Có bao giờ bạn từng có cảm giác này chưa, rằng người bạn cảm thấy quan trọng thì càng ngày càng ít bên bạn, còn người ở bên cạnh bạn lại càng ngày càng quan trọng hơn. Ngày còn bé cứ tưởng đã nhìn rõ thế giới này rồi, nhưng trải qua thời gian gột rửa, mới biết rằng chung quy tất cả sẽ hoàn toàn đổi thay. Được – mất, giữ – bỏ, nắm – buông, điều cuối cùng ở lại luôn là một kết thúc bất ngờ nằm ngoài dự đoán. Thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, người đã từng bên cạnh như bóng với hình giờ rải rác mỗi người một phương, có khi cả đời cũng không bao giờ gặp lại.
Cuộc đời Cố Hàn Yên có rất nhiều thiếu sót không cách nào thay đổi, và giống như bao người khác trêи đời này, cô cố gắng dùng những gì tốt đẹp nhất để bù đắp phần tiếc nuối đã qua, trình diễn một cách điêu luyện để lừa gạt những người quan tâm mình, giả như mình không hề có bất cứ nỗi đau nào. Chỉ có khi trong đầu trống rỗng thì những áp lực trong lòng mới thay nhau trồi lên, vẫy vùng trêи mặt hồ tĩnh lặng.
Đi qua đường, nhìn qua phong cảnh, tình cờ gặp đúng người mình yêu, nhưng cũng vì trời xui đất khiến mà mất đi người. Thật lòng yêu một người, sao có thể nói quên là quên đi được? Nếu nói cách tốt nhất để quên đi quá khứ là bắt đầu lại từ đầu, cô đã dùng Tô Vũ Khởi để thay thế Giang Thành, nhưng bây giờ lại không tìm được ai để thay thế Tô Vũ Khởi, cô ấy là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng. Dù có mệt mỏi tả tơi hơn nữa, cũng thật khó để bất cứ ai bước vào tim mình. Bức tường bảo vệ trong tim không phải vì tổn thương đau đớn mà ngày một thêm cao, chẳng qua cánh cửa bước vào đã không thể vì ai rộng mở. Dao động giữa tình yêu và tình thân, cuối cùng lại tổn thương chính mình. Cố Hàn Yên hận sự hèn nhát của mình nhưng bất lực không làm gì được, trái tim cô không đủ mạnh mẽ nên không bảo vệ được điều cô yêu thương quý trọng.
Nếu như xưa kia cô không chia tay Tô Vũ Khởi và cùng nhau nắm tay đi tiếp, vậy kết quả giờ đây sẽ như thế nào? Tình cảm sẽ ngày càng đậm sâu hay trở thành ngày một chán nản? Ảo tưởng không thể làm nên hiện thực, nếu đời người như buổi đầu gặp gỡ thì đâu có chuyện phải muộn phiền. Cô chỉ có thể tự an ủi mình rằng, dù cho hai người có ở bên nhau dài lâu hơn nữa cũng chẳng có gì đảm bảo tình cảm sẽ vĩnh cửu vẹn tròn, ít ra bây giờ, cô vẫn có quá khứ ấm áp để hoài niệm.
Nhưng, vì cớ gì cô vẫn thấy đau?
Cốc sữa nóng cầm trong tay đã nguội lạnh từ lâu, từng giọt trắng ngà lặng lẽ trượt xuống ống hút nhưng cô vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm thức ăn còn nguyên ở trước mặt mình. Thật ra lúc đi ra ngoài cô không hề thấy đói, chỉ là tình cờ ngang qua cửa tiệm này, chẳng biết vì sao lại muốn vào ngồi một chút, còn gọi ra những thứ này…
Ngày xưa đó, ngồi đối diện cô còn có Tô Vũ Khởi. Cũng ngày xưa đó, cô ở ngã ba đường chặn được Tô Vũ Khởi, thành công tóm được cô ấy. Lúc đó cô còn chưa hiểu cảm xúc mình dành cho Tô Vũ Khởi là gì.
Sự hỗn loạn trong gần bốn năm qua đã cướp sạch năng lượng trong người Cố Hàn Yên, nhưng bóng dáng người ấy trong tâm trí cô vẫn sắc nét như lúc ban đầu. Cô vui vì mình vẫn còn có thể nhớ được dáng hình của Tô Vũ Khởi, cho dù tất cả những người bên cạnh đều đã thay đổi, ít ra người đó với cô vẫn là như thế.
Cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ, Cố Hàn Yên mới kinh ngạc phát hiện nước mắt đã thấm ướt tự khi nào. Cô lau khô hàng mi ướt nhẹp, với tay mở màn hình điện thoại, đã năm giờ chiều rồi, đã đến lúc cô phải đứng dậy đi qua nhà trẻ để đón An An về nhà.
Đẩy cửa kiếng ra, ánh tà dương xuyên thấu qua tầng mây, rải lên những toà nhà cao tầng phản chiếu thành những tia sáng chói loà. Cố Hàn Yên nắm chặt túi xách, đi xuống bậc thang hoà theo dòng người bước ra đường cái. Giờ phút này cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hồi ức của mình, đôi mắt lơ đãng cứ thế bước chân đi về phía trước.
"Két!"
Một tiếng rít lên đột ngột cắt ngang suy nghĩ mơ màng của Cố Hàn Yên, cô vô thức ngẩng đầu lên, ở nơi xa xa khoảng mười mét phía trước đột nhiên nhìn thấy hai người phụ nữ đang chăm chú kề cận bên nhau.
Khoảnh khắc đó máu huyết cô như lội ngược dòng, từ lòng bàn chân xông thẳng đến đỉnh đầu, nhịp tim tăng tốc, trái tim sắp sửa nổ tung vì không chịu được nỗi đau này. Cô siết chặt nắm đấm, hai mắt trợn tròn nhìn người ở đằng xa kia, mái tóc dài của cô ấy, gò má của cô ấy, bóng lưng của cô ấy, không một cái nào không kϊƈɦ thích toàn bộ cảm quan của Cố Hàn Yên.
Cô không nghĩ rằng đời này mình còn có thể gặp lại cô ấy. Đó là nụ cười vô số lần cô bồi hồi trong mơ, hiện tại nụ cười đó vẫn rực rỡ như trước, giống như khi cô đang mơ vậy.
Trong đầu có một âm thanh vang lên như tiếng dây đàn đứt đoạn. Nước mắt trong phút chốc vỡ đê, Cố Hàn Yên càng muốn nỗ lực nhìn rõ thì lại càng mơ hồ, cô gái bên cạnh ôm Tô Vũ Khởi bằng một tư thế vô cùng thân mật, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người, có lẽ, có lẽ cô ấy đã bắt đầu lại từ rất lâu rồi.
Hai chân bất động nặng như đeo chì, Cố Hàn Yên nhìn chằm chằm vào Tô Vũ Khởi, bao nhiêu cảm giác tự ti và hổ thẹn tràn ngập cõi lòng. Có lẽ vì trời xanh biết ý nên mới để cho cô ở tại nơi này vào lúc này đây gặp được Tô Vũ Khởi, như cô bây giờ, còn có lý do gì và tư cách gì để đi gặp cô ấy? Cô chẳng còn là một cái gì cả, ngay cả nhớ nhung cũng biến thành một điều xa xỉ.
"Ôi con bé này, định hù chết chị à, từ đâu nhảy ra vậy!"
Tô Vũ Khởi vỗ ngực nhìn Tân Lạc Ngữ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, vừa lúc nãy vẫn còn đang nhắn tin hỏi han mình làm gì, giờ đã như sao băng từ trêи trời rơi xuống: "Không phải em đang ở Vân Nam sao?"
"Em đi máy bay, vèo một cái đã đến nơi rồi, định cho chị một bất ngờ nho nhỏ đó mà, haha." Tân Lạc Ngữ đắc ý hất mặt lên: "Thế nào, nhìn thấy em có xúc động không?"
"Xúc động, xúc động muốn chết, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên." Tô Vũ Khởi liếc cô một cái: "Sao em lại chạy đến đây không đi làm à? Có xin nghỉ phép hay chưa?"
"Trời ạ, em có phải con nít không hiểu chuyện đâu, chẳng lẽ bỏ hết công việc để hù chị sao." Tân Lạc Ngữ chán nản hất tóc trêи vai, bực mình nói: "Để tóc dài nóng muốn ngất luôn, chẳng biết sao mấy cô gái khác có thể chịu được."
"Tại em để tóc ngắn lâu quá rồi nên mới không quen, cột cao lên là được mà, ngốc quá đi." Tô Vũ Khởi giúp cô bới lại những sợi tóc ngổn ngang sau đầu, "Như vậy là được nè, em toàn chải qua qua thôi, tóc trêи đầu mình cũng không biết bới nữa, có con gái nhà ai lôi thôi như thế không, còn chẳng biết ngại!"
