Vì mới quay tay cho Bùi Hàn Chu nên đôi tay Lâm Lạc Tang sắp bị phế, chỉ có thể dựa vào lực ở vòng eo ngồi dậy từ trên giường, sau đó bước lên hành trình kiếm cái ăn.
Có lẽ là do hôm qua cô bị tiêm thuốc tê lại chảy quá nhiều máu, hơn nữa bị nhà đầu tư vô lương tâm tàn nhẫn áp bức một phen, dẫn tới cô trực tiếp ngủ tới hơn mười một giờ, lúc thức dậy cũng nên ăn cơm trưa rồi.
Tuy rằng có một bên hàm răng có thể ăn cơm được nhưng vẫn chỉ thích hợp ăn một ít thức ăn lỏng, làm như vậy hàm răng không có gánh nặng gì.
Hôm nay cơm trưa của cô là một phần cơm canh được nấu chín mềm, cơm vào miệng là tan, nước canh hoàn toàn đậm đà, vừa tươi vừa thơm, mỗi một muỗng đều có cơm bọc tràn đầy nước canh lăn tăn giữa môi và răng.
Đang lúc cô dùng cánh tay không có sức lực, run run rẩy rẩy cầm cái muỗng, lúc chậm rãi nhấm nháp từng miếng cơm nhỏ thì Bùi Hàn Chu “trùng hợp” đi ngang qua, không chút rung động nào mở ra một túi quả hạch, sau đó trước mặt cô…
Dùng hàm răng vừa khỏe mạnh vừa chất lượng của mình từng chút từng chút cắn hạnh nhân vang lên tiếng vang giòn rụm.
Lâm Lạc Tang: “………………”
Bây giờ cô thật sự rất muốn một roi pháo nổ anh tan tành khắp nơi.
Hoặc là một đao chém anh khiến anh tìm kiếm đầu của mình trên khắp sàn nhà.
Cô liếm liếm môi và ngẩng đầu.
“Khoe khoang răng anh khoẻ có phải không?”
Vốn tưởng rằng anh sẽ hơi chút khiêm tốn hoặc điểm tô cho đẹp một chút, ai ngờ anh lại trực tiếp gật đầu, bình thản ung dung mà thừa nhận.
“Đúng vậy.”
Lâm Lạc Tang mài mài răng hàm, tiếp tục chịu nhục…… Dùng muỗng gỗ nghiền nát cơm trong chén.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, Câu Tiễn còn nằm gai nếm mật ba năm, cô nhẫn kẻ hèn này một hai tuần thì tính là gì.
Còn không phải là lúc mình ăn thức ăn lỏng chồng ở bên cạnh nhai quả hạch thôi sao, cô không sao, cô rất ổn, cô không có gì không thể nhịn.
Nhưng dường như anh không định buông tha cô, chưa bao lâu lại ở một bên vừa xay cà phê vừa nhắc nhở: “Đợi lát nữa nhớ rõ uống thuốc.”
Người Lâm Lạc Tang run lên.
Răng khôn của cô nhiễm trùng ở mức độ nặng, theo lý mà nói, tốt nhất không nên nhổ răng khi tình trạng viêm nhiễm chưa thuyên giảm.
Nhưng bởi vì kéo nữa thì phải kéo dài tới trước khi biểu diễn mới nhổ, ngoài ra trình độ bác sĩ giỏi cho nên cô cũng trực tiếp cạy răng đi nhưng cô phải tiếp tục bắt kịp uống thuốc chống viêm.
Không biết có phải bệnh tình của cô hơi nghiêm trọng hay không, thuốc chống viêm được kê đơn cũng là thuốc dạng nước uống, rất mạnh, tối hôm qua cô uống trước khi ngủ, đắng đến độ thiếu chút nữa không ngủ được.
Xem ra người đàn ông này quả thật có thù oán với cô, phàm là có thể tra tấn cô đều nhớ đặc biệt rõ ràng.
Lâm Lạc Tang lặng lẽ cơm nước xong xuôi, tính toán hạ thấp cảm giác tồn tại rồi sau đó lặng yên không một tiếng động bỏ trốn mất dạng, cố gắng không để cho anh phát hiện mình không uống thuốc.
Ai ngờ trong chốc lát cô mới vừa đi ra từ phòng ngủ, khi chỉ còn vài bước là có thể mở cửa trốn, người đàn ông vẫn luôn đưa lưng về phía cô vươn tay bắt cô trở về trước quầy bar, khuấy khuấy và đặt ly xuống.
Giọng nói không có tình người của anh vang lên hệt như là ác mộng: “Uống thuốc.”
Cổ tay cô chạm lên trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, miễn cưỡng vươn tay nắm cái ly dạo qua một vòng.
Cô tự xưng không phải là một người có vị giác vô cùng bắt bẻ nhưng thuốc này thực sự rất đắng đến mức các giác quan của cô sắp mất tác dụng, thậm chí đều không cho người ta thời gian giảm xóc. Hớp thứ nhất giết chết mọi khoái cảm với mùi thuốc vừa chán vừa ngán, ngay sau đó đầu lưỡi tính cả gốc lưỡi lâm vào tê mỏi. Hớp thứ hai sẽ khiến người ta mơ hồ cảm thấy cổ họng bắt đầu biến dạng. Hớp cuối cùng trực tiếp xộc lên trên, một ly xuống bụng não sẽ có cảm giác thiếu oxy, mở mắt ngay lập tức sẽ quên mất bản thân, thế giới trước mắt tựa như hoàn toàn không tồn tại.
Ngay khi cô sắp thoát khỏi vị thuốc đắng sau khi hít một hơi thật sâu thì mùi hương của hạt cà phê lan tỏa khắp cơ thể. Người đàn ông pha tách cà phê thơm lừng thong thả pha thêm sữa đặc bên cạnh cô.
Hết gói này đến gói khác, sữa đặc ngọt ngào.
