Yêu Nghiệt Trở Về

Quyển 3 - Chương 11: Yêu nghiệt mất tích




Đến trước cửa bệnh viện, Bạch Thành dừng xe lại rồi quay đầu nhìn về băng ghế phía sau: “Bảo bối, em vẫn ổn đấy chứ?”

Thù Man gật gật đầu không nói, cô nhìn Nam Tạm, lấy tay đẩy đẩy thân thể bất động của anh cạnh cô ra.

“Ai...” Nam Tạm cười cười rồi lập tức đứng dậy mở cửa xuống xe.

Ba người dùng thang máy tốc hành đi đến tầng 20 của bệnh viện. Cửa thang máy vừa mở ra, một người đàn ông hơi mập mạp, có mái tóc hoa râm đã đứng chờ ở đó liền cười chào hỏi với họ.

“Chủ nhiệm Hoàng!” Bạch Thành và Nam Tạm cùng tiến lên mỉm cười gật đầu chào hỏi ông, bộ dáng cũng xem như lễ phép.

Ông vừa nhanh chóng dẫn đường vừa nói chuyện:“Mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, trợ tá cũng là người giỏi nhất trong bệnh viện, họ đang chờ các cậu trong phòng bệnh đấy, nào chúng ta đi hướng này!”

Vào bước vào phòng họ đã thấy một phụ nữ trung niên mặc áo bluse và một nam y tá trẻ tuổi, cả hai người gật đầu với bọn họ, xem như là chào hỏi.

Nam Tạm và Bạch Thành cũng gật đầu lại với bà, các anh không nói chuyện mà chỉ lo chiếu cố cẩn thận đến bảo bối nhà mình……………

Nam Tạm đỡ Thù[d.dleequuyydoonn] Man nằm lên giường còn Bạch Thành đem gối đầu đặt phía sau lưng cô, cẩn thận điều chỉnh lại cho vừa: “Em dựa lưng vào đi.” Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, hai người họ mới lùi ra sau một bước, tránh vị trí ở cạnh giường ra.

Bạch Thành nói rất lễ phép:“Bác sĩ, mời bà kiểm tra giúp.”

“Tiểu Lý à, cô hãy kiểm tra cẩn thận cho cô gái này đi.” Chủ nhiệm Hoàng lên tiếng căn dặn người phụ nữ trung niên.

Ý ông muốn nói là, cô không được phép thất lễ đâu đấy, tôi cũng nói với cô rồi, đây chính là cháu gái bảo bối của thủ trưởng, cô ta rất kiêu ngạo nên cô phải hầu hạ cho cẩn thận, nếu không thì coi chừng đánh mất chén cơm đấy.

“Chủ nhiệm cứ yên tâm.” Lý Mẫn liền mỉm cười gật đầu, thái độ của bà rất kính cẩn.

“Được rồi.” Chủ nhiệm Hoàng trả lời rồi ông quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông vẫn đang đứng yên không muốn dời chỗ kia, lại cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng, chỉ có thể dùng sức kéo bọn họ ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nên đi ra ngoài, ở lại đây sẽ làm ảnh hưởng tới kết quả kiểm tra của bác sĩ, một lát nữa sẽ có kết quả thôi.”

Vậy mà cả hai vẫn không muốn rời đi, họ lo lắng nhìn Thù Man đang nằm yên trên giường, sắc mặt của cô trắng bệch như vậy, tim họ lại thấy đau đớn.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, các anh ra ngoài đi.” Thù Man liền cười cười với hai người.

“Em không muốn bọn anh ở cùng em ư?” Nam Tạm vẫn chưa từ bỏ ý định ở lại.

Cô chỉ liếc anh một cái rồi nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

“Được rồi, anh sẽ ra ngoài đây.” Anh than thở vài câu rồi miễn cưỡng ra ngoài cùng với chủ nhiệm Hoàng.

Bạch Thành vẫn chưa đi, anh tiến lại gần giường bệnh, cúi người xuống gần Thù Man, dùng tay ma sát mặt của cô rồi khẽ hôn lên trán cô: “Bảo bối à, em nên phối hợp với bác sĩ để kiểm tra cho tốt, lúc này em hơi……..Bọn anh đều ở ngoài chờ em.” Anh dặn dò cô thêm mấy câu rồi chậm rãi rời đi.

