Editor: Preiya
“Những việc xấu xa đều đã được sắp xếp trước.”Nhà sư mỉm cười hiền lành nhìn cô: “Thí chủ được sống thêm một lần nữa ở đời này, nhất định sẽ có thu hoạch.”
Sắc mặt của Thù Man vẫn bình thản, cô cười khẽ, độ cong của khỏe môi vẫn như cũ, khẽ gật đầu: “Từ khi tôi tỉnh lại trong thân thể này trở về sau, tôi đã có được rất nhiều thứ mà trước kia không có. Nhưng những điều đó lại khiến tôi thấy lo sợ. Nhân sinh chính là vô thường như vậy phải không?”
“Con người khi còn sống chính là vô thường như vậy.” Nhà sư nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói.
“Nhưng cái chết vẫn là thứ mà tôi chờ đợi, chết đi thực sự rất tốt, mọi thứ đều hóa thành tro bụi, mà lúc này… Tôi lại được sống, có được rất nhiều thứ, tôi cảm thấy không quen! Nhà sư, ngài có hiểu ý của tôi không?”
“Thí chủ hãy xem như đây là một loại tu hành, tu hành cho tương lai của chính mình.” Nhà sư nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của cô gái trước mặt mình, trong đôi mắt trống rỗng của cô không hề có thứ cảm xúc nào, toàn thân đều tỏa ra cảm giác đau khổ bất tận, khiến cho ông cảm thấy thương xót.
“Tôi cũng không biết cái này có tính là tu hành như lời Phật nói hay không, nhưng tương lai của tôi sẽ như thế nào?”
“Tôi nghĩ là bản thân mình cũng không biết được.”
“A di đà Phật! Thí chủ, Phật Thích Ca Mâu Ni đã nói “Vô sinh vô tử chính là cảnh giới tu hành trong tương lai.””[highlight=#548DD4]Diễn Đàn Lê Quý Đôn[/highlight]
“Thí chủ tại sao không buông xuống, thuận theo trái tim mà làm?”
Thù Man ngước mắt nhìn về phía nhà sư hỏi: “Như thế nào là buông xuống, như thế nào là thuận theo trái tim?”
“Thí chủ thực sự muốn sao?”
“Không có, trong lòng tôi yêu nghiệt rất nhiều, cô ta đã có đầy đủ ý thức rồi.”
“Thí chủ và yêu nghiệt trong lòng thường hay nói chuyện với nhau sao?”
“Phải, chúng tôi vẫn hay nói chuyện, cô ta luôn muốn tôi cho quá nhiều thứ không thể cho, cô ta rất tham lam không biết thoả mãn.”
“Ngài rõ ràng cũng biết, cái sai không phải tại cô ta.”
“A di đà Phật! Tội nghiệt, tội nghiệt!”
“Thí chủ, hãy buông xuống đi, đó là một loại “Độ”, độ cho “Nghiệt”, làm cho tâm ma trở nên “Tịnh”. Người sống trên đời sẽ có rất nhiều duyên kỳ ngộ với Phật tổ, lục đạo trong tam giới, trăm vạn Bồ Đề chúng sinh, định mệnh luôn sắp đặt cho thí chủ và những người khác sẽ gặp nhau. Phật tổ an bài cho chúng ta gặp được những người hữu duyên, tao ngộ một số người không có duyên. Làm như vậy để cho chúng ta khi gặp được người đỏ, hiểu được sự lựa chọn và cảm kích của trái tim.”
“Đúng vậy, tội nghiệt, tội nghiệt- Tôi vốn là tội nghiệt!” Thù Man[ddlqd] cúi đầu nở nụ cười châm chọc.
Cô cảm ơn Phật tổ đã để cho cô gặp được quá nhiều duyên phận, bất luận là sâu hay không sâu.
Ở trong lòng cô liền tự nhủ với chính mình: Những lương thiện kia hãy buông xuống đi, để cho mình càng thêm điên cuồng thật sự, là mối nguy hạinhân gian!
Thù Man đứng dậy, chắp tay trả lễ với nhà sư với thái độ chân thành: “Đa tạ nhà sư đã chỉ dạy! Trời không còn sớm nữa, Thù Man này phải cáo từ rồi!”
“Thí chủ không cần phải đa lễ, đi đường cẩn thận!” Nhà sư cũng chắp tay trả lễ với cô: “A di đà Phật!”
Vừa vào cửa, Thù Man đã nhìn thấy Chu Nham Hải và Tô Khuynh Hữu đang ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm. Không khí rất an tĩnh và ấm áp, không hề huyên náo chút nàoddlqd.
Thù Man liền mỉm cười, đi đến bên cạnh Chu Nham Hải rồi nghiêng người hôn lên khóe môi của anh: “Anh hai, em về rồi đây.” Rồi quay sang gật đầu với Tô Khuynh Hữu, cô vẫn mỉm cười với anh nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa cách: “Khuynh Hữu.”
Khuynh Hữu nhìn thấy sự xa cách trong mắt cô nên trong lòng anh cực kỳ không thoải mái- “Thù Man, cô đối với tôi như vậy, cô cũng biết- chẳng phải người đang ngồi đối diện với cô là Tô Khuynh Hữu là chồng của cô, người sắp lấy cô làm vợ sao?”
Anh nheo mắt lại nhìn cô, khẽ cười: “Mấy ngày nay tôi đều ở đây, Thù Man có chào đón tôi không?”
Thù Man liền cười nhạt, cô nhìn anh bằng ánh mắt thản nhiên: “Liên quan gì đến tôi?”
