Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 16




Tôi đi tìm Viêm, điên cuồng ân ái với hắn ta. Từ ban công đến phòng khách, lại từ phòng khách đến phòng ngủ, trên bồn rửa tay, trên ghế salon, trên giường đều lưu lại dấu vết tình ái của chúng tôi. Sau loại khoái cảm như núi lửa phun trào là cảm giác đau đớn khi bị xỏ xuyên qua, nhưng tôi như con thú động dục, vì khát vọng mà quên đi hết thảy đắm chìm trong bể dục.

Viêm nằm phía trên đè chân của tôi lại, cơ thể hình thành tư thế hết sức dâm loạn, tôi luồn mười ngón tay vào nắm chặt những sợi tóc vàng của cậu ta.

“Ahh…Sâu hơn nữa, làm mạnh lên…Nhanh…Còn chưa đủ, ham muốn tôi nhiều một chút……”

Đúng vậy, còn chưa đủ. Chưa đủ trình độ có thể khiến tôi quên đi thống khổ.

Viêm dừng lại nói: “Nhiễm Dịch, anh chảy máu rồi.”

Tôi kéo cậu ta lên đối diện với mình, thở gấp nói: “Làm tôi nhanh lên đi, cậu đúng là thứ đàn ông vô dụng.”

Tư thế này có thể chứng kiến rõ dương v*t dữ tợn ấy lần nữa đâm vào trong thân thể, sâu đến tận cùng. Tôi sợ run người la lên, cảm nhận hậu đình bị khuếch trương tới cực hạn, máu huyết lẫn tinh dịch hòa vào nhau từ nơi giao hợp chảy xuống giữa đùi. Nhục côn nóng như lửa kia như thể tức giận mà chà đạp trong hậu huyệt nhạy cảm yếu ớt, lần lượt đẩy tôi đến cực hạn của cái chết.

Thẳng đến khi cảm giác được có chất lỏng nóng hổi phun trào sâu trong hậu môn, tôi biết rõ lần làm tình có sung sướng lẫn đau đớn này đã kết thúc, Viêm thả đôi chân tê cứng của tôi xuống, nằm trên người tôi hồi phục thể lực.

“Mỗi lần làm với anh, quả thực giống như đang liều mạng vậy.” Viêm nói.

Tôi lau mồ hôi trên trán cậu ta, trả lời: “Nếu cậu không thích thì nói đi, tôi đi tìm người khác.”

“Anh dám!”

Viêm hung hăng cắn cổ của tôi, lực rất mạnh, dù cho tôi tát vào mặt hắn thế nào cũng không buông ra, lúc tôi đau tới mức hốc mắt ươn ướt, cậu ta mới bằng lòng buông tha tôi, còn đắc ý mà liếm nơi cậu ta vừa cắn.

Tên súc sinh này, kiếp trước cậu ta nhất định là con chó!

Dòng sông Ly Giang cổ xưa mà xinh đẹp dưới ngọn đèn tựa như dãy lụa thất sắc hoa mỹ chập chờn trước mắt. Tôi và Hàn Như Ý lên du thuyền ngắm cảnh, đứng trước boong tàu đón gió, thưởng thức cảnh đêm ven bờ. Cây cầu phía xa mang họa tiết điêu khắc rất kì lạ, tựa như bức tranh thành thị lãng mạn duyên dáng.

“Sao cậu lại đeo khăn quàng cổ?” Hàn Như Ý dựa vào lan can hỏi.

Trong lòng tôi âm thầm nguyền rủa Viêm, trên mặt lại cười đáp: “Gần đây tôi bị cảm nên rất sợ lạnh.”

Cô ấy bước tới nắm tay tôi nói: “Cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Sự ấm áp của Hàn Như Ý giống như nụ cười của cô. Khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng lộ ra lúm đồng tiền, tóc xoăn bay bay theo gió, mọi thứ như loại thuốc mê làm tê liệt cảm giác. Tôi không khỏi bắt đầu ảo tưởng, nếu như năm đó ở New Zealand gặp được cô ấy trước thì cuộc sống của tôi có phải sẽ không có những trắc trở và đau thương như hiện tại hay không.

“Tiểu Dịch, tuy tuổi của tôi lớn hơn cậu, nhưng tôi cũng là người phụ nữ rất bảo thủ, cho nên có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng với cậu.” Hàn Như Ý nói.

Nhìn biểu lộ của cô ấy, tôi gật nhẹ đầu.

“Tiểu Dịch, tôi thích cậu, từ lần đầu đâu tiên gặp nhau tôi đã thích cậu, còn cậu thì sao?”

Đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái thổ lộ, cảm thấy có chút không biết phải làm như thế nào.

“Tôi còn nhớ rõ, lúc ấy cậu ngồi một mình trong quán cà phê, bóng dáng đầy cô đơn, trong đầu của tôi liền nảy ra ý định muốn làm bạn với cậu, rồi mới chăm sóc cậu thật tốt.” Hàn Như Ý dùng ánh mắt ôn nhu khóa chặt tôi lại.

“Cám ơn, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Tôi cười nói.

