Editor: Rea
Thù Man xuống xe thì đã thấy người đàn ông nho nhã tuấn mỹ kia, môi tự động nhếch lên, đáy mắt ngưng đọng tà khí, chân thon dài bước về phía người
đàn ông, gót giày nện vào nền gạch, lộp cộp giòn tan, giống như đánh vào trái tim đàn ông.
Trong tầm mắt
của anh, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nữ cao gầy, đang tắm trong
ánh mặt trời mà lững thững bước đến, dáng người thướt tha, mặt mày cong
cong, vòng eo mảnh khảnh, nói không hết phong tình, pha thêm chút mị
hoặc xinh đẹp.
Ánh mắt anh giống như bị nhiễm sương mù, tâm cũng
có chút hoảng hốt, tuy chỉ là khoảnh khắc, nhưng anh cũng tỉnh táo trở
lại, người nọ đã đến trước mắt, hương thơm quanh quẩn bên chóp mũi, hơi
thở ấm áp, âm thanh mềm mại ngay bên tai.
“Văn Hoa, anh khỏe chứ? Xuống đón em sao?”
Nụ cười ôn hòa đã trở lại, tay vòng quanh eo nhỏ của cô gái, tư thế tự
nhiên tao nhã, tiếp sát vành tai của cô, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, ý tứ hàm súc quyến rũ khiêu khích mười phần, âm thanh từ tính trầm thấp:
“Đương nhiên, tới đón yêu tinh của anh, đây không phải là vinh hạnh
sao?”
Thù Man mặc cho người
đàn ông ôm mình, ý cười trên mặt vẫn không tắt, cánh tay vòng qua eo
anh, tại nơi mà tầm mắt mọi người không thấy được, hai ngón tay bấm một
cái, chuyển động 360 độ, cảm giác thân thể anh cứng lại, ý cười của Thù
Man ngày càng sâu, thân thể càng lại gần anh, giống như muốn treo trên
người của anh, môi để sát vào tai của người đàn ông, âm thanh rất nhẹ:
“Thật là muốn uống máu của anh”, chóp mũi cố sức ngửi hai lần, hít vào
thật sâu, âm thanh lại càng mềm dẻo, mang theo sự mê hoặc: “Em ngửi
được, thật thơm.”
“Ha ha….” Lưu Nhiên cười ra tiếng, trong ngực
chấn động lên xuống, mắt đối diện với Thù Man, âm thanh mang theo một
tia khàn khàn: “Máu của Văn Hoa có thể được Hinh Nhi thích, yêu tinh,
hoan nghênh bất cứ lúc nào cũng có thể uống.” Eidt bởi Rea.
Đổi lấy vài tiếng cười duyên của Thù Man----
Đại sảnh rộng lớn, người đến người đi, mọi người không hẹn mà bị đôi ôm
nhau kia hấp dẫn, ánh mắt hướng về phía bọn họ, không kiêng nể gì mà
trêu đùa đôi tình nhân đang thân mật, tiếng huýt gió bỗng nhiên nổi
lên.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Chỉ thấy hai
người cùng nhau mà đến, người đàn ông tuấn nhã, và mỹ nữ xinh đẹp, tinh
xảo, vốn là đôi tình nhân cực kỳ đẹp đôi, hai người đứng chung một chỗ
vô cùng xứng.
Thang máy đi tới lầu 23, Lưu Nhiên đặc biệt lịch lãm vươn tay ra làm động tác mời: “Xin mời, yêu tinh xinh đẹp của anh.”
Thù Man cười yếu ớt, nắm lấy bàn tay của Lưu Nhiên đi ra khỏi thang máy, hướng đến căn phòng mà bọn họ cùng thuê.
Trong phòng, còn lại mấy yêu nghiệt đang ngồi uống rượu, thỉnh thoảng lại đùa giỡn với mấy cô gái đang quấn quanh người như rắn, chà đạp mỹ nhũ xinh
đẹp của các cô, nhóm mỹ nữ lại càng lớn mật ngồi giạng chân trên đùi của người đàn ông, vặn vẹo vòng eo xinh đẹp, quấy rầy bộ vị mẫn cảm của họ, động tác phóng đãng kiều diễm, trên đôi môi tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ
vụn, tay đã vói vào áo sơmi, vuốt ve vào trong ngực gầy gò gợi cảm của
họ.
Khi Thù Man tiến vào, đã nhìn thấy một màn phóng đãng tình dục này.
Mấy yêu nghiệt đều đang lim dim suy nghĩ, động tác cân nhắc khi nhìn chằm
chằm vào đôi tình nhân đang đi vào, động tác trên tay vẫn chưa dừng lại, lại càng chà đạp liên hồi, làm cho những cô gái ngồi trên đùi phải hét
chói tai.
Ngọn đèn đen tối, đèn màu lóe lên, biểu tình trụy lạc, **, cảnh tượng liên tiếp dội vào ánh mắt.
