Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 2




Thu Yên ngẩn nhìn cái người tên Hiệp Phong phong ấy vẻ mặt tuy băng giá, lãnh đạm nhưng ánh mắt rất hiền, còn nhẹ nhàng nói với nàng như khuyên bảo việc đúng đắn.

“Cô nương đừng chọc giận thủ lĩnh của bọn ta!”

“Hắn lấy đồ của tui mà không được giận hay đòi lại sao? Huynh trả đồ cho tui đi!” – nàng thấy người này có vẻ dễ thương hơn gã thủ lĩnh kia nên năn nỉ ngay may ra có cơ hội.

Hiệp Phong gãi đầu lúng túng vì nhìn nàng rưng rưng lệ đòi lại đồ trông như con cún nhỏ làm nũng thật đáng thương. Mà nàng nói cũng có lí, có ai bị lấy đồ như thế mà không nổi điên. Gã thủ lĩnh xoay nhìn Hiệp Phong còn vướn víu với nàng nên hét lên…

“Nè, chúng ta là cướp mà còn suy tư lí lẽ cái gì nữa chứ? Đi về!” – Gã thủ lĩnh ra lệnh lập tức mười thằng lóc chóc ngưng cướp bóc đi theo. Cả Hiệp Phong cũng nhìn nàng rồi lạnh lùng đi luôn.

Thu Yên ngồi khuỵu xuống mắt rưng lệ. Mọi người bị cướp hai lần cũng khóc nhưng không ai bị cướp trắng tay như nàng. Tiền bạc, của cải chỉ là vật chất muốn thì cũng có lại nhưng đồ của nàng chỉ có một cùng cơ hội duy nhất cứu cha. Hai thứ đó quan trọng thế nào chỉ có nàng hiểu rõ, mất chúng nàng còn sống nổi sao, bằng mọi cách Thu Yên nhất định phải lấy lại….

—————-

Tại ổ lâm tặc, bọn cướp của cướp vừa trưng dụng lại làm căn cứ. Mười thằng nhỏ vui vẻ dọn chiến lợi phẩm ra đếm ngay. Còn gã thủ lĩnh tìm được căn phòng kha khá lập tức vào nằm lăn ra giường. Hiệp Phong rót trà nhìn thủ lĩnh lại xem cuộn vải đầy chữ vẻ mặt ngẫm nghĩ rất nghiêm túc dù ban nảy cứ than muốn ngủ. Hiệp Phong đưa trà nói…

“Chẳng phải bỗng dưng người làm như thế!”

“Làm gì? “ – Hắn hỏi nhận lấy ly trà đồng thời kéo Hiệp Phong cùng ngồi xuống giường cho mình dựa. Dựa Hiệp Phong tuyệt nhiên đã hơn dựa gối rồi.

Hiệp Phong không phàn nàn chỉ nói tiếp.

“Người đưa tiền cho cô nương đó là có lí do đúng không? Định nhận cáo trạng cho cô ta sao?” – Mắt Hiệp Phong cũng đang nhìn cuộn vải đầy chữ đó. Ngay lập tức hắn gập cuộn vải và cười xoay lại tựa cằm lên vai Hiệp Phong nói…

“Ngươi đừng đoán già đoán non thế! Ta không phải cái loại người bên ngoài vô nhân đạo mà bên trong tốt đẹp đâu!”

“Ai nói người vô nhân đạo tôi sẽ giết ngay!” – Hiệp Phong nói lạnh nhạt nhưng quả quyết làm gã thủ lĩnh nhe răng cười vui vẻ. Cả hai đang bên nhau thì bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào giọng la không khác gì rên rỉ.

Mười thằng lóc chóc cũng nhăn nhó nhìn Thu Yên với bộ dạng te tua u ám đứng ở cổng nhìn vào…

“Trả đồ cho tui!”

Hắn và Hiệp Phong đi ra thấy mấy thằng kia chỉ biết ngồi nhìn ra cổng trại có người trên rỉ miết. Nàng sợ nên không dám lao vào đành ngồi rên rỉ làm ồn bọn họ. Gã thủ lĩnh điên lên chửi bới om xòm…

“Sao con nhỏ đó theo được đến đây?” – Hắn hỏi, mắt đảo qua cả bọn lập tức ai cũng im ru. Cuối cùng đại cầu hi sinh trả lời thủ lĩnh.

“Hồi nảy chúng ta đi bộ lên đây nên chắc cô nương ấy theo kịp!” – Nói xong Đại cẩu lập tức nhắm mắt và quả nhiên thủ lĩnh giận rồi

“Gì vậy trời… Cướp mà cũng bị bám theo đến tận hang ổ, các ngươi không thấy nhục nhã sao?”

“Nhưng thủ lĩnh ơi… người là thủ lĩnh lẽ ra phải nhục mặt nhất chứ!?”

Thập cẩu thơ ngây nói xong lập tức bị ăn ngay chiếc giày của thủ lĩnh. Cả bọn rưng rưng chỉ biết nhìn ra Thu Yên vẫn ngồi đó nét mặt quyết tâm mãnh liệt…

“Làm gì bây giờ thủ lĩnh?” – Bọn nhỏ nhìn ra ngoài rồi hỏi hắn.

