Yêu Người Đắm Say

Chương 14




Editor: Mứt Chanh

Cuộc trò chuyện trong ngày được kết thúc với 20 dấu chấm hỏi được gửi bởi Thịnh Thiên Dạ.

Sau khi ca ngợi tình yêu thần tiên plastic giữa mình và Bùi Hàn Chu, Lâm Lạc Tang nhanh chóng chuyển mục tiêu chính của mình và bắt đầu tiếp tục chuẩn bị cho sân khấu của mình.

Bài hát lần này là từ từ kể về một câu chuyện xưa cho nên phải phối hợp với chuyện xưa để xây dựng ra thế giới mới, cần chuẩn bị đạo cụ rất nhiều, giả thiết cũng phải rõ ràng.

Vì chỉ chuyện xưa quanh co chỉ có thể dùng mấy phút trên sân khấu để biểu diễn nên cô không thể thay quần áo trên sân khấu, bơi dưới nước lại không thể mặc quá nhiều. Vậy làm thế nào để phân biệt tình trạng của một nàng tiên cá ở dưới nước và lên bờ?

Cô cân nhắc thật lâu, phát hiện biện pháp duy nhất chính là tùy chỉnh trang phục.

Sau khi liên hệ với một số thương hiệu có váy đẹp, các nhà thiết kế đã nhao nhao trả lời với sự khó xử: Thời gian quá gấp, cô yêu cầu quá cao, đẩy nhanh tốc độ cũng không làm ra.

Cũng may trời không tuyệt đường người, cô đã đến phòng để quần áo mà Bùi Hàn Chu cung cấp dạo vài vòng, chui vào tủ lễ phục từ đầu đi đến đuôi, cuối cùng chọn được một chiếc trong số hàng trăm chiếc phù hợp với sân khấu.

Cái váy đuôi cá màu xanh nhạt này cô chưa mặc qua, nếu đã lặp lại chế không kịp vậy thì nghĩ cách sửa lại chiếc váy hiện có thôi.

Người trợ lý trằn trọc thay cô lấy được WeChat của nhà thiết kế, nghe nói nhà thiết kế kia đang bận rộn với công việc hoàn thành phong cách mới mùa thu nhưng nghe nói bà Bùi có việc gấp nên gác lại việc trên tay.

Cô vừa động não vừa giao lưu với nhà thiết kế, cho tới khi miệng khô lưỡi khô mới đứng dậy rót nước, vừa vặn lại đụng phải Bùi Hàn Chu trở về.

"Lại trở về tắm rửa à," cô không cảm thấy kinh ngạc, than một câu như vậy thì tiếp tục tập trung tinh thần vào công việc. Lúc đang định vẽ tranh trên giấy thì cô phát hiện bản thân không tìm thấy bút, sau khi quét qua quét lại trên bàn mới ngạc nhiên hỏi, "Bút tôi đâu?"

Bùi Hàn Chu treo áo khoác lên, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bút được cô tự mình cắm lên búi tóc, mà cô bé ngốc này còn nhìn quanh tìm kiếm ở mọi nơi. Anh rất là bất đắc dĩ mà đến gần rồi rút cây bút ở phía sau cô ra.

Không ngờ cô lại dùng cây bút này để cuốn tóc nên khi kéo nó ra, mái tóc dài như rong biển của cô xõa ngang vai. Cảnh tượng này dường như ngay lập tức được ai đó phát lại theo chuyển động chậm, có một vài sợi tóc lướt qua vành tai trắng nõn và mềm mại của cô, đi qua chiếc cổ gầy tinh tế, cuối cùng phủ phục ở chỗ xương quai xanh da thịt non mịn.

Mùi hương nhè nhẹ của hoa linh lan tỏa ra.

Nói không nên lời nơi nào đặc biệt nhưng không hiểu sao lại rất thoải mái.

Lúc này Lâm Lạc Tang mới ý thức được cây bút của mình đã được rút ra. Cô nghiêng người về phía trước rồi lấy vũ khí chiến đấu từ giữa ngón tay của anh: "Cảm ơn."

Bùi Hàn Chu chợt lấy lại tinh thần, nhíu mày với biên độ rất nhẹ.

