Sau khi Bùi Hàn Chu nói xong, Ngụy Dao lập tức giật mình tại chỗ, dáng vẻ yếu đuối động lòng người cũng chẳng màng diễn, nước mắt tích tụ ở hốc mắt đột ngột rơi xuống như vậy.
Ngụy Dao bắt đầu mở miệng nhưng mà chỉ mấp máy môi, hoàn toàn nói không nên lời.
Anh nhặt áo khoác của Lâm Lạc Tang từ sau ghế và kéo thẳng Lâm Lạc Tang ra khỏi phòng riêng, để lại Ngụy Dao lẻ loi một mình.
Nước vẫn từ từ chảy ra từ vòi rót, nhỏ giọt khắp mặt đất theo hướng của vết nứt.
Sau khi Ngụy Dao cảm nhận được đau đớn thì co rúm hít một hơi lạnh, từ từ cuốn làn váy lên rồi dùng ngón tay chạm vào vết thương đỏ hồng.
Thật sự…… Đau quá.
Nhưng không thể đau đớn bằng lời nói rét buốt xuyên thấu của anh, trước nay cô ta chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của anh, cho dù trước kia anh có chán ghét mình thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ mắt lạnh không muốn nhìn cô.
Cô ta chưa bao giờ biết thì ra ngoại trừ lạnh nhạt ra thì anh sẽ còn cảm xúc khác, sẽ có ánh mắt hung ác như vậy, trong giọng điệu sẽ ẩn chứa tức giận và chán ghét khiến người ta sợ hãi. Như thể cô ta bước sai thêm một bước nữa thì dưới chân chính là vực sâu không đáy.
Ngụy Dao cắn chặt môi, đến cùng không kìm được mà bật khóc, trái tim dường như bị xoắn lấy hít thở không thông rồi lại nhớ tới một đêm mưa nào đó đã lâu trước đây, không biết đã phân rõ giới hạn bao nhiêu lần, giọng nói với tiếng mưa rơi mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lại mang theo lạnh lẽo vô tình như cũ của anh: “Đừng tự mình cảm động, cách tôi xa một chút.”
Khi đó cô ta không nản chí chút nào, cô ta nghĩ mình còn nhỏ như vậy, mình có thời gian rất dài có thể chờ anh ấy thích mình, chưa ai biết anh ấy lâu hơn mình. Cho dù anh ấy không thích mình thì cũng sẽ không thích một người xa lạ.
Mười năm trong một cái búng tay, thì ra cô ta đã phung phí khi đánh cược thanh xuân, hoàn toàn không xứng có tương lai.
*
Bên trong xe, Lâm Lạc Tang mới vừa treo quần áo lên trên mắc áo trong phòng ngủ của xe, vừa quay đầu sang một bên thì nghe thấy anh hỏi: “Có bị bỏng không?”
“Không có…… Tôi trốn rất nhanh,” Lâm Lạc Tang rụt cổ, “Ai mà ngờ cô ta sẽ không tránh.”
Hôm nay thời tiết ấm lên một chút, hơn nữa cô cởi áo khoác ở trong phòng, lúc này trên người cô chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng màu sáng, nơi dính nước càng đậm hơn dính sát trên cánh tay.
Bùi Hàn Chu cụp mắt nhìn một hồi, lúc này mới vươn tay ấn lên chỗ ướt đẫm.
Lúc đầu Lâm Lạc Tang thực sự không có cảm giác gì nhưng khi bị anh chạm vào mới cảm giác được làn da hơi bị bỏng, vén tay áo lên đã thấy được một vùng nhỏ bị đỏ.
Có lẽ, cô thường bị một số vết thương ngoài da trong quá trình tập nhảy, điều này khiến cô cảm nhận được cơn đau chậm hơn.
Anh nhìn cô chằm chằm không nói nên lời trong vài giây: “…… Ngay cả mình bị thương em cũng không phát hiện được à?”
Lâm Lạc Tang muốn giải thích nhưng phát hiện bản thân hết đường chối cãi rồi mặc cho ánh mắt anh hạ xuống: “Trên đùi có hay không?”
Cô đang muốn nói hẳn là không có nhưng hiển nhiên anh đã không tin lời cô nói, mày nhíu lại, quyết định tự mình kiểm tra.
“Cởi quần ra cho tôi xem thử.”