Người đã đi ra ngoài gần hết nên trong phòng đã yên tĩnh trở lại.

Khi Lý Mẫn nhìn thấy một màn này, bà cảm thấy rất kinh ngạc, cả hai người đó đều yêu cô gái này hay sao…….

Nhìn bộ dáng sốt ruột của bọn họ kìa, xem ra giữa họ có quan hệ rất sâu đậm, nhưng mối quan hệ này thật…..

Châc chậc, phức tạp, phức tạp thật……..

Quan hệ nam nữ của những vị thiếu gia trong gia tộc lớn này thật sự là loạn quá đi……….

Trong lòng Lý Mẫn không kiềm nén được, bà vô cùng muốn hóng chuyện bát quái.

Rồi bà đi đến bên canh giường bệnh, mỉm cười với Thù Man và nhẹ nhàng nói: “Cô có thấy không thoải mái ở đâu không?”

Thù Man cũng cười lại với bà, trả lời bằng giọng yếu ớt vô lực: “Bây giờ đầu của tôi rất đau, cả người cũng rất mệt mỏi, cũng rất thích ngủ.”

Lý Mẫn vừa nghe cô nói xong, ý cười của bà ngày càng sâu, sau đó bà ngồi xuống ghế và bắt đầu bắt mạch cho cô.Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn l.q.d, nếu bạn nhìn thấy nó ở những trang web khác tức là đã bị coppy không xin phép.

Ở phía ngoài cửa,

Vừa ra khỏi cửa, Nam Tạm đã nhìn thấy Chủ nhiệm Hoàng đang khẩn trương đứng đợi từ lâu.

“Nếu có việc gì bận thì ông cứ đi đi, không cần phải quan tam tới chúng tôi đâu, có việc gì tôi sẽ gọi cho ông.” Anh cười nói.

“Vậy cũng được!” Chủ nhiệm Hoàng trả lời, vội vàng xoay người đi mất. Ánh mắt của cậu ta vừa nhìn là biết ý đuổi khách rồi.

Lúc này điện thoại của anh liền reo vang, không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới….

Nam Tạm đảo đảo mắt, lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm nút nghe, bực tức trả lời: “Đang kiểm tra, chưa có kết quả đâu.”

“Được rồi, cậu đừng dài dòng nữa, lát nữa tôi gọi lại.” Không có kiến nhẫn để nghe tiếp, anh cúp điện thoại, vừa mới quay người lại thì thấy……….

Khụ, Bạch Thành đang đứng dựa lưng vào cửa,cả người không hề nhúc nhích, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn vào bên trong phòng bệnh giống như một đứa con hiếu thảo vậy.

“Thành Tử, cậu không đi sao?” Nam Tạm đi qua, cũng đứng dựa lưng vào cửa.

Bạch Thành liền lắc đầu: “Sao có thể yên tâm mà đi chứ, dù sao cũng không lâu lắm sẽ có kết quả, tới đó tôi đi cũng chưa muộn, dù sao thì bọn Khanh Tử cũng chơi trước rồi.”

Lúc này, cửa phòng bệnh đã mở ra, nữ bác sĩ bước ra đầu tiên, tiếp đó người trợ lý đã nhanh tay đóng cửa lại.

“Bác sĩ, kết quả sao rồi ạ?” Nam Tạm và Bạch Thành nhanh chóng lên tiếng hỏi, trong giọng nói của họ đều là sự gấp gáp.

Lý Mẫn mỉm cười nhìn hai người, nói:“Hai người yên tâm đi, cũng không có tình huống nghiêm trọng gì đâu, còn chi tiết thì theo tôi vào văn phòng, tôi sẽ nói rõ hơn, hiện tại bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, không nên quấy rầy cô ấy.”

Hai người vừa nghe xong liền im lặng gật đầu, sợ làm ảnh hưởng tới Thù Man đang ở trong phòng, nên nhanh chóng đi theo bà vào văn phòng.

Trong văn phòng……

“Các cậu ngòi xuống đi.” Bà mỉm cười, chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc.