Cô tiếp tục cống hiến hết mình vào sáng tác, thấy anh đứng cạnh mình không rời thì cho rằng anh đang xem bản vẽ của mình nên lịch sự giới thiệu một chút: "Cái bên trái này là dùng để bơi trong nước, hình dạng của một cái đuôi cá, vì phải đóng vai một nàng tiên cá."

Lại lộc cộc chọn một tấm hình khác, "Cái này là sau khi ra khỏi nước thì mặc vào, có nghĩa là nàng tiên cá đổi lấy hai chân rồi lên bờ. Khóa kéo từ phía dưới kéo ra thì đôi chân đã có thể lộ ra."

Người đàn ông không lên tiếng, cô ngầm thừa nhận anh đã bị chấn động bởi những suy nghĩ tinh tế của mình, càng thêm vừa lòng mà thảo luận sâu hơn: "Tôi hy vọng cái khóa kéo này có thể hoàn mỹ dung nhập vào bộ váy, vị trí khoá kéo làm thành vật trang trí có liên quan khiến cho dù khán giả có thấy được cũng không đoán ra bí ẩn bên trong. Đến lúc đó tôi bước ra từ trong nước kéo mở khóa kéo cái cạch ra một cặp chân dài, thật là bất ngờ."

"À đúng rồi, còn phải sau khi kéo nó ra thì bên cạnh có cảm giác giác như váy phết đất, không thể kéo ra thì treo ở bên chân đi nhưng vậy thì không có đẹp."

"Cho nên nó phải vừa thiết thực vừa đẹp mắt, đóng lại là đuôi cá, kéo ra là làn váy, còn......"

Đối với yêu cầu ngông cuồng như thế của cô, anh nghe thấy rồi cười: "Sao em không nói lúc kéo ra còn có ngôi sao rơi xuống đi?"

Anh chẳng qua chỉ thuận miệng độc miệng lại gõ trúng điểm mù trong tư duy của Lâm Lạc Tang.

"Ý kiến hay," cô nhìn về phía anh với đôi mắt tỏa sáng, "Có thể chứ?"

"......"

Cuối cùng thật đúng là đã làm như vậy.

Bùi Hàn Chu tắm rửa xong rời đi sau một giờ, cô rốt cuộc cũng đã xác nhận bản phác thảo đã chỉnh sửa cuối cùng với nhà thiết kế.

Tính kén chọn và chú ý quá nhiều vào chi tiết của cô được phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn ở nơi làm việc, ngay cả chi tiết nhỏ cũng cũng phải được thảo luận nhiều lần. Nhìn hàng trăm tin nhắn trò chuyện, cô cảm thấy sâu sắc bản thân không trở thành visual hạng A là điều may mắn của tất cả các nhà thiết kế.

Vấn đề trang phục đã kết thúc, trước khi tập luyện hẳn là có thể thu được thành phẩm, cô lại bật máy tính lên và không ngừng bắt đầu soạn nhạc viết lời.

Bởi vì là câu chuyện về biển nên cô ấy đã lồng ghép tiếng sóng biển vào mở đầu, cũng cố hết khả năng làm cho giai điệu trở nên trầm lắng và du dương nhất có thể.

Chiều ngày hôm sau có một cuộc phỏng vấn nhỏ, đó là cuộc phỏng vấn với đạo diễn và khách mời của ê-kíp chương trình《Bữa tiệc tai nghe mắt thính 》 của một tờ báo nào đó, yêu cầu tất cả các thành viên đều phải đến đông đủ.

Bài hát bước vào giai đoạn sản xuất căng thẳng, để duy trì sự trôi chảy, cô chỉ có thể mang theo một chiếc máy tính bên mình, trong thời gian nghỉ giải lao trước phỏng vấn cô cũng đang viết bài hát.

Cô đến sớm hơn nửa tiếng, bởi vì tiến hành phỏng vấn ở khách sạn nên có nhân viên công tác tri kỷ đưa đến bánh ngọt và trái cây xem như có lòng. Sau khi viết xong lời phần điệp khúc, lúc này cô mới tháo tai nghe xuống rồi tách quả cam đưa vào trong miệng.

