Không khí trong thư phòng rất nặng nề, thời gian dường như đã ngừng trôi vậy….
Vẻ mặt của Chu Nham Hải rất quật cường, nhưng đôi mắt anh đỏ bừng, đã có nước mắt chảy xuống.
Nước mắt của cha con Chu Hoành Vũ càng không ngừng rơi xuống, sự tức giận đã bay đi từ lâu, giờ chỉ còn đau đớn không ngừng………
“Ông nội, ba ơi!” Chu Nham Băng không nén được nữa, anh chua xót nhìn ba và ông nội đang tan nát cõi lòng, bản thân cũng thấy đau lòng theo.
Hôm nay Tiểu Hải gọi điện cho anh, nói rằng bằng bất cứ giá nào anh cũng phải về nhà.
Anh cứ nghĩ là nó đã thành công trong một vụ làn ăn lớn, ai ngờ đâu là một màn này…….
Ôi, em trai của anh!
Anh liền tiến lên phía trước rồi quỳ gối trước mặt ba và ông nội, nói: “Từ nhỏ đến giờ Tiểu Hải đã vốn lạnh lùng, nội tâm cũng như vậy, không hề có bản sắc cá nhân riêng của mình, tim nó cũng rất khô khan, con cho rằng cả đời này nó sẽ không biết yêu là như thế nào…………”
“Ba và nội không hiểu sao, xin hai người hãy thành toàn cho nó và Hinh Nhi đi, dù sao thì chuyện cũng đã lỡ rồi.”Trong giọng nói của anh đều là sự thương tiếc với em trai mình
Nhưng,
Lúc này cửa bị mở ra, Tô Yên[d.dan.le.quyd.on] Thanh và cháu trai cùng bước và, ông giờ tay ra ý bảo Chu Liêm Ly đang định đứng dậy không cần phải đa lễ rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Hoành Vũ.
“Hoành Vũ à, ông nên nghĩ thoáng một chút đi!” Trước tiên ông mở miệng khuyên một câu, nhưng trong ánh mắt và lời nói của mình đều là bất đắc dĩ! Lại quay sang nhìn thằng cháu mình, chỉ tiếc là không thể khiến nó làm theo ý ông muốn được.
Đưa ra lời khuyên này, hiển nhiên là ông đã biết trước sự tình xảy ra ở Chu gia rồi.
Rồi Tô Yên Thanh quay đầu nhìn về phía cháu mình, nói:”Khuynh Hữu, sao cháu còn chưa đi đến chào hỏi bác Chu và ông nội Chu đi!”
“Lão Tô, ông làm cái gì vậy?” Hai tay của Chu Hoành Vũ siết chặt, vội vàng ngăn cản Tô Khuynh Hữu đang chuẩn bị lạy mình lại.
“Ông đừng cản nó, đây là việc mà nó nên làm mà.” Tô Yên Thanh lắc đầu, kéo tay Chu Hoành Vũ ra.
Tô Khuynh Hữu không nói lời nào, cực kỳ trịnh trọng và chân thành quỳ gối xuống trước mặt của Chu Hoành Vũ, dập đầu xuống đất ba cái, tạo nên tiếng “bang bang” thật vang dội!
Sau đó anh chuyển hướng, quỳ xuống trước mặt của Chu Liêm Ly, lại thêm ba cái dập đầu “bang bang” khí phách nữa!
Anh liền cầu xin ông bằng giọng điệu chân thành: “Bác Chu, ông nội Chu, về sau xin hãy để cho con được chăm sóc Hinh Nhi đi, con không phải nói đùa, cô ấy chính là vận mệnh của con, còn về phía Chu Nham Hải với cô ấy, chỉ sợ là đời này ai cũng không thể tách bọn họ ra, cho dù là ai không chấp nhận nổi thì con xin được được chấp nhận!.”
Trong ánh mắt của anh trừ bỏ đau đớn ra thì toàn bộ đều là sự chân thành tha thiết!
Điều này khiến hai cha con của Chu gia cảm thấy rất hoang mang, đây là sao vậy?
Cậu ta nói, Hinh Nhi là vận mệnh của cậu ta sao?
Nham Hải và Hinh Nhi không thể tách ra được, ai cũng không chấp nhận nổi nhưng cậu ta thì chịu được! Những lời này….ẩn ý đằng sau nó là gì………..
Nỗi sợ hãi của hai người đã không thể kiềm nén được nữa rồi!
Bọn chúng….ba đứa bọn chúng dám………..Mới nghĩ thôi họ đã không dám nghĩ tiếp nữa!