Nhìn ánh mắt của mấy người kia, trong lòng của Thù Man liền cười lạnh, sắc
mặt ung dung bình tĩnh, nhưng vẫn cười yếu ớt như cũ, kéo người đàn ông
bên cạnh đi đến sofa trống rồi ngồi xuống, sao cô lại không biết mục
đích của bọn họ được, muốn cho cô không chịu nổi sao, muốn nhìn thấy cô e lệ sao? Không chừng bọn họ lại thất vọng rồi, trường hợp như vậy, đối
với cô mà nói quả thật không đáng để nhắc tới.
Kiếp trước , Thù
Man đã từng chứng kiến những cảnh tượng sao với những cảnh này kích
thích cả trăm lần. Kiếp trước cô làm nghề gì, nói ra chỉ sợ không ai
không sợ hãi kinh ngạc, “Gíam đốc”, giám đốc công ty điện ảnh về tình
dục.
Những nơi phồn hoa đô
thị như thế này, chôn dấu phía dưới nó là công ty điện ảnh đen tối, kinh doanh rất nhiều, đếm cũng không xuể ** nơi. Ở nơi đó, mỗi ngày trình
diễn ****, vô số kể.
Mỗi ngày cô đối mặt với những va chạm da
thịt về tình dục, vẫn có thể cười yếu ớt lạnh nhạt như cũ, thờ ơ nhìn
tới, trong mắt không có khinh bỉ, không có chán ghét, cũng không có cảm
giác ghê tởm. Không có cái gọi là nhìn quen mà sợ hãi, không phải cái
gọi là sinh tồn mà ra lãnh khốc, là vì từ đầu cô đã xem đó là công việc.
Đồng nghiệp trong công ty nói cô là quái vật, ông chủ tàn nhẫn trong công ty cũng rất tán thưởng sự lạnh nhạt của cô, tâm tình nhã nhặn và không sợ
hãi, lại càng tán thưởng cô không thể nói, cho nên không ngại nói cho cô biết rất nhiều bí mật đen tối, cho nên cô có thể đi theo ông ta 7 năm
mà không bị diệt khẩu, mãi cho đến khi cô chết bởi việc ngoài ý muốn.
Cô có thể học nhiều thứ tiếng, có thể tiếp xúc với những vật xa xỉ, toàn bộ đều là do sự tán thưởng của ông chủ đối với mình.
Nhớ rõ ông chủ đã từng nói qua với cô: “Trong xã hội to lớn giả tạo này, kỳ thật đáy lòng của bọn họ lại còn dơ bẩn hơn cả những tên tội phạm, hơn
cả trùm buôn lậu thuốc phiện, thực ghê tởm, suốt ngày khoác áo cao
thượng và nhân nghĩa, miệng nói đầy chuyện đạo đức cao cả, tinh thần
trọng nghĩa giả tạo, làm những chuyện bỉ ổi không bằng loài cầm thú,
nhưng ít ra chúng ta vẫn là chân thật. Bởi vì chúng ta dám đem nội tâm
tham lam biểu hiện ra bên ngoài, chính là cầm thú chân chính, những kẻ
cặn bã.”
“Thù Man, sống thành thật chút đi, cô xem tôi này, tận
tình hưởng thu, tiêu xài, tuy tiền của tôi không sạch, thủ đoạn không
quang minh minh, nhưng là do tôi kiếm được, cho nên tôi có thể thanh
thản, cho dù sau khi chết phải vào địa ngục, ít nhất bây giờ còn sống có thể hưởng thụ được.”
“Cô có biết vì sao tôi là người tội ác tày
trời, miệng không niệm kinh Phật, chưa từng xuất ngoại, người như tôi,
tại sao lại được người bên ngoài bầu vào vị trí nghị viên không? Bởi vì
tiền không phân chia sạch hay không sạch, chỉ cần cô có là được.”
“Tôi thích cô, cho nên cô thích cái gì, tôi có thể cho cô cái đó, nếu một
ngày tôi không thích cô nữa, tôi có thể bóp chết cô như bóp chết một con kiến, bởi vì tôi có tài sản và quyền lực.”
“Cô đi theo tôi lâu như vậy có biết vì sao không? Không phải vì cô tàn tật, miệng khàn, mà là cô và tôi là những linh hồn xao động bất an giống
nhau, coi như không có thể tục, không có điểm đạo đức. Cho nên, cô có
thể sống đến tận bây giờ, con tôi có thể nói dối tôi, nhưng tôi chưa
từng dung túng nó như cô vậy.”
“Ở trong mắt mọi người, tôi rất keo kiệt, cô biết không, đó là bởi vì tôi đã chịu khổ nhiều lắm…..Rất nhiều….”
Khi đó ông chủ nói những lời này, giọng điệu thê thảm mà thê lương-----
Thù Man cảm thấy được lợi không nhỏ, ông chủ nói rất đúng, đây đúng là hiện thực xã hội, tâm linh xấu xí không chịu nổi, đây chính là tình đời tàn
khốc