[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính

Chương 27: Trận đấu cuối cùng




Sau khi tỉnh lại, Harry nhìn thấy cách bài trí quen thuộc mà hơi hốt hoảng, ký ức dần chảy vào trong đầu, đứa nhỏ! Hai tay không khỏi xoa xoa phần bụng bằng phẳng, nơi này có con của mình. Snape vừa vào cửa liền thấy thần sắc cùng động tác dịu dàng ấy của cậu.

“Tỉnh rồi? Uống hết thứ này đi.” Đem một bình thủy tinh đưa cho cậu bé.

“Đây là thuốc gì thế?” Harry tuy hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn một ngụm uống cạn. “Ặc, mùi vị thật là...” Snape tiến lên, đưa tay phủ lên bụng cậu.

“... Làm gì thế Sev?”

Harry ngượng ngùng co rụt lại một chút, chỉ thấy người đàn ông như cười như không liếc cậu: “Cậu Potter thân mến, em hoàn toàn có thể vứt cái mớ băn khoăn của em,” nói xong, ánh mắt tối tăm đảo qua nửa thân dưới của cậu bé, chọc cho Harry muốn khóc thét, “Ta đang kiểm tra thân thể cho em, xác nhận trạng huống thân thể của em có thích hợp dự thi hay không.”

Nói xong lời này, Snape không khỏi nhíu chặt đôi mày, trước đó hắn đã nói với Lucius Malfoy về mối quan hệ lợi và hại cùng với cái gọi là lời tiên tri kia, Malfoy luôn hiểu được việc xem xét thời thế, biểu lộ sẽ không thương tổn tới lợi ích của gia tộc dưới điều kiện trợ giúp sự tình tiến triển. Thế nhưng bất an của hắn đến từ đâu?

Harry thấy vẻ mặt người kia làm lòng cậu nhói đau, cậu giả vờ ung dung: “Hey, Sev, sẽ không gay go như thế đâu, đúng không? Hơn nữa chú Sirius còn cho em một cái vòng cổ có thể chống cự một phần nghệ thuật hắc ám.” Nói đến cha đỡ đầu của mình Harry không khỏi mỉm cười, Giáo sư Lupin đã dạy dỗ chú ấy rất tốt, ít nhất khi chú ấy ở trước mặt cậu và Snape cũng không xúc động như trước đây.

“Hừ! Cái con cẩu ngu xuẩn kia coi như có chút tác dụng, nghe này Harry! Trận đấu cuối cùng, hãy quẳng cái sự lỗ mãng và mớ tính chất Gryffindor không cần thiết của em đi cho ta, đừng quên em không phải một mình.” Ánh mắt chuyển qua bụng của cậu, lo lắng hiện lên trong mắt hắn. Harry cầm bàn tay to lớn của người đàn ông, “Vâng, em hiểu, Sev.”

Harry vẫn ở cùng Snape đến ngày thi đấu, bởi vì buổi nói chuyện của Snape ở đại sảnh khiến phần lớn học trò Hogwarts đều chìm trong hoảng hốt. Ngay cả vũ hội sau đó cũng tràn ngập không khí quỷ dị. Vẻ mặt bên Gryffindor càng thêm vặn vẹo, rất là khinh thường hành vi của Harry.

“Eo, thực ghê tởm, cùng với Snape... chậc chậc.”

Vẻ mặt của Ron cùng Hermione ở bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, khi nghe thấy đám bạn cùng học viện nói như vậy ngay lúc đầu cũng có phản bác qua, nhưng rõ là sức mạnh không đủ, Ron và Hermione cũng cãi nhau một trận.

“Anh em của tôi, sao lại yêu cái lão dơi già đầy dầu đó chứ, thật sự quá muốn ói.” Vẻ mặt nó cũng đang biểu đạt tâm tình của nó. Hermione nhíu mày, mặc dù tin tức này quả thật nghe mà rợn cả người, nhưng Harry dù sao cũng là bạn bè của mình.

“Ronald! Sao có thể nói Harry như vậy? Đây là chuyện riêng của cậu ấy, hơn nữa, bồ nên gọi là giáo sư Snape!”...

Hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nhưng đương sự may mắn đang ở trong hầm nên đã tránh thoát khỏi mấy lời đồn đãi mãnh liệt đó. Snape đã sớm nghĩ đến sẽ có tình huống như vậy xảy ra, mấy ngày qua hắn lấy cớ thân thể Harry suy yếu mà cưỡng chế cậu ở lại bên trong hầm.

“Hừ! Đây là tình hữu nghị của Gryffindor a.” Vừa khéo nghe thấy cuộc tranh luận của Ron cùng Hermione, Snape bất mãn nói.

Harry ở trong hầm mỗi ngày đều bị ép uống rất nhiều độc dược không biết tên, thẳng cho tới hôm trước trận đấu. Sau khi chỉnh lý bản thân cho tốt, cậu liền tạm biệt người kia, cùng với ba tuyển thủ khác cùng đi tới sân thi đấu hôm nay. Từ rất xa, chỉ nghe thấy tiếng ầm ĩ của đám người cùng tiếng trống và nhạc cụ.

