*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiếm khi nghe thấy điều gì đó gần giống như khen ngợi được nói ra từ miệng người đàn ông này, Lâm Lạc Tang nhướng mày, ngửa đầu dựa vào gối ôm: “Tổng giám đốc Bùi hà cớ gì nói ra mấy lời này, đêm nay xem tôi biểu diễn à?”
Thình lình nói giọng cô êm tai khiến cô còn ”được thương yêu mà lo sợ”.
Bùi Hàn Chu cụp mắt rồi đi đến bên cạnh bàn: “Đêm nay em có biểu diễn ư?”
“Xía, ngay cả màn trình diễn của tôi cũng chưa xem mà còn ở chỗ này nhắm mắt thổi phồng,” cô nhìn chằm chằm bộ móng mới làm của mình ngẩn người một lúc, lúc này mới nói, “Tôi thấy một mình La Tấn cũng rất tịch mịch, nếu anh thật sự muốn đi thì đi chung với anh ấy đi, xem vở kịch nói thôi mà, cũng không gọi là gì.”
Nhưng nói đến đĩa CD kia, cô đã từng nghe La Tấn nhắc tới hai lần, nhìn dáng vẻ hình như là cục cưng của Bùi Hàn Chu trước khi kết hôn, đáng tiếc là sau khi kết hôn cô cũng chưa từng thấy một lần nào chứ đừng nói là nghe qua.
Người đàn ông này tuy rằng có đôi khi rất không có lương tâm nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn phải có, đối với điều sẽ không vô duyên vô cớ bị đội nón xanh này cô còn tương đối yên tâm.
Nghe lời đề nghị xem kịch nói của cô, Bùi Hàn Chu trả lời vẫn là hai chữ: “Không đi.”
Qua một lát, anh lại nói: “Ngày thường nghe em ở nhà nói nói hát hát đã đủ rồi.”
Lâm Lạc Tang hứng thú dạt dào lột quả quýt, lúc mới vừa lột xuống một miếng thì bỗng dưng quay đầu, cảm giác bản thân bị ám chỉ: “Ý anh là chê tôi hơi lắm lời đó hả?”
Bùi Hàn Chu: “……”
Anh cứng họng một lát, theo thường lệ dùng im lặng tỏ vẻ không hiểu với mạch não của cô, cuối cùng không tiếp tục dây dưa đề tài này với cô, dường như nhớ tới cái gì nên nói: “Gần đây em không về, thứ mà lần trước tôi nói còn muốn xem không?”
Cô khựng lại, nghĩ đến không lâu trước đây, lúc mình nói đến người máy vì sân khấu, hình như là anh nói có thứ gì đó có thể cho cô chơi chơi.
“Muốn á,” cô quay đầu, mắt sáng rực lên, “Thứ gì?”
Anh ngẩng đầu rồi lấy ra một thứ nho nhỏ giống điều khiển từ xa trên bàn rồi trầm giọng nói: “212.”
……212?
Ngay sau đó, thang máy cuối hành lang sáng lên, sau đó, biểu hiện số tầng lầu từ 3 nhảy tới 1.
Trong nhà vẫn luôn có thang máy nhưng hai bọn họ đều không thích dùng lắm cho nên Lâm Lạc Tang luôn cảm thấy thang máy chỉ là vật trang hoàng bài trí, không ngờ lúc còn sống cũng có thể nhìn thấy nó vận hành.
Hơn nữa vẫn là…… sau khi Bùi Hàn Chu gọi 212 thì tự mình vận hành?
Đây là cái công nghệ đen gì thế?
Thang máy vang lên một tiếng tích nhỏ, cánh cửa được mở ra, một thứ nho nhỏ, tròn tròn cứ như vậy chui ra khỏi thang máy, sau khi xác định thì chuẩn xác chạy tới bên chân Bùi Hàn Chu.
“Chủ nhân, người đang tìm tôi sao?”
Lâm Lạc Tang:??
“Ừ” Bùi Hàn Chu chỉ chỉ vị trí của Lâm Lạc Tang rồi nói với vật nhỏ, “Đến bên kia đi.”
Chưa đầy một giây sau khi anh ra lệnh, chiếc máy nhỏ bé kia có thể nhận ra chính xác ý nghĩa và hành động của anh, hai bánh cùng tiến lên lăn đến bên cạnh Lâm Lạc Tang, ánh đèn lóe lên hai cái rồi bắt đầu tiến hành rà quét qua cô.
Sau khi dữ liệu được đọc, nó dùng giọng nói hơi máy móc lại mềm mại đáng yêu nhỏ xíu: “Tang Tang, xin chào.”
Cả người Lâm Lạc Tang phản ứng vài giây, lúc này mới chỉ chỉ vào món đồ kia rồi lại quay đầu sống lâu gặp(*) nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Nó biết tôi à??”
(*) 活久见: Sống lâu gặp là một thuật ngữ phổ biến trên mạng。Bình thường chỉ ra “Sống lâu rồi chuyện gì cũng có thể nhìn thấy”. Bây giờ chủ yếu được sử dụng đối mặt với những điều kỳ dị, người trong cuộc biểu hiện ra kinh ngạc; cũng chỉ gặp nhiều chuyện kỳ quái, đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị。 [baidu]
“Theo lý mà nói không quen biết,” anh khuấy muỗng, “Hẳn là sau khi kết hôn bộ phận kỹ thuật đã thêm tính năng nhận dạng khuôn mặt của em vào, người trong công ty bọn tôi nó đều có thể nhận ra.”
Lâm Lạc Tang cố hết sức để mình không giống như chưa hiểu việc đời nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Vì sao nó lại ngồi thang máy, nó có cảm ứng với hệ thống điện tử ở nhà không??”
“Ừ, thiết bị chung, nó cũng có thể tắt đèn và kéo bức màn, còn có thể mở TV và đổi kênh.”
Lâm Lạc Tang nóng lòng muốn thử, “Chơi như thế nào?”
“Trực tiếp nói với nó là có thể.”
Cô ngồi xổm xuống đối mặt với món đồ chơi kia, sau đó chạm vào lớp vỏ đen tuyền của nó rồi nhẹ giọng nói: “Tắt đèn.”
