Yêu Người Cô Đơn

Chương 42: Em Ở Bên Người Khác




Không khí mùa đông càng ngày càng lạnh, theo trận tuyết đầu mùa rơi xuống, tiếng chuông năm mới cũng bắt đầu đếm ngược. Chân của Cố Hàn Yên sau khi lành liền đâm đầu vào một dự án mới, bởi vì thời điểm cuối năm nên hai người vô cùng bận rộn. Ngày nào cũng đi làm từ sáng sớm đến tối mịt, về đến nhà thân ai nấy mạnh ôm một cái máy tính làm việc tăng ca, bận rộn đến choáng váng đầu óc. Ngày hôm sau mang theo đôi mắt cú vọ đi làm.

Cuộc sống như thế kéo dài khoảng chừng nửa tháng, tuy khổ cực nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào. Bởi vì Cố Hàn Yên biết, có một người vẫn luôn đồng hành cùng cô, cô không còn cô đơn một mình. Mỗi lần vướng vào tăng ca, Tô Vũ Khởi đều chu đáo pha cho cô một cốc cà phê, rõ ràng là mùa đông lạnh giá nhưng cảm giác lại ấm áp vô cùng. Chính cô gái này đã giúp cô thay đổi cái nhìn về tình yêu, cũng thay đổi cuộc sống của mình. Cố Hàn Yên hy vọng hai người có thể tiếp tục cuộc sống bình yên này, nhưng không nghĩ thử thách tình yêu sẽ đến nhanh như thế, một sự hiểu lầm để suýt nữa niềm tin giữa hai người sụp đổ.

Ngày hai mươi ba là sinh nhật của Tô Vũ Khởi, vì Cố Hàn Yên muốn cho cô một niềm vui bất ngờ nên cố sức hoàn thành công việc của mình sớm trước một ngày, xin nghỉ ở nhà để chuẩn bị. Cô còn nhờ Kiều Hi và bạn gái của cô ấy đến hỗ trợ, đặt trước ở cửa hàng một chiếc bánh sinh nhật, mua một bó hoa bách hợp và hoa hồng thật lớn bày ở nhà ăn và phòng ngủ, sau đó bỏ ra một tháng tiền lương mua một sợi dây chuyền, đặt trong một chiếc hộp thật tinh xảo, giấu bên trong bó hoa. Kiều Hi xuống bếp làm món cơm tây sở trường, bò bít tết kèm rượu vang, bầu không khí không có gì để chê.

Vốn muốn mời Kiều Hi và bạn gái ở lại chung vui, nhưng hai người chỉ cười hì hì nói bất tiện và không muốn quấy rối thế giới hai người, sau khi chuẩn bị xong thì về mất.

Cố Hàn Yên xuống nhà tiễn hai người, sau khi lên nhà mới nhớ cô vội vội vàng vàng chuẩn bị cho Tô Vũ Khởi một niềm vui bất ngờ, lại quên mất nhắc người ta về nhà sớm!

Nghĩ đến đây Cố Hàn Yên lập tức gọi điện thoại cho Tô Vũ Khởi, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy. Tiếng nhạc xập xình và tiếng người cười nói lập tức tràn vào tai Cố Hàn Yên, bên phía Tô Vũ Khởi vô cùng ồn ào, mãi một lúc cô mới nghe thấy tiếng Tô Vũ Khởi, có vẻ như cô ấy đi đến nơi nào khác nên không còn ồn ào như lúc nãy.

"Vũ Khởi em đang ở đâu vậy, sao ồn thế?"

"Em nghỉ làm rồi, hôm nay công ty liên hoan nên cả phòng em đều tham gia. Đang uống rượu nè, chị tan việc xong thì kiếm gì ăn đi nhé, đừng để bị đói, coi chừng chết cóng đó, ăn xong em về liền."

"Chị về rồi, công ty em liên hoan ở đâu? Có muốn chị đến đón không?"

Loading...

