Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Chương 9: Không có cửa đâu!




Tựa hồ là cảm ứng được ánh mắt của cô, yêu nghiệt kia nhìn về hướng bên này, sau khi nhìn thấy em trai bên cạnh cô, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, sau đó chậm rãi đi về hướng bên này.

Sau đó, em trai vốn là đứng ở bên cạnh cô, lại nhanh chóng đi tới trước mặt của cô, mặt cảnh giác nhìn yêu nghiệt kia

Lục Cẩm đi tới trước mặt của cô dừng lại, hơi híp một cái mắt, nói: “Thoải mái quá nhỉ?”

“Ăn nhập gì tới anh?” Em trai hết sức cau có nói.

Trời ạ, em trai, nếu em cứ như thế thì chị đây sẽ chết rất thảm ! Vì vậy, cô đem em trai dùng sức kéo nó đến sau lưng, nhìn yêu nghiệt cười nói: ” Em chỉ phải không cẩn thận đụng phải hắn, sau đó hắn đúng lúc cũng đi về hướng này. anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm a.”

Em trai có chút không thể tin nhìn cô, cả giận nói: “Chị, sao chị lại sợ anh ta như vậy?”

“Cô. . . . . .” Em không hiểu sao, em trai! Vì lý do an toàn, cô lập tức đi tới bên cạnh yêu nghiệt, nói: “Lục Cẩm, em trai này điên rồi.”

Thấy vẻ mặt em trai càng lúc càng đỏ, , trong lòng cô có một tia áy náy, thật ngại quá, bởi vì nếu em so với yêu nghiệt mạnh mẽ trước mắt này, em chỉ là một cọng hành héo thôi em à.

Lục Cẩm tựa hồ hết sức hài long khi nghe cô nói lời này, vươn tay vuốt vuốt tóc của cô, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

“Lục Cẩm !” Lúc này, em trai chợt quát to một tiếng.

Lục Cẩm thu hồi bước chân vừa dợm, lạnh lùng nhìn em trai, cô cũng mặt khẩn trương nhìn em trai, bởi vì cô hết sức sợ hắn sẽ nói ra lời kinh thiên động địa gì ra ngoài.

“Anh yêu cô ấy? Anh dám yêu cô ấy? Một cô gái dại dột ngu xuẩn không thể tìm người ngu hơn nữa, là cô gái đầu heo ngu ngốc nhất trên thế giới này!” Em trai nắm chặc hai quả đấm, trong mắt mang theo chút không cam long.

囧, cái gì gọi là cô gái đầu heo ngu ngốc nhất trên thế giới? ! Cô có ngu xuẩn như vậy sao? Hơn nữa lại còn nói cô là con heo ngu? ! !

Lục Cẩm cười cười, nói: “Cậu đã có thể nói với tôi những lời nói ngây thơ như vậy, như vậy chứng tỏ cậu cũng là người như cậu vừa mới nói.”

Nghe được lời này của yêu nghiệt, cô nhất thời vui vẻ, cậu dám nói tôi như thế, giờ đến phiên cậu rồi đó.

“Anh!” Em trai đi lên trước một bước, tựa hồ bị yêu nghiệt chọc giận, “Lục Cẩm , anh đừng đắc ý, một ngày nào đó anh sẽ ngã thôi.”

“Tôi ngã?” Yêu nghiệt nhún nhún vai, mặt lạnh nhạt nhìn em trai, nói: “Là cậu quá non nớt, cậu hãy trở về bên người ôm ông nội cậu khóc nhè đi.”

Này. . . . . . Những lời này cũng quá đáng một chút rồi, cô nhất thời dùng vẻ mặt đồng tình nhìn em trai.

“Cô ấy sẽ không thuộc về anh.” Em trai dùng tay chỉ cô, mặt nghiêm túc nhìn yêu nghiệt nói.

“Vậy cô ấy sẽ càng thêm không thuộc về cậu.” Lục Cẩm nói xong, tựa hồ không muốn tiếp tục cùng người ngây thơ này dây dưa thêm, xoay người rời đi.

Hơn nữa, cô dĩ nhiên lựa chọn đi theo sau lưng yêu nghiệt .

Mới vừa trở lại phòng bệnh, Lục Cẩm liền phân phó nói: “Cho anh chén nước.”

“Dạ.” Nhận được yêu nghiệt ra lệnh, cô lập tức đến phích rót một chén nước, sau đó đưa tới trước mặt yêu nghiệt. Sau đó cẩn thận tính toán biểu tình trên mặt yêu nghiệt, giống như hết thảy đều bình thường?

Lục Cẩm ngồi ở trên ghế sa lon, nhấp một miếng nước, sau đó đem cái ly đặt ở trên khay trà, nhìn cô chậm rãi nói: ” Anh đã từng nói, đừng để cho anh nhìn thấy cái gì?”

Nghe câu này, trong lòng cô thầm kêu hỏng bét, cô cũng biết yêu nghiệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy mà. Trên mặt cô lập tức nở nụ cười, nói: “Lục Cẩm , anh cũng biết cái bệnh viện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai người xa lạ đụng nhau tỷ lệ đương nhiên là rất cao.”