Đang nhai nuốt, phía sau mơ hồ truyền đến giọng nói quen thuộc: "Chụp xong rồi, các người cầm ăn đi."

Ngay trước bàn Lâm Lạc Tang đang ngồi vừa lúc có một cái gương trang điểm thật lớn, cô thoáng ngước mắt lên đã nhìn thấy Tưởng Mai bưng lên miếng xoài ngàn tầng, giơ điện thoại chụp ảnh selfie xinh đẹp, sau đó...... Đưa đồ ngọt cho trợ lý.

Mọi thứ trước mặt trợ lý gần như chất đống, vừa nhét quả cherry vào miệng vừa nói năng không rõ ràng: "Chị ơi em ăn không hết."

"Ăn không hết thì phát cho nhóm anh Trần, chút việc nhỏ này cũng không biết làm sao giải quyết à?" Tưởng Mai liếc xéo cậu ta một cái, "Lỡ như bị phát hiện tôi đều ăn không hết mấy thứ này thì chẳng phải chúng ta sụp đổ sao?"

Nói xong, Tưởng Mai lại bưng hộp dâu tây lên chụp mấy tấm, lúc này mới vừa lòng mà đẩy toàn bộ đồ ăn ra: "Sau khi ăn xong thì đặt hộp rỗng lại đây."

Trợ lý bận dọn sạch đồ ăn còn không có thời gian nói chuyện nên chỉ có thể gật đầu.

"Đúng rồi, bức tranh chép thơ đã chuẩn bị xong chưa? Gửi tôi." Tưởng Mai lại giơ điện thoại bận việc một lúc.

Một đống thao tác mãnh liệt như hổ, đảo đi đảo lại cũng không biết ý nghĩa trong đó ở đâu, xuất phát từ vi diệu tò mò và một chút giác quan thứ sáu thân là nghệ sĩ mà Lâm Lạc Tang cũng cầm lấy điện thoại mở ra Weibo.

Vừa vặn, tìm kiếm tên của Tưởng Mai, cô ta đã đăng một Weibo ở 26 giây trước.

【 Một ngày đẹp trời, buổi trà chiều hoàn mỹ [ cà phê ] tôi cũng quá tham ăn rồi, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, người đại diện nói đến thời điểm thì có thể làm nghề phụ là Mukbang dạ dày vương, ha ha ha ~】

Các bức ảnh bao gồm tám bức ảnh tinh tế với các món tráng miệng và trái cây, và bức ảnh giữa là một bài thơ được chép lại bằng bút lông.

Bình luận tăng trưởng thật sự nhanh.

【Có thể ăn như thế mà còn gầy như vậy, thật sự hâm mộ cô tiên Mai của chúng quá. 】

【 Chị muốn đi làm mukbang nhất định là kịch liệt cạnh tranh, quá xinh đẹp lạp! 】

【 Wow, chữ bút lông là chị viết sao, chữ cũng quá đẹp! Bằng chứng * của nữ thần khí chất toàn năng. 】

实锤: là từ dùng trên mạng, nghĩa đen là rất tràn ngập rất thật hoặc là nện búa rất đủ. Nghĩa bóng là vì một số chuyện có tác dụng làm chứng cứ, đối với một ít sự vật định tính đã không thể thay đổi. (baidu)

Tưởng Mai trả lời với một biểu hiện yêu thương cho bình luận thứ ba

Cô ta rất thông minh, rõ ràng đã nhờ trợ lý của mình nhưng thái độ của cô ta lại không thừa nhận hay phủ nhận loại bình luận này khiến mọi người cho rằng đây xác thật tự tay cô ta viết

Đến với bình luận...... Một kiểu chữ viết giả tạo thêm sắp xếp hình ảnh trên Weibo, vừa nhìn đã biết là mua thuỷ quân rào rạt.

Lâm Lạc Tang lại lướt xuống, phát hiện Weibo của Tưởng Mai năm tháng tĩnh lặng, thường chia sẻ mấy bức "chữ bút lông của mình", kèm theo một vài bức ảnh phong cảnh, hoặc đăng vài câu chicken soup for the soul kèm theo một bức ảnh chụp nghiêng thanh lịch ngẩng đầu và nhắm mắt, một hình ảnh sống động của một nữ thần văn học.