Cô vốn dĩ đều vươn tay chạm vào cúc áo, ngẫm nghĩ có phải không đúng lắm hay không, ngũ quan hơi nhíu lại, căng thẳng quay đầu nhìn anh: “……”
Cổ họng anh cũng đang lên xuống: “…………”
Bùi Hàn Chu tựa như cũng hiểu được mình mới vừa nói cái gì, trong lúc nhất thời không khí bên trong xe trở nên hơi xấu hổ, còn tràn ngập sự mơ hồ và quyến rũ khó tả.
Không biết qua vài giây, anh cứng đờ mà xoay người, cứng rắn ném xuống một câu:
“Tự em kiểm tra.”
“……”
Lâm Lạc Tang nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ cũng nên tự tôi kiểm tra……”
Một lúc sau, cô trợ lý nhỏ đã mua được một túi đầy thuốc, thiếu chút nữa cao gần nửa người Lâm Lạc Tan.
Nét mặt của Lâm Lạc Tang phức tạp: “Em mua cái này, không biết còn tưởng rằng chị bệnh nan y sắp chết nữa đấy.”
“Vừa rồi em cũng chỉ mua một chai thuốc mỡ,” cô trợ lý nhỏ giọng nói, “Ông chủ bắt em lại, nói không mua đủ không được phép trở về.”
“Có lẽ đàn ông đều ngạc nhiên như vậy, dù sao trai thẳng mà chị biết đều rất sợ chết.”
Lâm Lạc Tang xắn tay áo của mình lên rồi bôi vào chỗ đau, mát lạnh. Thật ra miệng vết thương bây giờ đã không có cảm giác gì nhiều nhưng thêm chút thuốc sẽ an toàn hơn.
Về phần chân, cô mặc một chiếc quần dày, tránh né cũng kịp thời nên không có bị phỏng.
Lúc bôi thuốc Lâm Lạc Tang nhớ tới Ngụy Dao, nhớ tới Ngụy Dao khó có thể che giấu không cam lòng, nhớ tới Ngụy Dao dùng hết khả năng tẩu hỏa nhập ma tranh đoạt hết sức rồi lại nghĩ đến lời Ngụy Nghiêm đã nói kia.
Kỳ thật có thể nhìn ra tình yêu của Ngụy Dao dành cho Bùi Hàn Chu cũng không thuần túy.
Bùi Hàn Chu chỉ là một loại theo đuổi tốt đẹp tới cùng với thời thiếu nữ của cô ta. Một gia đình có bố mẹ bận rộn với công việc sẽ khiến trẻ con càng mong muốn được yêu thương. Sâu thẳm trong trái tim Ngụy Dao cũng mong đợi được xem trọng, chỉ là cô ta hiểu cha mẹ không thể cho đi một phần quan tâm này nên Bùi Hàn Chu trở thành sự cụ thể hóa khát vọng của cô ta.
Càng không chiếm được thì càng muốn, bởi vậy Bùi Hàn Chu càng từ chối thì Ngụy Dao càng thêm cố chấp hơn, mặc cho bản thân bị yêu thích xé rách cũng không chịu buông tay. Nói đến cùng, chẳng qua so với sự mến mộ thời thiếu nữ, cô ta càng thích bản thân hơn một chút.
Ý thức được mình đang bắt đầu mắc phải một căn bệnh nghề nghiệp khác là ca sĩ thích phân tích nội tâm nhân vật, Lâm Lạc Tang lắc đầu, ném những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu và đến phòng thu để tập dượt sau khi xử lý đơn giản.
Lần này cô muốn hát tình ca, tuy không phải là lần đầu hát tình ca trên sân khấu nhưng lần này có phần khác biệt, xem như là một bài hát đặc biệt đầy tình cảm, lúc hát thử còn khiến đạo diễn nữ nào đó khóc.
Ngay lúc Lâm Lạc Tang tập luyện, Bùi Hàn Chu cũng thuận lợi đến văn phòng, bắt đầu tiến hành một vòng phê duyệt tài liệu mới.
La Tấn ăn gà rán bên cạnh anh cắn da giòn kêu xừn xựt.
Lúc La Tấn cầm lấy cánh gà thứ ba, Bùi Hàn Chu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà nhíu mày: “Ăn nữa thì biến đi chỗ khác ăn.”
“Đừng vô tình như vậy chứ.”