Đèn màu xanh lam trên bụng của vật nhỏ lóe lên rồi dò hỏi: “Được, vui lòng nói cụ thể hơn. Tôi nên tắt đèn ở phòng nào trên tầng nào?”
Lâm Lạc Tang: “Toàn bộ.”
Chỉ hai giây sau khi giọng nói vang lên, toàn bộ biệt thự đột nhiên chìm vào bóng tối. Trong một khoảnh khắc Lâm Lạc Tang còn tưởng rằng mình đã bị mù bởi ánh sáng của nó.
Bùi Hàn Chu – người đang chuẩn bị đổ kem, suýt chút nữa thì đổ ra tay: “……”
“212, bật đèn phòng khách ở tầng một.”
“Được chủ nhân.”
Vật nhỏ vù vù di chuyển hai lần, đèn ở phòng khách lần thứ hai được mở lên.
Ngoại trừ phòng khách, những nơi khác vẫn còn bị mắc kẹt trong bóng tối như cũ, nó phân biệt hệ thống vô cùng cẩn thận, cũng sẽ không xảy ra lỗi.
Lâm Lạc Tang nhịn không được kinh ngạc cảm thán vài tiếng rồi chạy đến bên cạnh Bùi Hàn Chu tiến hành dò hỏi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Lời nói của người khác nó cũng sẽ nghe sao? Vậy chẳng phải mật mã thẻ ngân hàng của anh cũng sẽ tùy tiện bị người ta trộm à?”
Bùi Hàn Chu nhìn cô với vẻ không thể hiểu được: “Tại sao tôi phải cho nó biết mật khẩu của tôi, tôi có chứng dễ quên à?”
“Huống hồ,” anh lại nói, “Chỉ có em và tôi nói nó sẽ nghe, không đề cập đến riêng tư, La Tấn nói nó cũng nghe.”
“Những người khác nói nó sẽ không để ý tới sao?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Không thích người khác đụng đến đồ của tôi.”
“……”
Còn không phải không thích người khác “lộn xộn” à, cha nội này ngay cả người khác động vào đồ của anh cũng không thích.
Lâm Lạc Tang dựa nửa người vào quầy bar: “Đồ chơi vui như vậy, sao anh không nói sớm một chút cho tôi biết?”
“Tôi cho rằng phụ nữ sẽ không thích những thứ này, dù sao cũng là……” Anh cụp mắt, “Thứ lạnh như băng.”
“Không đâu, rất đáng yêu.”
Nói xong cô lại suy tính một lát: “Nhưng dáng vẻ thật sự…”
Bùi Hàn Chu: “Như thế nào?”
“Quá giống trai thẳng.” Cô nói, “Vừa nhìn đã biết là anh làm.”
Toàn thân màu đen tuyền, tròn vo giống như một nam châm tăng lớn bản sắt, nếu không phải trên cái bụng có ánh đèn thì sẽ làm người ta cảm thấy đây là một vật trang trí tồn tại trong tòa nhà văn phòng mà giới khoa học công nghệ yêu thích.
“Nếu nói chỗ duy nhất ổn……” Cô búng tay một cái, thử điều khiển món đồ chơi này, “212? Lại đây một chút.”
“Được.”
Đồ chơi này thật sự tên là 212, cô kêu là hấp tấp vèo tới.
Lâm Lạc Tang cúi người xuống, vươn ngón tay ra chạm vào hai cái sừng đầy lông trên đỉnh đầu giống như đôi tai của nó: “Cái này còn tăng thêm mấy phần tính đáng xem.”
“Vậy à,” Mặt Bùi Hàn Chu vô cảm mà nói, “Ở nơi này tôi không để ý, sau khi bọn họ làm ra bị tôi mắng ba giờ.”
Lâm Lạc Tang: “……”
“Anh là cái đồ trai thẳng thẳng thắn không có tình cảm thiếu nữ.”
Cô lại giơ tay chạm vào, mặc dù thân hình của 212 trông có vẻ lạnh băng uy nghi rất khó tiếp cận nhưng cảm giác lỗ tai rất tốt, chi tiết cũng rất có thú vị, một khi bị ai chạm vào thì sẽ nhúc nhích hai lần, hoàn mỹ bắt chước động thái tai mèo chân thật.
Hướng dẫn viên du lịch Bùi Hàn Chu giảng giải cho cô: “Hai cái lỗ tai này đều có chức năng, bên trái nó dùng để nghe âm thanh.”
Lâm Lạc Tang: “Bên phải chính là chỗ nó nói chuyện à?”
“Ừm.”
“Ngoại trừ công tắc thiết bị ra thì nó còn có thể làm gì?”
“Rất nhiều, báo cáo thời tiết, kiểm tra đo lường độ ẩm và sương mù, nhắc nhở bản ghi nhớ,” anh uống lên tí nước, “Baidu biết nó cũng biết.”
“Bách khoa toàn thư?”
Lâm Lạc Tang thử hỏi nó: “212, bây giờ là mấy giờ?”
212 hoàn mỹ báo ra ngày tháng năm và thời gian cụ thể, cũng tặng kèm chỉ số tương quan: “Gió to, nhiệt độ không khí 7-12 độ, tốt hơn hết nên mặc áo khoác, xin chú ý giữ ấm.”
Lâm Lạc Tang đang muốn khen tri kỷ nhưng lại phản ứng đây là cái gì và hỏi: “Vì sao kêu nó là 212?”
“Bởi vì nó được làm vào ngày 12 tháng 2 năm nay……”
“……”
Cô lập tức muốn rút lại suy nghĩ định khen ngợi sự lãng mạn và cẩn thận của anh, bĩu môi: “Thôi, người ta tốt xấu gì cũng là trí tuệ nhân tạo, tên nhất định phải là cái loại 212 lạnh băng và cứng nhắc này sao?”
“Cứng nhắc sao,” Bùi · trai thẳng · Hàn Chu nói, “Tôi cảm thấy rất tốt.”
“Hoặc là em có tên gì hay, có thể đổi cho nó.”
Lâm Lạc Tang hỏi: “Bao lâu nó có thể thích ứng với cái tên mới?”
Anh không nói gì mà nhìn cô một cái: “Thay đổi lập trình bên trong một chút là có thể, đổi xong thì dùng.”
