Yêu Người Cô Đơn

Chương 90: Sóng Gió




"Mẹ, hôm nay con có được ăn bánh quy không?"

"Ăn một ít thôi, con còn phải để bụng ăn cơm tối nữa."

Trong siêu thị, một lớn một nhỏ đang đứng đối diện với nhau trò chuyện rôm rả. Tủ lạnh nhà Cố Hàn Yên kể từ khi An An đến nhà ông bà ngoại thì không còn dự trữ thức ăn gì, hơn nữa vì Trần Sâm thường xuyên đi công tác không ở nhà nên đến cả bếp cô cũng chẳng dùng tới. Sau khi An An nghỉ học được ba cô trả về nhà liền muốn ăn trứng gà luộc, Cố Hàn Yên tìm mãi không ra một quả trứng nào nên quyết định dắt An An đến siêu thị mua thức ăn. Cô nhìn thấy ở khu bách hóa tầng một có bán ba lô cho trẻ em nên mua một cái mới cho cô bé. An An rất thích, nhất quyết tự mình đeo ba lô lẽo đẽo đi theo Cố Hàn Yên cho bằng được.

Cố Hàn Yên nhìn xuống con gái, tầm mắt chuyển đến đôi vai và cánh tay đang ròng rã gánh cặp của An An: "Ba lô có nặng không, mẹ cầm giúp con nhé?"

An An lắc đầu nguầy nguậy: "Cô giáo nói bé ngoan phải biết tự lập, đây là ba lô của con, con sẽ tự đeo."

Cố Hàn Yên thương yêu xoa xoa tóc An An: "Ừ, vậy tự con đeo, chừng nào mệt nói mẹ biết nhé?"

"Vâng ạ."

An An nắm tay phải Cố Hàn Yên, hai mẹ con đi loanh quanh giữa các dãy hàng, đi được một lúc đột nhiên An An ngẩng đầu lên hỏi: "Mẹ, sao ba vẫn chưa về?"

Cố Hàn Yên ngẩn ra: "An An nhớ ba à?"

An An gật đầu, lại lắc đầu: "Có nhớ một chút thôi ạ, vừa nãy nhớ nhưng giờ không nhớ nữa."

"Tại sao?"

"Vì ba chẳng bao giờ chơi chung với mẹ và con hết, về nhà rồi vẫn bận làm chuyện khác. Mẹ, có phải ba không thích con không? Bà nội cũng ít tới nhà mình chơi."

"Không phải ba không thích con mà là ba bận rộn quá. Ba con đang cố gắng kiếm tiền để tương lai An An đi học đại học. Chờ ba con xong việc sẽ dành thời gian chơi với An An nhé?"

"Dạ. Đến lúc đó mẹ con mình đi ăn kem với ba được không ạ?"

"An An muốn đi đâu, ba mẹ sẽ dắt con đi đó."

Trêи môi Cố Hàn Yên trước sau vẫn giữ nụ cười hiền hòa, nhìn dáng vẻ ngây ngô dễ thương của con gái nhà mình, bao nhiêu tâm sự không tốt chồng chất trong lòng cũng bình thường trở lại. Trần Sâm không bởi vì thái độ tùy ý để hắn tự do của Cố Hàn Yên mà biết giới hạn ở đâu, ngược lại càng ngày càng quá đáng hơn trước. Mỗi lần đi công tác sẽ gọi điện cho Cố Hàn Yên, rồi dùng cái giọng như dỗ dành trẻ con để thông báo một tiếng, mấy cái cớ hắn viện ra cô nghe nhiều đến nỗi lỗ tai có thể mọc kén.

Cố Hàn Yên có thể mặc kệ hắn ở ngoài không trở về nhà, nhưng cô không muốn An An mất đi cảm giác an toàn vì thiếu bảo bọc của người làm cha. Vì việc này cô đã nói chuyện với Trần Sâm rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng giải quyết được gì. Cách thức Trần Sâm yêu thương An An chính là mỗi lần đi công tác về đều mua rất nhiều quà cho con gái, bất kể con có thích hay không. Hắn cho rằng Cố Hàn Yên không nói thì đồng nghĩa cô không biết gì cả. Ngay cả khi Cố Hàn Yên dùng đủ cách thức từ cố ý đến vô tình ám chỉ, hắn vẫn làm như gió thổi bên tai, dùng vật chất để bù đắp cho thiếu sót về mặt tinh thần. Có thể nói từ lúc con gái được sinh ra cho đến bây giờ, Trần Sâm không hề học được cách để làm một người cha.