Đầu lưỡi của cô không tự giác đẩy lên trên, cảm thấy ly thuốc trước mặt mình giống như càng đắng thêm một chút.
Hầu hết nỗi đau trên đời không phải bắt nguồn từ đau khổ mà bắt nguồn từ chồng bạn ở bên cạnh bạn biểu hiện ra ổng vui vẻ:)
Lâm Lạc Tang nắm chặt tay, đưa lưng về phía anh nhanh chóng ngửa đầu uống xong thuốc chống viêm. Lúc cái ly một lần nữa được đặt ở trên quầy bar, cô cảm thấy bản thân được thần phật siêu độ.
Thật sự là bị đắng không chịu được, cô nhịn không được chậc lưỡi, kết quả mới vừa hé miệng thì bị đút vào một muỗng gì đấy.
Cô theo bản năng ngậm lấy.
Sau khi đút thành công Bùi Hàn Chu bình tĩnh mà rút cái muỗng ra.
Nhìn mặt anh không cảm xúc mà rút tay về, bóng ma ngày xưa ở trong đầu hiện lên, cô đương nhiên cảm thấy nhất định không phải cái chuyện gì tốt, đang muốn mắng anh thì lớp kem mềm mại và mỏng manh tan chảy trên đầu đầu lưỡi, ngay sau đó là mùi bánh kem mềm như bông, cấp độ vị giác rất phong phú, ngọt và mặn.
“Đây là cái gì?” Cô liếm liếm khóe môi, “Cho tôi nếm thử xem.”
“Sữa đậu nành hộp, một hớp 50 calo,” giọng anh lạnh nhạt hỏi, “Còn nếm không.”
50 calo??
Lâm Lạc Tang lui hai bước ra sau, “Không uống không uống, uống không nổi.”
*
Hai ngày còn lại cô viết nhạc ở nhà, giao bài hát xong thì tập trung tập luyện, qua ba ngày đầu răng khôn cũng không hề đau nữa, máu cũng ngừng.
Ngoại trừ ăn cái gì vẫn phải chú ý thic sinh hoạt khác đều có thể trở lại bình thường.
Ca khúc kỳ này được đặt theo tên của một loài côn trùng có tên là phù du.
Giai đoạn ấu trùng của phù du vượt qua ở dưới nước từ hai đến ba năm nhưng một khi thành trùng thì không uống không ăn, sống chết mặc bay, bởi vậy có câu nói là nói: Kiếp phù du một ngày, phù du một đời.
Sinh mệnh của chúng nó cực kỳ ngắn ngủi, vận mệnh cũng không thể tránh thoát.
Lời bài hát này là do lần trước cô viết, hai ngày nay mới giở ra, ngoài ý muốn phát hiện cũng không tệ lắm, nó đã được quyết định sau khi sửa đổi một chút.
Nên coi đây là một chủ đề có không ít đồng cảm, dù sao phù du được sinh ra với bi kịch được yêu thích của mọi người, sau khi xử lý kịch tính thì rất dễ sinh ra cảm giác xung đột, về phương diện làn điệu cũng có thể làm được tràn đầy khoa trương một chút, để khởi đầu cho cái chết ngắn ngủi và đầy tiếc nuối.
Về phần dàn dựng sân khấu, cô dự định sử dụng một đoạn solo đàn Synthesizer, lại thêm một cô giáo chuyên hát giọng nữ cao, tô đậm một bầu không khí lừng lẫy nhưng buồn tình.
Khi cô đến buổi tổng duyệt ngày hôm đó, xếp hạng phía trước cô vừa lúc là Nghê Đồng.
Cô vốn dĩ chuẩn bị đến phòng nghỉ chờ, kết quả có nhân viên công tác nói với cô: “Có lẽ Nghê Đồng còn năm phút nữa sẽ kết thúc, em có thể chờ một chút.”
Vì thế Lâm Lạc Tang ngồi ở dưới sân khấu, thuận tiện nhìn Nghê Đồng biểu diễn.
Không thể không nói, Nghê Đồng hát quả thật cũng không tệ lắm, nỗ lực biểu hiện trên sân khấu cũng rất tốt, cộng với gương mặt xinh đẹp trong sáng, đi theo con đường em gái nhà bên, ca hát lại mang theo một ít cảm giác suy sụp tạo nên tương phản rất hút fan.
Nhưng Nghê Đồng thực sự có một khuyết điểm lớn đó chính là bài hát cô ta biểu diễn thỏa đáng sẽ cảm thấy rất hay nhưng nếm thử thì không thể chịu nổi, vì bài hát không có linh hồn.
Cô ta rất giỏi về học tập và bắt chước, có rất nhiều bóng dáng của ca sĩ ưu tú trong phần trình diễn, cô ta có thể lựa chọn kỹ năng mà mình muốn căn cứ theo bài hát, trích mẫu hát từ các bài hát cổ điển để học và đạt đến cấp độ dày công tôi luyện.
May mắn thay, các bài hát kinh điển đều được thị trường thử nghiệm, cô ta tương đương với việc đi đường tắt theo dấu chân thành công của những người đi trước, nhanh chóng và gặp may, được khán giả đón nhận và yêu mến cao.
Khuyết điểm là cô ta hoàn toàn không có phong cách riêng của mình, bất luận một ca sĩ nào có năng lực đều có thể thông qua học hỏi thay thế được cô ta. Một ca sĩ thiếu sức sống như cô ta, không có chất giọng của mình, hạn sử dụng tối đa chỉ có một năm, chỉ cần có ca sĩ có điều kiện càng tốt càng trẻ tuổi hơn xuất hiện thì cô ta sẽ lập tức bị đào thải.
Mà trong giới không thiếu nhất chính là những cô gái trẻ và giọng hát hay.