“Tôi đây ngẫm lại,” cô lại cẩn thận vòng quanh 212 nghiên cứu một vòng, “Cái này có bán không? Phản ứng thị trường có phải khá tốt hay không?”
“Không bán,” Bùi Hàn Chu nói, “Đây là cái duy nhất trên thế giới.”
Cô chớp mắt như thể người bỏ lỡ cơ hội chất lượng tốt kia là mình, nói với vẻ tiếc hận: “Vì sao không đưa vào sản xuất?”
“Sản xuất hàng loạt đòi hỏi một số lượng cố định, người mua nổi không có nhiều như vậy.”
“……”
Hiểu, người đàn ông này vẫn đang khoe khoang bản thân có tiền.
Bởi vậy, cô hoàn toàn hết hy vọng, từ bỏ việc hỏi giá cả, chống gò má thở dài một tiếng: “Xem ra mệnh tôi không thể có được, vốn dĩ nhìn đáng yêu như vậy còn muốn mua một cái……”
Anh không hiểu đầu cô rốt cuộc là phát triển như thế nào nên nhíu mày rồi nói thẳng: “Nếu em thích, cái này đưa em.”
Cô ngước mắt, đường kẻ mắt cong thành hình vòng cung rồi hỏi: “Vậy còn anh?”
“Hằng ngày tôi không cần.”
“Không cần vậy anh làm nó để làm gì?”
“Tuỳ tiện làm thôi.” Anh nhẹ nhàng đáp.
Mà bốn chữ này rơi vào lỗ tai Lâm Lạc Tang là tràn ngập cảm giác về sự ưu việt “quả thật tôi tùy tiện làm là trâu bò như vậy”.
……
Cô xoa vành tai, mặc dù không biết công nghệ liên quan trong đó nhưng bản năng lại cảm thấy 212 không đơn giản như vẻ bề ngoài: “Nơi này hẳn là có rất nhiều công nghệ cốt lõi trong đó phải không? Xin bằng cấp sáng chế hoặc là gửi luận văn gì chưa?”
“Có, một ít chức năng sẽ dùng cho việc nghiên cứu và phát triển của các sản phẩm khác,” anh bưng cái ly, làm như cười cười, “Em quan tâm còn nhiều lắm, sợ tôi chịu thiệt à?”
“Đúng vậy.”
Còn chưa kịp ấp ủ ra chút cảm xúc cảm động linh tinh thì nghe cô tiếp tục nói: “Có tiền không kiếm là đồ con rùa, không phải sao?”
“Quản lý tôi dạy tôi.”
“……”
Nói xong cô mang theo 212 đến một bên để chơi, xem ra cô rất thích lỗ tai của vật nhỏ kia, vừa chỉ huy nó đổi đài còn vừa xoa lỗ tai lông xù xù của nó, qua một lát thậm chí còn mở điện thoại ra, không biết đang tìm cái gì, nghiễm nhiên nhanh chóng thích ứng nhân vật mới.
Anh đang chuẩn bị lên lầu thì bỗng nhiên nghe cô gọi mình lại…
“Vậy hiện giờ xem như anh tặng lại cái này cho tôi phải hông?”
Anh gật đầu.
“Vậy ngày mai lúc đổi tên……” Cô mím môi, ánh mắt rất sáng, “Có thể đổi cho nó kêu tôi là chủ nhân không?”
Anh đứng tại chỗ cứng họng không còn lời nào vài giây, cũng không đáp lại mà đút tay vào túi lên lầu.
Lâm Lạc Tang cũng không biết kế hoạch của mình có khả thi hay không, nhìn bóng lưng vô tình của anh thì híp mắt.
Đêm đó, cô và 212 thân thiết, cuối cùng anh cũng hoàn toàn ý thức được bản thân mang cái thứ nhìn như rất nhàm chán này về nhà là một sai lầm lớn cỡ nào.
Anh càng không rõ, bản thân rốt cuộc vì sao phải làm ra một món đồ chơi sẽ lên lầu thậm chí còn sẽ mở khóa còn phá hoại mình như vậy.
Thí dụ như giờ phút này, Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng chơi chán rồi chuẩn bị ngủ, nằm ở mép giường gõ lạch cạch máy tính rồi bắt đầu tiến hành mở nhạc trước khi ngủ như thường lệ.
Anh đọc sách một lát cũng hơi mệt mỏi, định tán gẫu một chút với vợ mình bên gối hằng ngày: “Gần đây khi nào em rảnh?”
Cô hỏi: “Làm gì?”
“Không có gì, chỉ là hai ngày nữa có……”
Lời anh còn chưa nói xong thì thấy cô nhấc bộ điều khiển và bắt đầu gọi 212, 212 thuận gió sứ mệnh chuyển phát nhanh nhất định đạt, bản thân gió mặc gió, mưa mặc mưa ngồi thang máy đi lên từ lầu một rồi sử dụng chương trình mở khoá mà anh mới vừa nhập vào.
Bùi Hàn Chu: “……”
Cô vỗ đầu 212, dùng giọng dịu dàng mà anh chưa bao giờ nghe thấy khen câu “Thật ngoan”, ngay sau đó hỏi tiếp: “Con tra một chút xem, gần đây khi nào mẹ rảnh?”
Đèn chỉ thị của 212 sáng lên, lỗ tai giật giật rồi nhanh chóng rà quét sau đó cho câu trả lời: “4-6 giờ chiều mốt, ngày kia là cả ngày.”
Anh mím môi đang muốn nói chuyện thì câu chuyện lại bị người máy đáng chết này cắt đứt: “Ngày mốt có khả năng trời sẽ mưa, đi ra ngoài nhớ rõ mang theo áo mưa; nhiệt độ không khí ngày kia giảm mạnh, phải nhớ mặc nhiều một chút.”
Bùi Hàn Chu: “…………”
“Nghe thấy chứ,” Lâm Lạc Tang vui mừng vừa lòng rồi cười tủm tỉm kéo lỗ tai 212, thậm chí hoàn toàn không quay đầu lại nhìn anh, cứ như vậy nói với anh, “Anh có chuyện gì sao?”
Bùi Hàn Chu cảm thấy những chuyện khác bây giờ đều không quan trọng: “Vì sao nó đều biết lịch trình của em?”
