Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 6




Cô ngồi trên chiếc giường to hình tròn, màn lụa trắng rủ xuống xung quanh, bên cạnh là cột giường mang đầy phong cách La mã cổ đại, chăn đơn vàng kim đắp qua eo, nhìn tựa như nàng công chúa cao quý mà ưu nhã. Tôi nửa quỳ bên giường, cầm đôi tay trắng nõn mềm mại, vì cô mà đọc một đoạn thơ của Pháp rất nổi tiếng.

“Trên cánh đồng màu xanh,

Bách hợp bay trong gió,

Mắt của người sẽ khóc,

Lòng của người sẽ đau,

Ngọn gió nhẹ nhàng kia,

Mang đi tất cả bi thương,

Cơn mưa nhỏ mông lung,

Xóa đi tất cả dơ bẩn,

Lúc mùa xuân đến,

Mọi người được sinh ra lần nữa,

Như đứa trẻ trong vòng tay mẹ,

Không dính bụi trần.” (*)

Sau khi đọc xong tôi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn trên bàn tay của cô, nàng công chúa nở nụ cười.

“Nhiễm Dịch, mùa xuân sắp đến chưa?” Tôn Tiểu Như hỏi.

“Sắp đến rồi, là lúc hoa lan trắng trong sân nở rộ.” Tôi nói.

Cô đem mũ trùm trên đầu bỏ xuống, nói: “Tóc lại dài ra.”

“Em không thích tóc dài sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tôn Tiểu Như lắc đầu, lấy tay sờ những sợi tóc dài ra của mình, trên mặt tràn ngập chán ghét. Tôi kéo tay cô xuống, lầy từ trong túi ra máy cạo bằng điện, cô lập tức nghiêng mình về phía trước, nhu thuận nhắm mắt lại. Pin đã gài tốt, nhấn chốt mở, liền vang lên âm thanh ‘rè rè’. Men theo tai nhẹ nhàng đẩy lên đầu, một đoạn tóc liền rơi xuống, nằm trên vai cô và giường.

“Nhiễm Dịch, có cách nào làm tóc đừng dài ra nữa không?” Tôn Tiểu Như hỏi.

Tôi buông máy cạo, nói: “Có, nhưng tôi không nói cho em đâu.”

Tôn Tiểu Như ủy khuất nhìn tôi: “Anh là bại hoại.”

“Đúng vậy.” Tôi cười.

“Em sẽ nói cho Kiến An anh khi dễ em.”

“Đừng làm như vậy, đây là bí mật nhỏ của chúng ta.” Tôi nói.

Công chúa lại lần nữa nở nụ cười, cô đội lên mũ trùm trắng, che đi cái đầu trơn bóng. Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng thổi đi sợi tóc vướng lại trên lông mi cô.

Hôm nay ở đây có hơi lâu, Hàn Như Ý đã làm xong một bữa tối phong phú, không lay chuyển được nhiệt tình của cô, tôi chỉ có thể ngồi trên lại ăn cơm. Tài nấu nướng của cô rất tốt, súp thịt bò ninh cà chua, cánh gà nướng hành tây, mì Ý nấu thịt với cà ri. Một dĩa lại một dĩa bưng lên, dù chỉ nhìn phân nữa cũng đã đạt điểm tối đa.

Cô đem chút đồ ăn bỏ vào khay, rồi mới bưng lên cho Tôn Tiểu Như, sau khi đi xuống, chúng tôi mới chính thức ăn.

“Tôi thích làm cơm Tây hơn đồ ăn trung quốc, không biết anh có ăn được không?” Hàn Như Ý nói.

“Không có gì, tôi cũng từng ở nước ngoài một thời gian ngắn.”

“Ở nước nào?” Hàn Kiến An hỏi.

“New Zealand.” Tôi nói.

Hàn Kiến An buông đũa xuống, vui vẻ nói: “Thật là trùng hợp, tôi cũng từng du học ở New Zealand.”

“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Tôi cười nói.

Anh còn muốn hỏi chút gì đó, nhưng bị Hàn Như Ý cắt đứt, cô nghiêm túc giáo dục ‘Ăn không nói, ngủ không nói’, chính là lễ nghi cơ bản, Hàn Kiến An quay qua tôi nháy mắt mấy cái, cúi đầu xuống chuyên tâm ăn cơm, nhưng quả nhiên không có nói một lời nào nữa.

Ăn xong bữa tối, Hàn Kiến An như thường lệ đưa tôi trở lại quán bar.