Cho dù những ngôi nhà cao tầng được xây dựng bằng bùn và cát có đẹp đẽ và đồ sộ đến đâu nhưng một khi bên trong là rỗng ruột, chỉ cần có sóng biển đánh úp lại thì nó sẽ sụp đổ ầm ầm ngay tức khắc.
Đang lúc Lâm Lạc Tang xuất thần thì Nghê Đồng cũng tập luyện xong và bước xuống sân khấu.
Chất giọng của Nghê Đồng hôm nay theo khuôn mẫu từ một ca sĩ thực lực nào đó, tuy rằng không cảm giác được thành ý nhưng ở các loại kỹ xảo và cao độ chồng chất, những khán giả lần đầu xem chắc chắn sẽ không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn thấy Lâm Lạc Tang đứng dậy đi về phía mình, Nghê Đồng cũng sửng sốt, dưới mắt thoáng hiện lên một chút xấu hổ không biết làm thế nào nhưng sau đó lại điều chỉnh xong biểu cảm mỉm cười với cô: “Tang Tang tới rồi ạ, tới thật sớm.”
Cô không nghĩ tới Nghê Đồng còn sẽ chào hỏi với mình nên tùy ý gật đầu không hề nhìn Nghê Đồng, chờ thầy đạo cụ dọn đồ rồi mới lên sân khấu.
Tập luyện xong Nghê Đồng cũng không rời đi ngay, cứ như vậy đứng ở bên cạnh cô tựa như là đang ấp ủ gì đấy.
Sau khi lặp lại muốn nói lại thôi vài lần, Nghê Đồng như là cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở miệng, “Chuyện kia…… Chuyện đoạn nhạc trước đó, thật ngại quá.”
“Em biết chị tín nhiệm em mới gửi những cái đó cho em, em không nên lợi dụng sự không bố trí phòng vệ của chị. Cho dù có muốn nhận được hợp đồng thương hiệu cũng nên dựa vào bản lĩnh của mình mới phải, làm sao có thể vì thứ hạng mà phải đi kéo người khác xuống ngựa chứ.”
“Hợp đồng thương hiệu cho chị cũng tốt, em còn rất mừng cho chị, như vậy em mới có thể nhớ lâu. Thật sự là xin lỗi chị, em xin lỗi vì lúc ấy nói dối chị.”
Lâm Lạc Tang nhìn về phía góc sân khấu, không biết lời này của Nghê Đồng có bao nhiêu là thiệt tình nhưng cô cũng không cần biết.
Nhanh chóng, Nghê Đồng lại nói: “Em cũng sẽ không mặt dày đến yêu cầu chị tha thứ cho em gì đó, chị cũng không cần làm bộ trong lòng không có khúc mắc, em chỉ cầu mình không còn áy náy là được rồi.”
“Nếu nói xong…… Em đây đi trước, chúc chị tập luyện thuận lợi nhé.”
Đang lúc Nghê Đồng xoay người, giám đốc âm nhạc cũng bước xuống bậc thang và nói với Lâm Lạc Tang: “Đàn Synthesizer đã dọn lên rồi, Lạc Tang bên này có thể bắt đầu tập luyện.”
Lâm Lạc Tang còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe được Nghê Đồng hỏi: “Đàn Synthesizer? Cái đó cần phải đặt lên sân khấu sao?”
“Không có quy định cứng nhắc, đây là bản thân cô ấy thiết kế.” Giám đốc âm nhạc nói.
Nghê Đồng: “Thiết kế”
“Đúng vậy, đợi lát nữa cô ấy sẽ có một đoạn solo đàn Synthesizer,” Giám đốc âm nhạc giải thích cho Nghê Đồng, “Chỉ cần nhìn qua ý tưởng thì tôi thấy nó khá tuyệt.”
Nghê Đồng hiểu ra vấn đề gật đầu: “Ồ, hoá ra là như thế này.”
Lâm Lạc Tang tập luyện cũng không chút cẩu thả, giáo viên phụ trách hát giọng nữ cao cũng nhiều lần hợp tác với cô và lần nào cũng cố gắng hết sức.
Lúc cô biểu diễn trên sân khấu không chú ý tới, sau khi tập luyện xong mới phát hiện Nghê Đồng người vốn nói phải đi cũng chưa rời đi, canh giữ ở dưới sân khấu xem hết buổi tập luyện của cô.
Ngày hôm sau, khi Lâm Lạc Tang đến lại đụng phải Nghê Đồng tập luyện trước một bước, cô đã xem sân khấu của Nghê Đồng rồi, đương nhiên không có hứng thú gì. Lúc nhấc chân muốn đi vào phòng nghỉ thì nghe thấy một giọng hát chỉ thuộc về giọng nữ cao.
Cô do dự vài giây với tâm trạng phức tạp, thầm nghĩ ngày hôm qua không phải Nghê Đồng không có giọng nữ cao sao?
Vì thế cô thu hồi bước chán, đi đến khu vực chờ để nhìn sân khấu mới của Nghê Đồng một cách bao quát.
Ngày hôm qua Nghê Đồng chỉ có một hiệu ứng sân khấu đơn giản, hôm nay không chỉ có giọng nữ cao mà còn có đàn Synthesizer biểu diễn giống Lâm Lạc Tang như đúc.
Thậm chí phong cách solo cũng không khác nhau lắm.
Lâm Lạc Tang đứng im tại chỗ vài giây, nhịn không được mà nhíu mày, không thể hiểu được mà nhìn Nghê Đồng biểu diễn, sau khi tức giận thì cảm thấy vừa châm chọc vừa buồn cười hơn.
Đàn Synthesizer là một thiết bị điện tử có thể thực hiện tự động hoá việc soạn nhạc, ngoại trừ phím đàn trắng đen còn có có các nút chức năng khác nhau, bao quát rất nhiều âm sắc và hiệu quả. Khi biểu diễn trực tiếp sẽ dễ dàng huy động được cảm xúc của khán giả, không khí sẽ tốt hơn.