"Em biết chải tóc mà, nhưng nó không nghe lời em thì biết sao bây giờ. Mà nè, chị đừng ỷ chị lớn hơn em thì chỉ trích em suốt ngày!" Tân Lạc Ngữ sôi nổi ôm lấy cánh tay Tô Vũ Khởi, cười cười nói nói: "Chị xem em mất bao nhiêu hơi sức đi đường dài để đến tìm chị, có phải nên khen thưởng em không?"
"Muốn khen thưởng gì?"
Tân Lạc Ngữ xoa xoa bụng mình, làm ra vẻ đáng thương: "Em còn chưa ăn cơm."
"Em lúc nào cũng vậy cả. Đi thôi, nể tình em làm đầu bếp cho chị nhiều năm, dẫn em đi ăn gì ngon ngon."
"Hehe, em biết chị gái tốt với em nhất mà!" Tân Lạc Ngữ hưng phấn hôn lên má cô một cái, mặt mày phấn khởi nói: "Có phải ăn gì cũng được hay không?"
Tô Vũ Khởi ghét bỏ đẩy mặt cô ra: "Ừ, đừng hòng doạ chị, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, nhưng ăn xong không đi nổi thì đừng trách chị mặc kệ em."
"Hiểu rồi hiểu rồi mà, biết thế chẳng thèm hăng hái nữa.."
Cố Hàn Yên ở xa xa nhìn theo bóng lưng hai người ôm nhau rời đi, theo bản năng bước lên vài bước rồi lại chững lại. Cô tựa vào cột đèn thở một hơi thật dài, toàn bộ sức lực cũng bay biến theo bước chân Tô Vũ Khởi.
Cô đã từng nghĩ bản thân có thể buông xuống nỗi nhớ nhung này, cô cũng từng nghĩ mình đã quen với cuộc sống không có cô ấy. Nhưng chỉ một khoảnh khắc thấy được Tô Vũ Khởi, tất cả cảm xúc đều hoàn toàn dâng lên, trào ra khỏi mặt hồ phẳng lặng. Đây chẳng qua chỉ là một trò lừa mình dối người, có gạt được ai đi nữa cũng không gạt được chính bản thân mình.
Giờ phút này cô giống như một con chuột nhắt sợ hãi rụt rè, nhu nhược đến mức không dám để cho cô ấy phát hiện ra mình. Cố Hàn Yên chầm chậm ngồi thụp xuống tự ôm lấy bản thân, nặng nề và bi thương rốt cuộc làm cô không nhịn được khóc ra thành tiếng. Cô cảm thấy mình thật sự vô cùng hỏng bét, vô cùng buồn cười đến cực điểm, rõ ràng muốn gặp cô ấy biết bao nhiêu, tại sao không thể dũng cảm gọi tên cô ấy! Rõ ràng hy vọng cô ấy có cuộc sống hạnh phúc, nhưng sao thấy cô ấy cùng người khác lại đau lòng như sắp chết thế này!
Cô ôm mặt, mặc kệ những dòng lệ cứ chảy không ngừng, phớt lờ những ánh mắt tò mò của người xung quanh. Khổ sở làm cô không cách nào kìm chế được cảm xúc, chỉ còn cách trút xuống toàn bộ. Thời khắc này làm cho Cố Hàn Yên vô cùng tuyệt vọng.
Nước mắt rơi xuống thấm ướt áo, lồng ngực và cả lòng bàn tay, Cố Hàn Yên khóc ở trêи đường rất lâu mới có thể từ từ ngừng lại. Cô ngẩn ngơ nhìn xung quanh mấy lần, như hy vọng sẽ còn được gặp lại người ấy. Một lát sau, cô cắn môi nhắm mắt lại, đỡ đèn đường đứng dậy rồi lảo đảo rời đi, không che giấu được linh hồn đã bay đến tận phương nào.
Editor: Sự đời vốn vô thường, có điều gì trêи thế gian vĩnh viễn không thay đổi? "Nếu đời người như buổi đầu gặp gỡ. Thì sao có chuyện cơn gió thu làm chiếc quạt đau lòng." Tình yêu dù đã từng si mê say đắm, vẫn có thể có một ngày nhạt phai. (Trích Những mảng màu cuộc sống – Điền Yên)
*Tiêu đề được trích từ câu thơ của Nạp Lan Tính Đức.
Thơ:
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến
Hà sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,
Khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Nghĩa:
Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì đâu có gì phải phiền muộn. Thay đổi đó là chuyện thường thấy của đời người, sao lại nói lòng người dễ đổi thay.
Dịch thơ (Nguyễn Chi Vinh dịch):
Giá như gặp gỡ lần đầu,
Gió thu sao nỡ gieo sầu quạt tranh.
Người xưa quay ngoắt thật nhanh,
Lại than nhân thế đoạn đành đổi thay.