Chu Hạnh từ xa quan sát họ . Chưa bao giờ cô thấy câm phẫn như hôm nay " Những thứ Chu Hạnh này không có thì đừng hòng người khác có được " . Quay đầu bỏ đi , cô nhất định phải khiến Âu Dương Huỳnh Thiên phải hối hận .
Trở lại căn hộ của mình , Huỳnh Thiên vẫn giữ trạng thái cũ , ân cần bế cô vào phòng lớn rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh . Đặt cô và chú cún vào bồn tắm , anh nhẹ nhàng mở nước nóng để cô cảm thấy ấm hơn . Không hiểu anh đang định làm gì , Nam Cung Thanh co rút người ôm chặt lấy cún con , cố gắng nói
_ Chủ tịch....anh đang làm gì vậy ??
_ Tắm cho em....-Huỳnh Thiên thản nhiên nói
_ Tắm ? - Nam Cung Thanh tròn mắt
_ ừ
_ Nhưng....
Nam Cung Thanh lúng túng , đây là lần đầu tiên có người con trai đòi tắm cho cô . Cô không biết phải làm sao , cứ quờ quạn xoay tứ phía trong bồn tắm . Khiến cún con rơi khỏi tay , cũng chạy lung tung trong bồn tắm mà nghịch nước . Nhìn cảnh tượng một người một vật đang nhốn nháo trong bồn tắm . Huynh Thiên bật cười lắc đầu , anh chỉ muốn chọc cô một chút vậy mà cô lại tin đó là thật . Đối với anh , Nam Cung Thanh là cô gái ngây thơ dễ bị gạt nhất .....Còn một chuyện , cô vẫn bị sói dụ dỗ nhưng chưa hề phát hiện ra .
_ Thôi em tắm đi , khăn và quần áo tôi đã chuẫn bị sẳn, để ở trên kệ . Nhớ không được ngăm nước lâu , kẻo bị cảm .
Xoa đầu cô một cái rồi anh nhẹ nhàng đi ra ngoài . Nam Cung Thanh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh khuất dần rồi biến mất sau cánh cửa . Khẽ để tay lên đầu . Cảm giác này là cảm giác gì . Thật sự cô không biết , những gì anh đã làm cho cô là thương hại hay anh đang bảo vệ cô .
_ Gấu...gấu
Đang miên man suy nghĩ , cố tìm câu trả lời cho chính mình thì cún con đứng lên người cô , sủa mấy tiếng kéo cô về hiện tại . Vuốt đầu cún con , cô mĩm cười
_ Chị xin lỗi , chị quên mất còn có em ở đây . Thôi chị em mình đi tắm . Ngoan nào ngồi yên để chị tắm cho em nha
Giống husky đặc biệt rất thích nước nên khi cô tắm cho cún con ,cún con ngoan ngoãn ngồi yên cho cô tắm . Nhìn nó ngoan ngoãn ,Nam Cung Thanh thích thú tâm sự
_ Từ lâu , chị đã muốn nuôi một chú chó như em vì bên cạnh chị chẳng có người bạn nào .Nhưng ba mẹ lại không cho chị nuôi , ba mẹ bảo bị dị ứng với long chó mèo . Thế là chị phải bỏ ý định đó . Bây giờ chị đã dọn ra riêng , ông trời như mang em đến bên chị . Vì thế kể từ hôm nay ,chị sẽ chăm sóc cho em , yêu thương em như người thân của mình . Có em , chị sẽ bớt cô đơn hơn . ^^
_ Gâu....gấu ( em sẽ luôn bên chị để bảo vệ cho chị , chị đừng lo )
Cún con quắc đuôi trả lời cô , nó hiểu cô đang nói cái gì . Có lẽ nó là chú chó may mắn nhất khi có một người chủ như cô .
Cuối cùng 2 người cũng tắm xong , Nam Cung Thanh mặc trên người chiếc áo sơm mi trắng dài tới đầu gối . Nhìn cô rất nhỏ nhắn trong chiếc áo . Tóc thi được quấn gọn bởi chiếc khăn . Cô với lấy chiêc khăn khác quấn quanh người cún con rồi bước ra ngoài .
Cô vừa bước ra ngoài thì thấy boss đã thay đồ , đang ngồi đọc sách trên ghế sôpha , tóc còn ướt . Chắc có lẽ anh ta cũng mới vừa tắm xong . Nhìn dáng vẽ của boss trong bộ đồ thường nhìn anh khác đi rất nhiều , vẫn phong độ ,đẹp trai như mọi ngày , có điều nhìn anh không còn lãnh khốc kiêu hãnh như ở cty . Nam Cung Thanh say mê nhìn anh mà không hề hay biết anh đang nhìn cô , nhếch môi , anh lạnh lùng nói
_ Em nhìn tôi đủ chưa
Câu nói của anh là cô choàng tỉnh . Cô đỏ mặt cuối đầu , định bỏ đi lấy máy sáy thì chợt nhớ mình đang mặc trên người là chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của nam giới chứ không phải đồ ngủ của cô . Cô phụng phịu nhìn anh hỏi
_ Sao anh lại chuẫn bị đồ này cho tôi mà không phải đồ ngủ của tôi ??