La Tấn cởi găng tay ra, không biết xấu hổ mà rảnh tay sờ đến cái gì đó, bật TV màn hình lớn của Zeus và bắt đầu xem tin tức giải trí, tiếng tin đồn nhanh chóng rót đầy văn phòng tổng giám đốc.
Bùi Hàn Chu: “Có phải cậu có bệnh gì hay không?”
“Tớ ăn gà rán là vì thích xem tin tức giải trí!! Xem tin tức giải trí có gì không tốt? Nghệ sĩ giới giải trí chẳng lẽ khó coi à!” La Tấn cắn sương sụn, “Thuận tiện nhìn xem có con mồi nào mới có thể tìm kiếm không, khà khà.”
Kết quả vừa mới dứt lời, người dẫn chương trình đã thông báo với thái độ rất ư là giải trí: “Đoàn Thanh sáng nay đã đến sân bay thành phố Y, tuần sau sẽ tham gia ghi hình tập thứ tám cho chương trình 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, những fan hâm mộ đang rất nóng lòng đón ở sân bay, xem ra sức hút không đi theo hình tượng ông chú của Đoàn Thanh cũng không giống bình thường. Được biết, lúc này Đoàn Thanh đây sẽ tham gia với tư cách ca sĩ battle tái chiến của《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, các fangirl cần phải cố gắng bầu chọn cho ca sĩ nhé.”
“Đoàn Thanh?” Tên này rất là quen thuộc, La Tấn cau mày nhớ lại một hồi, “Á à, bạn trai tin đồn với chị dâu.”
Thấy người đàn ông đang xem tài liệu nhìn về phía mình, La Tấn nhướng mày: “Thế nào, cậu nhất định không biết chuyện xưa của Đoàn Thanh và chị dâu ấy nhỉ?”
Bùi Hàn Chu gục đầu xuống: “Tôi không có hứng thú.”
La Tấn không để ý đến anh mà kể tự nhiên: “Trước kia Đoàn Thanh và chị dâu cũng đã từng tham gia một chương trình tạp kỹ âm nhạc, chưa ghi hình bao lâu Đoàn Thanh bắt đầu theo đuổi cô ấy, nghe nói hai người còn nói chuyện yêu đương một thời gian, sau đó chương trình tạp kỹ ngừng ghi hình vì lập trường của đạo diễn không rõ ràng. Có lẽ là do nơi đất khách á, sau đó bọn họ BE. Nhưng Đoàn Thanh vẫn luôn đơn phương chú ý chị dâu……”
Anh khẽ “ừ” một tiếng: “Sau đó thì sao?”
La Tấn: “Cmn không phải cậu không có hứng thú à?”
“……”
“Tóm lại Đoàn Thanh vẫn luôn đơn phương chị dâu, ngẫu nhiên còn bình luận nhấn like, hỗ trợ share linh tinh. Hơn nữa anh ta còn viết một bài hát dành riêng cho Lâm Lạc Tang mang tên 《 Khó chia lìa 》, thế nào, nghe rất thâm tình chứ hả?”
“Làm sao cậu biết là bài hát viết cho cô ấy?”
“Mọi người đều ngầm thừa nhận á! Chính anh ta cũng chưa từng phủ nhận, cho dù không phải viết cho chị dâu thì không phủ nhận cũng đại biểu anh ta có ý tưởng! Dù sao trước đó chị dâu cũng chẳng nổi tiếng, nói anh ta lăng xê ké fame càng không cần thiết.”
La Tấn móc điện thoại ra vuốt hai cái rồi click mở vào phần bình luận của 《 Khó chia lìa 》 cho Bùi Hàn Chu xem, quả nhiên, top comment nhắc tới nữ chính đều có liên quan đến Lâm Lạc Tang.
“Chính là viết cho cô ấy!” La Tấn chậc chậc hai tiếng, “Tài tử thật tốt, theo đuổi con gái cũng có thể viết nhạc, thất tình cũng có thể viết ca khúc kỷ niệm. Trời ạ, nhìn xem lời bài hát này ‘ sau khi em rời đi, từng phút từng giây được tôi làm nên một mùa thu ’, khiến trái tim đau đớn và mềm yếu đến nhường nào!”
“Chẳng lẽ lúc ấy anh ta theo đuổi chị dâu bằng cách này sao?”
“Chậc.”
“Chậc chậc chậc.”
“Chậc chậc chậc chậc chậc.”
“Co giật miệng thì đi chữa bệnh,” Bùi Hàn Chu trầm giọng, “Đừng có làm ồn bên tai tôi.”