Tuy rằng xây dựng hình tượng nàng tiên là phong cách cấp cao nhưng khó tránh khỏi hơi không bình dân. Tưởng Mai đoán chừng là cân nhắc tới phương diện này mới bỏ thêm cho mình hình tượng ăn hàng để trung hòa cảm giác xa cách và thu hẹp khoảng cách với công chúng.

Trước khi cảnh quay bắt đầu, trợ lý của Tưởng Mai cuối cùng đã quét sạch tiêu diệt xong đồ ngọt và trái cây. Lúc nhân viên công tác tới dọn dẹp bàn thì hoảng sợ: "Trời ạ, cô Tưởng Mai cũng quá lợi hại, đều ăn xong hết rồi!"

Mới vừa rồi ngay cả Lâm Lạc Tang cũng nhịn không được ăn mấy quả cà chua bi nhưng Tưởng Mai lại thật sự một miếng cũng không nhúc nhích, giờ phút này lại nháy mắt vài cái, đúng lý hợp tình mà đáp lời: "Tôi là người ăn hàng, mấy người đều biết mà."

Lâm Lạc Tang ngước mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tưởng Mai không chê phiền lụy mà giày vò như thế. Người này bảo trợ lý giữ lại hộp rỗng chỉ vì ở trong hiện thực cũng lõm ra một hình tượng đại dạ dày vương, bằng không chỉ có ảnh chụp mà không có bằng chứng ví dụ thực tế sẽ bất lợi với hình tượng mà cô ta đã đắp nặn.

Nếu có thể dùng một nửa tâm tư thế kia cho công việc như một ca sĩ của cô ta thì việc sáng tác nhạc sớm không đến mức còn ở trong vòng hình thức cũ xưa nữa.

Sau khi "Đại dạ dày vương" chia sẻ về việc bản thân có thể ăn bao nhiêu thì cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng bắt đầu, đều là một ít vấn đề chính thống tương đối thường gặp. Bởi vì là phỏng vấn nhóm nên mỗi người đều có microphone, cũng đều có thể nói vài câu.

Sau khi phỏng vấn nhóm xong, phóng viên dự định sẽ bổ sung thêm vài phân đoạn cho mỗi người: "Thay một số dân cư mạng hỏi một chút, dáng người của hai nữ thần ở trong tiết mục đều đẹp như vậy, cách giữ dáng là gì thế?"

"Tôi sao? Tôi không biết nữa...... dù sao tôi cũng quá ăn hàng, có lẽ vẫn luôn ăn không dừng được miệng thì sẽ tiêu hóa nhanh hơn một chút chăng?" Tưởng Mai che miệng lại cười cười, "Trước đây bởi vì quá gầy còn rất buồn rầu đấy, hy vọng mọi người có biện pháp tăng cân nào hay thì mách tôi với."

"Vẫn luôn không dừng được miệng?" A Quái hát rap nghĩ sao nói vậy, "Lần trước chúng ta đi liên hoan, không phải chị......"

Không chờ A Quái nói xong, Tưởng Mai lập tức cười ngượng ngắt ngang: "Vậy sao? Chị ăn siêu nhiều hả?"

Lúc này, Lâm Lạc Tang đột nhiên hiểu rõ bản thân vì sao không hợp với Tưởng Mai ngay từ ánh mắt đầu tiên. Cô đề cao sự chân thật không muốn giả dối nhưng Tưởng Mai từ đầu đến chân đều viết dối trá.

Tức giận trách mắng nhau, không cách nào miễn cưỡng hòa hợp được.

Mà A Quái 17 tuổi nào hiểu nhiều con đường đắp nặn hình tượng như vậy, chỉ mờ mịt luống cuống mà "ồ" một tiếng, buông microphone, nghĩ không hiểu mà lầm bầm lầu bầu: "Mình nhớ rõ không thể ăn mà ta? Ăn hai miếng bông cải xanh với nước mà cũng nhiều sao?" Nữ nghệ sĩ bây giờ đã điên cuồng như vậy sao?

Ánh mắt của phóng viên lại nhìn về phía Lâm Lạc Tang: "Lạc Tang thì sao? Dáng người của cô cũng có không ít người hâm mộ đấy, chân vừa thon vừa thẳng, tỉ lệ cân đối."