"Ở Clock Tower đường Hoa Mai đó, chị đừng đến đây, bên ngoài lạnh lắm, em đang ở đây với đồng nghiệp, chút nữa sẽ về chung với nhau, không sao đâu, chị tắm xong thì nghỉ đi, mệt thì ngủ sớm, được không?"

Cố Hàn Yên rất thất vọng, nếu sớm biết thì nên hẹn cô ấy từ trước! Chẳng biết liên hoan kéo dài đến lúc nào.

"Em không về sớm được à? Chị có việc muốn nói với em…"

"Trưởng phòng và giám đốc ở đây, em về trước thì không hay lắm, vừa xong là em về ngay, chị ở nhà ngoan nha?"

"Vũ Khởi, anh đi tới đi lui nãy giờ mới tìm được em, hóa ra em ở đây! Sếp kiếm em kìa, vào mau đi!"

"Em đang có điện thoại, đợi em chút!"

Cố Hàn Yên nghe thấy một giọng nam tự nhiên vang lên trong điện thoại, chắc là đồng nghiệp của cô ấy. Tô Vũ Khởi chào hỏi với người kia xong mới nhấc điện thoại lên tai trò chuyện tiếp, Cố Hàn Yên không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Vậy em làm gì làm đi, chị ở nhà chờ em, nhớ về sớm nhé, đừng uống quá nhiều rượu."

"Em biết rồi. Bye."

"Bye."

Cúp điện thoại, Cố Hàn Yên ủ rũ nằm lên ghế sofa. Sao mình có thể quên béng không nói trước với cô ấy cơ chứ, cơm tối xem như hỏng rồi, chỉ đành chờ cô ấy về rồi cùng cắt bánh kem vậy. Tên ngốc này, chắc bận đến mức ngay cả hôm nay là ngày gì cũng quên béng rồi.

Bật tivi qua lại một lúc, xem đến phát chán, tháo hết nến trêи bánh gato ra, mang thức ăn nguội lạnh đưa vào nhà bếp, lau chùi bàn ăn lại lần nữa, Cố Hàn Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ rưỡi rồi, sao cô ấy vẫn chưa về?

Không yên lòng nên Cố Hàn Yên lại lấy điện thoại gọi cho Tô Vũ Khởi lần nữa, chuông đổ rất lâu nhưng không ai cầm máy. Cô gọi thêm hai lần nữa, đến lần thứ ba thì điện thoại tắt máy.

Cố Hàn Yên bắt đầu cảm thấy chuyện này không được bình thường, chẳng lẽ cô ấy gặp chuyện gì rồi? Vì sao tự dưng lại tắt máy? Cô ấy ở chung với đồng nghiệp mà, hay là không phải?

Càng nghĩ càng sợ, Cố Hàn Yên vội vã thay quần áo, ra ngoài bắt xe đi đến Clock Tower. Trêи đường đi cô liên tục gọi điện nhưng điện thoại Tô Vũ Khởi vẫn tiếp tục tắt máy. Đến đường Hoa Mai, cô liền xông thẳng đến tiếp tân hỏi: "Cho hỏi hôm nay có phải có một công ty liên hoan ở đây không?"

"Đúng rồi, phòng riêng tầng hai có được đặt trước. Nhưng mà họ ăn cơm tối xong đã đi rồi, chị có cần gì không ạ?"

"Đi rồi sao, có biết là đi đâu không? Bao lâu rồi?"

"Khoảng mười phút trước rồi chị, hình như là chuyển qua mấy quán Karaoke gần đây…"

"Quán karaoke nào mới được?" Cố Hàn Yên sốt ruột, mất kiềm chế níu lấy áo tiếp tân, "Em nói nhanh lên!"

"Chị, chị đừng nóng, hình như gọi là Anh Hoàng, lúc đó em có nghe loáng thoáng…"

Cố Hàn Yên quay đầu bước đi, suy nghĩ một chút lại xoay người lại: "Cảm phiền em cho chị biết người khách đặt phòng bên em số điện thoại bao nhiêu? Chị có việc gấp cần tìm giám đốc của họ!"