Có không ít ca sĩ đều sẽ sử dụng đàn Synthesizer trong các buổi biểu diễn trực tiếp nhưng nhìn phản ứng của Nghê Đồng ngày hôm qua sau khi nghe giám đốc âm nhạc nói lên hẳn là hoàn toàn không có kinh nghiệm và hiểu biết về thứ này, hôm nay lại bổ sung nhanh chóng như vậy, rất khó không cho người ta hoài nghi đến cái gì.
Huống chi, Nghê Đồng quả thật là xem xong sân khấu của cô mới thêm giọng cao và đàn Synthesizer, mà phong cách nhạc của Nghê Đồng thật ra hoàn toàn không thích hợp thêm hai thứ này. Ngoại trừ bản thân cô ta quyết định, hẳn là sẽ không có thầy cô nào kiến nghị như vậy với cô ta.
Nhạc Huy nửa trong nghề nửa người ngoài nghề cũng phát hiện: “Fuck, đây không phải là ăn cắp sáng tạo sân khấu của em sao?!”
Lâm Lạc Tang cụp mắt cười: “Ngày hôm qua nói xin lỗi thành khẩn đến như vậy, em còn tưởng rằng cô ta ít nhiều sẽ có chút hối cải.”
“Không phải có loại người như vậy sao?” Nhạc Huy để sát vào nói, “Em sai rồi, em xin lỗi nhưng em sẽ không sửa đâu.”
“Đây cũng là một trong những điểm nổi bật của chúng ta phải không? Nói cướp là cướp, cũng thật là không biết xấu hổ. Chẳng qua hình như cô ta biểu diễn ở sau chúng ta thì phải? Cho nên hẳn là không quan trọng, ăn đồ chúng ta dư lại, tiền lãi đều là người đầu tiên lấy.”
“Không phải, cô ta ở phía trước em.”
Nhạc Huy lập mắt mở to hai mắt: “…… Thiệt hay giả? Em không nhớ lầm chứ?”
“Nhớ không lầm, cô ta thứ hai, em thứ năm.” Lâm Lạc Tang than thở, “Anh nhớ lầm.”
Nhạc Huy không tin tà một hai phải lật lại danh sách biểu diễn, kết quả thực sự theo như lời Lâm Lạc Tang, Lâm Lạc Tang ở phía sau Nghê Đồng.
Trong cùng một buổi biểu diễn trên sân khấu, hình thức tương tự bị người khác chơi qua một lần thì không hề mới mẻ, hiệu quả sẽ suy giảm một nửa, hơn nữa dưới loại tình huống này không lấy ra được chút chứng cứ đạo văn nào, dù sao thêm giọng cao và dụng cụ biểu diễn trong phần trình diễn cũng không phải sáng tạo độc đáo của cô.
Nghê Đồng càng thông minh hơn cô tưởng tượng, cũng càng sắc sảo hơn.
Dọc theo đường đi trở lại phòng nghỉ, hai người đều im lặng khác thường.
Nhạc Huy không biết nên làm thế nào cho phải: “Vậy làm sao bây giờ, như vậy đổi kịch bản dựa theo lần trước nhé?”
“Không có kịch bản thích hợp có thể đổi,” Đầu óc của Lâm Lạc Tang đang chạy với tốc độ cao, từng giải pháp xuất hiện và bị bác bỏ, “Không phải mỗi bài hát đều có plan B thích hợp.”
“Vậy nếu không xóa hai phân đoạn kia đi, miễn cho người khác nói em học cô ta?”
“Không cần, cây ngay không sợ chết đứng, trước sắp xếp thôi,” Lâm Lạc Tang cắn môi, “Kế tiếp…… Em sẽ nghĩ lại biện pháp.”
Vào lúc ban đêm cô vẫn luôn bận đến 3 giờ sáng, xem các loại sân khấu tìm linh cảm, vì thế sáng sớm tinh mơ hôm sau, Bùi Hàn Chu nhìn thấy có người gửi một bộ trống Jazz đến nhà.
Ngay sau đó, vợ anh đứng ở đối diện anh, rất là kiêu ngạo mà mở ra túi đóng gói dùi trống, ánh mắt khiêu khích dùng gậy gộc gõ gõ lên bàn rồi nhìn thẳng anh: “Đã lâu không đánh.”
“……”
“Muốn đánh tôi?”
“Sao có thể chứ,” cô cười tủm tỉm chạm vào dùi trống, gõ gõ hai lần trên mặt trống, nói rất giả dối, “Đánh trống thôi ấy mà.”
Anh nhíu mày.
“Nếu thính lực của anh quá tốt thì tôi kiến nghị anh vẫn cách tôi xa một chút,” cô giơ tay ổn định chũm chọe, “Bằng không đợi lát nữa có khả năng anh sẽ bị điếc.”
Bùi Hàn Chu nói: “Vậy vì sao em không đến trường quay để luyện?”
“Chiêu cuối không thể bị bại lộ quá sớm, này cũng không rõ à? Đừng nói là trường quay mà ngay cả tới xe RV gần trường quay tôi cũng không dám luyện.”
Lâm Lạc Tang suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu anh thật sự ngại ồn ào thì tôi sẽ…”
Anh ngước mắt: “Như thế nào?”
Cô bất cần đời và kiêu ngạo: “Tôi kiến nghị anh đi ra ngoài.”
Bùi Hàn Chu:???
Vì thế cùng ngày, cho dù Bùi Hàn Chu người ở nơi đâu cũng có thể nghe được thấy tiếng trống Jazz cuồng nhiệt vang lên từ phòng khách.
Cô luyện tập vài tiếng đồng hồ, dường như hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, trong thân thể có nguồn năng lượng vô tận.
Thật vất vả chờ đến lúc cô nghỉ ngơi, bà cố gọi điện thoại đến dò hỏi anh tình trạng gần đây.
