Hàn Kiến An tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, nhưng anh vẫn nằm trên giường bệnh không nhúc nhích. Nếu không phải mắt anh mở to ra, tôi thậm chí nghĩ anh đã biến thành người thực vật. Trong một đêm, anh như già đi cả chục tuổi, âm u tiều tụy, ánh mắt trong sáng ánh sao ngày xưa cũng không còn nữa.
Quách Hướng Nam lại đến, anh ta không vào phòng bệnh, chỉ đứng ở cửa vẫy tay bảo tôi ra ngoài. Chúng tôi tìm một góc khuất ở bệnh viện, vừa vặn ngay đó có cửa sổ, ngồi ở hàng ghế kế vách tường, chỉ cần giương mắt lên là có thể thấy những cành cây héo khô trụi lá.
“Ha ha, thật là ngại, tôi lại quấy rầy cậu rồi.”
Anh ta tỏ ý xin lỗi rồi nói tiếp: “Lần này tôi đến đây với thân phận là bạn của Kiến An, mong cậu đừng xem tôi như cảnh sát hay người ngoài, cứ việc nói về những chuyện vừa xảy ra hoặc là tâm trạng của cậu cũng được.”
Nhìn ra anh ta cũng trắng đêm chưa ngủ, tuy quầng thâm dưới mắt rất đậm nhưng tinh thần lại tràn đàn đầy năng lượng. Có lẽ do nghề nghiệp đã làm cho anh ta thích ứng được cuộc sống không có quy luật làm việc và nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Anh muốn hỏi cái gì?” Tôi nhìn anh ta.
“Cậu cho rằng tại sao Tôn Tiểu Như tự sát?”
“Không biết.” Tôi đáp.
“Vậy cậu có biết Tôn Tiểu Như từng có thù oán với ai không?”
Tôi tiếp tục lắc đầu, anh ta liền hỏi tiếp: “Cậu có cảm thấy kì lạ không? Nếu Tôn Tiểu Như không hề có ý nghĩ muốn sống từ lâu rồi, chẳng phải cô ấy đã có rất nhiều thời gian để tự sát sao? Thế thì vì cái gì lại chọn ngay lúc sắp bắt đầu hôn lễ mà làm như vậy?”
Tôi xoa xoa trán, thở dài nói: “Anh Quách, những giả thiết này tôi không có cách nào trả lời anh được, rốt cuộc là mưu sát hay tự sát, nguyên nhân và động cơ là gì, chỉ có thể trông chờ vào phía cảnh sát các anh điều tra ra thôi.”
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu không nói câu nào.
“Được rồi, tôi chỉ có thể nói cho anh biết điều này thôi, tâm lý Tôn Tiểu Như không được bình thường, còn những thứ khác, tôi thật sự không tiện nói ra.” Tôi nói.
“Cậu có nghĩa vụ phải hợp tác cùng với cảnh sát.” Quách Hướng Nam hình như nổi giận rồi.
Tôi đứng lên nói: “Vậy tôi cũng có trách nhiệm phải bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, chỉ khi nào được người nhà bệnh nhân cho phép, tôi mới có thể nói ra.”
Không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, tôi dùng cớ mua bữa sáng cho Hàn Kiến An để rời đi. Tôi đi men theo hành lang lên lầu. Trước khi đi, tôi vịn lan can cầu thang quay đầu nhìn lại, thấy Quách Hướng Nam nghiêng đầu, dáng vẻ tràn đầy hối tiếc.
Bất tri bất giác, thời gian lặng lẽ trôi qua. Hàn Kiến An đã từ từ hồi phục, còn thực hiện tang lễ đầy đủ cho Tôn Tiểu Như, anh đổ dồn cả sức lực lẫn tinh thần của mình để làm hết mọi chuyện, ngay cả ông Tôn cũng chỉ đành đứng một bên nhìn anh bận rộn. Hàn Kiến An ngày càng thành thục hơn, nhưng cả ngày đều im lặng ít nói, tôi và Hàn Như Ý cố gắng thế nào đều không thể làm cho gương mặt căng cứng của anh lộ ra chút nụ cười.
Dự lễ tang của Tôn Tiểu Như xong, qua đêm nay, tôi đã không còn cái cớ nào để ở lại đây nữa.
Hàn Kiến An dùng xong bữa tối liền lên lầu, tôi giúp Hàn Như Ý rửa chén rồi về phòng mình mở máy tính, thấy anh đang ngồi trước cửa sổ ngẩn người, bóng lưng đầy cô đơn tịch mịch. Sau khi nhìn thật lâu, tôi cầm chai Whiskey và hai cái li đến gõ cửa phòng của anh.
“Uống với tôi một li đi, xem như là lời tạm biệt cho tôi.” Tôi cười nói.
Anh lặng yên một hồi mới lui người để tôi bước vào phòng. Tôi rửa sạch li, từ phòng tắm đi ra lại thấy Hàn Kiến An đang sững sờ nhìn ra ngoài hướng cửa sổ.
Tôi kéo anh ngồi lên giường, rót li Whiskey đưa tới: “Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, Đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh! Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”
Anh cầm li rượu nhìn tôi nói: “Là ‘Thương tiến tửu’(*) của Lý Bạch.”