Người ủng hộ cho Harry ít đến đáng thương, Hermione xấu hổ nhìn phía Harry mà mỉm cười. Cậu thật ra đã sớm dự liệu được trường hợp của ngày hôm nay, nhưng nhìn thấy bạn thân ủng hộ mình cũng thoáng mỉm cười.

“Xin hãy yên lặng!!” Tiếng kêu của cụ Dumbledore thật điếc tai, tiếng ồn cũng dần lắng xuống.

“Hiện tại là lúc tiến hành trận đấu cuối cùng, trận đấu cuối cùng chính là các tuyển thủ sẽ đi xuyên qua mê cung ở đằng sau ta đây, người thứ nhất lấy được cúp chính là người chiến thắng sau cùng, hiện tại tuyển thủ vào chỗ.” Tiếng cổ vũ càng thêm lớn hơn, Harry vội nhìn quét qua xung quanh, thấy có rất nhiều giáo sư không ở đây, bao gồm cả Snape.

Nhưng hiện tại không phải là lúc lo mấy việc này.

“Một hai ba —— bắt đầu!” Sau khi thanh âm vang vang lên, các tuyển thủ tiến vào mê cung. Cụ Dumbledore xoay người trao đổi ánh mắt với McGonagall bên cạnh, hai người liền lặng lẽ biến mất trong đám người. Trên khán đài, Amy Clinton thấy hai thân ảnh chợt lóe lên cũng yên lặng rời đội ngũ, cô phải hỗ trợ tiêu diệt kẻ địch nhân lúc Potter giằng co với Voldemort, việc sảy tay vung thép thuật lên nhầm người cũng là chuyện rất bình thường mà, không phải sao? Khóe miệng cô ta nở nụ cười giả tạo.

Tiến vào mê cung, Harry rõ ràng cảm nhận được bên trong ẩn chứa nguy hiểm, con đường chật hẹp u ám làm người ta cảm thấy áp lực, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình và tiếng gió vi vu, trong mê cung không biết giới hạn này không có cảm giác thời gian xói mòn, dần dần Harry cảm thấy khủng hoảng.

“A!! —— “

Tiếng thét chói tai xông thẳng lên trời, Harry biết thanh âm này, là cô gái trường Beauxbatons kia! Nhưng khoảng cách rất xa, cân nhắc một chút, cậu giơ đũa phép ở khoảng không nơi xuất hiện tiếng thét phóng ra một tín hiệu.

Sau đó, Harry cảm thấy nơi này không thể ở lâu, nhanh chóng chạy về phía trước, quả nhiên vách tường thực vật phía sau sụp đổ, tốc độ rất nhanh, lo chú ý phía sau, ở khúc cua Harry tông mạnh một cái.

“Là ai?!” Nhanh chóng rút đũa phép, đợi đến khi thấy rõ đó là Cedric thì cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Đối phương hiển nhiên cũng rất đề phòng, “Nguyên lai... ôi không!” Harry trừng mắt nhìn đám dây leo kéo chàng trai kéo về hướng ngược lại, không do dự mà đốt sạch dây leo, kéo lấy Cedric bỏ chạy, chỗ này rất nguy hiểm.

Khi hai người song song đi tới trước mặt cái cúp, hai người đều thở phào, nhưng hiển nhiên thực vật chung quanh cũng được trao tư tưởng, đều vọt tới chỗ hai người. Cedric vội mở miệng: “Potter, đó là của trò!”

“Không, cùng nhau, mau!” Đợi cho hai đôi tay đặt lên chiếc cúp, nơi rốn như bị móc lấy, sau khi trời đất đảo lộn, cả hai bị ném xuống đất.

Không đợi Harry thấy rõ chung quanh, “Avada Kedavra!”

“Không!” Ánh sáng xanh bắn trúng Cedric ở bên cạnh, Harry vội đứng lên, căm phẫn nhìn kẻ đang đi tới.

“Peter Pettigrew?! Làm sao lại ông ở đây?”

Trước mắt chính là gã đàn ông đặc biệt nhỏ gầy lại lấm la lấm lét, không phải Peter Pettigrew đã bị giải đến Azkaban chứ còn ai? Gã cười âm tàn: “Ha! Harry Potter, thật là không nghĩ tới đi.” Nói xong, dưới tình huống Harry chưa kịp chuẩn bị, gã trói cậu vào một tượng đá.

“Buông ra! Ông là tên phản bội! Ông muốn làm gì?”

Peter Pettigrew cứ như không nghe thấy tiếng gào thét của cậu.

“Ha, chủ nhân, ngài lập tức có thể sống lại rồi, người hầu trung thành của ngài đã mang Harry Potter đến đây.” Harry kinh hãi nghe gã thào tự, nhưng tâm lại bình tĩnh đến khó tin.