Trò chuyện thì nói đến tình trạng hôn nhân của anh: “Tang Tang có ở nhà không?”
Anh uống lên hớp cà phê: “Ở nhà.”
“Vậy là tốt rồi, con bé ngày thường nhìn điềm đạm nho nhã nhưng gầy yếu, con tuyệt đối đừng bắt nạt người ta……”
Cuộc trò chuyện được nửa chừng, trong phòng khách trào dâng tiếng trống Jazz lần thứ hai vang dội, sau khi nghỉ ngơi lực của Lâm Lạc Tang mạnh mẽ hơn, nhịp trống dày đặc và xuyên thẳng vào màng nhĩ, cả tòa nhà dường như đang rung chuyển.
Anh bị sặc đến che miệng ho khan hai tiếng.
Bà cố: “Sao vậy, bà nói chỗ nào không đúng sao?”
“Không có, bà nói đúng, em ấy quá gầy yếu, con sẽ cố…… Bảo vệ em ấy.”
Buổi chiều ứng phó xong bà cố, lúc sắp đến buổi tối, La Tấn họp qua video cũng phát hiện không thích hợp: “Cậu đang ở đâu đấy? Xem buổi biểu diễn hay là đang nhảy Disco, sao high như vậy?”
Bùi Hàn Chu: “Cô ấy đang đánh trống.”
“Ai? Lâm Lạc Tang hả? Haiz, hoá ra cậu ở nhà,” La Tấn lập tức không có hứng thú, “Vốn tớ đang suy nghĩ để cậu dẫn tớ đi chơi, thôi được rồi, không thú vị, một người đàn ông nhàm chán đã kết hôn nhất định theo không kịp bước chân nhẹ nhàng của quý tộc độc thân như tớ.”
“Tớ, La Tấn, cậu ấm trứ danh, hiện tại một mình ở quán bar ăn……”
La Tấn vốn dĩ muốn khoe khoang một chút khiến anh hâm mộ cuộc sống hạnh phúc của mình, ai ngờ anh không chút nào khoan nhượng đã đáp lại: “Tôi biết, bởi vì Diệp Nhàn từ chối lời tỏ tình của cậu.”
La Tấn:?
“Mẹ kiếp chỉ là tạm thời! Ông đây không có bị tổn thương, ông đây đang ăn chơi nhảy múa, ông đây thật sự vui vẻ, cũng sẽ không mua say!”
Bùi Hàn Chu tiếp tục nhỏ giọng, từ từ kể ra: “Cậu cũng biết tôi ở phương diện tỏ tình bị từ chối này không có kinh nghiệm gì cho nên không an ủi được cậu.”
La Tấn:??
Anh cong cong khóe môi: “Dù sao tôi kết hôn rồi.”
“Ồ.”
La Tấn tức giận cúp luôn điện thoại.
Anh đi ra khỏi phòng, vừa vặn có thể thấy bóng dáng đánh trống của cô ở dưới lầu.
Có lẽ là hơi nóng vì đánh quá lâu, cô cởi áo khoác, đang thông qua video nghiên cứu lối đánh vừa rồi của mình.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, hôm nay lúc cô luyện tập đã vượt qua 12 tiếng đồng hồ.
Giới hạn của cô dường như luôn vượt qua tưởng tượng của anh.
*
Bởi vì bác sĩ nói năm đến bảy ngày đều có thể cắt chỉ, vì thế Lâm Lạc Tang đã nhổ bỏ chiếc răng khôn vào ngày biểu diễn và đến buổi tổng duyệt cuối cùng vào buổi chiều.
Cho đến một lần tập luyện cuối cùng, ngoại trừ giáo viên dàn nhạc thì không có ai biết cô còn tính toán biểu diễn một đoạn trống Jazz.
Ngay cả Nhạc Huy cũng chỉ nhận được tin nhắn phải đi tìm thầy ánh sáng cho đèn nơi nào phát sáng, sau đó bất luận anh ấy có hỏi như thế nào thì Lâm Lạc Tang đều không mở miệng.
Cái trống Jazz kia lẳng lặng được đặt trong góc như thể chỉ là đạo cụ cho bụi bặm tích tụ, không dễ thấy.
Mọi thứ đều phát triển theo quỹ đạo đã định, Nghê Đồng lên sân khấu thứ hai, biểu diễn trộn lẫn giữa đàn Synthesizer và giọng nữ cao. Hai thứ này vừa xuất hiện, dưới sân khấu vang lên từng tiếng kinh ngạc thốt lên.
Nhưng Nghê Đồng phát huy không tốt cho lắm, có thể là hơi khẩn trương, hơn nữa không quen thuộc nên dẫn tới toàn bộ phần trình diễn có vẻ hơi cứng nhắc, kỹ xảo vốn không dung hợp vào màn biểu diễn cũng có vẻ càng thêm đột ngột nhưng cũng may là mới lạ.
Sau đó, Đoàn Thanh và A Quái lần lượt hoàn thành phần trình diễn của mình, đến phiên Lâm Lạc Tang lên sân khấu.
Mở đầu ca khúc của cô chính là đoạn giọng nữ cao, dưới sân khấu có tính mất khống chế tạm thời…
“Lại một người tới hát nốt cao nữa hả trời? Mệt lỗ tai quá.”
“Làm cái gì thế, tôi thấy Lâm Lạc Tang cũng có đàn Synthesizer ở trước mặt, đừng nói cô ấy cũng muốn chơi đàn Synthesizer nữa nha!”
“Hôm nay có chuyện gì vậy, mọi người mua gói đàn Synthesizer và giọng nữ cao hà?”
“Tôi đong đưa cũng mệt mỏi, buông tha tôi đi.”