“Vừa rồi tôi dựa theo nó nhắc nhở nhập vào.” cô cuối cùng cũng chịu nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, “Thiết kế của anh quả thực có tính người, phương diện thao tác rất dễ dàng vào tay.”
Đầu lưỡi anh đỡ đỡ hàm trên, cảm xúc cảm nhận trong lúc nhất thời vô cùng phức tạp, nói như thế nào nhỉ, có một loại cảm giác báo ứng tự làm tự chịu…….
Sau một hồi trì hoãn, anh dùng ý nghĩ “Ít nhất là con mình” thoáng trấn an mình, sau đó cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: “Bộ phim mới của Kỷ Thời Diễn được công chiếu, muốn đi xem hay không? Có thể tự mình mở một cái chỉ có……”
Nói tới đây anh hơi tạm dừng, tự hỏi kế tiếp nên nói như thế nào, ai ngờ 212 cho rằng anh lên tiếng xong rồi nên vô cùng săn sóc bổ sung giới thiệu: “Chủ nhân, người đang nói là Kỷ Thời Diễn sao? Bộ phim mới của Kỷ Thời Diễn 《 Thời Thu 》 sắp chiếu, nói về nam chính Phó Thời Thu ở dân quốc……”
“Đủ rồi,” Bùi Hàn Chu không thể nhịn được nữa mà ngắt lời, “212, câm miệng.”
212 lui ra sau hai bước, vẫn như cũ là giọng trẻ con đáng yêu, không có cảm xúc gì, đặc biệt nghe theo mệnh lệnh: “Rất xin lỗi chủ nhân, có phải tôi làm sai cái gì hay không.”
Lâm Lạc Tang kéo chăn lên trên, lúc này mới vỗ đầu nhỏ của 212 tỏ vẻ trấn an, bất mãn nhìn chằm chằm về phía anh: “Anh dữ với con nít làm gì?”
Bùi Hàn Chu: “……”
Anh nhìn đèn chỉ thị của 212 nhấp nháy lóe lên, lần đầu tiên cảm thấy mình làm ra thứ này chướng mắt thế nào thế nào, tựa như một bóng đèn thật lớn 1000w lập lòe trên đầu giường.
Anh lướt qua Lâm Lạc Tang lấy được máy kiểm soát, không có ý định tiếp tục để thứ này tựa vào mép giường phá hư bầu không khí nữa. Sau khi đưa vào mệnh lệnh thì 212 kêu một tiếng tích, tự động đóng cửa.
“Anh hơn thua cái gì?” Cô tò mò muốn thò qua xem, “Đây là tắt máy sao? Vậy khởi động máy cũng giống thế hả?”
Anh che màn hình né qua, cuối cùng tìm được cơ hội có thể nói chuyện với cô: “Đến lúc đó chúng ta có thể đi rạp chiếu phim tư nhân để xem, em có đi hay không.”
Cô phản ứng một lát mới nghĩ đến chủ đề nói chuyện phiếm của bọn họ nên gật đầu: “Có thể á, tôi có thời gian thì có thể cùng đi.”
Phim của Kỷ Thời Diễn cô vẫn luôn rất thích.
Bùi Hàn Chu nói: “Vậy ngày kia?”
“Duyệt.”
Sau khi giao tiếp trước khi ngủ xong, hai người đều tắt đèn đầu giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Chưa nằm xuống được bao lâu, Bùi Hàn Chu cảm giác người bên cạnh đang ủi ủi mình.
Anh tưởng là cô lạnh, đang chuẩn bị vươn tay cảm nhận một chút thì đột nhiên không kịp phòng ngừa cảm giác được hơi thở ướt át bên tai, cả người ngẩn ra.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng, lòng bàn tay mềm mại dọc bên tai anh lan tràn xuống phía dưới, từ từ nói ra…
“Anh nói xem sửa tên cho 212 gọi là Ma Đoàn thì thế nào?”
“…………”
Anh không phải người sẽ gửi gắm vào quá khứ.
Nhưng nếu có thể trở lại quá khứ, anh nhất định sẽ đốt những cái linh kiện dùng để lắp ráp 212, toàn bộ, đốt nát.
*
Ngày hôm sau, Lâm Lạc Tang nhận được tin nhắn của Thịnh Thiên Dạ trên đường đi làm: 【 Cưng à, sinh nhật dự định tổ chức như thế nào, muốn bọn chị em bên cưng hông? 】
Thật ra sinh nhật thật của cô là vào tháng mười hai nhưng năm đó người trong nhà vì để cô sớm đi học một chút nên dời sinh nhật cô sớm hơn, lại sợ cô bởi vì tuổi còn nhỏ bị bắt nạt nên sửa tới 28 tháng 7 trước thời hạn.
Bởi vậy ngày sinh nhật được đăng ký của Lâm Lạc Tang là 28/7, sau đó debut bởi vì lười giải thích, hơn nữa studio sợ account marketing nói cô cố ý ăn sinh nhật muộn giả vờ nai tơ nên bên ngoài vẫn luôn tiếp tục sử dụng ngày sinh nhật 28/7.
Fan hâm mộ chuẩn bị sinh nhật cho cô vào tháng 7, bạn bè chuẩn bị sinh nhật cho cô vào tháng 12, một năm bị xem như thọ tinh chăm sóc hai lần, cớ sao mà không làm.
Dĩ vãng sinh nhật của cô đều là bên Thịnh Thiên Dạ Kỷ Ninh, cũng không biết Thịnh Thiên Dạ năm nay như thế nào đột nhiên chạy theo hình thức hỏi han.
Nhưng nói cách khác, năm nay cô quả thật có kế hoạch khác.
Lâm Lạc Tang ấn điện thoại đáp: 【 Không cần đâu, hai đứa đều ở nước ngoài thì vẫn nên nghỉ ngơi một chút đừng chạy qua chạy lại, tớ tìm người khác bên tớ rồi! 】
Thịnh Thiên Dạ với giọng điệu hiểu biết: 【 Tớ biết nè, Bùi Hàn Chu hả ~】
Lâm Lạc Tang: 【 Không phải. 】
【 Không phải??? 】 Thịnh Thiên Dạ nói, 【 Ngoại trừ ổng còn có thể là ai? 】
Lâm Lạc Tang cắn môi dưới: 【 Còn chưa nói xong, nhưng tớ nhất định có thể tìm được, mấy cưng không cần lo lắng đâu. 】
【 Vậy được, nếu có vấn đề thì gọi điện thoại cho tớ. 】
【 Ừm. 】
Xe không nhanh không chậm chạy về trước, Tiểu Noãn ở một bên check hành trình, Nhạc Huy dựa vào trên bàn ngủ đến trời đất tối sầm, Lâm Lạc Tang nhìn chằm chằm điện thoại xuất thần vài phút, lúc này mới nhấn vào thông tin trên danh bạ.