Yêu nghiệt sau khi nghe được ba chữ người xa lạ, trong mắt lóe lên một tia hài lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nhưng tỷ lệ đụng nhau đúng là rất cao, trên căn bản mỗi lần em vừa rời khỏi anh, sau đó anh đi tìm em, luôn sẽ phát hiện em cùng hắn ở chung một chỗ.”

Thật ra thì đối với vấn đề này, tự cô cũng cảm thấy rất lạ! Tại sao mỗi lần đều trùng hợp bị yêu nghiệt nhìn thấy như vậy? Cô gãi gãi đầu, nói: “Là anh nghĩ quá nhiều, em thật sự cùng em trai đó không có gì .”

Yêu nghiệt hừ nhẹ một tiếng, “Chỉ hy vọng như thế.”

“Yên tâm đi!” Cô an ủi.

“Bất quá.” Yêu nghiệt hơi nhíu lại mi, nói: ” Em cảm thấy, em không thích hợp làm bạn gái anh.”

“Thật sao?” Mắt cô nhất thời sáng lên nhìn yêu nghiệt.

“Đúng vậy.” Yêu nghiệt nhẹ nhàng gật đầu, ” Em không cần phải làm bạn gái của anh nữa.”

“Tốt quá.” Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, trong lòng cô hồi hộp. Oaaa, rốt cục yêu nghiệt cũng nghĩ thông suốt! Nhưng lại không nghĩ tới, câu nói saucủa yêu nghiệt, cũng đã đem cô đánh vào mười tám tầng Địa Ngục!

“Cho nên, chúng ta kết hôn đi.” Yêu nghiệt nhìn cô cười nói.

Đó là nụ cười của ác ma, nụ cười của ác ma, nụ cười của ác ma, nụ cười của ác ma. . . . . .

Khóe miệng cô giật giật sau đó lớn tiếng cự tuyệt nói: “Không được, cái này tuyệt đối không được!”

Cô hiện tại mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể nhanh như vậy liền đi vào phần mộ hôn nhân chứ? !

“Tại sao?” Yêu nghiệt thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nhìn cô nói: “Cho anh một lý do.”

“Bởi vì, chúng ta mới biết chưa lâu a!” Trong lòng cô tính toán một chút, giống như không đến một tháng!

“Thời gian không là vấn đề, em không biết hiện tại có một câu nói cưới vợ phải cưới liền tay sao?” Yêu nghiệt nói.

“NO, NO.” Cô lắc đầu, nói: “Thời gian không là trọng điểm, trọng điểm là tôi đối với anh tuyệt không hiểu rõ, hiểu chưa?”

“Vậy anh hiện tại nói cho em biết, anh cũng không hút thuốc lá cũng không uống rượu, tiêu chuẩn người đàn ông 10 tốt đó.” Yêu nghiệt nói đến đây, nháy nháy mắt, “Hiểu chưa?”

Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô nhất thời có chút im lặng, mới vừa rồi còn nói vậy em trai ngây thơ, thật ra thì, anh so với em trai kia cũng không hơn được bao nhiêu đâu! “Cái này chẳng qua là tự anh nói, tôi làm sao biết anh nói có thật không.”

“Cho nên chờ khi em gả cho anh, em sẽ biết.” Yêu nghiệt đáp.

“. . . . . .” Làm ơn đi, cái này không phải là trọng điểm, trong lòng cô rống giận, sau đó mặt tức giận nhìn yêu nghiệt kia, nói: “Lục Cẩm , anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Nga?” Lục Cẩm vẻ mặt không hiểu, hỏi: ” Anh đối xử với em như thế nào?”

” Em có cảm giác, em luôn vẫn bị anh dắt đi, căn bản không có bất kỳ tự do!” Cô ngẫm nghĩ, quyết định nói thật.

” Em cũng có thể dắt anh đi.” Lục Cẩm cười cười, nói: “Chỉ cần em có bản lãnh này.”

“. . . . . .” Cô.

Có lẽ là thấy vẻ mặt cô càng ngày càng nghẹn khuất, Lục Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng ngâng cằm cô lên, đôi môi mỏng khẽ mở, dụ dỗ nói: “Chỉ cần em kết hôn với anh , vậy anh sẽ hứa với em, , sau này tất cả nghe theo em.”

Thanh âm khêu gợi truyền vào trong tai, cô nhất thời có chút mê loạn, sau đó đẩy yêu nghiệt ra lui về phía sau mấy bước. Không được không được, lúc này kiên quyết không thể trúng sắc dụ của yêu nghiệt, nếu không hạnh phúc nửa đời sau sẽ không có!

Vì vậy, cô nhìn yêu nghiệt, kiên định lắc đầu một cái, “Không được, em sẽ không kết hôn sớm như vậy.”

Lục Cẩm thấy ánh mắt cô kiên định như thế, khẽ thở dài một cái, sau đó nói: “Được, vậy đổi lại, em phải đến công ty anh làm việc.”