Trong lòng của hai kẻ yêu nghiệt vô cùng hồi hộp, nhưng cũng biết chuyện này không thể gấp được, bèn cực kỳ nghe lời mà ngồi xuống.

Lý Mẫn nói ra kết quả đã kiểm tra được:“Cô ấy đã mang thai hơn bống tháng rồi, nhưng vì không nghỉ ngơi đủ, dinh dưỡng cũng không đủ nên thai nhi không ổn định, cần phải nằm viện dưỡng thai.”

Cái kết quả này, không khác gì một quả bom gây sốc…………

Khiến hai người đàn ông lập tức trở nên chết đứng,hồi lâu cũng không phản ứng kịp.

Khụ, vậy là trên thế gian hoa lệ lại xuất hiện thêm hai kẻ ngốc rồi!

Hai kẻ gây tai họa của chúng ta bị dọa sợ rồi sao?

Chuyện kế tiếp không biết có phải là kinh khủng hay không, nhưng chuyện này không hề bình thường đâu!

Nằm trong phòng bệnh, Thù Man đang ngủ chợt cảm thấy có ai đó đang bịt miệng và mũi của cô, chưa kịp mở mắt ra thì đã bi mất đi ý thức rồi!

Người đi tới nhìn thấy cô nằm bất động, chắc là đã ngất đi. Hắn ta nhanh chóng bồng cô lên, đặt lên chiếc xe đẩy đã chuẩn bị sẵn, bên trên là một đống khăn trải giường để che dấu cô, rồi hiên ngang đẩy xe ra khỏi phòng bệnh, sau đó biến mất khỏi hành lang với tốc độ rất nhanh.

Lúc đó không có một nhân viên bệnh viện nào phát hiện ra sự bất thường, cho dù có người thấy cũng không ai thèm hỏi thăm, dù sao thì nhân viên dọn dẹp vệ sinh xuất hiện tại hành lang hay phòng bệnh cũng là điều bình thường.

Nghiệp chướng Thù Man của chúng ta mất tích rồi!

Bạn nói xem điều này sẽ khiến cho bao nhiêu trái tim bị vỡ nát đây!

Chuyện này để sau hãy nói đã!

Đầu tiên là nói về hai người Nam Tạm và Bạch Thành. Họ vẫn còn đang chăm chú nghe bác sỹ dặn dò, phải chú ý cái gì, ăn cái gì, hận không thể khắc vào đầu từng chút từng chút một, cuối cùng cũng đã nghe dặn dò xong rồi.

Sau khi đã cảm ơn bác sỹ xong, họ nhanh chóng đi đến phong bệnh, muốn lập tức nhìn thấy bảo bối của bọn họ, trái tim đang rất kích động- trong bụng cô đã có em bé, họ biết rằng đó không phải là con của họ nhưng họ vẫn muốn xem đứa bé là con của mình.

Nhưng khi vừa bước vào phòng bệnh thì giường trống không, cô đâu rồi?

“Có lẽ là đi WC chăng.” Nam[Preiyad.d.l.q.d] Tạm vừa nói vừa đi qua gõ cửa toilet, nhưng không có ai trả lời.

Anh đẩy cửa WC ra, nhưng bên trong cũng không có người…………..

Anh liền quay đầu lại hỏi Bạch Thành: “Cô ấy đi đâu rồi?”

Bạch Thành nhíu mày: “Cô ây hiện giờ có thể đi đâu được chứ?”

Hai người bắt đầu thấy hồi hộp, có cảm giác bất an xuất hiện………..

Họ vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra hành lang, kêu lên: “Bác sĩ, y tá đâu, chết hết rồi sao?” Bạch Thành vừa kêu la vừa chửi, anh bắt đầu nói năng loạn xạ rồi.

Đám bác sĩ và y tá vội vàng chạy đến, lo lắng nhìn hai người đàn ông đang nổi giận này, không dám lên tiếng……………..

“Người đâu rồi? Người trong phòng này đâu?”

Những người kia chỉ biết lắc đầu.

Hai kẻ gây tai họa liền bắt đầu gào thét không ngừng đối với đám người kia!