La Tấn cầm lên một cái bánh mật khác chấm nước sốt cay ngọt rồi than thở: “Ôi, tình yêu…”
Anh lười nghe cậu ấy nổi điên bên cạnh nên đứng dậy rời khỏi văn phòng.
La Tấn: “……”
“Hừ, quỷ hẹp hòi, trò chuyện với cậu nói nhảm một chút cũng không được.”
*
Trong trường quay, Lâm Lạc Tang tập luyện xong cũng tình cờ đụng phải Đoàn Thanh.
Nhìn Đoàn Thanh, cô hoảng hốt vài giây, cho đến khi Đoàn Thanh giơ tay chào hỏi với cô: “Buổi trưa tốt lành, em ăn chưa?”
Lâm Lạc Tang lắc lắc đầu: “Sao anh lại tới đây, lại muốn hát phụ à?”
“Không phải, là trận đối đầu, đạo diễn nói phản ứng từ lần trước anh tham gia còn khá tốt cho nên để anh quay thêm một lần nữa,” Đoàn Thanh đút tay vào túi quần rồi cười, “Nếu battle thành công, chúng ta sẽ có thể trở thành đối thủ.”
“Không đúng,” Đoàn Thanh lại vì mình sửa cho đúng, “Là đối thủ cũng là đồng minh. Chúng ta đã lâu không có liên lạc, đúng không?”
Cô mơ hồ không rõ mà qua loa, lúc này mới gỡ dây cột tóc trên cổ tay xuống để cột tóc chắc rồi nói: “Em đi trước, đi ăn cơm.”
“Khoan đã!”
Đoàn Thanh hai ba bước đuổi theo cô, “Anh cũng chưa ăn, ăn cùng nhé.”
“Tiếp theo không phải đến lượt anh diễn tập sao? Trước đi diễn tập đi, các thầy còn đang chờ anh đấy.”
Ánh đèn lờ mờ nơi hậu trường, Đoàn Thanh đứng ở một vùng ngược sáng, ánh mắt lại không chút nào che giấu mà nhìn về phía cô: “Vậy em sẽ chờ anh chứ?”
Lâm Lạc Tang sửng sốt rồi lắc đầu: “Em đi ăn trước, có hơi đói.”
Cô xoay người đi ra vài bước, Đoàn Thanh khẽ nói ở sau lưng cô, “Em biết rõ anh nói không phải cái này.”
Sợ cô đi quá nhanh, tranh thủ bây giờ còn cơ hội, Đoàn Thanh tuôn ra tất cả điều muốn nói: “Trước đó chương trình có mời anh, anh từ chối, nguyên nhân là cách nhà anh quá xa, hơn nữa anh cũng không thích sáng tác bị hạn chế và giới hạn thời gian, quả thực đều không phù hợp với anh ở mọi nơi.”
“Nhưng sau khi biết em tham gia, anh hối hận. Cho nên lần thứ hai ê-kíp chương trình đến tìm anh, anh không chút do dự đã đồng ý, lúc ấy đạo diễn gặp anh đã rất ngạc nhiên, nói bọn họ vốn dĩ không có bất luận kỳ vọng gì.”
“Nói như vậy có lẽ em sẽ có gánh nặng nhưng sở dĩ anh nguyện ý thừa nhận những thứ anh ghét, anh nghĩ em biết là bởi vì ai.”
Lâm Lạc Tang nan giải xoa ấn giữa mày: “Anh cảm thấy nói như vậy em sẽ có gánh nặng, vậy vì sao anh còn nói?”
Đoàn Thanh nghẹn lại.
“Em sẽ không có gánh nặng,” cô thản nhiên nói, “Chúng ta không có bất luận quan hệ gì, quyết định của bản thân người trưởng thành hẳn là tự mình gánh vác. Từ đầu đến cuối em chưa can thiệp vào chuyện của anh, anh tự do, em cũng vậy.”
“Mặt khác tuy rằng chồng em không thường xuất hiện nhưng em cần phải lặp lại một lần nữa, em thật sự đã kết hôn.”
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của cô vẫn nghiêm túc như cũ, không hề dao động, ánh mắt cũng chưa bao giờ có né tránh.
“Em yêu anh ta sao?” Đoàn Thanh đột nhiên hỏi.
Đoàn Thanh nhíu mày: “Ngay cả nhẫn cưới em cũng không mang, hôn nhân này đến cùng có mấy phần thật mấy phần giả, em cho anh là thằng ngốc sao?”
