Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 23




132. Cuối tuần anh chị về nhà ăn cơm, mẹ có dịp trổ tài nấu nướng, làm cả một bàn to. Đáng thương cho ba tôi bị bà sai bảo cả ngày, mua gà mua cá, tất cả những gì cần sức đều ba tôi làm.

Tôi nhìn anh rể gãi gãi tai, chắc trong lòng sung sướng muốn nhảy cẫng lên, chị tôi không nấu ăn, hai người đáng thương toàn ăn tạm bợ gì đấy.

Chị tôi chân tay lóng ngóng, tôi còn đang dọn bàn, ba hỏi chị: “Con không nấu cơm thì hai đứa ăn uống thế nào? Hay là cứ chiều thì về nhà ăn đi.”

Khi đang ăn tối, Từ tiên sinh gửi tin nhắn hỏi: Em ăn cơm chưa?

Tội nghiệp, tôi đã ném anh ra sau đầu. Nếu anh có thể đến ăn cùng thì tốt rồi.

Tôi dự định chờ thời gian bận rộn này qua đi thì ngả bài với mọi người trong nhà.

Đáp: Nhà đang ăn cơm, mẹ em trổ tài mở tiệc chiêu đãi con rể.

Chắc giận nên lâu lắm không nhắn lại.

Anh rể hỏi: “Tiểu Thanh nói chuyện với bạn à? Hôm đó đón em, có người ở cơ quan anh hỏi thăm em.”

Chị tôi cầm cái đùi gà: “Đã quá muộn, em gái em 10 năm trước đã giao ra ngoài.”

Đây là đồng đội heo gì vậy!!

Ba mẹ tôi ngơ ngác nhìn tôi, làm tôi sợ nhảy dựng.

“Sao nhìn con? Con đâu có phạm pháp.”

Không ai nghe tôi, có cảm giác như bức ảnh chuyển từ GIF qua JPG, tất cả không nhúc nhích nhìn tôi.

Tin nhắn Từ tiên sinh không biết sao xui xẻo lại vang lên.

Chị tôi như diều hâu quay người chộp lấy điện thoại tôi hô to: “Bạn trai nó nhắn!”

Ăn bữa cơm nhà thành phim điệp viên.

Từ tiên sinh nhắn: “Khi nào thì mở tiệc chiêu đãi con rể anh đây? Hửm?”

Trời muốn tôi chết, tôi không chết thì ai chết?

Là một Xử nữ điển hình, tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mọi thứ phải theo kế hoạch, một khi có rối loạn thì tôi sẽ hoảng loạn.

Cốt truyện sau đó hiển nhiên là sụp đổ, tôi không thể khống chế được.

Nhất là khi chị tôi gửi tin nhắn thoại qua cho Từ tiên sinh: “Hay là đến cùng ăn cơm đi?”

Đối với mẹ vậy là đủ rồi, tôi giải thích với mẹ: “Bạn học cấp 3 của con, vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu.”

Dĩ nhiên là mẹ không tin, kết hợp chuyện lần trước, bà xác định tôi lừa bà. Sống đến từng này tuổi mà còn trái tim pha lê vậy, dỗ sao cũng không được, tôi nhận sai cũng không có chỗ mà nhận.

Anh rể cười tôi: “Thôi rồi, có phải anh làm sai gì rồi không?”

Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Từ tiên sinh không hiểu thế nào nên điện thoại đến.

Tôi đành thành thật thú nhận: “Nhà em dùng phương thức dã man mời anh đến ăn tối.”

Tôi nghĩ là anh sẽ từ chối, hoặc ít ra sẽ nói khéo: Hôm nay vội vàng quá, ngày mai anh sẽ chính thức đến thăm nhà hay sao sao đó. Không ngờ anh lại hỏi thẳng: “Vậy anh cứ đến thẳng nhà?”

??

Tại sao không ai hiểu tôi? Tại sao?

133. Từ tiên sinh bị nhà tôi gọi tới bằng một phương thức không nghiêm túc.

Ba tôi an ủi: “Đừng áp lực, xem như là mấy người trẻ tuổi tụ tập, con xem như bạn học tới nhà vậy.”

Còn tự lừa mình dối người?

Từ tiên sinh đến không xem là nhanh, nhưng mang theo quà rất trang trọng.

Khi tôi ra mở cửa, anh mím mím môi, anh căng thẳng.

Trong nháy mắt, tôi vừa muốn cười vừa cảm động. Lén đưa tay nắm tay anh, siết chặt.

Mẹ tôi lại đi chuẩn bị đồ ăn lần nữa, hôm nay bà bị choáng váng, rưng rưng cảm xúc.

Ba tôi chỉ nói, “Đến rồi à? Ngồi đi.”

Anh mang trà, thực phẩm chức năng, cả quà cho anh rể với chị, đoán chừng nghẹn lời.

Chị với anh rể là một cặp đồng hồ đôi.

Chu đáo vẹn toàn.

Ba đã từng gặp Từ tiên sinh nhưng ông quá dè dặt, ít nói, mẹ tôi nhận quà thấy băn khoăn, không phải chính thức thăm nhà, nhận thế có phần không hợp lẽ.