“Hoang đường! Đúng là hoang đường! Mau đứng dậy nhanh lên!” Chu Hoành Vũ đã giận đến mức gân xanh trên trán đều nổi cả lên rồi!
Ông thấy kinh hoàng, tức giận và không thể tin nổi. Đủ thứ các loại cảm xúc đang đan xen vào nhau.
Thân thể ông đã hơi lắc lư đứng không nổi nữa, mắt cũng hoa lên…………..
“Lão Chu!”
“Ba!”
“Ông nội!”
Nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng la hét thất thanh……………
Khụ, một cảnh tượng thật hỗn loạn quá!
Chu Liêm Ly lập tức đi qua đỡ lấy ông, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ba, xin ba hãy bớt giận đã, không lại hại tới sức khỏe.”
Chu Nham Hải đi qua ôm lấy cổ chân của ông nội, mặt anh đã đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ông nội, ông nội ơi, cháu van ông………ông hãy chấp nhận cho chúng cháu đi, cho dù ông có đánh chết cháu cháu cũng không có nửa lời oán trách, nhưng cháu van ông, van ông đấy………” Điều này khiến cho những người ở đây liền nghẹn ngào xúc động, không nói được một lời nào.
“Con rất yêu em ấy, yêu đến chết mất…..” Anh khóc to, thật khiến cho tim của mọi người đều đau theo anh.Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn leequuyydoonn, nếu bạn nhìn thấy nó ở nơi khác chính là hàng coppy không xin phép.
Ông nhìn qua Tô Khuynh Hữu thì thấy mặt anh cũng đầy nước mắt, sau đó anh cũng liền quỳ xuống mà lết qua chỗ ông, ôm lấy một cái chân khác, nói: “Ông nội Chu, ông nội ơi chúng cháu đều cam tâm tình nguyện mà, ông hãy chấp nhận cho ba người chúng cháu đi! Chúng cháu không thể rời khỏi cô ấy được đâu!”
“Hoành Vũ à, hãy bớt giận đi, đừng vì những chuyện vô liêm sỉ xấu xa này mà hại tới thân thể! Chuyện đến nước này rồi, chỉ có thể………..Chẳng lẽ chúng ta thực lòng muốn đánh chết những đứa trẻ này ư?” Tô Yên Thanh nhẹ giọng an ủi Chu Hoành Vũ, vỗ vỗ bả vai của ông rồi quay đầu lại trừng mắt với hai tên tiểu tử còn quỳ trên sàn kia.
Cả cuộc đời thiện chiến xông pha trên chiến trường, vậy mà giờ ông lại khóc rống lên: “Họ Chu tôi đã sinh ra nghiệt gì thế này? Sao lại nhiều nghiệt như vậy……”
Chu Nham Hải và Chu Khuynh Hữu, cả hai kẻ hư hỏng này nhìn thấy Chu Hoành Vũ đang khóc lên như vậy……..
Thì họ liền thấy nhẹ nhõm, xem như yên tâm, vậy là ông đã chịu thỏa hiệp rồi!
Chu Liêm Ly nhìn ba mình đang khóc nức nở một hồi lâu, dần dần ông cũng đã bình tĩnh trở lại, trái tim đau nhói nãy giờ cũng được buông lỏng đôi chút. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vừa đau đớn, lại vừa bất đắc dĩ của Tô Yên Thanh đang đứng bên cạnh, lại nhìn Tô Khuynh Hữu kia vẫn còn đang quỳ, ông cũng không biết mình phải giải quyết như thế nào nữa.
Hôm nay lão thủ trưởng này đưa cháu mình đến đây, có lẽ là để “cầu thân” rồi!
Con gái ông trước kia ra sao, ông hiểu rất rõ ràng, con bé khiến cho những vị thiếu gia kia phải né tránh không kịp, thậm chí là nói cũng không thèm nhắc đến, thái độ chán ghét vô cùng rõ ràng- vậy mà giờ lại xuất hiện Tô Khuynh Hữu và con trai của ông!
Nhưng nó vẫn là bảo bối của nhà họ Chu mà ông nâng niu trong lòng bàn tay!
Đúng rồi, tất cả mọi thứ bắt đầu từ khi nó bị mất trí nhớ phải nằm viện một thời gian rồi trở nên thay đổi!
Con bé trở nên ôn hòa và dịu dàng hơn, lại hay cười , nụ cười đó giống như gió xuân đó như mang theo ma lực khiến người nhìn cảm thấy thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần.
Tuy nhiên, dù trên mặt nó là nụ cười ngọt ngào thì trong đáy mắt vẫn luôn có sự xa cách lạnh lùng…………