“Mặc kệ bọn em yêu nhau hay là tương sát, chỉ cần có quan hệ vợ chồng thì phải chịu ràng buộc. Trong điều kiện hôn nhân, bất luận tình cảm nảy sinh bên ngoài nào đều sẽ bị người đời thóa mạ.” Lâm Lạc Tang nói, “Nếu không yêu sau đó ngoại tình thì sẽ không gọi là ngoại tình, không yêu sau đó người thứ ba sẽ không gọi là người thứ ba à? Trước kia anh không phải là người không phân biệt đúng sai như vậy.”
Đoàn Thanh buột miệng thốt ra: “Nếu anh có thề chờ đến lúc em và anh ta ly hôn thì sao?”
Lời này vừa được thốt ra, hậu trường ở trường quay rơi vào yên tĩnh trong khoảnh khắc, ngay cả người phụ trách dọn đạo cụ cũng trợn tròn mắt, xách một cái thang thật lớn trợn mắt há hốc mồm mà đứng tại chỗ, thiếu chút nữa trượt tay dập chân.
Tất cả mọi người đang yên lặng quan sát hình ảnh Lâm Lạc Tang và Đoàn Thanh bên này.
Tuy nhiên sắc mặt của Đoàn Thanh nghiêm túc, tìm không ra chút dấu vết vui đùa nào, anh ấy nói, “Lạc Tang, có vài lời nói là vĩnh viễn có giá trị, ví dụ như hôm nay anh nói lời này và lời trước đó thật lâu.”
Lại không biết trôi qua bao lâu, Lâm Lạc Tang trước sau không mở miệng nói chuyện nữa.
Đoàn Thanh bỗng nhiên trào phúng mà cười một tiếng, trong lời nói khó nén được mất mát và tự giễu: “Cũng đúng.”
“Trước kia anh quả thật không phải như thế nhưng hiện tại lại cảm thấy vì em phá tan thế tục, chống đối lại ngôn luận cực đoan cũng chẳng sao cả. Quả nhiên, có thể là anh điên rồi chăng.”
Lâm Lạc Tang: “Không phải.”
Sau khi nghe được Lâm Lạc Tang phủ định, Đoàn Thanh nghi ngờ cho rằng còn có một tia sáng trong cuộc đời, không ngờ lại mang theo chút khát khao mà nhìn cô nhưng nghe thấy cô dứt khoát nói lưu loát…
“Không phải anh điên một chút mà là điên không nhẹ.”
Đoàn Thanh: “……”
Một bên Nhạc Huy nghẹn cười đến mức véo cả đùi.
“Anh đừng nghĩ nữa, chúng ta thật sự không thể nào.”
Nói xong câu đó, Lâm Lạc Tang thực sự cảm thấy đói bụng không chịu nổi, cũng không có thời gian nói chuyện đạo đức với Đoàn Thanh mà mang theo Nhạc Huy và trợ lý rời đi.
Đi ra khỏi trường quay, Nhạc Huy vừa buồn cười vừa bùi ngùi: “Nhạc sĩ Lâm của chúng ta rất có cảm giác chừng mực, đối mặt với Đoàn Thanh siêu cấp đẹp trai vậy mà có thể không dao động, hơn nữa dạy cho người khác một bài học.”
Trợ lý: “Em đây cảm thấy Đoàn Thanh không có đẹp trai như tổng giám đốc Bùi. Tổng giám đốc Bùi thật sự đẹp trai, hơn nữa đẹp trai không hề bóng nhờn, Đoàn Thanh lúc không cạo râu có hơi trưởng thành quá mức.”
“Nói đến đây,” Nhạc Huy nói, “Em biết vì sao Đoàn Thanh cạo râu không?”
Thân là một ca sĩ dân ca, Đoàn Thanh vẫn luôn đi theo hình tượng ông chú của mình là để râu, đây được coi là phong cách dễ nhận biết hơn trong làng giải trí. Nhưng bắt đầu từ ngày nọ, Đoàn Thanh đột nhiên cạo bộ râu từng gắn bó với mình mấy năm, hơn nữa không còn để lại nữa.
Trợ lý là người lần trước mới được đổi, lúc này vội nói không ngừng: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì Lâm Lạc Tang nói mình không thích đàn ông để râu.”
