Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 50




256. Sau kỳ nghỉ năm mới, thời gian nghỉ của Từ tiên sinh bị siết chặt hơn, anh bắt đầu các chuyến công tác dày đặc. Sếp tôi chưa về nên tôi tương đối nhàn rỗi. Từ tiên sinh đi công tác Hong Kong, người tổ chức hôn lễ liên hệ anh không được, gọi điện cho tôi: “Xin chào, có phải bà Từ không ạ?”

Tôi: “Không phải.”

Người thanh niên đầu dây bên kia vội vàng xin lỗi.

Tôi: “Nhưng sắp.”

Anh ta im lặng năm giây, có lẽ đang thở dốc vì bị tôi chọc tức, rầu rĩ nói: “Điện thoại ngài Từ gọi không được, ngài ấy nói sẽ đưa cho chúng tôi mấy hình ảnh làm tư liệu, làm phiền cô chuyển cho chúng tôi được không?”

Thứ gì? Tôi cũng không biết mà.

Tôi nhắn tin cho Từ tiên sinh, có lẽ anh đang làm việc nên không đáp.

Tôi tò mò nên chạy đến nhà ông bà ngoại tìm. Tôi ngồi xổm trước giường trong phòng anh, ở dưới gầm giường quả thực phát hiện bảo tàng.

Tất cả đồ đạc cũ thời còn đi học của anh. Trong đó bao gồm cả ảnh chụp chung với tôi. Mười năm trước, lần đầu tiên chúng tôi cùng nhận giải thưởng, đứng cùng một số bạn học khác, tôi đứng ngay bên cạnh anh.

Anh đúng là một cậu bé giữ gìn kho báu, đồ đạc được sắp xếp chỉnh tề theo trình tự thời gian.

Trong rương tôi tìm thấy trong chiếc hộp thời trung học bức thư tình mà mình viết cho anh. Dùng từ rất ra vẻ, phong thái kiêu kỳ.

Cuối thư là lời bình luận của anh: Chăm chỉ học hành, đừng suy nghĩ nhiều.

Tôi cười gần chết…

Thời đại học có rất nhiều ảnh chụp trong rương, nhưng đa phần là ảnh chụp nhóm. Tôi tìm ra được một bức ảnh duy nhất của mình được giấu trong quyển sách ở dưới cùng.

Trên con đường xanh ngát trong trường, tôi quay đầu nhìn về phía xa xa. Mùa hè mặc áo thun trắng, quần jean đơn giản. Khi đó còn rất trẻ. Tôi vẫn thường cường điệu với Từ tiên sinh là lúc còn trẻ tôi rất xinh đẹp, đẹp đến mức tôi tự yêu bản thân mình. Anh luôn thừa nhận cho có lệ.

Anh viết ngày tháng dưới ảnh. Tôi không có ấn tượng gì về ngày đó, thậm chí là quãng thời gian đó.

Đây là lần đầu tiên tôi biết, tôi thực sự đã từng không giống người thường trong mắt anh.

257. Tôi trộm bức ảnh đó đi, đó là chứng cứ Từ tiên sinh đã từng thích tôi.

Buổi tối hỏi anh, khi nào anh về?

Anh đáp: Còn phải mấy ngày nữa. Hỏi tôi thích cái gì.

Tần suất đi Hong Kong của tôi không kém anh, thật sự nếu nói muốn cái gì thì tôi đã tự mình mua, không cần nhờ đến anh.

Tôi là người không đặt nặng việc ăn uống, anh rất đau đầu, thường xuyên đưa tôi đi ăn mấy món ăn gia đình ở tiệm, cũng không nói phải tốn công hay khó tìm, chỉ hỏi tôi ăn ngon không. Vì vậy nói anh là người có lòng nhưng không tranh công.

Đám cưới có thể bị hoãn lại vì anh thật sự không có thời gian. Tôi rảnh rỗi một mình, mẹ bắt đầu chỉ đạo: “Lấy chồng thì phải có dáng vẻ đáng hoàng, đừng có cả ngày lơ mơ hồ đồ, cả đời dài như vậy, chỉ hỗn độn qua ngày có được không?

Hiện giờ mẹ tổng hợp đầy đủ một bộ đạo lý nhân sinh, kín kẽ không chê vào đâu được. Bởi vì chị tranh luận với bà lần nào cũng thua.

Có thể thấy câu nói ăn muối nhiều hơn ăn cơm là có lý, bởi vì bà biết những kẻ gian xảo còn nhiều hơn bạn.

258. Tôi không ngờ Từ tiên sinh lại phát hiện ảnh chụp tôi bị mất nhanh như vậy…

Đúng là không thể tưởng tượng được.

Anh gọn gàng dứt khoát hỏi: Bức ảnh đó ở chỗ em sao? Anh cần sử dụng.

Tôi: “??”

Đám cưới xem như không cần bận tâm nhưng cũng không nên thiếu một bức ảnh chụp của tôi chứ?

Anh đến lấy ảnh, tiện thể cho tôi biết: “Đám cưới như cũ, khách sạn bên kia lúc nào cũng sử dụng được, kế hoạch đám cưới có thể thực hiện bất kỳ lúc nào.”

Tôi gắng gượng đấu tranh: “Không phải anh không có thời gian sao? Chuyện này đâu có vội.”