Cố Hàn Yên không biết nên đánh giá hành vi này của Trần Sâm như thế nào. Có lúc cô từng nghĩ, nếu đã thay lòng vì sao không nói thẳng với cô? Vì sao cứ phải níu níu kéo kéo quá nhiều lần để làm gì, còn không bằng thẳng thắn kết thúc mối quan hệ đã không còn chút ý nghĩa nào này. Người ta nói hôn nhân là mồ chôn của ái tình, nhưng giữa bọn họ làm gì có cái gì để chôn cơ chứ? Chẳng lẽ muốn xem ai kiên trì hơn ai sao? Hay đang đợi đối phương xem ai mở miệng trước?

Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, cô không thể không lo lắng cho cảm nhận của An An. Một đứa bé còn chưa đủ lớn, nếu không có tuổi thơ hạnh phúc thì sẽ mang theo vết thương trọn đời. Cố Hàn Yên có thể vứt bỏ bất kỳ điều gì nhưng không thể bỏ con mình được. Cô hy vọng nhờ vào con gái mình có thể giành được chút ít tôn trọng, nhưng dường như sự thức tỉnh đến quá muộn khi tự do buông thả đã biến thành thói quen.

Đang khi trong đầu Cố Hàn Yên đầy những ý nghĩ hỗn độn thì tay phải cô bỗng nhiên bị An An giựt giựt: "Mẹ, hình như ba đang ở kia kìa, ba đến đón mình về à?"

"Ai? Cái gì?"

Cố Hàn Yên hồi hồn lại, nhìn theo phương hướng An An chỉ thì thấy một người đàn ông mặc vest màu xám đang đứng đưa lưng về phía hai mẹ con cô. Bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi đang thân mật ôm tay của hắn, hai người vừa cười vừa nói lựa chọn hàng hóa trêи kệ.

Cô hơi chững lại, theo bản năng định nắm tay An An bỏ đi nhưng cô bé đã nhanh chân buông tay cô ra chạy đến bóng lưng quen thuộc phía trước.

"Ba!"

Nghe âm thanh giòn giã phía sau lưng mình, đôi nam nữ kia theo phản xạ quay đầu lại. Cố Hàn Yên rất hy vọng mình và An An nhìn lầm rồi, nhưng đến khi thấy nét mặt đầy kinh ngạc kia, chút hy vọng còn sót lại trong cô cũng tan vỡ.

Hai gương mặt ấy đều là gương mặt cô quen thuộc. Một là người chồng chung sống cùng cô mấy năm, một là Vương Lệ đồng nghiệp từng làm chung năm đó, bàn làm việc của Trần Sâm cũng gần với cô gái này.

Cố Hàn Yên vẫn nghĩ bản thân đã biết đủ nhiều rồi, nhưng không ngờ sự thật lại còn vượt xa hơn sức tưởng tượng của cô. Người kia từng là một cô bé đơn thuần giản dị nay đã biến thành quý cô trang điểm xinh đẹp, mang đôi giày tám phân hốt hoảng nhìn cô.

"Ba, ba tới đón con và mẹ về à?"

An An bắt lấy tay Trần Sâm, kinh ngạc nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh hắn: "Ba, cô này là ai ạ?"

Một cơn lửa giận đột nhiên phừng lên từ trong trái tim đã chết từ lâu, như thể nhóm lên những cảm xúc đã biến mất tự bao giờ. Trêи mặt Cố Hàn Yên không có cảm xúc gì, đi đến nắm cánh tay còn lại của An An.

"An An, theo mẹ về nhà."

Con gái nhỏ vẫn ngây ngô hỏi: "Mẹ, chúng ta không về chung với ba à?"

"Hàn, Hàn Yên…" Trần Sâm đứng yên sững sờ nãy giờ vẫn không dám đối diện với ánh mắt trong veo của con gái, mặt đỏ rần lắp ba lắp bắp nói: "Em em.. anh anh.."

Cố Hàn Yên không nhìn hắn, nắm tay An An bước đi. Trần Sâm cuống lên, lập tức đuổi theo nắm lấy tay cô: "Hàn Yên! Em nghe anh giải thích đã!"