“Nhiễm Dịch, tôi thật sự không biết nên làm sao báo đáp cậu, không bằng cậu nói cho tôi biết đi.” Anh ngồi trong xe nói.

“Anh chắc chắn? Nói không chừng tôi sẽ làm người khác khó chịu.” Tôi trêu chọc anh.

Anh nắm tay lái nghiêm túc nói: “Sao lại vậy, dù cậu muốn mạng tôi cũng được.”

Tôi suy nghĩ, nói: “Vậy hôn tôi một cái đi.”

Chỉ cảm thấy xe loạng choạng một chút, đột nhiên dừng ngay giữa đường, nếu như không có dây an toàn, xem chừng đầu tôi đã lao lên kính chắn gió rồi. Hàn Kiến An xoay đầu lại, kinh hồn bất định nhìn tôi, không biết là bởi vì chấn động vừa rồi hay bởi vì lời nói của tôi.

“Anh đây là đang làm gì vậy, bất quá tôi chỉ đùa một chút, ngạc nhiên đến vậy sao?” Tôi thiệt tình nói.

“Thực xin lỗi, tôi……” Anh lần nữa lái xe đi, mắt nhìn thẳng phía trước: “Cậu là một người tốt, tôi không nên lợi dụng cậu như vậy, biết rõ mình không phải đồng tính luyến ái, nhưng lại một mực gây rắc rối cho cậu, tôi thực sự rất xin lỗi.”

Tôi im lặng, đây là lần đầu tiên trước mặt Hàn Kiến An tôi không thể nói một lời nào.

Anh là một người thông minh, sao lại không có khả năng đoán được tâm tư của tôi, rõ ràng chỉ là đối tượng tình một đêm, nhưng tôi lại giúp đỡ anh vô điều kiện. Nhưng như vậy mới càng thêm bi thống, cả hai đều biết tình cảm của đối phương, một bên cưỡng cầu van xin, cho dù không chiếm được, cũng muốn mặt dày mày dạn mà van cầu chút an ủi.

“Nếu như cậu nguyện ý, tôi cũng thiệt tình muốn làm bạn với cậu, nếu cậu không nguyện ý, vậy thì không cần miễn cưỡng bản thân giúp vị hôn thê của tôi chữa bệnh, tôi nghĩ đây có thể là cách tốt nhất đối với cậu.”

Tôi không quan tâm mà trả lời anh: “Tuy tôi thích anh, nhưng anh cũng có thể đơn phương xem tôi là bạn, còn sau này, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Không cần biết tương lai xảy ra chuyện gì, cho đến chết, tôi cũng đều yêu Tôn Tiểu Như.” Ngữ khí của Hàn Kiến An vô cùng kiên định.

Ngay một phút này, anh vẫn tiếp tục lái xe, nhưng lại không biết rằng giấc mộng của tôi đã tan nát. Xe cộ trên đường tới tới lui lui, như là đang nghiền nát lòng tôi, dưới bánh xe vô tình, tôi nghe được âm thanh trong sâu nội tâm của mình đang khóc.

Bất tri bất giác, tết âm lịch đã nhanh đến, gần đây quán bar càng ngày càng đông, hàng đêm đều huyên náo. Tuyết ngoài cửa rơi xuống một lớp lại một lớp, tùy ý người ta đạp lên, tôi như cũ ở lại quán bar, nhìn trong mắt mọi người chính là ông chủ thanh cao không ai bì nổi.

“Ai! Tôi nói này, anh càng ngày càng khó ở chung. Đêm nào tôi cũng lại đây báo danh, anh liền ngay cả một câu nói cũng không nói với tôi, đây chính là thái độ anh đối với ân nhân cứu mạng mình sao?”

Viêm uống rượu, lớn tiếng ồn ào, trên quầy bar bày đầy các chai bia trống không, tất cả giống như là hàng tặng cậu ta. Loại lưu manh đường phố như hắn, tận đáy lòng tôi đều là xem thường, tôi quyết định rời đi một chút.

“Anh đừng đi! Hôm nay anh nói rõ ràng cho tôi!” Viêm nắm lấy cánh tay tôi, đối với những người tò mò xung quanh rống to: “Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa lão tử móc mắt các người!”

Tôi giãy hai cái, nhưng giãy không ra tay cậu ta, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Cậu uống nhiều rồi, tôi đưa cậu về.”

