứa con nhà cô cũng lâu rồi thì giúp cô khuyên nhủ thằng Trung được không? Con thấy đó cái nghề cảnh sát giao thông làm thì cực mà toàn bị thiên hạ chửi rủa. Cô muốn nó làm quản lý công ty thì có gì sai đâu. Vừa an nhàn mà lại dễ làm nữa. Với lại cô cũng sắp già đến nơi rồi. Mai này gia đình cũng cần có người nối nghiệp trông coi công ty nữa chứ! Thế mà thằng Trung lại không chịu nghe mới tức chứ!

- Dạ..cái này con thấy hơi khó. Anh Trung cứng rắn kiên quyết như vậy thì sao mà thay đổi quyết định của ảnh được!

- Hừm bởi vậy cô mới nhờ con giúp sức. Có gì tối nay con qua nhà cô để lựa lời nói cho thằng Trung hiểu nha con. Giờ con có bận gì không?

- Dạ. giờ chắc con phải về để chuẩn bị học bài nữa. Có gì tối nay con qua xem thế nào.

- Ừ chào con! Nhớ giúp cô lần này nha con! Tất cả cô hy vọng vào con đó!

Quân dạ một tiếng rồi lẳng lặng dắt xe ra cổng. Nó cúi đầu chào ông dượng rồi phóng xe đi. Vừa chạy nó vừa suy nghĩ mong lung. Mẹ anh muốn anh làm quản lý sao. Như vậy anh sẽ rời Sài Gòn và lên Đà Lạt xa xôi. Điều này đồng nghĩa với việc nó sẽ phải xa lìa anh. Nó không muốn điều đó xảy ra đâu. Còn mẹ anh tại sao lại tỏ vẻ bất ngờ khi nghe nó bảo ba mình làm đầu bếp cơ chứ. Quân cảm nhận có điều gì đó không ổn trong chuyện này. 

Trên đường về nó cứ giả thiết thế này giả định thế nọ. Nhưng chung quy lại là nó không muốn phải xa anh. Còn anh thì sẽ thế nào đây. Khi không chịu làm theo ý mẹ mình thì chuyện gì sẽ xảy ra. Quân bắt đầu cảm thấy những chông gai thử thách đang thật sự ập đến với nó.

Trưa hôm đó, bà Trang vừa dọn dẹp nhà cửa vừa âm thầm suy tính kế hoạch của mình. Không lẽ cậu bé đó là đứa con trai của ông Huy sao. Mình nhất quyết không để cho chuyện năm xưa lặp lại. Xã hội này làm gì có thể còn tồn tại thứ yêu đương khác người như thế.

Đến chiều Quân sửa soạn quần áo đến nhà anh như lời đã hứa với mẹ anh. Nó do dự không muốn đi nhưng vì mẹ anh đã nài nỉ hết lời nên nó đành cắn răng mà lái xe đến. Mới vừa đến cổng thì Quân nghe tiếng cãi vã khá lớn phát ra từ trong nhà. Hình như nhà anh đang có chuyện. Thằng Tùng nghe tiếng chuông thì ra mở cổng cho Quân. Nó nhìn Quân rụt rè.

- Thầy ơi hôm nay nhà em xảy ra chuyện lớn rồi!!

- Ờ…Thầy với em vô xem thế nào..

Cả hai líu ríu bước vào nhà để xem sự tình đang đến hồi căng thẳng. Tiếng tranh cãi ngày càng lớn.

- Con đã nói bao nhiêu lần với mẹ rồi!! Con chỉ thích làm cảnh sát giao thông thôi, không có quản lí, trợ lí gì hết!!!

- Sao con cứng đầu thế hả? Làm cái nghề đó có sung sướng gì cho cam? Mai này mẹ già rồi thì lấy ai trông coi công ty đây??

- Mẹ cứ kệ con! Sao cứ phải bắt con làm thứ mà con không thích!

Bỗng dượng anh nói chêm vào.

- Mẹ con nói đúng đó! Bây giờ ai ai cũng lên án cảnh sát giao thông hối lộ, làm ăn cẩu thả hết. Không khéo còn bị ngồi tù, hành hung nữa! Con nghe lời mẹ lần này đi, trên công ty làm việc thoải mái hơn mà.

- Tôi không cần dượng dạy đời. Tôi biết những gì tôi đang làm! Xin mấy người làm ơn đừng nhắc đến chuyện này trước mặt tôi nữa có được không hả!!

Lần này anh thực sự rất bực tức và đấm mạnh xuống bàn. Đến khi trông thấy bóng dáng của Quân khép nép ngoài cửa, anh sững người kinh ngạc.

- Ủa Quân sao em lại đến đây??

Đang chờ câu trả lời từ nó thì bà Trang đáp thay.

- Mẹ kêu cậu ấy đến đây đấy. Mẹ định nhờ Quân khuyên con thay đổi cái quyết định ngu ngốc ấy!!

- Mẹ…

Anh không thèm nghe mẹ mình nói nữa mà đưa mắt nhìn Quân tỏ vẻ khó hiểu. Nó ấp úng nói mà không biết mình đang thốt ra những lời gì.

- Anh nên nghe theo lời mẹ anh đi. Về Đà Lạt làm quản lí đi cho bớt khổ…

- Em đang nói gì vậy Quân. Anh không muốn đi đâu hết. Bởi vì hiện giờ anh đang rất yêu em. Em cũng biết điều đó mà!!

Mọi người nghe anh hét lên như vậy đều ngỡ ngàng nhìn anh kinh ngạc. Nhất là mẹ anh. Bà không thể ngờ câu chuyện cách đây 30 năm lại tái diễn một lần nữa. Bà Trang không tin vào tai mình nên hỏi lại.

- Con nói sao?? Con yêu ai??

- Bây giờ thì con nói rõ ràng cho mẹ biết. Con đang yêu em Quân. Cho nên con không muốn về Đà Lạt hay đi đâu hết. Mẹ và dượng mau trở lại đó đi!!

Bà Trang nghe thế thì không giữ bình tĩnh được nữa chợt khuỵu người xuống ôm đầu choáng váng. Ông dượng kề bên vội đỡ bà ngồi xuống ghế. Thằng Tùng chưa hết ngỡ ngàng với bí mật của anh hai liền chạy đến kế bên mẹ mình hét lên.

- Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ làm sao thế này???

Còn Quân và anh đứng chết trân nhìn nhau khi trông thấy cảnh tượng đó. Nó không ngờ tình huống lại diễn ra thế này. Nó phải quyết định ra sao đây.