Hắn lôi kéo làm Cố Hàn Yên mất thăng bằng lảo đảo một cái, An An bị hành động thô bạo và giọng nói đột nhiên tăng cao làm giật mình, oa oa khóc lớn lên.

Cái rổ bị rơi xuống đất, đồ đạc bên trong đổ đầy ra đất, Cố Hàn Yên buông tay An An ra, quay đầu lại giáng cho hắn một cái bạt tay thật mạnh.

Gương mặt đau rát làm cho Trần Sâm ngớ ra đứng im tại chỗ, Vương Lệ khϊế͙p͙ vía đứng sau lưng hắn, An An vừa khóc vừa gọi mẹ, cảnh tượng hỗn loạn này làm tất cả người xung quanh đều tò mò nhìn về góc này.

"An An đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi."

Cố Hàn Yên ngồi xổm xuống lau nước mắt cho con mình, sau đó bế An An đi không quay đầu lại.

————————————

Hai ngày nay Tân Lạc Ngữ bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Bình thường một ngày nếu cô ấy không phải gọi một hai cú điện thoại thì cũng là gửi mấy tin nhắn hỏi han, nhưng hôm qua và hôm nay không có gì cả.

Cả ngày Tô Vũ Khởi ở công ty giải quyết mấy việc linh tinh, đến khi về phòng nằm vật lên ghế sofa, cô mới bỗng nhiên nhớ tới chuyện lạ mấy ngày qua.

Con bé này sao thế nhỉ, chẳng lẽ thật sự ra ngoài ăn chơi?

Tô Vũ Khởi đá giày xuống đất, sau đó móc điện thoại trong túi ra gọi.

Đầu dây bên kia vang lên rất lâu nhưng không ai bắt máy, Tô Vũ Khởi nghĩ cô đang không ở cạnh điện thoại, vừa định cúp máy thì bỗng nhiên có âm thanh lên tiếng.

"Alo?"

Tân Lạc Ngữ dường như chưa tỉnh ngủ, giọng khàn khàn, vo ve như tiếng muỗi kêu. Tô Vũ Khởi nhíu mày hỏi: "Sao vậy, bệnh à?"

"Ừ, không có gì đâu. Em bị cảm sốt thôi, cứ nghĩ uống thuốc là khỏe, ai ngờ sáng nay dậy chả nỗi, hic…"

"Em là heo à, đã sốt còn tưởng bệnh nhẹ, định nằm mốc ở nhà luôn hay sao mà không đi bác sĩ!"

"Trời ạ nói nhỏ thôi nói nhỏ thôi, em là bệnh nhân mà!" Tân Lạc Ngữ bất mãn lầm bầm: "Người ta đã bệnh còn hung dữ như quỷ, chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."

Tô Vũ Khởi vừa bực mình vừa buồn cười, nói nhỏ nhẹ lại: "Cuối cùng có chịu đi bác sĩ chưa?"

"Có, đi truyền nước mất hai tiếng, bây giờ hạ sốt rồi. Em ở nhà ôm giường yêu đi ngủ, chẳng để ý thời gian nên ngủ đến bây giờ. Chị xong việc chưa?"

"Ừ, vừa mới về, chợt nhớ ra hai ngày rồi em không gọi nên tưởng em mất tích rồi. Sao bệnh mà không nói với chị? Còn khó chịu lắm không? Ăn cơm chưa?"

"Hehe, em chợt phát hiện bị bệnh cũng có lợi lắm nha, ai cũng quan tâm em hết, hỏi han ân cần. Thiệt là hưởng thụ quá đi."

"Hưởng thụ cái đầu em!" Tô Vũ Khởi không nhịn được lại mắng cô: "Sao có thể lấy sức khỏe ra đùa giỡn? Hôm nay em đi khám với ai?"

"Ờ, đi với đồng nghiệp."

"Cái người thích em đó à?"

"Cái gì mà người thích em, người thích em nhiều lắm, em ở công ty được chào đón lắm đó."

Tô Vũ Khởi không nhịn được cười, cái con bé này đến lúc bệnh vẫn không quên tự sướиɠ.

"Vâng vâng, ai cũng thích được chưa. Nói thật chị nghe xem, có ăn cơm chưa, có ai chăm em không?"