"À, đợi tí em tìm xem."

Tiếp tân bị vẻ mặt của cô dọa sợ, luống cuống lấy sổ đặt phòng ra, Cố Hàn Yên nhanh chóng gọi điện thoại, người bắt máy là một cậu trai trẻ tuổi. Lúc Cố Hàn Yên nhắc đến Tô Vũ Khởi anh ta hơi nghi hoặc, cô liền hỏi đến vài đồng nghiệp cùng phòng với Tô Vũ Khởi, cuối cùng mới hỏi dò xem Tô Vũ Khởi có đi cùng bọn họ hay không. Lúc này đầu dây bên kia mới đáp Tô Vũ Khởi thấy không khỏe nên không đi cùng bọn họ, chắc vẫn còn ở quán rượu.

Vẫn còn ở quán rượu? Cố Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ấy vẫn còn ở đây, vì sao lại tắt điện thoại?

"Tiểu thư, có thể bạn chị vẫn còn ở phòng khách, lúc này trêи đó đang dọn vệ sinh, hay là để em đưa chị lên đó xem.."

Cố Hàn Yên gật dầu, theo tiếp tân lên lầu tìm từng phòng một. Nhưng bên trong ngoại trừ mấy người quét dọn thì không còn ai khác.

Không ở đây, cũng không ở chung với đồng nghiệp, vậy cô ấy ở đâu cơ chứ?

Cố Hàn Yên sắp muốn điên rồi, cô lại thuyết phục tiếp tân quay lại tìm lần nữa, đi được nửa đường đột nhiên nghe thấy tiếng động bên trong, cô sửng sốt rồi không chút nghĩ ngợi đẩy cửa ra.

"Tiểu thư, phòng này hôm nay không có ai đặt…"

Cửa phòng mở ra, bên trong tối đen một màu, ánh đèn le lói từ hành lang chạy thẳng vào bên trong mang đến một tia sáng, chỉ thấy trêи ghế sofa bên trái căn phòng, có một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau, môi của anh ta gần như kề sát bên môi của người con gái…

Đến khi nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ kia, Cố Hàn Yên chỉ thấy một luồng khí nóng bỗng dưng xông thẳng lên đầu, làm cô hoa mắt chóng mặt, không thể đứng thẳng!

Lúc này Tô Vũ Khởi đang nằm nghiêng trêи ghế sofa, tựa sát vào lòng người đàn ông xa lạ, tiếng cười trong trẻo như những vết dao cứa vào trái tim cuồng loạn, đau đến run rẩy!

"Hai người đang làm gì?"

Người đàn ông nghe thấy tiếng động phía sau lập tức buông Tô Vũ Khởi ra, kinh ngạc quay đầu lại, gương mặt đỏ rần đầy vẻ hốt hoảng. Cố Hàn Yên cứng ngắc lùi lại phía sau hai bước, nhìn thật sâu vào người đàn ông kia rồi như không chịu nổi nửa, quay đầu bỏ đi.

"Tiểu thư, không phải cô đang tìm người sao?"

Cố Hàn Yên lảo đảo bước xuống cầu thang, giờ phút này cô thật sự rất hy vọng Tô Vũ Khởi có thể gọi cô quay lại! Nhưng không, cô ấy không nói một lời! Hahaha, kinh ngạc sao, sợ rồi sao? Không về nhà, không nghe điện thoại, tắt máy, nguyên nhân chỉ vì muốn ở cạnh người khác!

Dường như người đàn ông kia ở sau lưng gọi cô một tiếng, nhưng Cố Hàn Yên đang lạc mất ba hồn bảy vía làm sao nghe thấy, ngơ ngơ ngác ngác đi ra quán rượu, rồi bỗng nhiên trêи đường phố vắng ngắt chạy như điên, cô muốn rời khỏi cái nơi chết tiệt này càng nhanh càng tốt!