Nhìn dãy số nào đó một hồi lâu, cô nhấn nhẹ vào, ngón tay do dự ở nút gọi trong hai giây, cuối cùng vẫn chuyển hướng về phía nút tin nhắn bên cạnh.
Lặp đi lặp lại, đưa vào năm lần mới hoàn thành bản cuối cùng, giống như chỉ có ca từ mới có thể khiến cô sửa chữa lâu như vậy, cô hỏi: 【 Mẹ, con sắp tổ chức sinh nhật, mẹ có bận không? 】
Tin nhắn của Lý Ngưng Phù trả lời sau mười phút: 【 Không bận con! 】
【 Đã lâu không gặp con, sinh nhật này mẹ sẽ trải qua cùng con, con muốn ăn cái gì? Ở bên ngoài hay là mẹ làm cho con? 】
Cô khống chế không được nhếch khóe môi lên, trong lòng nảy sinh niềm vui vô bờ bến: 【 Mẹ làm nha, muốn ăn xương sườn xào khoai tây, canh ngó sen, còn có ớt cay xào thịt……! 】
Lý Ngưng Phù ở bên kia không nhịn cười được: 【 Đều là sao lớn, sao thực đơn còn giống như đúc như khi còn nhỏ thế? Những món đó chứa hàm lượng calo cao con có thể ăn ư. Dù sao nay đã khác xưa, sai lầm cũng không tốt. Mẹ sợ bị công ty và các fan của con đuổi giết, ảnh hưởng đến con chẳng phải mẹ sẽ trở thành tội nhân lớn sao. 】
【 Sao có thể, ngẫu nhiên ăn một bữa thoải mái sẽ không sao đâu. 】 Lâm Lạc Tang nói, 【 Con sẽ uống nước trái cây xanh để thúc đẩy tiêu hóa, sau đó thời gian tập thể thao lâu hơn một chút, sẽ không có vấn đề đâu mẹ. 】
【 Con xác định chứ? 】
【 Con bảo đảm mẹ còn không tin sao? Yên tâm đi, sinh nhật con năm ngoái còn cùng phòng làm việc ăn lẩu. 】
Lý Ngưng Phù: 【 Được, nếu con cũng đã đưa ra yêu cầu, vậy thì mẹ nhất định phải thỏa mãn con. 】
Qua một lát, tin nhắn của Lý Ngưng Phù lại gửi tới: 【 Gần đây chương trình của con rất hot, Điềm Điềm nói bạn trong lớp đều đang xem, còn hỏi mẹ xin một bức ảnh có chữ ký. 】
Lâm Lạc Tang hỏi: 【 Vậy mẹ cũng từng xem rồi sao? 】
【 Nói giỡn, con gái của mẹ biểu hiện tốt như vậy, người làm mẹ đây sao có thể không xem? 】
Lý Ngưng Phù rất xúc động: 【 Lúc đi con chỉ nhỏ xíu như vậy, không ngờ đảo mắt Tang Tang nhà ta đã trở thành cô gái trưởng thành, xinh đẹp và khéo léo, còn có tài hoa như vậy. 】
Nhìn đoạn lời nói này, mũi cô bỗng nhiên đau xót.
Đối với Lý Ngưng Phù mà nói, năm đó rời đi mà nay đã có thể hời hợt buông bỏ, nhưng đối với cô mà nói, bóng lưng mẹ rời đi, thời gian rất lâu đều giống như một cây gai dựng thẳng ở trong lòng.
Nhổ sẽ đau, không chạm vào cũng sẽ đau.
Nhưng vậy cũng là đã qua.
Con người đều sẽ trưởng thành, mặc kệ là chủ động hay là bị động.
Cho nên cuối cùng cô vẫn như cũ vì Lý Ngưng Phù sắp đến làm bạn mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngay cả Nhạc Huy cũng nhìn ra cô khác hẳn mọi khi, tò mò hỏi cô có chuyện gì vui vậy, còn tưởng rằng Bùi Hàn Chu muốn phân gia sản cho cô.
Sau khi kết thúc buổi ghi hình 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy》, cô về đến nhà, ngay cả không khí mà cô quen ngửi ngày thường cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ngâm nga đi vào chính sảnh.
212 đã khởi động máy, cảm thấy có một giọng nói quen thuộc đang đến gần trong phòng khách nên xoay một bánh xe nhỏ đến chào cô: “Chủ nhân, người đã trở lại.”
Cô ngoài ý muốn nhìn về phía Bùi Hàn Chu trên sô pha: “Đã sửa rồi hả?”
“Ừ, tên cũng dựa theo yêu cầu tối hôm qua của em, em có thể thử xem.”
Cô ngây ngốc, lúc này mới nhớ ra cái tên đúng là đoán mò mà cô nói tối hôm qua, nhưng có lẽ do lúc này tâm trạng đang tốt nên cô cảm thấy cái tên “Ma Đoàn” này cũng xuôi tai ngoài dự đoán nên đồng ý, cười tủm tỉm vỗ lên đầu Ma Đoàn: “Ma Đoàn?”
Ma Đoàn lắc qua trái phải hai lần: “Chủ nhân, tôi ở chỗ này.”
“Thật đáng yêu,” cô nghiêng đầu cười cong mắt, “Mẹ đặt may quần áo mới cho con, hai ngày nữa là có thể mặc vào.”
Ma Đoàn sáng đèn phản ứng trong chốc lát, dường như chương trình đang suy nghĩ về sự tương thích của bộ quần áo mới với bản thân nhưng cuối cùng vẫn lắc lư lỗ tai: “Cảm ơn chủ nhân.”
“Nó kêu tôi là chủ nhân,” Lâm Lạc Tang quay đầu nhìn về phía Bùi Hàn Chu, “Vậy anh không có tên họ à?”