Tôi nhếch miệng lên cười, nói: “Thơ Đường ngàn vạn, tôi chỉ biết có mỗi bài này.”
“Quả nhiên cậu là đồ mê rượu.” Anh ngửa đầu uống cạn, ngâm: “Ngũ hoa mã, Thiên kim cừu, Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
Chúng tôi không đối rượu đương ca đầy văn nhã như cố nhân, nhưng lại phát huy cái phóng khoáng đó vô cùng tinh tế, một li tiếp một li, chúng tôi thậm chí còn chưa nhận ra sự ăn ý sâu trong đó, vẫn thay phiên rót rượu cho nhau, phảng phất có tâm lý muốn cùng nhau thi đấu. Nói tới uống rượu, tôi tự nhận bản thân mình công lực thâm hậu, nhưng cũng không thể khinh thường Hàn Kiến An, ngoại trừ sắc mặt từ đỏ thành trắng rồi lại chuyển sang xanh, anh vẫn cứng rắn như đá đứng trước mặt tôi.
“Này, Hàn Kiến An, có cảm thấy khó chịu không?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu, cảm giác cả người thả lỏng rất nhiều, ánh mắt tán loạn nói: “Khó chịu cái mông!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói tục, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, quàng lên vai anh hỏi: “Thật sự không khó chịu?”
“Tại sao lại phải khó chịu?” Anh hỏi lại.
Tôi đặt li rượu xuống, sờ lên khuôn mặt nóng hổi của anh: “Kiến An, đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa, tôi biết anh đang rất khó chịu.”
Anh mấp máy miệng mà không nói được gì, như đứa trẻ kiên cường nhưng trong lòng tràn đầy yếu ớt.
Có lẽ do uống quá nhiều nên tôi có mới dễ dàng đẩy Hàn Kiến An xuống giường, nằm đè lên hôn môi anh. Qua một lúc lâu Hàn Kiến An mới bắt đầu phản kháng, nhưng hiển nhiên anh không còn chút sức lực nào, tôi dùng đầu lưỡi vươn vào hàm răng rồi thỏa sức mà công thành chiếm đất. Tôi liếm nhẹ khắp khoang miệng của anh, đầu lưỡi tiến đến chỗ sâu nhất cuống họng quấy loạn, dần dần tôi bắt được cái lưỡi nóng rực của anh, bất chấp hít thở khó khăn cuốn lấy lưỡi anh, ép buộc anh và tôi quấn quýt cùng một chỗ.
Chỉ là một nụ hôn mà tôi đã có loại cảm giác dục tiên dục tử. Tôi cảm nhận lồng ngực phập phồng của Hàn Kiến An, nghe tiếng thở dồn dập của anh, anh dùng tay nắm bờ vai của tôi, tựa hồ muốn đẩy tôi ra. Tôi ngậm vành tai của anh, không nặng không nhẹ liếm mút, thế là anh liền buông lỏng tay ra.
“Đừng nhúc nhích, ngày mai tôi đi rồi……” Tôi nói nhẹ vào lỗ tay anh.
Hàn Kiến An thật sự không cử động nữa, chỉ là có chút cứng ngắc. Vì để anh thả lỏng người, tôi liếm hết vành tai của anh, rồi một đường hôn rải dài xuống dưới, thỉnh thoảng đảo qua da thịt trên cổ của anh. Trên giường lớn mềm mại, tôi như loài cầm thú đè trên người Hàn Kiến An, nhìn mặt của anh trở nên đỏ hơn, lông mi run nhè nhẹ, lúc tôi cởi quần áo, ánh mắt hỗn loạn của anh mới có thêm chút bối rối bất an.
Lần nữa hôn lên môi anh, tôi vươn tay tháo nút áo của anh. Lúc tôi ngậm lấy đầu nhũ của anh, Hàn Kiến An run người thật mạnh, tiếng hơi thở đè nén mang theo chút rên rỉ mơ hồ. Tôi dùng tay vuốt ve đầu nhũ còn lại, miệng thì dùng răng nhẹ nhàng cắn mút bên này, nhanh chóng cảm nhận được chúng đồng thời cứng lại, rời miệng khỏi, liền thấy quầng nhũ đã biến thành màu đỏ thẫm, cứng ngắc dựng thẳng như hạt đậu.
“Ahh…Dừng lại”
Khi tôi cởi quần Hàn Kiến An ra nghe được kháng nghị của anh. Nhưng đột nhiên thứ gì đó của anh bật ra, tôi liền biết là anh khẩu thị tâm phi(**). Dương cụ trước mắt đã cương lên hoàn toàn, thậm chí có thể thấy rõ gân xanh dữ tợn, chất dịch trong suốt từ lỗ nhỏ chậm rãi chảy ra, đỉnh đầu ướt sũng nước sáng lóng lánh dưới ánh đèn.