Cô nói điều này ra liền khiến cho trong lòng của Tô Khuynh Hữu cảm thấy khó chịu.[highlight=#548DD4]Diễn Đàn Lê Quý Đôn[/highlight]
Chu Nham Hải nhìn gương mặt hơi trắng xanh của Thù Man, anh liền nhíu mày rồi kéo cô xuống ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt anh đau lòng hỏi: “Em mệt sao?”
“Phải, có chút mệt mỏi.” Thù Man nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy em lên lầu nghỉ ngơi đi.” Anh hôn lên trán cô rồi trực tiếp ôm cô lên lầu, “Ngày mai Thù Man cùng anh đi gặp một người bạn được không?”
“Được.” Thù Man liền cười lên, cô nép vào trong lòng anh, bộ dáng cực kỳ nhu thuận nghe lời.
Trên cầu thang…………
Chu[ddlqd] Nham Hải nói chuyện cũng không quay đầu lại: “Khuynh Hữu, cậu ngồi im ở đó làm gì?” Ý anh chính là, không thấy hai tay lão tử đang ôm bảo bối sao, không còn cách nào khác để mở cửa.
Khuynh Hữu đứng sau lưng người nào đó, cực kỳ không hình tượng mà trợn mắt lên rồi chậm rãi đứng dậy, hai tay anh đút trong túi quần, bước đi một cách thong thả.
Khụ, bộ dáng kia cực kỳ đáng đánh đòn………
Đến gần cửa phòng của Thù Man, người nào đó cực kỳ biết điều tiến lên mở cửa rồi lui ra để hai người kia bước vào phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Trên hành lang yên tĩnh, anh liền tựa vào cửa sổ trên tường mà hút thuốc……
Khói thuốc mơ hồ che đi con ngươi sâu thẳm của anh, anh biết rõ, hiện tại anh với cô mà nói chỉ là người xa lạ mà thôi.
Nhưng anh sẽ không để trạng thái này kéo dài lâu.
Chu Nham Hải nhẹ nhàng đặt cô gái trong lòng xuống giường, anh đặt tay lên trán cô, lại nhìn khuôn mặt trắng xanh chỉ nhỏ bằng bàn tay anh kia, trái tim anh liền đau rút lại.
“Em không khỏe sao?”
“Không phải, chỉ là mệt mỏi thôi.” Thù Man giơ tay vuốt ve khuôn mặt anh, cô nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh đều là đau đớn khiến cô cảm thấy đau lòng ddlqd.
Thù Man cảm thấy như vậy thật là tốt, thật tốt! Trái tim của cô lại xao động, trong bóng tối cô ta đang rất vui vẻ- cô lại làm tổn thương đến anh, tổn thương tất cả những người đàn ông tiếp cận cô.
Khiến cho bọn họ thương tích đầy mình.
Những người đàn ông này đều bị cô kéo vào địa ngụ, cô tuyệt đối khiến cho bọn họ có cơ họ trốn thoát.
Cô thật độc ác! Nhưng sao côlại cảm thấy đây là điều đương nhiên.
Bởi vì cô không thể được cứu chuộc, cho nên cô muốn kéo bọn họ theo với mình.
Bọn họ đạt được thỏa mãn ** trên người cô, cô cũng vậy.
Bọn họ phải trả giá bằng trái tim và thân thể, cùng với tình cảm, để làm đầy bóng đen trong cô.
Cô dùng máu tươi và những vết thương để trả lại cho bọn họ.
Điều này không công bằng, nhưng cũng thật công bằng.
Phật nói: Phải buông xuống, buông xuống chính là độ.
Nhưng Đức Phật cao cao tại thượng như vậy, tại sao lại không thể nhìn thấy được Thù[Preiyaddlqd] Man sau khi buông xuống, làm sao để “độ” được ma tính, không còn bị nó trói buộc.
“Anh hai, em phát hiện ra bản thân mình thật quá xấu xa, vô sỉ.”
“Không có, không phải, Thù Man của anh chính là tốt nhất, là tốt nhất.” Đầu ngón tay của anh liền ma sát lên gò má của cô, nhẹ nhàng nỉ non.
“Tốt nhất sao?” Thù Man liền cười khẽ, cô nhìn anh bằng ánh mắt châm biếm, lạnh lùng, cô nói bằng giọng trong trẻo: “Đêm hôm qua, em cùng với mỗi người bọn họ đều có quan hệ, thân thể đều chìm trong sa đọa, cực kỳ giống như dâm phụ, bản thân em thấy nên bị vạn người phỉ nhổ.”[highlight=#548DD4]Diễn Đàn Lê Quý Đôn[/highlight]
Trái tim của Chu Nham Hải lại trở nên đau đớn, bắt đầu chảy máu.
Anh liền nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng của cô như dỗ một đứa trẻ: “Ngủ đi Thù Man, anh sẽ nhìn em ngủ.”
“Ừ.” Thù Man nghe lời liền nhắm mắt lại, tìm một tư thế thoải mái nằm trong ngực anh, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Chu Nham Hải nhìn thật lâu vào hình dáng của cô lúc ngủ, anh liền hôn nhẹ lên môi cô ròi mới đứng dậy cẩn thận đi xuống giường. Anh nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận cho cô, tắt đèn rồi rời đi.
Ra khỏi cửa, anh nhìn thấy Khuynh Hữu đang cười cười hút thuốc bên cạnh cửa, nhưng thần sắc anh vẫn không hề thay đổi: “Đi thôi.”Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, nếu bạn thấy truyện được đăng ở những nơi khác là hàng coppy không xin phép.
“Cô ấy ngủ rồi sao?”
“Phải.”
“Khuynh Hữu, vào thư phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được.”