Lâm Lạc Tang ăn ngay nói thật: "Cũng không có bí quyết gì, chính là quản được miệng và bước đi, kiểm soát chặt chẽ lượng calo nạp vào cơ thể, nếu ăn nhiều thì tập thể dục, tiêu mỡ."

Trong thực tế thật sự có người ăn nhiều cũng sẽ không có bao nhiêu thịt, nhưng tiêu chuẩn của ống kính còn khắt khe hơn thực tế gấp mấy lần. Cô chưa thấy qua bất luận nữ diễn viên nào không kiểm soát khẩu phần ăn, không biết là nghĩ như thế nào mới có thể khoe hình tượng đại dạ dày vương, hiện tại người xem còn chịu loại này sao?

"Này quả là không sai," A Quái làm fan nhỏ của Lâm Lạc Tang nhấc tay, "Chị Tang siêu cấp tự hạn chế, em xem APP tập thể dục của chỉ mỗi ngày đều đang đăng ký."

Tưởng Mai cùng nói: "Tôi cũng thích vận động, lúc đổ mồ hôi cảm giác vui sướng giống như ăn đồ ngọt vậy."

......

Cô ta vừa nói xong, trong phòng lại chìm vào yên lặng, ngay cả đốt pháo tinh sinh động bầu không khí A Quái trước giờ cũng không biết nên nói cái gì.

Phóng viên lại cười hỏi: "Mới vừa nghe A Quái nói đến tụ họp, mối quan hệ cá nhân của mọi người có phải đặc biệt tốt, thường hẹn nhau họp mặt nhỏ hay không?"

"Đúng vậy, quan hệ của bọn tôi đều rất tốt, trước đó tôi và mọi người còn hẹn nhau đi đạp thanh nữa đấy." Nữ thần văn chương Tưởng Mai cười xinh đẹp, khoác lên người chiếc váy dài có mạng che mặt.

Phóng viên: "Tang Tang thì sao? Xem ra cô có vẻ không quen với chủ đề này."

"Đúng rồi, sao hôm trước chị Tang không có tới ạ," A Quái nhỏ giọng hỏi Lâm Lạc Tang, "Lúc ấy để chị Tưởng Mai kêu chị tới, kết quả chị lỡ hẹn mà không nói một lời, bọn em mất công chờ nửa tiếng á."

Lâm Lạc Tang kinh ngạc: "Chị hoàn toàn không biết tin tức á, khi nào?"

A Quái trợn to cặp mắt đen như mực khó có thể tin mà nhìn về phía Tưởng Mai.

Tưởng Mai ở trung tâm tầm mắt lại không thấy hoảng loạn, khóe môi dịu dàng một nửa vĩnh viễn như là hoa văn trên mặt, dưới màn ảnh không buông lỏng chút nào: "À, Tang Tang lần đó cô ấy có việc không đến."

Hình như là ý thức được biểu hiện của bản thân và Lâm Lạc Tang hơi xa cách, đi theo phong cách nữ thần hoàn mỹ sao cho phép bản thân không người gặp người thích, Tưởng Mai vội không ngừng đặt tay ở trên mu bàn tay của Lâm Lạc Tang: "Nhưng cô ấy đã mời tôi đến dự sinh nhật của cô ấy gần đây, tôi còn khá vui vẻ."

?

Thật đúng là há mồm lại tới, bịa đặt hình tượng bịa đặt Weibo, ngay cả sinh nhật của cô cũng bịa? Là cảm thấy đang phỏng vấn cho nên cô không có biện pháp vạch trần sao?

Lâm Lạc Tang hoàn toàn không rõ đây là loại mạch não gì, nhớ tới Tưởng Mai nhìn thấy cô lúc mới vừa vào nhà tựa như còn mịt mờ mà cho cái xem thường, hiện tại lại bắt đầu dốc sức chị em tình thâm, đôi tay phủ lên kia khiến cả người không được tự nhiên.

Vì thế cô bình tĩnh mà rút tay ra rồi nở một nụ cười trong trẻo: "Sinh nhật tôi là ngày 28 tháng 7, tháng trước đã qua."