Tôi quỳ giữa hai chân của anh, cầm dương cụ nóng rực cứng ngắc, lẽ lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, Hàn Kiến An như bị điện giật run rẩy không ngừng. Anh nửa ngồi dậy, muốn đẩy đầu của tôi ra, tôi lập tức há miệng ngậm lấy quy đầu của anh vào. Lúc dương cụ chậm rãi xâm nhập hết trong cổ họng, anh ôm lấy đầu của tôi, eo và mông bắt đầu di chuyển lên xuống.
Có lẽ vì men rượu làm tăng thêm cảm giác kích thích cấm kỵ, Hàn Kiến Anh rất nhanh liền bắn ra. Mùi vị chua đắng tản ra trong miệng, kích thích vị giác của tôi. Tinh dịch của anh rất nhiều, tôi liên tục nuốt nhiều lần mới có thể nuốt hết chất lỏng không thuộc về bản thân mình xuống.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hơi thở của chúng tôi quẩn quanh, trải qua một hồi kích tình, dục vọng của tôi đã bị đè nén đến cực hạn, thậm chí khí quan ở thân dưới cũng bắt đầu trướng đau. Tầm mắt của tôi phủ trên mặt Hàn Kiến An, tuy hai gò má vẫn còn ửng đỏ, nhưng ánh mắt mê loạn đã thanh tỉnh rất nhiều. Đôi mắt đã ảm đạm nhiều ngày ấy, cuối cùng cũng như trân châu trồi lên khỏi mặt nước, tỏa sáng rực rỡ.
Anh trừng mắt nhìn tôi, nói: “CÚT!”
Chỉ một chữ liền làm tôi từ trên mây cao trượt xuống vực sâu thăm thẳm..
Tôi thực sự ngoan ngoãn cút đi, không phải cút ra khỏi phòng của anh, mà là triệt để cút ra khỏi căn nhà này. Thật sự rất khó chịu, bị người mà mình hết lòng thương yêu đối xử như vậy, cho dù tôi không cần lòng tự trọng hay mặt mũi, cũng không thể nào tiếp tục gặp lại anh nữa.
Tôi chỉ kịp chạy về phòng lấy chìa khóa, liền lập tức lái xe trên xa lộ. Gió lạnh thổi đi cái nóng toàn thân, nhưng lại không thổi tan được cảm giác hoa mắt vì rượu cồn sinh ra. May mắn giờ là đêm khuya, cho dù tôi lạng lách đánh võng trên đường cũng sẽ không xảy ra tai nạn.
Chìa khóa bên cạnh tay lái lúc ẩn lúc hiện, tôi mới nhớ tới sau khi Viêm đưa xe cho tôi, cả chìa khóa nhà của cậu ta cũng gắn vào vòng xỏ giao cho tôi.
Khi tôi đẩy cửa nhà Viêm ra, lập tức làm người ở bên trong giật mình. Viêm ngồi trên ghế salon, cạnh cậu ta có một cô gái mặc đồng phục học sinh, TV trước bàn trà đang chiếu một bộ phim cấp ba, mà một tay của Viêm đã thò vào váy ngắn của cô ta.
Tôi đứng thẳng ở cửa ra vào, cùng Viêm nhìn nhau mất gần ba phút, giây cuối cùng, cậu ta đứng lên thuận tay kéo luôn cô gái kia dậy.
“Cút nhanh.” Viêm nói.
Em gái đó hoảng loạn nhìn Viêm, lại bị Viêm đẩy một cái, mới đỏ mắt cầm túi xách rời đi. Nhìn tới đây, tôi nhịn không được cười lên, đây là thế giới rất buồn cười, bản thân mình vừa bị người ta đuổi ra, giờ lại biến thành người hại người khác bị đuổi ra ngoài.
“Cái đó…vừa rồi…tôi……” Viêm ấp a ấp úng một hồi mới tức giận hét về phía tôi: “Anh cười cái gì mà cười!”
Tôi cười đủ rồi, lảo đảo đi tới ngã lên người Viêm.
“Đến đây, chơi tôi đi.” Tôi nói.
“Anh lại điên khùng cái gì đó?” Viêm hỏi.
Tôi đưa tay xuống dưới háng của hắn, vừa ma sát vừa nói: “Tối nay tôi cho phép cậu thỏa thích làm tình với tôi, cậu muốn làm thế nào cũng được, dù là SM trói tôi lại rồi chơi đến mức ngày mai tôi không đứng lên được cũng không sao, đến đi, không phải cậu luôn khát vọng muốn làm thế với tôi sao?”
Viêm chửi tục một tiếng, xoay người đặt tôi trên ghế salon. Tôi dùng hai chân kẹp chặt eo của hắn, xé rách chiếc áo sơ mi, ngẩng cao đầu làm đôi môi của Viêm dễ dàng hôn lên mặt tôi.
Hàn Kiến An, anh có nhìn thấy không? Thứ mà anh vứt bỏ không cần lại là thứ mà người khác ngày đêm khao khát.
Dường như có ai đang hỏi tôi: “Này, Nhiễm Dịch, có cảm thấy khó chịu không?”
Tôi không có khó chịu, tuyệt đối không, tôi đang rất sung sướng, sung sướng tới mức muốn chết đi!
Hết chương 14.