_ Từ trước đến giờ tôi không quen đụng vào tủ đồ của con gái , nên tôi đã lấy áo tôi cho em mặc đở . Nếu em không thích thì có thể tự đi lấy quần áo của mình mà mặc - Huỳnh Thiên miệng thì nói nhưng mắt vẫn nhìn vào cuốn sách
_Oh tôi chỉ hỏi vậy thôi , mặc như thế này cũng được , rất thoải mái . hihi
Câu trả lời của Nam Cung Thanh rất tự nhiên , khiến anh không chú ý vào cuốn sách nữa mà chú ý đến cô . Giờ anh mới phát hiện , thân hình của cô cũng khá là cân đối , không quá ốm cũng không quá mập chỉ mỗi tội không được cao . Vì chiếc áo sơ mi màu trắng nên mọi đường cong của cơ thể cô gần như hiện ra trước mặt anh . Khẽ xoa xoa thái dương , đáng lẽ anh nên chọn cho cô chiếc áo màu đen mới đúng . Nhìn cô như vậy là đang dụ dỗ sói nổi thú tính . Nam Cung Thanh không để ý đến boss , cứ đi qua đi lại tìm máy sấy tóc cho đến khi tìm được , cô bế cún con đặt lên đuồi rồi ngồi sấy long cho cún một cách vô tư , cô không nhìn thấy ánh mắt khó chịu của boss đang nhìn cô
_ Nó tên gì - Huỳnh Thiên lạnh lùng , trước giờ anh không thích nuôi chó nhưng theo anh quan sát , cô rất thích nó . Nếu giờ anh cấm không cho cô nuối chắc chắn cô sẽ khóc mà năng nỉ cho nên anh ngậm ngùi hỏi
Khi anh hỏi Nam Cung Thanh mới chợt nhớ ra cô vẫn chưa đặt tên cho cún con . Cô vừa sấy tóc vừa nhìn cún con , cố nặng ra một cái tên nào đó thật đẹp . Cuối cùng cũng nghĩ ra , cô vui vẻ nhìn anh cười nói
_ Rain.....tên của nó là Rain...
_ Mưa ??? - Huỳnh Thiên cau mày
_ Phải
_ Tại sao lại đặt tên như vậy?
_ Tại vì tôi với cún con gặp nhau trong một ngày mưa , nên có lẽ đặt tên là Rain sẽ rất thích hợp , dù gì tôi cũng rất thích mưa .
Huỳnh Thiên không nói gì , ngồi quan sát nhìn cô nâng niu chú chó trong tay . Bỗng nhiên trong lòng anh nổi lên một cảm giác khó tả . Đối với anh , cô chưa từng ân cần nâng niu như vậy , chẳng nhẽ anh không bằng cún con . Bực tức , anh buông cuốn sách , đứng dậy hằng giọng
_ Đi ăn , tôi đói .
Cũng vừa sấy long xong cho Rain , Nam Cung Thanh đặt Rain đất , để cho nó chạy lung tung rồi chạy theo anh , vội nói
_ Anh đói sao ? Hay để tôi nấu cho anh ăn
Anh bất ngờ xoay người lại làm cô thắng không kịp va vào người anh rồi bật té ra sau. May mà anh nhanh tay đỡ lấy eo cô . Cô nằm gọn trong vòng tay anh , đây là lần thứ 2 anh đỡ lấy cô không thì cô tiếp đất tập hai rồi . Nam Cung Thanh cười tinh nghịch ôm lấy cổ anh để đứng dậy
_ hi xin lỗi anh
Huỳnh Thiên lườm cô một cái , không nói gì mà đi thẳng vào nhà bếp . Nam Cung Thanh khẽ rùng mình thui thủi theo sau anh . Vừa bước vào thì cô bất ngờ miệng chữ A mắt chữ O nhìn người phụ nữ đang đặt thức ăn lên bàn . Huỳnh Thiên lúc này đã ngồi vào bàn ăn . Nhìn cô thái độ bất ngờ của cô , anh lạnh lùng nói
_ Em tính đứng đó nhìn tôi ăn sao ?
Nam Cung Thanh giật mình nhìn anh nhưng tay thì chỉ vào người phụ nữ đang đứng
_ Anh....bác này là ....??
