Yêu Nghiệt Trở Về

Quyển 2 - Chương 25: Tự kiểm điểm




Editor: Rea

Rút một điếu thuốc ra, Thù Man liền hung hăng hít một hơi dài, một ngụm rồi một ngụm. Trái tim của cô rốt cuộc đã bình tĩnh lại nhưng tay vẫn không thể ngừng run rẩy được.

Sau khi đã hút xong, cô dụi tắt tàn thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Cả người cô đều đang ướt đẫm mồ hôi nên tỏa ra mùi khó chịu. Cô muốn tẩy sạch cái mùi khó chịu này đi.

Thù [lqđ] Man đóng cửa lại rồi mở đèn phòng tắm lên. Cô liền bước đến bên cạnh bồn tắm, mở cho nước ấm từ vòi chảy xuống sau đó dùng chân thử, cô nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo bằng động tác thong thả rồi nhấc chân ngồi vào bồn tắm, nằm xuống. Cô dựa đầu vào bên cạnh bồn để cho thân thể của mình ngập trong làn nước.

Đối mặt với mỗi chuyện xảy ra, cô đều vô cùng bình tĩnh. Cho dù trong giấc mơ đã nhìn thấy cái gì đi nữa thì cũng không hề ảnh hưởng đến cô.

Mắt hơi khép lại, Thù Man thoải mái hưởng thụ nhiệt độ nước, ấm áp giống như đang nằm trong lòng mẹ khiến cho cả người cực kỳ thoải mái.

Cô nhớ lại rất nhiều. Được trải nghiệm thêm một lần nữa sự đau đớn trong linh hồn, quá trình tàn bạo, một loại thương tổn không hề thoải mái. Giống như trên dây thần kinh đột ngột xuất hiện một vết thương, sắp đau tới tê liệt nhưng vẫn cố gắng phối hợp lại với tổ chức cơ thể.

Quan hệ giữa Qủy Chủng với Thù [lqđ] Man có chút đặc biệt. Giữa họ không hề xa lạ nhưng lại không thể thổ lộ tình cảm. Bọn họ không có năng lực để giải cứu đối phương, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đối phương bị hành hạ, phá hủy. Kết cục ra sao bọn họ không hề biết, vẫn phải luôn luôn sống chung với bóng tối, chịu bị cường quyền chi phối, luôn vùng vẫy trong vô vọng. Bọn họ là những người giống nhau, nội tâm lạnh nhạt đến tận xương tủy, không thể yêu nhau cũng không thể yêu chính mình.

Tuy nhiên anh nói anh rất thích cô, cực kỳ yêu thương cô. Nhưng cũng chỉ là thích và đau lòng mà thôi, không phải là yêu.

Thù Man cho rằng bản thân mình chính là một vết thương to lớn đang tồn tại. Cho nên cô không thể yêu được chính mình. Vào thời thơ ấu của cô, đầu óc đã vô tình bị người ta xé ra rồi nhồi những thứ dơ bẩn hắc ám vào, cô khiến cho người ta ghê tởm, khiến cho người ta chán ghét. Đầu óc đã bị xé ra rồi tàn bạo khâu lại, để lại cho cô một vết sẹo không thể xóa mờ.

Một nửa sinh mệnh của cô chờ bị người ta tới đốt, bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể bị thiêu hủy rồi kéo người vô tội vào thiêu cùng. Phần còn lại thì lạnh lùng và vô tình, không hề có hy vọng. Nhìn lại mọi chuyện đã phát sinh trên cơ thể mình, cứ hệt như một trò đùa và cô không hề có cảm giác gì.

Tuy nhiên, thân thể cô lại cực kỳ chân thật khi truyền đạt ý nghĩ đến khu thần kinh, nói cho cô biết rằng nó rất đau khổ, nhưng mà cô lại lờ đi không hề để ý tới.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô vô cùng mê luyến những hình ảnh đổ máu này. Không hề có nguyên nhân, chính mình đã tự cắt vào thân thể, nhìn máu theo vết thương chảy xuống giống như chảy mồ hôi. Mặc kệ là máu chảy ít hay nhiều, phảng phất như một quá trình tự động.

Khoái cảm đến trong tíc tắc, nháy mắt tạo nên một dòng điện chạy đến trái tim, tạo thành một thứ năng lượng kỳ lạ. Những thứ này xâm nhập vào cơ thể cô, vào mỗi một khung xương, mỗi tấc da thịt, vào máu. Hơi thở trong lồng ngực đau nhức trở nên tươi mới, sạch sẽ. Tất cả những ô uế trong nội tâm đã bị khai trừ, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt.