“Cái này cũng không được.” Cô cũng không chịu rời xa đám dở hơi trong phòng làm việc được.

“Vậy em hãy cùng anh kết hôn.” Lục Cẩm cầm cái ly lên ngồi trở lại trên ghế sa lon, sau đó lắc lắc cái ly trong tay.

“. . . . . .” Cô.

“Ly Vũ Vũ, em là bạn gái của anh, em đành lòng nhìn anh mỗi ngày vì em, mà buông hết tất cả công việc ở công ty sao?” Yêu nghiệt nhìn vào mắt của cô, nhẹ giọng nói.

” Em lại không có ép anh làm như vậy, hơn nữa em cũng có thường khuyên anh không cần ở trong bệnh viện chơi mà.” Cô hết sức không có lương tâm đáp.

“Một mình em ở chỗ này, anh cũng không yên tâm, giống như em trai mà em thường hay nhắc đó.” Lục Cẩm nói.

Thật ra thì, cô rất muốn nói, cho dù cô thật sự đến chỗ anh làm việc, không lẽ sẽ có thể tránh mặt được em trai đó sao? Cô cảm thấy không thể nào. Nhưng, vì để cho yêu nghiệt phóng khoáng tâm, cô đành phải nói: “Cái này sao, em cam đoan với anh sẽ cùng hắn bảo trì khoảng cách được không? Cho nên, anh bây giờ có thể yên tâm đến công ty anh làm việc chưa?”

“Cam đoan của em không đáng giá bao nhiêu tiền, em phải lấy ra cái gì đó có tính chân thực một chút mới được.” Lục Cẩm nhìn cô có thâm ý khác nói.

“Cái. . . . . . Cái gì là có tính chân thực?” Thấy ánh mắt yêu nghiệt như thế, cô chợt có chút sợ.

“Cùng anh kết hôn.” Yêu nghiệt nói.

“. . . . . .” Ngất, vòng tới vòng lui lại vòng qua cái đề tài này, cô kiên định lắc đầu, tiếp tục cự tuyệt nói: “Cái này không thể nào.”

“Tại sao, em sợ anh à?” Lục Cẩm hỏi.

“Đây không phải là sợ có được hay không.” Cô rất có cốt khí nói.

“Được rồi, chúng ta tạm thời không thảo luận vấn đề này nữa.” Lục Cẩm đổi hướng, “Dù sao sớm muộn có một ngày em sẽ là bà xã của anh thôi.”

囧, Lục Cẩm, anh là tên tự luyến cuồng.

” Em có đặc biệt muốn đi chỗ nào không?” Lục Cẩm đột nhiên hỏi cô câu hỏi này.

“Dạ. . . . . .” Cô gãi gãi đầu, “Hình như. . . . . . Không có.”

“Nhật Bản.” Lục Cẩm nhìn cô, cười hỏi: “Thích Hoa Anh Đào ở Nhật Bản không? Có muốn đi xem hay không?”

“Tạm được đi.” Cô có chút bối rồi nói, bởi vì đi Nhật Bản quá xa, trên đường nhất định phải đổi xe gì đó, quá phiền toái.

“Nga?” Lục Cẩm thấy vẻ mặt cô như thế, tựa hồ có chút không hiểu, hỏi: “Không thích sao? Anh nhớ trước kia khi em còn bé vẫn la hét muốn đi Nhật Bản ngắm hoa Anh Đào mà .”

“Đó là khi còn bé, cũng không phải là hiện tại.” Cô mếu máo, chợt nhớ tới một vấn đề, sau đó nhìn vào mắt yêu nghiệt hỏi: “Lục Cẩm, em vẫn rất tò mò một chuyện.”

“Được, hỏi đi.” Lục Cẩm nói.

“Làm sao anh biết nhiều chuyện lúc nhỏ của em vậy? Anh cũng đừng nói cho em biết toàn bộ đều là đám dở hơi ở phòng làm việc của em nói cho anh biết , có chút chuyện của em, mấy cô ấy cũng không rõ đâu!” Cô cực độ nghi ngờ nhìn yêu nghiệt, chẳng lẽ nói trước kia hắn cùng cô có quen biết? Không thể nào a, nếu vậy sao cô một chút trí nhớ cũng không có.

” Em thông minh rồi.” Khóe miệng Lục Cẩm khẽ cong thành nụ cười cười, giải thích: “Bởi vì lúc nhỏ anh có sống chung với em một đoạn thời gian.”

“Phải không? Vậy ao em không nhớ chút nào vậy nhỉ?” Cô có chút không tin, đầu óc của cô không ngu đến mức đó.

“Là em dám đem anh quên mất, em còn dám hỏi anh vấn đề này?” Lục Cẩm nhẹ trừng cô một cái, bày tỏ bất mãn trong lòng hắn.

Cô rụt cổ một cái. Phải không? Có thể sao?

“Đừng suy nghĩ nữa, tuyệt đối có khả năng này.” Lục Cẩm tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, khẳng định nói với cô nói.

Ngạch, được rồi.