Tôi cùng Hàn Như Ý xuống thuyền, trên đường về nhà, chúng tôi luôn nắm lấy tay nhau. Tôi mỉm cười thản nhiên, nghe cô ấy kể về việc giúp đỡ trẻ mồ côi, kể về hồi ức lúc nhỏ của cô và Hàn Kiến An. Cô tin tưởng thế giới này có Thượng đế tồn tại, cô tin tưởng vào những điều tốt đẹp, tin tưởng tình yêu và sự kỳ tích, cũng tin tưởng tôi là người cô ấy chờ đợi đã lâu.

Đến trước của sắt hoa văn của biệt thự, cô hỏi: “Tiểu Dịch, cậu muốn vào trong ngồi một lát không?”

“Không cần, tôi sợ sẽ quấy rầy Kiến An nghỉ ngơi.”

Cô ấy vẫn không buông tay tôi ra, nói: “Sẽ không quấy rầy đâu, lần trước cậu đột ngột bỏ đi, rất nhiều thứ không có mang theo, không bằng bây giờ thuận tiên vào lấy luôn.”

Tôi nghĩ quả thật mình còn một số thứ quan trọng còn để trong phòng, thế là đồng ý.

Hàn Như Ý vào phòng bếp chuẩn bị nước trà và điểm tâm, một mình tôi lên lầu thu dọn đồ đạc, lúc đi ngang qua phòng của Hàn Kiến An, dừng bước một chút, bên trong không có âm thanh nào, có lẽ anh đã đi ngủ rồi. Tôi mở tủ quần áo, mở ngăn kéo phía dưới, quần áo mua lại là được, không cần mang theo, tôi chỉ lấy ra khung ảnh trong ngăn kéo bỏ vào túi.

Đột nhiên âm thanh mở cửa từ phía sau truyền tới, quay đầu lại, liền chứng kiến sắc mặt tái nhợt của Hàn Kiến An. Anh mặc bộ đồ ngủ ca rô vuông trên người, tóc tai rất chỉnh tề, thoạt nhìn không thấy dấu hiệu anh đã ngủ qua.

“Thật có lỗi đã quấy rầy đến anh, tôi lập tức đi ngay.” Tôi nói.

“Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?”

Anh phóng hai bước tới phía trước, dùng hai tay nắm chặt bờ vai của tôi, khí lực rất lớn, dường như muốn nghiền nát tôi. Tôi đau đến mức phải giãy dụa, muốn tách ra khoảng cách với anh, nhưng hai tay Hàn Kiến An như gọng kìm, cách một lớp quần áo còn cảm giác được móng tay anh đang bấu chặt vào làn da của tôi.

“Tôi đã cảnh cáo cậu! Cách xa chị của tôi ra một chút, chẳng lẽ cậu điếc sao?”

Tôi tức giận nói: “Chuyện giữa tôi và Như Ý không cần anh xía vào.”

“Chẳng lẽ cậu không sợ tôi nói cho chị ấy biết cậu là đồng tính luyến?” Anh đe dọa tôi.

Hàn Kiến An, anh không hề hiểu rõ tôi, nếu không anh sẽ không nói ra những lời như vậy.

“Vậy nói đi! Nói cho cô ấy biết tôi là thứ đồng tính luyến ghê tởm, tôi thích anh, vậy cô ấy sẽ đau khổ, nếu như không biết nên nói gì nữa, vậy hãy nói cho cô ấy tôi đã từng giúp anh khẩu giao, thậm chí chúng ta còn lên giường nữa!”

Han Kiến An giật mình nhìn tôi, như thể không hề quen biết.

Tôi gạt đôi tay đã buông lỏng của anh ra, lớn tiếng nói “Tôi còn biết làm gì đây, sao tôi lại thích anh nhiều như vậy chứ! Có thể ở chung một chỗ với Như Ý, tôi sẽ gần anh hơn một chút, bằng không ngay cả liếc mắt anh cũng sẽ không liếc nhìn tôi.”

Dùng sức đẩy anh ra, tôi bối rối tông cửa ra ngoài, tôi không còn cách nào ở lại đây nữa, cũng không có cách đối mặt với chị của anh, lực ảnh hưởng của Hàn Kiến An đối với tôi mạnh mẽ như lực công phá của đạn đạo.

Còn nhớ rõ lúc trước mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều cảm giác rất vui vẻ, vì thế thậm chí không tiếc mỗi tuần lại đến công viên cũng chỉ để vụng trộm nhìn anh. Nhưng từ đó về sau, mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên biến chất, mỗi lần gặp nhau đều là sự giày vò.

Tôi cho rằng sau khi trải qua chuyện tối hôm ấy, anh sẽ nói tất cả cho Hàn Như Ý, nhưng không nghĩ anh lại gọi điện thoại đến, chỉ nói sáu chữ. Hàn Kiến An dùng âm thanh trầm thấp nói: Đối xử tốt với chị tôi.