Linh hồn cũng đang bay phất phơ trên bầu trời đêm, cô nghe được tiếng kinh Phật từ nơi xa truyền đến, âm thanh đến từ miền đất mà đức Phật đang phổ độ. Sinh mạng được tinh lọc phi thường sạch sẽ giống như một đứa trẻ sơ sinh.

Nước chung quanh thân thể cô bỗng trở nên lạnh ngắt. Thù Man liền đứng dậy, mặc áo ngủ rộng rãi bằng bông vào rồi ra khỏi phòng tắm.

Cô đi chân trần bước trên tấm thảm trong bóng tối không một tiếng động, giống hệt một con mèo. Cô không muốn bật đèn, lúc này bóng tối bao trùm làm cô cảm nhận được sự yên tĩnh từ đáy lòng. Nhà của Văn Hoa cô biết rất rõ, mắt đã bắt đầu thích ứng với bóng tối và hình dáng vật dụng trong nhà đã bắt đầu hiện ra.

Cô lập tức đi về hướng bên trái, nơi đó có một tủ rượu rất lớn trưng bày đầy đủ các chủng loại. Mở tủ ra, cô liền chọn rượu Vodka đang nằm ở tầng một. Vị cay cực mạnh của nó là thứ cô đang rất cần.

Cô tùy tiện với lấy một cái ly rồi xoay người đi đến cạnh sôpha ngồi xuống. Vừa mở nắp chai, mùi rượu nồng đậm đã nhẹ nhàng chui vào mũi. Âm thanh rót rượu liền vang lên trong không gian yên tĩnh, nghe cực kỳ êm tai.

Mùi thơm tinh tế của rượu, hơi rượu lạnh tiến vào trong khoang miệng, sau đó là vị ngọt lành mang theo chút chát. Hương vị của nó khiến người ta si mê, theo yết hầu chảy vào bụng rồi vị cay dần hiện ra kích thích vào dạ dày khiến cô hơi đau. Thù Man liền nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này

Sau khi đã uống hết một chai rượu mạnh, đầu óc của Thù Man vẫn tỉnh táo như cũ, không hề có một men say nào. Cô mò mẫm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà rồi lấy ra một điếu. Cái miệng nhỏ nhắn của cô liền hút một hơi dài rồi chậm rãi nhả khói ra, nhìn làn khói biến hóa thành đủ kiểu hình dạng rồi biến mất trong không khí.

Trong mông lung, tầm mắt cô đột nhiên dừng lại ở một hình bóng trong góc nhà. Cô ta đang ngồi ở đó, toàn thân co rúm lại thành một khối, hơi cúi đầu.

Nhưng Thù Man không thể nhìn thấy rõ mặt của cô ta.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, cô ta liền nhìn về phía cô rồi nở nụ cười, trong mắt cô ta liền có một luồng sáng đang chuyển động, giọng nói vẫn ôn nhu như cũ.

Cô ta nói: Thù Man, vừa rồi tôi đã cực kỳ sợ hãi vì không thể liên lạc được với cô, tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn và lo sợ. Nhưng giờ có thể gặp được cô rồi, thật tốt, rất tốt!

Thù [lqđ] Man, tôi nhìn thấy sự trống trải trong cơ thể cô càng lúc càng lớn khiến tôi sắp bị chìm trong đó rồi. Cho tôi một chút đau khổ đi, hoặc là ánh sáng hay nhiệt độ cơ thể, bất kỳ cái gì cũng được. Chúng nó có thể giúp tôi cảm thấy dễ chịu.

“Ha ha….” Thù Man liền cười nhẹ, giọng nói của cô trong đêm tối hơi có chút sợ hãi: “Ừ tôi biết rồi, nhưng mà lúc này tôi không muốn làm chút nào cả.”

Cô ta lại nói: “Được rồi, tôi sẽ chờ cô nhưng đừng quá lâu đấy. Cô biết mà Thù Man, tôi không hề có tính nhẫn nại tý nào.”

Người đàn ông đang đứng bên cửa sổ-gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp như một bức tượng, môi mỏng khẽ nhếch lên, mặc cho gió lạnh thổi qua lớp quần áo, thổi qua mái tóc đen của anh. Trên người anh tỏa ra một loại cô đơn khó tả, anh đã đứng bất động thật lâu nhìn từ xa trông như một pho tượng vô cùng sống động và hoàn mỹ.

Sau một lúc lâu, người đàn ông đã quay người lại cùng con ngươi đen láy sâu thẳm như bầu trời. Anh đang cười, đôi môi vẽ ra một đường cong dứt khoát làm cho gương mặt vô cùng sinh động, vô cùng đẹp trai: “Khuynh Hữu, hiện tại tôi đang vô cùng kiên quyết với một ý tưởng trong đầu..”