Sau khi hết tết, Tô Vũ Khởi tạm biệt cha mẹ bay trở về Tây An.
Hơn năm giờ chiều máy bay mới đáp xuống sân bay Hàm Dương, Tô Vũ Khởi mang theo hành lý không ngừng không nghỉ chạy vội về nhà. Vì sợ Cố Hàn Yên đi ra ngoài lạnh nên Tô Vũ Khởi bảo cô ở nhà chờ mình, đến khi về đến nhà thì bầu trời đã tối đen.
"Hàn Yên, em về rồi nè, chị đâu rồi?"
Mở cửa ra nhưng trong nhà vẫn tối như mực, rèm che kín cửa. Tô Vũ Khởi cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cô đã báo với Cố Hàn Yên hôm nay mình sẽ về rồi mà, vì sao không có ở nhà?
Thả hành lý xuống đất, Tô Vũ Khởi mò tay trêи tường định tìm công tắc mở đèn thì cửa phía sau đột nhiên đóng lại, cô còn chưa kịp quay đầu thì cơ thể đã bị áp lên trêи tường.
"Ai?"
Tô Vũ Khởi kinh hoàng thất thố, có hơi thở nóng hổi phả sau lưng cô nhưng người kia vẫn không nói một lời, tay phải ôm eo cô, tay trái đã giơ lên kéo áo khoác của cô xuống. Tô Vũ Khởi cứ tưởng mình gặp phải cướp bóc lưu manh, sợ đến mức định hét toáng lên thì người phía sau bỗng nhiên cười khà khà.
"Em yêu rốt cuộc cũng về rồi, chị cứ tưởng em đi đâu mất cơ ấy."
"Hàn Yên?"
Nghe được giọng nói của cô Tô Vũ Khởi thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa định thần vỗ vỗ ngực: "Chị làm em sợ muốn chết! Cứ tưởng có người đến cướp sắc!"
"Sao em biết chị không muốn cướp sắc?"
"Hả? Cái gì?"
Lời còn chưa dứt tay Cố Hàn Yên đã chui vào áo len của Tô Vũ Khởi, chuẩn xác không sai một li đặt lên ngực cô. Mặt mày Tô Vũ Khởi đỏ ửng, thấp giọng mắng: "Đồ dê xồm!"
"Hehe, dê một mình em thôi!" Cố Hàn Yên đè Tô Vũ Khởi lại không cho cô lộn xộn, còn nghịch ngợm cắn vào tai cô, ra vẻ đáng thương tố khổ: "Em không biết đâu, mấy hôm nay không có em chị ngủ không ngon, ăn cũng không vào, còn bị mẹ chị lải nhải liên hồi!"
Tô Vũ Khởi lôi tay Cố Hàn Yên ra, xoay người lại: "Để em nhìn chị xem có gầy đi tí nào không?"
Cố Hàn Yên không chịu: "Không, em phải bù đắp cho chị trước."
"Được rồi được rồi.. vậy chị nói đi, muốn em bù đắp thế nào?"
Trêи tai có cảm giác ẩm ướt nóng hổi, người này chắc đã nóng ruột đến mức không nhẫn nại được nữa rồi. Cố Hàn Yên vừa hôn tai Tô Vũ Khởi, vừa hàm hồ nói: "Muốn em thôi.."
"Không được, nhột quá đi.."
Tô Vũ Khởi không chịu được nhột nên rùng mình một cái, cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng. Cô vội vàng đẩy Cố Hàn Yên ra để đoạt lại lỗ tai của mình, dùng tất cả sức lực để xoay người lại nhưng ngờ đâu vẫn bị Cố Hàn Yên áp lưng vào tường, người này háo sắc đến mức vội vàng chận miệng cô lại làm cho hàm răng dập vào môi cô, đau đến há hốc mồm.
Tô Vũ Khởi ngẩn người sau đó phì cười, đưa tay nâng mặt của Cố Hàn Yên lên, giận dỗi trách: "Làm gì gấp đến mức để đụng nhau thế này! Để em xem có bị thương không?"
Tội đồ Cố Hàn Yên vẫn oang oang cáo trạng trước: "Em còn cười, đều không phải tại chị nhớ em sao, toàn do em làm hại chị."
"Em đâu có kêu chị cưỡng hôn em đâu!"
Cố Hàn Yên chu miệng thật dài: "Huhu, đau quá đi.."
Tô Vũ Khởi vừa bực mình vừa buồn cười: "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, để em xem có bị trầy da không?"
"Ừ ừ, xem đi xem đi."
Cố Hàn Yên vừa gật đầu như gà mổ thóc vừa cố ý đến thật gần, Tô Vũ Khởi hoàn toàn không phát hiện ra, mọi sự chú ý đều đặt lên môi cô, cau mày nói: "Tối quá không thấy rõ lắm, để em mở đèn lên đã."
"Không cần. Không mở đèn." Cố Hàn Yên ngẩng đầu hôn lên môi Tô Vũ Khởi, tay cũng đặt lên eo cô, ôm thật chặt cái người để cho mình nhận hết nỗi khổ tương tư vào lòng.
Tô Vũ Khởi nhắm mắt lại, đón lấy nụ hôn của Cố Hàn Yên, khẽ tách một cái, lưỡi Cố Hàn Yên lập tức chui vào cùng cô hòa hợp, tóc mai se tròn.
Hai người ở cạnh cửa hôn nhau rất lâu, nhờ nụ hôn để hóa giải tất cả tâm tình. Ánh mắt Cố Hàn Yên mê ly, quyến luyến ấm áp của Tô Vũ Khởi không chịu rời đi, dùng sức dẫn dắt Tô Vũ Khởi đi đến phòng ngủ rồi đá chân đóng cửa phòng lại.