Sau khi tôi tiếp điện thoại thì vui vẻ cực kỳ, nhất thời phấn khích quên đi mọi thứ, thậm chí ném bừa di động trên mặt đất. Hàn Kiến An ơi Hàn Kiến An, những lời nói của anh so với hạc đỉnh hồng(*) còn độc hơn, thậm chí là giết người không thấy máu, chỉ ngắn ngủn mấy chữ đã có thể khiến tôi sống không bằng chết. Tôi thề, tôi sẽ đối xử tốt với Hàn Như Ý, làm một người yêu hoàn mỹ không tỳ vết.

Thật sự, tôi thề!

Tượng điêu khắc gỗ phía sau bình phong, nước sôi rót vào lá trà, khói trắng phiêu phiêu bay, hương trà thơm ngát vươn trong không khí.

Ngồi trên ghế gỗ được chế tác thủ công, nhìn anh ta dùng muỗng gỗ khuấy lá trà, để màu xanh da trời hòa vào hoa văn màu xanh lá của chén sứ, động tác thành thạo cẩn thận.

Tôi vẫn nghĩ Quách Hướng Nam là chỉ là loại người thô kệch, hôm nay nhìn thấy, mới biết bản thân đều tự cho là đúng. Anh ta vậy mà có được công phu pha trà đến mây trôi nước chảy, nếu thiếu dù chỉ một chút kiên nhẫn và cẩn thận là luyện không được.

“Này, thử xem thủ nghệ của tôi.” Anh ta khách khí nói.

Tôi nâng chén trà đặt dưới mũi ngửi, vị trà quả nhiên rất thanh thuần, nói: “Rất tuyệt, tất cả mọi thứ đều mang phong vị của người Triều Châu.”

Anh ta cười cười nói: “Không gạt cậu, quê quán của tôi ở Triều Châu.”

Chúng tôi nói với nhau vài câu, cuối cùng anh ta cũng đề cập tới vấn đề chính: “Tôi từ chỗ Kiến An đã rõ được chuyện của Tôn Tiểu Như, nhưng về tâm lý của cô ấy thì tôi phải hỏi cậu mới được, đương nhiên, sau khi được sự đồng ý của giáo sư Tôn và cậu ấy tôi mới đến tìm cậu.”

Tôi buông chén trà xuống, một năm một mười đem tình huống của Tôn Tiểu Như nói kỹ càng cho anh ta biết, Quách Hướng Nam nghe rất chuyên tâm, thỉnh thoảng ghi vào sổ ghi chép. Nước trà dần dần lạnh, không khí cũng trở nên ngưng trọng, lúc nói đến việc Tôn Tiểu Như có thai, anh ta buồn bã thở dài. Khi tôi nói hết tất cả xong, Quách Hướng Nam cắn cán bút, thật lâu vẫn chưa lên tiếng.

“Trường hợp này vẫn không có điểm gì đáng ngờ, tất cả chứng cớ đều cho thấy là Tôn Tiểu Như tự sát, nhưng vẫn có một chút chuyện tôi nghĩ mãi không ra.” Anh ta nói.

“Xin hỏi.” Đã đoán được anh ta sẽ nghi vấn tôi.

“Tuy chuyên môn chủ yếu của tôi là tâm lý tội phạm, không tính là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi vẫn biết rõ một số việc. Chẳng hạn lúc Tôn Tiểu Như bị chấn thương tâm lý, thân là một bác sĩ, hẳn là sẽ cố gắng làm cô ấy tiếp nhận sự thật, nhìn thẳng vào những chuyện đã xảy ra với mình mới đúng. Nhưng cậu lại không làm vậy, ngược lại lại giúp cô ấy trốn tránh không ngừng, thậm chí tạo ra một ảo cảnh hiện thực vô cùng siêu việt để an ủi cô ấy, vậy cậu có thể giải thích quan điểm của mình cho tôi không?”

“Đương nhiên có thể.” Tôi gật gật đầu, nói: “Tôi thân là bác sĩ của cô ấy, cần đặt sự an toàn của người bệnh lên đầu tiên, trước đó tôi cũng đề cập qua, Tôn Tiểu Như có khuynh hướng tự ngược và tự hủy bản thân, thông qua phán đoán của tôi, phương án trị liệu cần ưu tiên là ngăn cản cô ấy làm chuyện điên rồi.”

Anh ta nhíu mày trầm tư, cũng không phản bác thuyết pháp của tôi, cuối cùng gấp lại sổ ghi chép bắt tay với tôi.

“Rất cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối, đừng để ý, tôi là người có rất nhiều tật xấu, Kiến An thường giễu cợt tôi là lão già hay soi mói, mỗi lần làm việc đều phải khiến mọi thứ rõ rõ ràng rãng mới yên tâm.”

“Đừng khách khí, đây là chuyện tôi phải làm.” Tôi nói.

Vì anh ta còn án kiện khác cần điều tra, cho nên tạm biệt tôi trước. Ngoài cửa quán trà, tôi đưa mắt nhìn anh ta lái xe cảnh sát, biến mất trên dòng đường ngựa xe như nước.

Rồi mới lấy điện thoại ra nói: “Viêm, điều tra một người giúp tôi.”

Hết chương 16.