……
Đến phiên cô chơi đàn Synthesizer, cho dù cảm giác rung động của cô tốt hơn Nghê Đồng rất nhiều nhưng vẫn không thể vãn hồi được sự nhiệt tình của khán giả vì sự mệt mỏi về khiếu thẩm mĩ. Mọi người đều thiếu hứng thú, chỉ có một bộ phận nhỏ gật đầu theo tiết tấu, bầu không khí quả thực không thể so với Nghê Đồng mới vừa rồi.
Nhưng kết quả này thực sự nằm trong dư đoán của Lâm Lạc Tang. Sau khi kết thúc cao trào của phân đoạn đầu tiên với “Cho dù cuộc sống có ngắn ngủi* cũng muốn không say không về”, dàn nhạc đồng thời im tiếng, ánh đèn tụ lại, sân khấu thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.
(*) 朝生暮死: Triều sinh mộ tử: nghĩa là sinh vào buổi sáng, chết vào buổi tối. Ngày nay nó cũng được mô tả như sinh mệnh ngắn ngủi của sự vật. (baidu)
Có tiếng bước chân vang lên, tay ghi-ta trong dàn nhạc đưa cho cô cái mũ, chiếc trống Jazz phía sau bỗng nhiên bị đánh lên trên một chùm ánh sáng, đôi tay cô nắm vành nón kéo xuống, gương mặt biến mất ở trong bóng tối.
Lâm Lạc Tang cởi áo khoác ném ở một bên.
Dưới sân khấu cũng bị choáng ngợp trước thao tác bất thình lình này, ánh mắt không chớp mắt mà đuổi theo cô, hô hấp ngừng lại.
Cô bình tĩnh ngồi xuống ghế, nắm lấy dùi trống lắc lư, ngay sau đó giơ tay, đánh, dẫm chân đạp, động tác đứt quãng tựa như liền mạch lưu loát trôi chảy tự nhiên. Tiếng trống cực kỳ đinh tai nhức óc nổ tung nóc nhà!!
Cô mặc áo đen quần đen, đôi giày Martin dưới chân được đính đinh tán, cơ thể lắc lư theo giai điệu, hoàn toàn đắm chìm trong giai điệu.
Tiết tấu của dàn trống Jazz vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa cô hoàn toàn khống chế được những tiếng trống khó có thể thuần phục, nhiệt tình dưới sân khấu đã hành quân lặng lẽ một lần nữa được nhen lửa, đôi tay hoan hô giơ lên cao qua đỉnh đầu vỗ tay: “Quá ngầu!!”
Bình luận nhanh như chớp vụt qua:
【 Tốt…… chân tốt. 】
【 Là ông trời nghe được nguyện vọng vào ngày sinh nhật hôm qua của mình sao!! Lâm Lạc Tang!! Còn có cái gì là chị không biết hông!! 】
【 Có, sẽ không lấy tui. 】
【 Chị ơi đừng đánh trống nữa! Đánh em đi!!! 】
Chờ cô đánh trống xong, khán giả đã dành cho cô sự cuồng nhiệt nhất. Khi đám đông đang vui đùa, một thông điệp cô đơn tràn qua phòng phát sóng trực tiếp…
【 Vừa rồi thấy buồn ngủ quá nên em đi rót ly nước uống, uống mới được một nửa mà bạn cùng phòng toàn hét lên, bây giờ em phun nước ra cũng không thấy được đánh trống, cảm giác mất đi 1 tỷ, sad. Xem ra xem Lâm Lạc Tang biểu diễn thật sự không thể nản lòng quá sớm, không chừng giây tiếp theo sẽ có cái gì đó kinh ngạc. Sau này em sẽ không bao giờ làm việc riêng khi xem cổ biểu diễn nữa hu hu. 】
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn không bao lâu, cô và Nghê Đồng đều cùng nhau lên hot search.
Thật ra vốn không có gì nhưng blogger âm nhạc nào đó đã cắt ghép sân khấu của hai người với nhau, lần này đổi lại Lâm Lạc Tang ở phía trước Nghê Đồng ở phía sau, đối lập quả thực không cần quá trực quan: 【 Lâm Lạc Tang vẫn chơi rất tốt với đoạn đàn synthesizer, đáng tiếc là Nghê Đồng chơi trước, khán giả tại trường quay có lẽ không có tình cảm gì mãnh liệt với Lâm Lạc Tang. Nhưng tôi xem bản phát lại này, trước xem của Lâm Lạc Tang sau đó mới xem những người khác, cá nhân tôi cảm thấy sân khấu của cô ấy là đặc biệt mạnh mẽ và phong phú. Có nhiều yếu tố nhưng mỗi yếu tố đều thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, sẽ không cảm thấy không hài hòa chút nào. 】
Lời bình ở phần đầu cũng đang nói về bài hát:
【 Đó là một sự sắp xếp tiết tấu cứng nhắc…… Cảm giác như Nghê Đồng đang trôi tự do khỏi bài hát, cảnh này còn có nhiều tiếng vỗ tay như vậy, đầu óc mọi người si ngốc hửm? PS, Lâm Lạc Tang thật sự hay, trống Jazz cũng đánh được, đơn khúc tuần hoàn. 】
【 Nghê Đồng thật ra là may mắn mà thôi, ra tay trước cho nên tại trường quay tương đối nóng, trình độ quả thật…… Cảm giác cấp nhập môn cũng chưa đến. 】
【 Lần trước cô ấy hát khá hay, trận này làm sao lại giống như nài ép lôi kéo ghép nối thứ không thuộc về mình, giống như là nhìn thấy người khác chơi đàn Synthesizer cảm thấy trâu quá trâu, sau đó đưa vào bài hát của mình, giả trân, nghe khó chịu quá đi.】