_ Là người giúp việc tôi gọi đến . Vú Hai , vú có thể về
_ Vâng thưa cậu chủ - Vú Hai cuối đầu chào Huynh Thiên rồi đi đến cửa , nơi cô đang đứng , vú Hai khẽ cười nói nhỏ với cô " cô chủ , cô thật là may mắn " . Nam Cung Thanh chưa hiểu vú Hai nói gì thì vú Hai đã đi mất . Nam Cung Thanh khó hiểu ngồi vào bàn ăn . Anh vẫn lạnh lùng ngồi ăn , không mở miệng . Cô tính mở miệng bắt chuyện với anh thì cảm thấy có gì đó nhột nhột ở dưới chân , đó là Rain đang liếm chân cô . Bỗng cô nhận ra Rain chưa ăn nên khum người bế Rain đặt lên ghế rồi gắp thịt vào chén , để lên ghế cho Rain . Huỳnh Thiên lúc này vô cùng khó chịu nhìn cảnh cô cho Rain ăn . Nhưng chợt nhận ra tại sao anh lại như vậy với cún con chứ . Lạnh lùng buông bát cơm xuống đứng dậy
_ Tôi ăn no rồi
Nói rồi anh bỏ đi . Nam Cung Thanh khó hiểu nhìn boss . Cô thầm nghĩ
" Đại boss hôm nay sao vậy ? Mình làm anh ta khó chịu gì sao ? "
Nhưng rồi cô đứng dậy lấy sữa cho Rain uống . Cho Rain ăn xong , cô cũng ăn xong . Cô bưng chén dĩa đi rữa rồi dọn dẹp lại nhà bếp . Rain cũng ở đó ngồi nhìn cô dọn dẹp , đợi cô xong rồi theo cô ra ngoài . Trở về phòng , Nam Cung Thanh thấy boss đang ngồi đọc sách y như nãy . Cô không hiểu sao nãy giờ anh cứ lạnh lùng với cô , cô thấy sợ , cô không thích anh như vậy với cô . Rain cứ tò tò theo sau cô cho đến khi thấy quả bóng nằm dưới sàn nhà thì chạy lại mặc sức mà gậm . Nam Cung Thanh đi đến trước mặt boss , quơ tay quơ chân nhưng anh vẫn không chút ý đến cô . Bực tức , cô giật lấy cuốn sách , ngồi ngọn trên đuồi anh , mặt đối mặt với anh . Phụng phịu nói
_ Anh giận tôi sao ?
Huỳnh Thiên châm chú nhìn gương mặt cô . Bỏ qua câu hỏi của cô , mặt không biểu cảm hỏi ngược lại cô
_ Cũng chịu chú ý đến người khác ?
_ Ý anh là sao ? - Cô tròn mắt không hiểu
Huỳnh Thiên nghiêng người chỉ tay về phía Rain , cô xoay người nhìn theo tay anh . Anh nói
_ Em vô tư chăm lo cho Rain , xem như tôi người vô hình . Bây giờ em còn dám hỏi tôi . Gan em thật không nhỏ
_ Tôi.....
Nam Cung Thanh á khẩu , không biết nói gì . Nhưng thông qua thái độ của boss cô biết boss đang ghen với Rain . Huỳnh Thiên thấy cô không nói gì , lạnh giọng nói tiếp
_ Trễ rồi , em đi ngủ sớm đi
Biết anh không chịu bỏ qua , cô không muốn anh như vậy . Cô không chịu ngủ , lần này cô chủ động ôm lấy cổ anh . Nũng nịu nói
_ Đừng như vậy , tôi hứa lần sau sẽ không như vậy nữa . Nhưng anh có thể cho tôi nuôi Rain được không . Dù sao tôi cũng chỉ có mình Rain làm bạn , từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng có ai để bầu bạn ....um..um
Cô chưa kịp nói hết nổi lòng của mình thì anh đã giữ lấy đầu cô , hôn lấy cô , không cho đường để thở . Đến khi cô không còn oxi để thở anh mới rời môi cô . Ôm mặt cô , anh bá đạo nói
_ Em có thể nuôi Rain nhưng khi ở bên cạnh tôi , chỉ được chú ý đến tôi , ngoài ra không được chú ý đến ai khác kể cả Rain .
Nam Cung Thanh vội gật đầu , với người thích ra lệnh như anh , cô làm sao dám cải . Dù sao anh ta cũng là tên đại boss bá đạo mà . Huỳnh Thiên khẽ nhếch mép cười , anh thích nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của cô . Anh khẽ bế cô lên , đặt cô lên giường . Anh Cũng nằm lên giường . Ôm cô vào lòng . Vuốt lấy lưng nhẹ nhàng nói bên tai cô
_ Ngủ đi
Nam Cung Thanh theo phản xạ , ôm lấy anh nhắm mắt và nhanh chống chìm vào giấc ngủ . Anh khẽ hôn lên trán cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ . Không hiểu từ khi nào cô lại thích ôm anh đến vậy . Có lẽ cô đã quen có anh bên cạnh . Đêm nay có 2 con người đang mơ chung với nhau một giấc mộng