[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính

Chương 20: Quidditch world cup




“Severus, anh, anh muốn đi xem Quidditch World Cup không?” Harry vừa hỏi xong liền thấy hối hận. Mấy ngày trước, Sirius thông qua gương hai mặt vui vẻ thông báo rằng gần đây chú đã giải quyết xong mọi việc rồi, còn có tấm vé vào cửa xem trận tranh cúp Quidditch năm nay, chú tặng cậu để cậu mời bạn bè cùng nhau đi xem.

Quả nhiên Snape nâng cái đầu đang chôn trong quyển sách lên, châm chọc một phen: “Hừ! Em chẳng lẽ trông cậy vào việc ta sẽ đi xem đám chổi ngu xuẩn kia bay loạn xạ, cái thứ vận động chỉ có đám tứ chi phát triển mới thích xem đó?”

“Nhưng em cũng...” Cậu cũng là tuyển thủ Quidditch. Được rồi, đã biết là không được.

“Hơn nữa...”Snape như cười như không, đan hai tay trên mặt bàn.”Em có thể tưởng tượng ra hình ảnh ta và cẩu cha đỡ đầu kia của em sẽ ở chung hoà bình sao?” Nói xong, thấy gương mặt Harry vặn vẹo một phen, không, Merlin, không nghĩ cũng biết là không có khả năng.

“Nhưng mà, chung quy sẽ có một ngày, Sirius sẽ càng thêm khó có thể tin.” Harry đang nói về chuyện cậu yêu Snape.

Snape từ chối cho ý kiến, “Ta nghĩ điều này thật thích hợp với Gryffindor lỗ mãng, thô lỗ.” Liếc mắt, Harry rất biết nghe lời mà ngồi bên cạnh người đàn ông, đầu tựa lên vai hắn.

“Đừng quên thầy cũng cho rằng em là một con xà khoác da sư tử. Còn nữa, sự kiện như vậy hẳn không thể thiếu một nhà Malfoy nhỉ?” Harry lần đầu ở trước mặt Snape đề cập đến người liên quan với hắn, khiến người kia nhìn mình chằm chằm.

“À... Harry, xin khuyên em rằng em không nên sinh ra tò mò với nhà Malfoy.”

“Ôi, không, em tránh bọn họ còn không kịp, anh biết mà, quan hệ của em cùng Draco Malfoy thật không tốt, được rồi, là phi thường không xong.” Harry nghĩ tới vẻ mặt cao ngạo và giọng điệu quý tộc giống hệt nhau của hai cha con nhà Malfoy.”Severus, em phát hiện, em chỉ có cảm tình với duy nhất một Slytherin là anh thôi.”

“Hừ!” Tùy ý hành vi dính trên người mình của Harry, hắn có thể tưởng tượng vẻ mặt khi anh bạn tốt Malfoy của hắn nhìn thấy hắn dính chung với Harry. Ác ý mỉm cười trào phúng.”Malfoy luôn như thế.”

Vài ngày sau, Harry tạm biệt Snape, trước đó một đêm còn quấn quít lấy người kia mà làm hồi lâu. Chỉ có khi đó thì cậu mới có thể nhìn thấy thực tâm của người nọ. Không để chú Sirius tới đón mình, thảy một nhúm bột Floo vào lò sưởi, Harry cuối cùng hôn lên gương mặt bình tĩnh của người đàn ông.

“Khai giảng gặp lại, Sev, em yêu anh.” Âm cuối biến mất cùng cậu bé trong lò sưởi. Snape xoa khóe miệng, nhướng lên một nét tươi cười dịu dàng, nhưng chỉ là trong nháy mắt.

Ngay khi cậu xuất hiện trong lò sưởi ở bên kia, cậu liền bị người ta ôm chặt lấy. “Harry, ta rất nhớ con!” Xoay Harry một vòng ngay tại chỗ, mới buông cậu – đang có chút buồn nôn – ra. “Harry, con nhẹ quá, chẳng lẽ Snivellus đối xử không tốt với con?”

Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Sirius, Harry vội đáp: “Không, Se... giáo sư Snape đối với con cũng không tệ, chú nên tin vào quyết định của cụ Dumbledore.”