“Trời ạ, cho nên anh ấy là vì Tang Tang mới……”
Lâm Lạc Tang: “Lúc ấy từ chối em chỉ thuận miệng nói thôi, bởi vì nghĩ ra lý do khác rất mệt, ai biết anh ấy sẽ thật sự coi vậy, cạo râu còn nghĩ đến tái tục tiền duyên với em.”
Nhạc Huy vui mừng không xiết: “Lúc ấy em từ chối cũng rất dứt khoát, sau đó cũng chưa từng liên lạc, không biết vì sao lại có người truyền em và cậu ta từng yêu đương…… Thần kỳ.”
Trợ lý cũng tiến đến trước mặt Lâm Lạc Tang, nghi hoặc hỏi: “Nhưng Đoàn Thanh thích chị như vậy, điều kiện cũng khá tốt,. Em thấy chị với tổng giám đốc Bùi hình như cũng chính là thời cơ tới rồi trùng hợp kết hôn…… Vậy lúc ấy vì sao không chọn Đoàn Thanh ạ?”
Nhạc Huy đưa ra giải đáp trước: “Đoàn Thanh còn có thể, nhưng so sánh với Bùi Hàn Chu thì sao? Là em thì em chọn ai?”
Trợ lý thậm chí cũng không do dự chút nào.
“À, nếu là em thì em cũng chọn Bùi Hàn Chu, quấy rầy rồi.” Trợ lý lập tức lĩnh ngộ, “Dù sao ai mà không thích cây ATM cảnh đẹp ý vui cơ chứ.”
*
Khi trở về vào thứ tư, Lâm Lạc Tang vừa vặn gặp cây ATM di động.
ATM mới vừa tắm rửa xong đang buộc áo choàng tắm ở cửa phòng tắm, thấy cô lại đây thì ngước mắt nhìn một cái rồi lại cúi đầu.
Có vẻ như gần đây anh có rất nhiều công việc ở thành phố này, về nhà cũng thường xuyên hơn trước kia.
Lâm Lạc Tang đeo băng đô bắt đầu tẩy trang, mới vừa đổ nước tẩy trang thì đã nghe thấy anh nói: “Nghe nói Đoàn Thanh tiến vào chương trình.”
“Ừm, tập đối đầu sau, có lẽ tổ đạo diễn thấy anh ấy nổi tiếng.”
Anh tựa lưng vào khung cửa, âm cuối muốn nâng như không nâng: “Em và anh ta có quan hệ gì.”
Lâm Lạc Tang dỡ xuống phấn nền, bởi vì không biết trả lời như thế nào nên đơn giản giả ngu trước, gương mặt vô tội trắng nõn quay sang anh: “Ồ? Quan hệ gì là sao?”
Bùi Hàn Chu như là nhìn thấu mà khẽ giễu cợt, khóe môi hơi cong lên: “Em đừng có giả bộ không hiểu với tôi.”
Lâm Lạc Tang muốn nói có thể có quan hệ gì, anh ấy theo đuổi tôi hơn một tháng tôi chỉ từ chối mà thôi, mập mờ cũng chưa từng mập mờ, cộng vào thì tương tác còn không nhiều bằng tương tác với anh khi ở trên thuyền lần đầu.
Nhưng cô nghĩ lại, Bùi Hàn Chu không chỉ có Ngụy Dao với tình yêu cay đắm theo anh nhiều năm mà còn có người theo đuổi một bàn tay đều đếm không xuể, trước cô hẳn kinh nghiệm cũng rất phong phú. Nếu cô thừa nhận trước khi mình gặp anh như một trang giấy trắng, lúc này chẳng phải thua rồi sao?
Lâm Lạc Tang đang cân nhắc, cảm thấy mình cũng nên có chút gì đã mới có thể chống lại anh, hợp ngón tay bắt đầu xoay vòng, sau khi hơi tạm dừng thì áp dụng lý do thoái thác mơ hồ không rõ: “Chính là…… Từng có một đoạn như vậy ……”
“Một đoạn cái gì?”
“Cái này,” cô làm bộ khó có thể hình dung mà khó xử nói, “Chính là, anh cũng hiểu đó, có đôi khi ngẫu nhiên củi khô lửa cháy……”
Người đàn ông chộp lấy tay đột ngột cười một tiếng, không lưu tình chút nào mà trào phúng:
“Ngay cả hôn em còn không được, còn củi khô lửa cháy với anh ta cái gì?”