Hai mắt của họ đỏ bừng, toàn thân đều phát ra sát khí, khiến những bác sĩ và y tá sợ tới mức phát run………….

Nhưng bọn họ chỉ biết lắc đầu, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, không ai nhìn thấy cô ấy bước ra khỏi phòng, vậy mà sao giờ không thấy đâu cả?

“Cửa phòng bệnh vẫn được theo dõi, bác sĩ trưởng khoa đã dặn chúng tôi không được quấy rầy tới cô ấy rồi, chúng tôi cũng không thấy cô ấy đi ra ngoài.” Một bác sĩ nhỏ giọng nói.

“Không thấy cô ấy đi ra cửa ư, vậy người đâu rồi?” Hai mắt Nam Tạm đỏ bừng, anh đi tới xách cổ áo bác sỹ kia lên, hung hăng trừng anh ta.

Người bác sỹ bị dọa tới mức toàn thân đều nhũn ra, cả người lạnh run, anh ra sức lắc đầu, ngay cả nói cũng không nói được.

Nam Tạm thả tay ra, anh ta liền té xuống đất.

Hai người đang rất hối hận, bọn họ thật là đần độn, tại sao không biết để lại một người ở lại trông coi cô chứ, trong bụng cô còn có em bé, cơ thể cô lại đang suy yếu như vậy nữa………………

Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, thì………….lão tử chết mất thôi!

Trong lòng họ bây giờ đang hối hận tới phát điên lên được!

Nhưng, họ không thể nóng vội, phải tỉnh táo lại mới có thể nghĩ ra biện pháp!

Đúng vậy, phải gọi điện thoại cho Lưu Nhiên thông minh của bọn họ thôi………

Tay cầm điện thoại Nam Tạm và Bạch Thành đều đang run rẩy rồi.

Được, một cuộc điện thoại này gọi đi, tức là đem mặt mũi của bọn họ vứt hết, nhưng điều này có đáng gì đâu?

Lúc Lưu Nhiên nhận điện thoại thì anh còn đang ở nhà họ Chu, vừa nghe chuyện xong, mày anh đang nhăn lại lập tức giãn ra, tim nghẹt lại khiến anh hít thở không thông, nhưng vẻ mặt thì vẫn không thay đổi, đây chính là thứ mà anh đã luyện tập được trong nhiều năm qua.

Anh không định báo việc Thù Man mất tích cho nhà họ Chu biết, nếu không, chuyện sẽ không thành, nhất là đối với Chu lão gia……….

Cuối cùng anh phải cố kiềm chế đả kích trầm trọng này mới được,

Và nhanh chóng bình tĩnh cúp điện thoại.

Rồi anh quay qua mỉm cười nhìn Chu lão gia, nói: “Ông nội, ba, con thật xin lỗi, công ty mới gọi điện thoại đến, nói là đang có tình huống khẩn cấp do hacker xâm nhập vào máy tính khiến cho hệ thống bị tê liệt, con phải về đó một phen gấp.” Lời nói dối của anh rất trơn tru, nói lời xin lỗi bằng vẻ mặt rất thành khẩn.

“Chính sự quan trọng hơn, cháu mau đi đi.” Chu Hoành Vũ liền khoát tay, rồi ông khập khiễng đi lên nhà, tình huống bây giờ thật là quá rối loạn khiến đầu ông sắp bị nổ tung rồi.

Chu Nham Hải và Tô Khuynh Hữu sao có thể tin anh, họ nhíu mày, trao đổi ánh mắt qua lại, trong lòng nghĩ thầm: “Hacker sao?” Tin mới là lạ đó, ai lại đi phá hoại công ty của tên Lưu Nhiên đó chứ.

Nửa giờ sau, năm người đàn ông đã tề tựu đông đủ trong phòng của Lưu Nhiên tại Hoàng Cung.

Mỗi người ngồi một góc, khuôn mặt âm u đến đáng sợ, không ai nó một lời nào……

Họ biết rõ giờ không phải là lúc để đổ lỗi trách nhiệm cho ai………

Chỉ cần có thể tìm được cô, tìm thấy cô thì những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu họ bây giờ.