Cố Hàn Yên cởi bỏ áo khoác của Tô Vũ Khởi rồi đẩy cô vào trong chăn, Tô Vũ Khởi ngạc nhiên phát hiện trêи giường rất ấm, vui sướиɠ cười không ngừng được: "Hàn Yên, đừng nói với em từ lúc em chưa về đến giờ chị vẫn luôn nằm trêи giường đấy nhé?"
"Ừ, chị nghĩ em về đến nhà chắc sẽ rất mệt, không nỡ để em nằm lên giường lạnh nên làm ấm cho em trước."
Cố Hàn Yên vừa lẩm bẩm vừa chui vào phần chăn còn lại, cúi đầu hôn xuống cổ Tô Vũ Khởi nhưng cô vẫn còn đang cười, Cố Hàn Yên bực mình đánh nhẹ vào vai cô: "Không cho cười nữa, cấm cười!"
"Ừ ừ, hahah…"
"Tô Vũ Khởi!"
Cố Hàn Yên giận thật rồi, đưa tay kéo quần của Tô Vũ Khởi xuống làm cho cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng chặn lại: "Dê cụ!"
"Ừ thì dê!" Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi ở bên trong chiếc giường chật hẹp bắt đầu chơi trò công thành tranh đoạt, chỉ một chốc thôi cả hai đều mướt mồ hôi. Cuối cùng Tô Vũ Khởi tước vũ khí đầu hàng, đi một ngày đường cô làm gì còn sức chống lại cái tên háo sắc Cố Hàn Yên này! Chỉ còn cách tuân theo.
Sau khi đoạt được mục đích, Cố Hàn Yên vui sướиɠ ôm Tô Vũ Khởi vào lòng giống như sợ ai đó cướp mất không chừng: "Không gặp nhau lâu rồi, có nhớ chị không?"
Tô Vũ Khởi thành thật gật đầu: "Có nhớ."
"Nhớ bao nhiêu?"
"Rất nhớ."
"Rất nhớ là nhớ bao nhiêu?"
"Thì là rất nhớ chứ sao."
"Em phải nói cho rõ chứ, nói không rõ sao chị biết là bao nhiêu."
Tô Vũ Khởi mím môi cười, vòng lấy eo Cố Hàn Yên: "Nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, sau đó đói bụng nên nửa đêm thức giấc, nói vậy có rõ ràng chưa?"
"Vậy… chúng nó có nhớ chị không?"
"Hả? Ai cơ?"
Cố Hàn Yên cười hì hì, lấy ngón tay vẽ vẽ trêи cái bụng bằng phẳng của Tô Vũ Khởi, rồi từ từ chỉ xuống dưới: "Chúng nó ở đây nè.."
"Không nhớ."
"Thật không nhớ?"
"Thật sao không."
"Xạo đúng không?"
"Nói xạo làm gì?"
"Em lừa người, đến cùng là có hay không?"
"Không có là không có mà."
Cố Hàn Yên nhụt chí: "Vậy mà cứ tưởng có."
Tô Vũ Khởi ngừng cười: "Nhưng thật không có mà."
Cơ thể cô bỗng dưng bị chìm xuống mặt đệm, hơi thở của Cố Hàn Yên phả thẳng vào mặt, đè Tô Vũ Khởi dưới thân: "Vậy để tự chị xem xem rốt cuộc là có hay không?"
Cố Hàn Yên dịu dàng tiếp tục hành động thân mật vừa rồi, từ vành tai đáng yêu của Tô Vũ Khởi đến cái gáy mềm mại, từ bộ ngực quyến rũ đến chiếc bụng bằng phẳng, cô muốn lưu lại vết tích chỉ thuộc về mình trêи mỗi một tấc da thịt này, muốn làm cho mỗi tế bào của em ấy đều lưu giữ nhiệt độ của mình.
Gò má của Tô Vũ Khởi dần dần ửng hồng, cô tựa đầu lên vai Cố Hàn Yên, da thịt kề cận, nghênh đón từng hành động gắn bó không rời.
Những bất an vẫn còn quanh quẩn trong lòng kể từ ngày gặp Văn Trân dần dần biến mất để thay thế bằng yên bình và thỏa mãn. Chỉ cần ở bên người này, Tô Vũ Khởi sẽ không sợ đối mặt với khủng hoảng.
"Nhóc xấu tính, dám lừa chị à."
Cố Hàn Yên chui từ trong chăn ra, gối đầu lên ngực cô. Tô Vũ Khởi dịu dàng nhìn Cố Hàn Yên, vuốt ve gò má non mềm.
"Rõ ràng em có nhớ chị, hơn nữa còn là rất nhớ rất nhớ."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nhịn được bật cười. Cố Hàn Yên nghiêng đầu lắng nghe nhịp đập trong tim Tô Vũ Khởi, an tâm đón nhận nuông chiều của cô. Rõ ràng em ấy vẫn đang ở ngay bên cạnh mình, sao lại nhớ nhung đến thế?
Dù cho cuộc sống này có bao nhiêu sầu lo và buồn phiền hơn nữa thì chỉ cần nhìn thấy Tô Vũ Khởi, Cố Hàn Yên đã mãn nguyện và hạnh phúc vô cùng. Bất kể dù hạnh phúc đấy không tìm được lối thoát hay không thấy được tương lai.
"Chúng ta nên ngủ thôi?"
"Ừ, nhưng không phải bây giờ."
Cố Hàn Yên ngước đầu lên, đôi mắt trong veo rực sáng: "Chị chưa tha cho em đâu."