Nghĩ tới mà phát sợ, thiếu chút nữa cậu đã kêu “Sev” rồi. Sirius bất mãn bĩu môi: “Được rồi, Harry, trước lên lầu thôi, ngày mai chúng ta sẽ đi xem Cúp Quidditch, con sẽ thích cho xem.” Sirius tươi cười sáng lạn như trước, Harry ôm chú một cái rồi lên lầu dựa theo chỉ dẫn của chú.

Ngày đó, Harry mới biết một nhà Ron cũng đi xem Quidditch, hơn nữa còn ở toa ghế hạng nhất. “Harry, nơi này!” Ron ở trong đám người mà la to, “Hey, ba mẹ mình cả kỳ nghỉ hè đều chẳng cho mình liên lạc với bồ, bồ khỏe chứ Harry?”

“Đương nhiên, mình chỉ học thêm về bùa chú thôi, mình nghĩ giáo sư Snape cũng chẳng phải là quỷ hút máu hay là gì cả.”

Ron nhăn nhó mặt mày, “Mình thà ở cùng quỷ hút máu cơ.” Harry từ chối cho ý kiến.

Cùng Ron đi tới toa ghế đã định, Sirius và một nhà Weasley còn có Hermione đã đến một lúc rồi, sau khi chịu đựng cái ôm ngạt thở của Molly Weasley, lại tiếp nhận sự quan tâm của cặp song sinh. “Ôi, Harry đáng thương, phải chịu đựng biết bao nhiêu cơn tức giận đến từ Slytherin!” Harry gượng ép mà nhếch môi, cậu không thích người ta nói xấu Snape, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể nhịn.

Trận đấu rất gay cấn, ngay cả Hermione bình thường hay cẩn thận cũng hò reo hoan hô theo mọi người.

…..

“Thật phấn khích, đúng không? Harry, bồ sau này sẽ trở thành tuyển thủ Quidditch sao?”

“Ừm, có lẽ, cũng không tồi.” Trong một thoáng, Harry nghĩ đến Snape, còn có chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Cậu có lý do để không thể không thắng.

“Bọn nhỏ, mau theo ta!” Sirius cùng Authur Weasley kích động đến gần lều trại. “Tử Thần Thực Tử đột kích!”

“Cái gì!?” Harry kinh ngạc, tùy ý Sirius túm tay kéo ra ngoài, khi nhìn thấy dấu hiệu hắc ám dữ tợn giữa không trung kia thì hít một hơi, Voldemort, gã rốt cục cũng đợi không kịp rồi sao?

Harry không biết mình làm sao về được Quảng trường Grimmauld, hai tay đang cầm một ly cacao nóng, chú Sirius và bác Authur còn đang mật đàm với cụ Dumbledore cùng giáo sư McGonagall ở dưới lầu. Harry không phải không tò mò, nhưng hiện tại người đàn ông ở trước mặt cậu kia đã đủ khiến cậu chẳng còn quan tâm đến chuyện gì khác.

“Severus, sao anh đến đây?”

“Hừ! Nếu có thể ta cũng không muốn tới ổ chó này đâu.” Người nọ tức giận, Harry cảm thấy thế.

“Severus, về Voldemort...”

“Đừng gọi tên gã.” Snape cau mày đánh giá cậu bé, sau khi xác nhận cậu bé không hề bị thương thì ngồi đối diện Harry.

“Nghe đây Harry, ta nghĩ em hẳn biết rõ tình cảnh hiện tại của em, nếu em còn chút đầu óc thì trong khoảng thời gian trước khi nhập học này, đừng có tiếp tục cùng đám bạn sư tử của em đi mạo hiểm lung tung, đương nhiên, còn có tên cẩu cha đỡ đầu không có đầu óc kia nữa.”

Harry nghe được sự quan tâm từ Snape, sau khi xác định sẽ không có ai tiến vào, thân thể cậu liền xáp đến trước người của người kia, yêu cầu một nụ hôn, ôm lấy thân thể hơi lạnh của hắn. Cậu hiện tại cần sự tĩnh lặng, mà Snape, không thể nghi ngờ chính là một tồn tại khiến cậu an tâm.