“Mặc kệ đi! Đồ ta lấy rồi cóc trả. Cô ta cũng không dám lao vào làm bậy đâu!” -Gã thủ lĩnh đi te te về ngủ không bận tâm. Cả bọn im ru nhìn rồi cũng nghe theo lệnh mà mặc kệ luôn lo đếm tiền tiếp. Thu Yên ngồi co ro ở thềm cửa, nàng sẽ ở lì cho đến khi lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi.

… 2 ngày cứ thế trôi qua…

Hiệp Phong mang cơm vào thấy gã thủ lĩnh bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài hỏi…

“Con nhỏ đó đi chưa?” – Hắn hỏi như cho biết vậy thôi.

“Đã hai ngày rồi vẫn ngồi đó không ăn không uống gì! Người giải quyết tuyệt tình thế lạ thật đó!” – Hiệp Phong không chịu nổi cuối cùng cũng nói ra.

Hắn xoay lại cười và bước đến ôm vai Hiệp Phong mà nói: “Ta cho tiền tại cô ta không lấy mà, mấy tiểu thư khuê các sĩ diện lắm. Ta lại ghét nhất nữ nhi ngươi biết mà!”

Gã thủ lĩnh nói, tay sờ má Hiệp Phong và cười rất khó hiểu sau đó bước về bàn ăn. Hiệp Phong không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.

Ban đêm trên núi lạnh lẽo, Thu Yên co ro nằm thở cố làm ấm hai bàn tay tê buốt. Nền đất trơ lạnh, đau cứng thật khó chịu nhưng nàng nhất định không bỏ cuộc. Cha đang chờ nàng, dù cực thế nào nàng cũng chịu được để lấy lại hai thứ đó cứu cha.

Ngày thứ ba mưa như trút nước, mười thằng nhỏ đã ngồi ở tiền sảnh nhìn xem nàng chịu đựng đến bao giờ. Hiệp Phong bước ra nhìn nàng ngồi trong cơn mưa nặng hạt. Mưa như thế, nhìn Thu Yên bé nhỏ yếu đuối, đổ sụp chỉ là chuyện thời gian mà thôi. Cả bọn cắn răng áy náy bàn tán xôn xao.

“Vậy là được uống nước nhưng dầm mưa như vậy chắc sớm tiêu quá!”

“Tuy cô ta xấu nhưng cũng là nữ nhi mà!!!” – Có đứa lắc đầu thương hoa tiếc ngọc.

“Tội nghiệp quá! Sao lại cứng đầu như thế chứ thủ lĩnh không trả đồ lại đâu!’

Cả bọn nhìn nàng ngồi đó chỉ biết sầu thay. Hiệp Phong không nói gì và nhìn qua một gã cuối cùng cũng đi ra. Gã thủ lĩnh nhìn nàng ngoài mưa.

Thu Yên lạnh lắm, người cũng rất mệt vì nhiều ngày không ăn không uống. Mọi thứ trước mắt thật choáng nhưng nàng nhất định vẫn chịu đựng được.

Cả đám chỉ nhìn thủ lĩnh nhưng không dám xin xỏ giúp nàng vì hắn đã không cho phép ai dám lộn xộn. Ánh mắt hắn không vui nhìn mặt nàng tím ngắt vẫn tỏ ra quật cường. Trông người ốm yếu, mong manh như thế mà ý chí thật là cứng đầu khủng khiếp. Cuối cùng hắn cũng ra lệnh dù vẫn rất khó chịu…

“Hết mưa đem cô ta vào!”

“Sao phải đợi hết mưa vậy thủ lĩnh? “ – Cả đám mừng lắm vì cuối cùng hắn cũng thương người rồi nhưng thật không hiểu nổi cái chuyện hết mưa.

Gã thủ lĩnh nhíu mày nhìn cả bọn ngốc mà nói…

“Vậy đứa nào chịu dầm mưa ra gọi cô ta đi!”

Cả đám nhìn mưa như nước đổ như vậy ra là đảm bảo ướt. Gã nọ vẫn không có tí thương hoa tiếc ngọc gì cả, tuy cho gọi cô ta vào nhưng chỉ như là thấy chướng mắt quá thôi. Dù sao bộ dạng của nàng không bằng hoa dại nên không tiếc cũng phải.

Chưa ai nhúc nhích gì cả thì Hiệp Phong lặng lẽ bước ra ngoài làm gã thủ lĩnh hết hồn la lên bực mình…

“Hiệp Phong!”

Hiệp Phong không quan tâm vì đã đi ra rồi nhanh chóng ướt hết cả người. Thu Yên đang ngồi run rẩy thấy người bước đến mới yếu sức đưa mắt nhìn lên. Nàng chỉ mới nhìn gương mặt Hiệp Phong trong màn mưa thì mọi thứ choáng váng và ngất đi.

Mười thằng nhỏ né ra vì gã thủ lĩnh tức điên trông nàng “giở trò” với Hiệp Phong. Họ không lạ với cơn ghen của thủ lĩnh vả lại Hiệp Phong đang ẵm Thu Yên như thế kia thật không ghen cũng lạ. Dù sao nàng mê mang không biết mình đã lọt được vào chổ bọn cướp rồi.