Anh bật cười hỏi tôi: “Em nói anh ngay cả thời gian cưới vợ cũng không có, vậy anh còn cố gắng làm gì nữa?”

Nói cũng có lý.

Anh nói với tôi: “Có thời gian thì cùng nhau xem kế hoạch đám cưới, không có thời gian thì anh gửi cho em, đến lúc đó em xem một bảng quy trình kế hoạch.”

Tôi phản đối: “Chuyện này không có lần sau, đương nhiên là em có thời gian.”

Anh mặt mày hớn hở, nắm tai tôi hỏi: “Có muốn biết đám cưới là như thế nào không?”

Tôi ngoan ngoãn đáp: “Không tưởng tượng ra được.”

Anh không nể tình: “Là lười tưởng tượng đúng không?”

Thật ra không phải, mười mấy năm, tôi cũng phải cho bản thân chút bồi thường, cho chút khen thưởng. Tôi yêu anh nhiều năm vậy, thực ra anh rất tốt. Nhìn anh chứng minh cho tôi thấy.

Trái tim thiếu nữ vẫn luôn ghi nhớ.

259. Ba hút thuốc rất nhiều, từ khi ở cùng nhau chúng tôi canh ông rất kỹ, ông không cai được nhưng hút rất ít. Mẹ trông chừng ba mỗi ngày, tiến hành giáo dục, đả kích đủ kiểu.

Tối đi làm về, mẹ nói với tôi: “Hôm nay mẹ nói với ba, ông xem mình có khó coi không, cả ngày hút thuốc, làm gì cũng chậm rì rì, con đoán coi ba nói gì với mẹ?”

Tôi đoán mẹ không chỉ nói ba chỉ hai câu vậy, nói hai câu nhẹ nhàng thế chắc chắn ba sẽ không phản bác.

Bà nói: “Ông ấy dám nói, nếu bà thấy người nào không hút thuốc lá vừa ý thì nói với tôi, tôi giới thiệu cho bà…”

Nói xong bà không kiềm chế được, bật cười.

Đúng là một chiêu ngăn địch.

260. Tôi coi nhẹ việc hôn nhân chủ yếu là vì nó quá phiền phức. Buổi tối em trai, em gái Từ tiên sinh đến nhà, em trai Từ tiên sinh là người rất thú vị, rất tôn trọng tôi, trong khi em gái Từ tiên sinh tương đối thiên về phía anh trai hơn. Nhưng mà Từ tiên sinh không có ở nhà.

Em trai Từ tiên sinh rất chu đáo, hỏi trước: “Chị dâu, mấy ngày kết hôn chị có bạn bè, thân thích gì đến thì chị có muốn lên danh sách trước không, đến khi đó em sắp xếp xe đưa đón, kiểm tra lịch trình cụ thể, quán rượu cũng đã đặt sẵn. Chuyện bên này chị cứ giao em.”

Em gái Từ tiên sinh thì nữ tính hơn, thấy em trai Từ tiên sinh ra mặt như vậy thì không thể thua kém, hỏi tôi: “Chị dâu, em có mấy bộ nội y đẹp, đến lúc đó đưa đến cho chị. Em đi cùng chị xem áo cưới.”

Váy cưới, kể cả đồ vest cho Từ tiên sinh tôi đã mua sẵn, chỉ chưa lấy về.

Em trai Từ tiên sinh có phần giống anh, chu đáo từ việc lớn đến việc nhỏ nhưng không tranh công.

Từ tiên sinh về sớm, thấy em trai em gái, cười hỏi: “Sao các em lại đến đây?”

Em trai nói: “Hôm nay em không có việc gì nên đến định rủ anh đi chơi bóng, nhưng anh lại không có nhà.”

Nhà anh đúng là di truyền “khẩu thị tâm phi”…

Đáng yêu lạ lùng.

261. Đám cưới đang đến gần nhưng tôi không bận tâm về nó, vì vậy rất bình thản. Nói tôi không quan tâm, tôi thật sự không tò mò hỏi nhiều, tất cả do một mình Từ tiên sinh chuẩn bị. Ngoài thời gian làm việc thì anh đều ở cùng người tổ chức chuẩn bị kiểm tra, đối chiếu các thứ.

Mẹ Từ tiên sinh từng nhắc nhẹ với tôi, thời gian chuẩn bị đám cưới này anh cực kỳ vất vả.

Bà ngoại ngăn ngay lại nói, kết hôn là chuyện cả đời một lần, đương nhiên phải vất vả thì anh mới nhớ kỹ. Anh nên vất vả.

Tôi vẫn im lặng không nói gì, nhưng phá lệ cực kỳ đảm đang. Cơm chiều, ăn khuya đều chuẩn bị cho anh, dù sao thì anh cũng là chồng mình, nên xót thì vẫn phải xót.

Bạn bè Từ tiên sinh rất nhiều nhưng tôi biết rất ít người, đêm trước đám cưới tôi mới bắt đầu gặp. Anh có rất nhiều bạn bè…

Buổi tối ăn khuya uống rượu, mọi người đều uống rất vui vẻ, rượu của tôi mấy ngày là phải mua bổ sung lại một lần. Vì vậy ấn tượng đầu tiên của bạn bè anh đối với nhà tôi chính là: rượu trong nhà lão Từ rất ngon, vợ lão Từ rất dễ chịu. hai người rất giống nhau.

Cụ thể giống thế nào thì họ không nói.