“Cái đầu anh! Lão tử từ lúc còn nhỏ cho tới giờ chưa bao giờ đối tốt với bất kì ai, anh biết không? Là loại tốt xuất phát từ trong nội tâm đào phế (**), tự anh nói đi, anh còn muốn làm sao nữa! Làm sao anh mới bằng lòng liếc mắt nhìn tôi?” Hắn càng nói càng kích động.

Người chú ý tới chúng tôi ngày càng nhiều, bởi vì Viêm là khách quen, cũng chưa từng làm gì quá đáng, cho nên những người ở đây đều cho là đang đùa giỡn nên bu lại xem. Con mắt Viêm đỏ, như thể lập tức sẽ khóc lên, nhưng ngữ khí lại hung dữ, giống như một đứa trẻ quật cường.

“Viêm, hôm nay cậu thật sự uống rất nhiều, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi được không?” Tôi ôn tồn mà dỗ cậu ta.

Có thể hắn sẽ nể tình tôi, nhưng ngược lại còn huyên náo hơn lúc nãy: “Nhiễm Dịch, anh đừng có qua loa với tôi! Anh bất quá cũng là thứ tiện nhân, dựa vào cái gì mà xem thường lão tử! Anh chính là bị cha mình……”

Thanh âm Viêm đột nhiên dừng lại, cũng không phải hắn ta nói không được, mà là hắn đã không thể nói nên lời. Tôi lấy bình rượu trên quầy bar, đem hết sức lực toàn thân, nhắm ngay đầu cậu ta đập xuống. Hắn chớp đôi mắt, dòng máu đỏ tươi liền từ trán chảy xuống, ngay cả mái tóc vàng kim cũng bị nhuộm đỏ, máu rất nhanh đều chảy đầy xuống mặt mũi. Sau đó Viêm ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

“Đem cậu ta ném ra ngoài cửa!” Tôi la lớn.

DJ chơi nhạc cũng bị hù dọa, tiếng nhạc bỗng nhiên ngừng lại, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Tôi phân phó xong liền rời quán bar, nên cũng không biết Viêm ra sao rồi. Hắn ta đã nhiều lần chạm vào điểm mấu chốt của tôi, cho dù mất máu quá nhiều mà chết trên đường, cũng coi như đáng đời.

Tôi như cũ vẫn là ông chủ quán bar, ngày đêm điên đảo mà sống. Lúc cuối tuần cố ý thức dậy sớm một chút, nhưng Hàn Kiến An lại gọi điện thoại đến, nói không cần phiền đến tôi. Tuy nhiên anh lại khách khí mà khẩn thiết, còn nói tôi đừng nghĩ nhiều, chỉ là tình trạng Tôn Tiểu Như đã tốt lên, một mình anh có thể ứng phó được.

Tôi tiếp nhận lời cảm ơn cùng xin lỗi của anh., rồi không nói gì nữa, tắt điện thoại.

Trong nội tâm trống rỗng, có chút khổ sở, tôi ngược lại tình nguyện Hàn Kiến An tiếp tục lợi dụng mình, nhưng anh lại tránh tôi như tránh tà (***).

Không khỏi cười nhạo mình bị coi thường, có lẽ nên tìm Viêm phát tiết một chút, trên bàn bida đem cậu ta giết tới không còn manh giáp. Nhưng tên hỗn đãn này giống như bị mất tích, hoàn toàn vô thanh vô tức, cũng tốt, vậy không cần cùng hắn dây dưa nữa.

Nhưng cảm giác trống vắng trong nội tâm luôn không biến mất được. Tôi cũng không mong muốn gì nhiều, đơn giản chỉ cần Hàn Kiến An mà thôi, nhưng muốn có được một người, có khi so với có được toàn bộ thế giới còn khó hơn.

Trong một buổi tối, Hàn Kiến An đột nhiên chạy đến quán bar, thần sắc của anh bất an bối rối, cầu tôi cứu Tôn Tiểu Như. Trên người còn mặc đồ ngủ ô vuông, chân mang dép kẹp chéo quai, trời lạnh như vậy, ngay cả áo khoác cũng không mặc. Mặc dù lạnh đến mũi đều đỏ lên, anh lại như không cảm thấy, càng không ngừng cầu khẩn tôi, chỉ kém có mức quỳ trên mặt đất dập đầu.

Lòng của tôi liền mềm nhũn xuống, rốt cuộc cũng không có cách từ chối anh.

Bây giờ tôi mới biết được, mình là người hay thay đổi đến mức nào. Lúc dùng tâm tư cay nghiệt đối với Viêm, phảng phất như đó là đến từ một người khác.

Hết chương 6.