"Ăn hết mấy bát canh đầy hương vị tình yêu rồi." Tân Lạc Ngữ ngáp một cái, tinh thần đã đỡ hơn chút: "Hôm nay mấy con chó kéo vào phòng ngủ ăn bánh, bị em la giờ không con nào để ý đến em, chị xem chị vừa đi đến chó cũng bắt nạt em."

"Chị nói em hoài mà em không nghe, mấy hôm bị bệnh sức đề kháng yếu thì tránh xa chó mèo ra, em cứ gửi chúng nó ở nhà đồng nghiệp em vài ngày đi, chừng nào hết bệnh hãy đón về?"

"Em biết rồi sao chị nói hoài, em có phải trẻ con đâu. Chừng nào chị về, hay không về nữa?"

Tô Vũ Khởi mím môi cười: "Sao vậy, nhớ chị rồi hả?"

"Ừ nhớ muốn chết luôn, tối ngủ nằm mơ cũng thấy chị đánh em." Tân Lạc Ngữ ho khục khặc: "Em nghĩ chị bận nên mới không nói chị biết, chị đừng giận nữa."

"Ngốc quá đi, chị có bận rộn hơn nữa thì lúc em bệnh cũng không thể không hỏi han không quan tâm, nói thế nào cũng sống nương tựa nhau mấy năm rồi."

"Hehe, yên tâm đi, em khoẻ như trâu."

Tô Vũ Khởi nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng ho khẽ, không nhịn được nói: "Em ngốc ạ, em nên mau tìm một người đến chăm sóc em."

"Không phải chị lúc nào cũng chăm sóc em sao?"

"Ừ, em cũng chăm sóc chị rất nhiều." Giọng Tô Vũ Khởi càng lúc càng khẽ, chỉ cần nghe chất giọng khàn khàn đã đủ hình dung sắc mặt Tân Lạc Ngữ kém thế nào.

"Tiểu Ngữ."

"Hả?"

Nhớ đến lời Lý Hinh trước đó nói với mình, Tô Vũ Khởi nắm chặt điện thoại, dừng hồi lâu mới nói: "…Cám ơn em vẫn luôn bên chị."

"Sao tự nhiên khách sáo vậy, em không thích nghe mấy lời sến súa vậy đâu, em thích tốt với chị thôi, là em tự nguyện."

"Sao em lại tốt với chị vậy?"

Tân Lạc Ngữ không hề nghĩ đến người vẫn sống với mình ba năm lại đột nhiên thốt ra câu này, cô sửng sốt vài giây mới nửa đùa nửa thật trả lời: "Bởi vì em thích chị, em thích tốt với người em thích. Sao nào, cảm động quá nên định lấy thân báo đáp à? Ừm, để em suy nghĩ chút đã, tuy xưa giờ em chỉ thích mấy bé nhỏ tuổi hơn mình nhưng gần đây cũng mê mấy chị già, nếu là chị thì em có thể chấp nhận, hehe."

"Tào lao không à!" Tô Vũ Khởi nở nụ cười, tuy chỉ là mấy câu nói không nghiêm chỉnh tí nào nhưng vẫn làm cô rất cảm động. Nếu mỗi tình cảm đều có lý do của riêng nó, vậy Tân Lạc Ngữ ở bên cô suốt một ngàn ngày đêm khi cô chạy trốn hồi ức đau thương của mình, còn chăm sóc chu đáo từng li từng tí như người thân vậy, thậm chí giống như người yêu với nhau thì lý do là gì? Bất luận lý do của Tân Lạc Ngữ là gì thì cô thấy mình vẫn rất may mắn, có lẽ trêи thế giới này cô sẽ không bao giờ tìm được người nào giống như Tân Lạc Ngữ đối xử với cô như thế nữa.

"Tốt, vậy nếu em không chê, chị cũng không chê, chờ đến năm ba mươi lăm tuổi mà chị vẫn một mình, em cũng một mình thì chúng ta quen nhau."

"Tại sao lại ba mươi lăm tuổi?"

"Tại vì ba mươi tuổi em quá nhỏ, bốn mươi tuổi chị quá già."

"…nghĩa là em còn phải chờ rất lâu á.."

Nghe Tân Lạc Ngữ bên kia lại nói luyên thuyên hết đông sang tây, Tô Vũ Khởi nằm nhoài trêи ghế sofa che miệng cười. Chỉ là chẳng biết ngày sẽ biến thành thế nào.