【 Tôi ở trường quay, nói thật đàn Synthesizer vừa xuất hiện mọi người đều high, bởi vì cảm thấy rất mới mẻ độc đáo, hơn nữa người đông, không khí cũng ở đó nữa. Tôi trở về nghe muốn lãng tai: Mấy cái đồ chơi gì thế này, muốn xé nát cái miệng hoan hô của tôi lúc ấy. 】
Dần dần có người phát hiện lúc Nghê Đồng chơi đàn Synthesizer biểu cảm rất buồn cười, nhịn không được chụp màn hình chia sẻ:
【 Người thứ hai đang làm gì a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đặc biệt giống anh trai dưới lầu vừa nướng thịt dê vừa say mê nghe ca múa nhạc Tân Cương (. 】
Mà sau khi giả thiết này được tiếp nhận…
【 Cái huần hoè gì thế này tui cười muốn phun trào núi lửa đến phạm vi mười dặm, Nghê Đồng này đang làm cái trò gì vậy, bày quán bán đĩa bên đường sao, mịa nó cũng quá khó nghe, là ai buộc cô bán đĩa vậy Tiểu Nghê, cô nói với tui đi, tui tìm ban quản lý thành phố dọn dẹp người đó. 】
【 Bàn phím kia có phỏng tay hôn? Tàu điện ngầm, ông ơi, xem di động. 】
【 Mị muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là dạng sân khấu gì có thể thét chói tai hơn Lâm Lạc Tang, bây giờ nghe xong, mị muốn chết ghê. 】
Vì thế, có càng ngày càng nhiều người ôm ý tưởng có đầy đủ các nhãn dán màu sắc đẹp đẽ, bắt đầu vì hot search góp một viên gạch.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nếu màn trình diễn trực tiếp của Nghê Đồng không có gì nổi bật cũng dễ nói nhưng ngay từ đầu cô ta đã hấp dẫn nhiều tràng vỗ tay như vậy, giá trị kỳ vọng của mọi người tất nhiên sẽ càng cao hơn. Khi phát hiện cô ta đang làm bừa thì thất vọng mang đến phẫn nộ và châm chọc cũng sẽ tới đỉnh điểm: 【 Số tiền lớn cầu một đôi tai chưa từng nghe qua Nghê Đồng ấn lung tung đàn Synthesizer, ô uế em. 】
Vốn dĩ đến nơi đây mọi chuyện đã gần kết thúc, ai biết tài khoản nào đó lại cắt ghép cái quỷ gì với video của Nghê Đồng khiến màn biểu diễn của cô ta càng thêm buồn cười. Một ít tài khoản giải trí cũng kìm nén không được cười ầm lên tiến hành chia sẻ tràn lan.
Trong lúc nhất thời, toàn mạng đều tràn ngập video Nghê Đồng và nhãn dán. Trong gif còn có người Photoshop cô ta hiệu ứng không ăn sầu riêng và xiên que nướng BBQ, quần chúng hóng chuyện vui vẻ nửa đêm mới ngủ.
Ngay cả khung thoại Nhạc Huy gửi tin nhắn cho Lâm Lạc Tang tất cả đều là sticker của Nghê Đồng anh ấy thu thập được.
【 Cái này là mang giày trượt ván. 】
【 Cái này là cô ta dùng đầu đập trứng gà. 】
【 Cái này là táo bón. 】
Lâm Lạc Tang: 【? 】
Nhạc Huy: 【 Niềm vui sướng đêm nay của anh đều là cô Nghê Đồng đem tới. 】
【 Nếu không phải con nhỏ đó một hai phải đoạt chơi cái kia ở trước em thì cũng sẽ không bị toàn mạng chế nhạo vì thiếu đạo đức. Nếu nó không đoạt sự sáng tạo của em thì cũng sẽ không đối lập có vẻ thảm thiết như thế, hôm nay anh càng sẽ không sung sướng như vậy! Thiện ác cuối cùng sẽ được đền đáp, anh tin!!! 】
Mà so sánh với Nghê Đồng, sân khấu đêm đó của Lâm Lạc Tang quả thực là cấp bậc thần tiên, so sánh thì thu hoạch được không ngớt lời khen.
Còn về Nghê Đồng, nghe nói đã lén trốn đi không chịu gặp ai.
Sau khi trở về Lâm Lạc Tang đi tắm nước ấm, cảm giác mệt mỏi quả thật tiêu trừ hơn phân nửa. Đang lúc cô như đi vào cõi thần tiên đột nhiên có linh cảm, quần áo tùy tiện hai ba phát, tóc cũng không kịp sấy đã chạy tới máy tính bên cạnh viết nhạc.
Đang lúc cô viết nhạc thì xe Bùi Hàn Chu cũng thuận lợi đi vào gara ngầm.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ở một đầu tai nghe Bluetooth tai vang lên giọng của La Tấn: “Đúng rồi, cậu có thể hỏi vợ cậu một chút xem có thể giúp tớ lấy hai vé vào cửa buổi biểu diễn của A Quái được không?”
“Cái gì láu lỉnh?”
“A Quái, cái thằng nhóc rất hot gần đây, mới 18 tuổi à, tớ thấy quan hệ của chị dâu và cậu nhóc hình như rất tốt, thường xuyên tương tác gì đấy, hẳn là có thể gào thét nữa đấy? Tớ thì chướng mắt loại nhóc con vắt mũi chưa sạch miệng còn hôi sữa này nhưng Diệp Nhàn cmn vô cùng thích, phục.” Câu chuyện của La Tấn vừa mở ra đã không thu lại được, “Cậu cũng biết đấy, hiện tại phụ nữ đều thích người nhỏ tuổi, lần trước tớ nhìn thấy mục tiêu của phụ nữ trong cuộc sống đều là bao dưỡng trai tơ ấy.”
“Giống như cậu, Bùi Hàn Chu, 27-28 tuổi đã là đàn ông già.”
“Cậu không được hoan nghênh, không có người yêu cậu.”
“Hey, cậu nói xem có thể chị dâu cũng rất thích A Quái hay không? Nếu không chúng ta bốn người cùng đi xem?”
Anh tắt máy xe, lúc này mới thờ ơ hỏi: “Cậu bảo tôi giúp cậu hỏi cái gì?”