Lát sau anh rể với Từ tiên sinh nói chuyện công việc, hai đồng chí cách mạng cùng giai cấp. Chị nháy mắt với tôi, tôi không hiểu ý chị. Chị nhắn tin qua: Được nha, ánh trăng sáng mười năm trước chất lượng không tệ.

Nhắn lại: Chị cũng không kém chút nào. Anh rể cũng không tệ.

Chị cười gian. Hỏi Từ tiên sinh: “Lúc còn đi học em tôi ngốc lắm đúng không?”

Từ tiên sinh liếc nhìn tôi, cười nói: “Không ngốc ạ, đều là nằm trong những học sinh đứng đầu lớp.”

Hơ, còn biết tôi không thể chịu nổi nữa.

Mẹ tôi cực kỳ nhiệt tình, lại dọn lên nửa bàn đồ ăn, mọi người lại bắt đầu ăn.

Có vẻ mẹ rất vừa lòng với Từ tiên sinh, cả đêm cười ha ha, nói chuyện không ồn ào.

Không khí rất thân mật, ba mẹ tôi không hỏi han gì về tình hình gia đình anh, chỉ hỏi vài câu về công việc, cuộc sống bình thường.

Họ thương tôi, mặc dù nóng lòng nhưng không ai muốn ép buộc tôi. Mọi thứ do tôi chủ động quyết định. Họ chờ tôi xác định nói với họ rằng tôi muốn kết hôn, lúc đó mới có thể tiến tới giai đoạn tìm hiểu về gia đình hai bên.

Buổi tối đưa mọi người ra cửa, Từ tiên sinh không lái xe nên tôi lái xe đưa anh về.

Cả quãng đường anh ngoan ngoãn ngồi bên ghế phụ, quay sang nhìn tôi, chỉ mỉm cười không nói. Tôi bật cười.

“Anh nhìn gì vậy? Ngồi yên đi.”

Anh hít sâu một hơi, sau đó nói: “Đột nhiên anh rất muốn kết hôn ngay.”

“Sao lại đột nhiên nghĩ vậy?”

“Có lẽ vừa rồi trên bàn ăn em luôn chăm sóc anh, rót nước cho anh, lấy bát đũa cho anh.”

Đây cũng là lý do? Sao nghe có cảm giác không đáng tin lắm.

134. Bị Từ tiên sinh mạnh mẽ kéo về nhà. Tôi quen cửa quen nẻo, vào cửa thì phàn nàn anh hại tôi về nhà muộn. Anh yên lặng đi theo tôi, không chờ đến khi cửa đóng hẳn lại, quay người đè tôi vào cửa…

Lúc này tôi mới phát hiện Từ tiên sinh rất quyến rũ, hormone bùng nổ. Anh áp sát vào tôi, tì trán lên trán tôi, hỏi nhỏ: “Anh nói muốn kết hôn, em có nghe thấy không? Hửm?”

Âm cuối nhỏ hơi ngân cao lên, mềm mại, rất khêu gợi.

Thế này sao tôi có thể kháng cự được!

Tôi ghé lại gần hôn lên khóe môi anh, rồi rụt ngay lại, trên môi anh còn vị nước chanh vừa uống, tươi mát.

Anh cười, siết chặt tay tôi.

Đây là kiểu gì? Chẳng lẽ không phải nên ý loạn tình mê mà hôn tôi sao?

Như vậy tôi mới dễ dàng đục nước béo cò chứ!

135. Tôi cười hì hì, lại thò tới hôn một cái, lại hôn một cái, tựa như con mèo nhỏ ăn vụng cá khô.

Cuối cùng anh bật cười to.

Ôm tôi vào lòng cười đến lồng ngực run run. Tôi cũng ôm ngược lại anh, cả hai đều thấy hết sức an tâm thoải mái.

Tôi không tìm được sợi dây thun buộc tóc nên để tóc xõa tung, trời nóng quá, cổ ướt đẫm mồ hôi. Từ tiên sinh vén tóc tôi lên hỏi, “Sao em không buộc tóc lên? Để gáy nóng nổi sởi.”

Đừng nghi ngờ, chúng tôi là người trong sạch không dính bụi trần như vậy, ôm cũng không khó chịu. Anh ôm tôi, vò loạn đầu tôi còn phát hiện tôi bị nổi sởi.

“Em làm mất cả mớ dây buộc tóc, tìm sao cũng không thấy.”

Anh lôi tôi ngồi xuống sô pha, không biết đi vào tìm cái gì, lúc ra cầm một dây buộc tóc, đúng là bạn trai vạn năng.

Anh cười chê tôi: “Không phải Xử nữ sắp xếp đồ đạc rất trật tự sao? Sao em cứ vứt đồ vậy?”

“Sao em biết được chứ? Nói không chừng mẹ quên mất sinh em tháng nào, nói đại một ngày nào đó nên không khớp.”

Anh bật cười, “Nói nhảm gì vậy hử?”

Buộc tóc lên rồi niết tai tôi: “Sao lỗ tai em nhỏ vậy? Tai bé xíu.”

Tôi nhột nhạt lắc đầu quầy quậy, anh kéo tóc không cho tôi lộn xộn.

Tóm lại tình yêu đôi lứa ngọt ngấy. Cái gì cũng thấy ngọt lịm, ngọt không biết trời đất.