Rất hiển nhiên, lấy chỉ số thông minh của anh hoàn toàn không để loại chuyện này xảy ra.
Mí mắt anh co giật, trầm giọng gọi: “2…… Ma Đoàn, lại đây.”
Ma đoàn vui rạo rực xoay qua chỗ khác: “Dạ, ba ba.”
Lâm Lạc Tang:??
Ba ba????
Cô đứng yên tại chỗ, cố gắng cân nhắc danh hiệu nào trong số hai danh hiệu chủ nhân và ba là uy nghiêm hơn.
Cuối cùng, cô chậm rãi ngồi vào bên cạnh Bùi Hàn Chu: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Bùi Hàn Chu: “Hửm?”
Lâm Lạc Tang: “Ở chuyện chiếm hời người khác, có phải trước nay anh chưa từng thua hay không?”
“……”
Nhưng nể tình tâm trạng tốt của bản thân, Lâm Lạc Tang vẫn rộng lượng không miệt mài theo đuổi chuyện ký hiệu này.
*
Cô có một hành trình trong ngày sinh nhật của mình, đó là ghi hình cho chương trình《 Song ca nào 》.
《 Song ca nào 》 tập trung vào việc soạn lại bài hát, mỗi kỳ sẽ cho khách mời một bài hát kinh điển để khách mời tới tiến hành soạn lại, cuối cùng tiến hành PK với ca sĩ gốc.
Cô là một trong những khách mời nhảy vào kỳ này, chỉ ghi hình một kỳ, là tài nguyên Nhạc Huy đã nói đến, các phương diện về mức độ đề tài của chương trình này đều không tệ, quan trọng nhất chính là chơi vui…
Nếu nói 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 chú trọng đến tính chuyên nghiệp, ca sĩ phải có sân khấu và sự sáng tạo tốt;
Thì 《 Song ca nào 》 dựa trên tài năng, kết hợp với sự quyến rũ cá tính của chính người sáng tạo, không gian ở bên ngoài sân khấu cũng rất lớn để phát huy, mọi người thỉnh thoảng chơi một số trò mới thú vị, bầu không khí tổng thể cũng càng thêm thả lỏng.
Thí dụ như 《 Song ca nào 》 thường xuyên cho các khách mời một ít thần khúc trên internet hoặc bài hát phát hành N năm trước để tiến hành sáng tác, phương diện nhạc cụ cũng luôn ngoài dự đoán của mọi người, rất hiệu quả với cả chương trình tạp kỹ và không giới hạn tiết mục.
Trong tập có Lâm Lạc Tang, trong số các nhạc cụ được chọn cho ca sĩ thực sự có một con gà trống thét shriling chicken. *
Nói thật, Lâm Lạc Tang chưa xem chương trình này, khi gà trống thét vừa được mang lên cả người cô hơi ngơ ngác, thậm chí còn nhỏ tiếng hỏi MC có phải có nhân viên công tác nào đang làm chuyện kỳ lạ không.
MC cầm micro nói rất ư là nghiêm túc: “Tang Tang hỏi tôi con gà trống thét này có phải lấy ra để đùa hay không, tôi nên trả lời sao đây, nói là hình như có vẻ chúng tôi không đứng đắn cho lắm, nói không phải…… Lỡ như thật sự có ca sĩ chọn thì sao?”
Cô còn chưa từng trải nghiệm bầu không khí thoải mái và vui nhộn như vậy, cả người cũng được thả lỏng, nhanh chóng dựa vào các kỹ năng xã giao mạnh mẽ để hòa nhập vào đó.
Trong chương trình hôm nay, Hi Mộ cũng là khách mời nhảy dù.
Mặc dù cả hai đã có một khoảng thời gian không thoải mái về chuyện của Nghê Đồng nhưng mà bây giờ trong chương trình xa lạ này dường như chỉ quen mỗi nhau, hơn nữa thật ra cô rất thưởng thức âm nhạc của Hi Mộ, sau khi hai người đứng chung một chỗ cầm lòng không đậu mà nói chuyện trên trời dưới đất.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khách mời cần phải theo nhóm hai người, đang lúc mọi người đều vì chuyện chia nhóm mà thảo luận đến sứt đầu mẻ trán thì MC nhìn thấy cô và Hi Mộ nói chuyện với khí thế ngất trời ở đằng kia, nhịn không được nhắc đến cô: “Này này này, hai người mới đến sao lại thế này, vừa tới đã không để khách mời bọn tôi vào mắt à? Lúc khẩn trương thế này còn ở đằng kia nói chuyện phiếm!”
Lâm Lạc Tang hoàn toàn tiến vào bầu không khí nhẹ nhàng vui sướng nên đặc biệt cơ trí cười nói: “Không có…… Em và Hi Mộ, quá khẩn trương, thương lượng thế nào mới có thể có phần thắng.”
“Vậy hai em tính toán thế nào?”
“Bởi vì mọi người quá pro, cho nên bọn em chỉ có thể đột phá từ chỗ không ngờ……”
Nói đến đây Hi Mộ cứng đờ, Lâm Lạc Tang bổ sung: “Hai bọn em quyết định chọn gà trống thét.”
“Đúng…… hả?” Hi Mộ theo bản năng muốn phủ nhận, sau khi nói câu “Không đúng” lại cảm thấy có thể thử một lần, dù sao làm theo cách trái ngược mới có thể có điểm sáng, vì thế lại gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
MC bị chọc cười: “Rốt cuộc là có đúng hay không!!”
Khán giả cười ồ lên.
Hai bọn cô cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống nên đơn giản tới đoạn ngẫu hứng, Hi Mộ hát b-box, Lâm Lạc Tang ở một bên tìm đúng nhịp gà trống thét để đệm cho cô ấy.
Mới đầu quả thật rất buồn cười, ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng cười muốn xỉu: 【 Sợ hãi! Hình tượng chị gái thần tiên sụp đổ lại là vì nó? Nghệ sĩ nữ nhà quyền thế xấu hổ kiếm ăn, sinh hoạt không dễ, Tang Tang bán nghệ. 】
【 Nhóc con của chị vì miếng cơm manh áo cũng không dễ dàng gì, bàn tay trước kia kéo đàn lại dùng để bóp gà trống thét TT ( chưa hề có ý nói gà trống thét hông tốt đâu nha) 】
Kết quả là sau đó thế mà rơi vào cảnh đẹp, hai người phối hợp ăn ý, Lâm Lạc Tang cũng khống chế tốt lực đạo để tiếng gà trống thét kêu không còn chát chúa, phần beat ở đoạn cuối thực sự có thể được cho là bùi tai.