“Vé vào cửa của A Quái! Hai vé! Cảm ơn!”
Mặt Bùi Hàn Chu không cảm xúc cúp máy, “Không có khả năng, lượn.”
La Tấn:???
Lúc anh về đến nhà với vẻ mặt cau có, vừa mở cửa đã phát hiện Lâm Lạc Tang đang xem video.
Lâm Lạc Tang vốn dĩ vẫn luôn viết nhạc, kết quả Thịnh Thiên Dạ một hai phải bảo cô xem chị gái thần tiên trong sàn diễn thời trang cao cấp, quăng cái video lại đây. Cô vốn tưởng rằng là video rất bình thường, chưa nghĩ nhiều đã ấn mở, kết quả phong cách BGM bỗng nhiên chuyển sang phàm tục, thoát ra một đoạn giọng nam…
“Chân của chị không phải chân, nước suối trên sông Seine.”?
“Lưng của chị không phải lưng, hoa hồng Bulgaria.”??
“Eo của chị không phải eo, loan đao đoạt mệnh Tam Lang.”???
Cô còn chưa kịp nghe được câu thứ tư là cái gì thì điện thoại trong tay bị ai đó rút ra.
Giọng anh không vui vang lên trên đầu cô: “Đang video với ai thế?”
“Thịnh Thiên Dạ gửi nó cho tôi, không video với ai hết,” cô vươn tay ra giật lại, “Tôi còn chưa xem xong mà.”
Bùi Hàn Chu híp mắt: “Cái này có gì đáng xem?”
Lâm Lạc Tang đắc ý tránh khỏi: “Anh đã xem những thiên thần của Victoria’s Secret chưa, dáng người và khí chất đều quá cao cấp, này còn khó coi à??”
Tuy rằng BGM có hơi dính nhau nhưng vì xem chương trình thì miễn cưỡng có thể nhịn.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Người đàn ông cụp mắt nhìn thoáng qua, không biết vì sao cô muốn thưởng thức những người không có dáng người tốt và xinh đẹp như cô.
Đứng như vậy một hồi, nghe âm thanh này thật sự là không kiên nhẫn, anh lại mở miệng nói: “Uống thuốc chưa?”
Lâm Lạc Tang chậm rãi quay đầu: “……”
“Anh là ma quỷ sao?”
Có thể là mấy ngày nay thức đêm một chút, nơi nhiễm trùng của cô còn kém một chút mới có thể khỏi, theo lý mà nói, hôm nay còn phải uống thuốc.
Cô ngồi tại chỗ từ chối tiếp thu tin tức của anh, sau đó, anh đặt cái ly tới trước mặt cô.
Ngửi thấy cái mùi này, ngay cả điện thoại cô cũng chẳng có tâm tư xem, nặng nề thở dài một tiếng.
“Tôi thật sự khá chật vật……”
Khi nói đến một nửa cô lục ra một viên kẹo sữa không biết lấy từ chỗ nào, nhìn hy vọng duy nhất này, Lâm Lạc Tang hơi an tâm một chút, thành kính đặt viên kẹo lên trên bàn rồi cầm thuốc lên.
Kết quả cô rót được một nửa, trên bàn đột ngột xuất hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng.
Cô nghiêng đầu, anh ở dưới mí mắt cô mở ra giấy gói hy vọng duy nhất của cô rồi ném vào trong miệng.
Bất chấp còn có một miệng thuốc chưa nuốt vào, Lâm Lạc Tang lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi muốn ngăn cản, đâm sầm vào người anh, lực đánh vào cũng ép anh tới ngửa ra sau nửa phần.
Cô nắm lấy bờ vai của anh, trong miệng ưm ưm ơ ơ đang nói gì đó, khi nuốt vào một ngụm thuốc cuối cùng đắng đến nhăn mặt mày lại, chợt càng thêm tức giận: “Đây là một viên cuối cùng, anh ăn rồi thì tôi ăn cái gì hả!”
Anh nhìn chằm chằm cô.
Cô dựa vào trên người anh, khoảng cách cực gần, hơi thở đều gần trong gang tấc mang theo hương hoa linh lan phảng phất.
Áo ngủ bên ngoài bằng nhung có màu san hô, màu cam nhạt nhìn lên rất ấm áp.
Tóc chưa làm khô, ướt đẫm xoã ra sau. Lúc trợn mắt to cũng nhìn không ra tính công kích gì, cặp mắt trong trẻo đen như mực.
Hoàn toàn khác với lúc đánh trống Jazz nhưng dường như mỗi người đều là cô.
“Xin lỗi, tôi không biết là một viên cuối cùng.” Anh nói bằng giọng khàn khàn không hề có thành ý, “Trả lại em.”
Lúc anh hôn lại đây Lâm Lạc Tang vẫn ở trạng thái chờ, chớp mắt vài cái mới ý thức được mình là ai, bàn tay nắm lấy vạt áo anh cũng nới lỏng ra, nhanh chóng bị anh nâng phía sau lưng trở mình, biến thành cô ở dưới, anh đè nặng cô tùy ý đòi lấy.
Hương vị kẹo sữa tản ra trong không khí.
Cô nhìn chằm chằm lông mi của anh một lúc, lúc này mới ý thức được tư thế mập mờ hiện giờ, vòng eo của cô hơi đau nhức là tại anh đè ép thật lâu.
Gần như đã không thể thở được.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thật vất vả tìm đúng thời cơ để anh hít thở, Lâm Lạc Tang nghiêng đầu về phía sau né tránh, che miệng lại, khó có thể tin mà nhìn bệnh tâm thần trước mắt: “…… Không đắng sao?”
Hai tay anh còn chống ở bên cạnh cô, cặp mắt đen nhánh vô cớ lan tràn, mí mắt cụp xuống.
Anh liếm liếm khóe môi, vài giây sau mới thì thầm:
“Ngọt.”