Ngay cả MC cũng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn ca sĩ gốc: “Thầy Trần sắp có cảm giác nguy hiểm rồi nhé, cảm giác hai newbie này quả thật hơi tài năng.”
Ca sĩ hát gốc Trần Long ở khu nghỉ ngơi chắp tay thi lễ cười to với cả hai cô.
Buổi phát sóng trực tiếp gần như rối tung lên, không phải fan hâm mộ cũng lên tiếng với tình cảm mãnh liệt…
【 Chương trình nghiêm túc rất nghiêm túc, kỳ quái trong chương trình lại rất hài hước, cảm giác về chị gái trong chương trình tạp kỹ này cũng quá mạnh đấy ha ha ha ha ha ha ha. 】
【 Mị cũng thấy vậy, trước kia cảm thấy hình như cổ chỉ tương đối có tài hoa một chút, không ngờ được còn có thể thẳng thắn như vậy! 】
【 Kiến nghị người qua đường tò mò có thể xem một ít vlog phòng làm việc của Lâm Lạc Tang đăng, bản thân cô Tang không chỉ có túi da thần tiên mà còn có được linh hồn thú vị khiến mỗi khi tui lướt web vào lúc nửa đêm thì thường cười dưới chăn bông cho đến khi ván giường rung lên, bạn giường dưới xông lên đánh tui một trận. 】
【 Video lần trước bả tẩy trang thật sự tui cười muốn chết. 】
……
Chương trình đưa ra thời gian cải biên là ba giờ, khán giả đi ăn cơm trưa và khi quay lại, các khách mời cần cải biên để ứng chiến cũng đã biên soạn xong.
Bởi vì thời gian khẩn trương cho nên không cần phải cải biên toàn bộ bài hát, chỉ cần ngắt một điểm nhấn và tiến hành cải biên là được.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mà quá trình các khách mời cải biên cũng được trình chiếu xuyên suốt trong phòng phát sóng trực tiếp nhằm để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của khán giả.
Lâm Lạc Tang và Hi Mộ nhận được một ca khúc cực kỳ có quan niệm nghệ thuật, hai người sửa đổi nhanh chóng, màn trình diễn cuối cùng cũng coi như đẹp ngỡ ngàng giống như sách giáo khoa: Lâm Lạc Tang khẽ vuốt đàn tranh, một vài tiếng hót vang xa vắng lặng hòa vào bầu không khí trống trải và xa xăm, thêm chút sầu não gọi mời.
Việc cải biên không có chút cảm giác không hài hoà nào, thậm chí sự hợp tác giữa cô và Hi Mộ còn đặc biệt có cảm giác, chưa đến ba tiếng hai người đã biến đổi xong.
Chuyện cải biên ca khúc thật ra tốn công vô ích, dù sao thì bài hát gốc chính là phiên bản đầu tiên của bài hát, những giai điệu của phiên bản đầu tiên đã tạo nên những ký ức và ấn tượng vững chắc trong tâm trí người nghe, trừ phi làm được rất xuất sắc, nếu không cho dù nỗ lực thì tỷ lệ thắng lợi cũng chỉ là 50-50.
Nhưng bản cải biên của Lâm Lạc Tang và Hi Mộ rất thành công, là bản cải biên duy nhất trực tiếp thắng qua bản gốc.
Mọi chuyện trong ngày sinh nhật có vẻ diễn ra rất thuận lợi, lúc trở về tâm trạng của cô rất tốt nên ngồi ở nhà chờ Lý Ngưng Phù tới nấu cơm cho cô.
Cô đã hỏi trước, Bùi Hàn Chu nói hôm nay mình không về, trong lòng cất giấu vài ý tưởng muốn chứng minh với người trong nhà cuộc sống của mình không tệ nên cô vẫn lựa chọn để Lý Ngưng Phù lại đây xem hoàn cảnh sinh hoạt của mình.
Thật sự đã lâu rồi không gặp.
Lòng cô tràn đầy vui mừng và nhảy nhót hệt như một đứa trẻ thời thơ ấu ở cửa nhà trẻ chờ ba mẹ đến đón.
Nhưng cô không chờ được Lý Ngưng Phù mà chỉ chờ được một cú điện thoại nôn nóng: “Alo, Lạc Lạc, hôm nay mẹ không thể ăn sinh nhật với con, Điềm Điềm phát sốt, bây giờ mẹ đang đưa con bé đến bệnh viện……”
Ngay sau đó bên kia ồn ào cả lên, còn có thể nghe thấy tiếng la của Lý Ngưng Phù: “Bác tài phiền chạy nhanh một chút, không sao, đến lúc đó phí vượt đèn đỏ tôi trả, làm phiền, nhanh một chút nữa……”
Ống nghe đối diện truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Lâm Lạc Tang nắm chặt điện thoại định mở miệng nhưng trong lúc nhất thời như nghẹn ở cổ họng, muốn nói ra nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói thành lời.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa nặng hạt không biết rơi từ lúc nào đang uốn lượn trước khung cửa kính như thể ngăn cách cô ở bên trong và thế giới bên ngoài cửa sổ.
Không biết cuộc gọi đã được cúp từ khi nào, cũng không biết là do ai cúp máy.
Là cô không cẩn thận ấn đến sao? Hay là Lý Ngưng Phù bởi vì nôn nóng, thậm chí chưa kịp nghe câu đáp lời đã cúp?
Tống Điềm có khỏe không? Là em gái cùng mẹ khác cha, là đứa em gái trong gia đình mới được mẹ trút hết tình yêu khiến cô hâm mộ, sinh bệnh vào lúc này…… Hẳn là cũng không phải cố ý đâu nhỉ.
Trời cao dường như lại đùa cợt với cô, cô nhắm mắt, sức lực bị rút cạn nên ngồi ở trên sô pha nhìn màn mưa đến xuất thần.
Mưa không dứt giống hệt như niềm hy vọng kỳ vọng không ngừng được yêu mến của cô trong suốt nhiều năm, nhưng vào lúc lựa chọn lại luôn bị từ bỏ hết lần này đến lần khác.
Được nắm chặt quá hiếm có, được nắm chặt cũng cần vận khí.
Cô nhắm mắt lại.
Cơn mưa vào một thời khắc nào đấy ngừng rơi lặng yên không một tiếng động, cô hoảng hốt ngồi giữa phòng khách, Ma Đoàn lắc lư tới tới lui lui bên chân cô, tự chủ trương thay cô bật đèn.
Chuông cửa đột nhiên bị ai đó ấn vang.
Tuy rằng đã được thông báo kết quả nhưng cô vẫn giữ lại một chút chờ mong, cô hít thở đi qua mở cửa, nhịp tim thậm chí như ngừng hẳn nhưng chào đón cô cũng không phải là Lý Ngưng Phù mà là gương mặt tươi cười nhiệt tình của anh shipper giao đồ ăn:
“Xin chào, đây là bánh kem cô Lý đặt cho chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
……
Chiếc bánh kem xuất hiện lại lần nữa làm nổi bật sự hiu quạnh quanh cô, cô chết lặng mà mở hộp ra, thắp sáng ngọn nến. Cô dùng hết sức lực cả người muốn thổi tắt, lại thể diện mà hứa một nguyện vọng vào sinh nhật nhưng rốt cuộc là không có cách nào làm được. Ngón tay cô co giật, gương mặt hơi sụp đổ, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Rõ ràng ngay từ đầu đều ổn cả, tại sao đột nhiên lại…… Biến thành như vậy.
Thất vọng sẽ tích lũy, ảo não và vô lực ùa lên, cảm xúc đến điểm giới hạn sẽ bộc phát. Cô nức nở thành tiếng, có chất lỏng ẩm ướt tràn qua kẽ tay và trượt xuống mu bàn tay.
Cô không dự đoán được lúc này cửa sẽ bị ai đó mở ra, đôi mắt đỏ bừng thậm chí hoàn toàn không kịp trốn tránh. Bùi Hàn Chu cau mày đối diện với cô vài giây, cửa đều đã quên đóng, sau một lúc lâu mới khẽ hỏi: “…… Em sao vậy?”
“Không sao cả,” cô hoảng loạn bưng bánh kem lên, “Đừng để ý đến tôi, lát nữa sẽ ổn.”
Sau đó cô nhanh chóng chạy lên lầu, một mình bước vào phòng làm việc trong cùng.
Cũng may Bùi Hàn Chu cũng chẳng đuổi theo.
Cô thả lỏng thở phào một hơi nhưng ở đâu đó truyền đến một chút xíu trống rỗng và mất mát.
Cũng không muốn bị ai phát hiện ra cảm xúc hỏng bét của cô, không muốn biểu hiện ra một mặt mình yếu ớt và mẫn cảm nhưng ở một mức độ nào đó, cảm xúc biến hóa vi diệu cũng hi vọng có ai đó có thể nhạy bén cảm thấy.
Quá mâu thuẫn, cô ấn lên mắt.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khoảng mười phút sau, tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, từng bước một giống như đánh vào trong lòng cô. Lâm Lạc Tang nhẹ nhàng cong người lên, sau đó, cửa phòng được mở ra.
Bùi Hàn Chu chỉ đứng ở cửa nhìn cô: “Hôm nay là sinh nhật em ư?”
Cô lắc đầu muốn nói không phải lại bị anh ngắt ngang mọi câu chuyện: “Em đừng nói với tôi ở nhà châm nến là muốn ăn bữa tối dưới ánh nến với 212.”
“……”
Sau đó, cổ tay của cô bị anh nắm chặt, Bùi Hàn Chu nói: “Đi lên với tôi.”
“…… Đi đâu cơ?”
Cô nhanh chóng được anh đưa lên sân thượng tầng tám. Sau cơn mưa, không khí trong lành tràn ngập hương cỏ xanh.
Cô nhìn Bùi Hàn Chu nắm cổ tay mình, đang nghĩ ngợi nên nói chút gì đó mới có thể cho thấy mình chẳng sao đâu. Cô mới thốt ra lời “Không sao”đầu tiên thì cách đó không xa đột nhiên có một tiếng vang lớn, cả người Lâm Lạc Tang bị hoảng sợ.
Ngay sau đó, pháo hoa đủ màu sắc nở rộ trên bầu trời, lần lượt bay lả tả trên bầu trời đêm, vươn lên theo hình xoáy rồi lại nở rộ sau đó từ từ rơi xuống.
Cô sửng sốt, nhất thời quên mất chớp mắt.
Thế giới lung linh tỏa sáng lại một lần nữa được phản chiếu trong mắt cô, cảm giác như có một luồng điện dâng trào, ngay sau đó lan tràn sang tứ chi, nổ vang đôm đốp bên trong xương cốt.
Pháo hoa cố gắng rực rỡ một lúc, cô bỗng nhiên cảm thấy nói cái gì mà không sao đâu đều là gạt người, cô có chuyện, cô bị tổn thương rất nặng, cô không muốn trải qua sinh nhật một mình, cô cũng muốn náo nhiệt và quan tâm.
Nói không sao đâu đều là lời nói dối.
Cũng may Bùi Hàn Chu cũng không để cô nói dối.
Pháo hoa nở một lúc lâu, cho đến khi tâm trạng của cô từ từ bình tĩnh trở lại. Khi chùm pháo hoa cuối cùng kết thúc, cô thở dài một hơi, dường như muốn mạnh mẽ tống khứ đi cảm xúc sa sút ra ngoài.
Cô định thần lại, nghe thấy bản thân nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Anh đứng ở bên cạnh cô mở miệng: “Có ai từng nói với em chưa?”
Cô bỗng dưng ngẩng đầu.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Màn trời để lại ánh sáng loang lổ khiến người ta khó phân biệt đó là ngôi sao hay là ảo ảnh pháo hoa.
Gió đêm mang giọng anh đến bên tai, trong khoảnh khắc ấy hiếm khi hiện ra trầm thấp êm tai…
“Không cần nói cảm ơn với chồng mình.”