Giải quyết xong sự tình Hoắc gia, Tiêu Trần cũng không có ý định quay về, mà hắn ở lại đây.
Đương nhiên là không phải vì hắn lưu luyến ngôi biệt thự.
Hắn mua ngôi biệt thư, bởi vì hoàn cảnh Minh Nguyệt Sơn rất tốt, linh khí dư dả hơn một ít so với nơi khác, thích hợp tu hành.
Hắn gọi điện cho Tiêu Vũ Phỉ, nói vài câu, bảo là có chuyện tình cẩn phải mất một khoảng thời gian để xử lý.
Tiêu Vũ Phỉ cho dù cho mất hứng, cũng không thể làm gì nữa rồi.
Đi dạo ở bên ngoài một vòng, buổi tối hắn chở về thì biệt thự đã trống rỗng, không còn bất kỳ ai.
Nếu như người bình thường, chắc là sẽ bị dọa gần chết, nhưng Tiêu Trần lại cảm giác nó rất tự do.
Về sau tu hành như thế nào, hoạc là luyện chế linh dược cũng rất thuận tiện.
…Mấy ngày nay Hoắc Thanh Tùng cũng không có lòng quản lý công ty, ở nhà giúp phụ thân xử lý công việc, một chút hậu sự mà Hoắc Viễn lưu lại.
Hoắc Viễn âm thầm bồi dưỡng không ít thế lực, người giúp việc, bảo vệ, võ giả nội kình Hoắc gia mời chào, phần lớn đều là thuộc hạ của hắn, nên cẩn dọn dẹp từng cái.
Về phần bản thân Hoắc Viễn, bọn họ không trừng phạt rất nặng, chỉ có thể đưa tới sở cảnh sát, cho hắn ngồi tù.
…Mấy ngày này, thân thể Hoắc Lâm chuyển biến tốt, Hoắc Thanh Tùng mang hắn đi dạo trong sân.
-Hoắc Lâm!Đột nhiên, có tiếng gầm lên, chấn động toàn bộ Hoặc gia.
Theo sau đó mà một thân ảnh đạp gió mà đến, tránh nẹ mọi phòng hộ, rơi xuống trước mặt hai người.
Hoắc Lâm nhìn người tới, thần sắc biến đổi, cung kính hành lễn:-Xin chào Phạm hội Trưởng.
Hoắc Thanh Tùng cũng biết được thân phận người vừa đến này.
Hội tưởng Tinh Võ Hiệp Hội, cao thủ cương kình đệ nhất tỉnh Giang Nam.
Phạm Nam Tinh!Đồng thời, bọn họ cũng biết được mục đích Phạm Nam Tinh tới đây, nhất định là hỏi tội.
Giấy không gói được lửa!Ba ngày trước Cát Xuyên được Tiểu Viện mời tới Hoắc gia, có không ít người biết việc này.
Nếu Phạm Nam Tinh phát hiện Cát Xuyên xảy ra chuyện, nhất định là đầu tiên đi tìm tới Hoắc gia.
Bọn họ không thể nào giấu giếm.
Quả nhiên, thần sắc Phạm Nam Tinh lạnh lùng, quát hỏi:-Không cần nói nhiều lời khách sáo, ta chỉ hỏi các ngươi, Cát Xuyên ở chỗ nào?-Chuyện này… chúng ta không biết hành tung của Cát tông sư!Hoắc Thanh Tùng vẫn vùng vẫy.
-Đánh rắm!Phạm Nam Tinh phẫn nộ, trên thân hiện ra một luồng uy ấp, khiếp cho không khí ngưng kết lạiNhững người còn lại không chịu nổi mà mồ hôi chảy ra ròng ròn, toàn thân run rẩy.
Cường giả cương kình thật khủng bố.
-Phạm hội chưởng xin dừng tay, thân thể cha ta vừa mới hồi phục, không chịu được uy áp của ngài.
Hạ Thi Vận vội vã hô lên.
Phạm Nam Tinh không hề bị lay động, lãnh đạm nói:-Ta muốn một cái đáp án, Cát Xuyên sống hay chết?Biến cố Hoắc gia, Phạm Nam Tinh cũng biết một chút.
Mà trùng hợp là, Cát Xuyên được Mạnh Tiểu Viện mời sau đó biến mất, Hoắc gia lại cực kỳ giấu diếm việc này.
Không khó đoán ra, sợ là Cát Xuyên lành ít dữ nhiều-Cát tông sư, hắn hắn… bị giết rồi!Hoắc Thanh Tùng biết rõ là không gạt được, chỉ có thể nói sự thật.
Kết quả này làm cho Phạm Nam Tinh cũng không bất ngờ lắm.
Nhưng không bất ngờ, không có nghĩa là hắn không tức giận.
-Là ai.
Hắn lạnh lùng hỏi.
-Chuyện này… người kia đối với Hoắc gia ta có ân, nên không thể nói thẳng!Hoắc Thanh Tùng lắc đầu.
-Ngươi cho rằng, ngươi không nói ta liền không tìm ra sao?Phạm Nam Tinh cười lạnh.
Mạnh Tiểu Viện biết rõ Phạm Nam Tinh đã nắm giữ được một số tin tức về Tiêu Trần, vội vàng nói một câu:-Phạm hội trưởng, lúc ấy là Cát tông sư không đúng trước, kết quả là bị Tiêu tiên sinh phản sát, ta cảm thấy…-Cảm thấy là Cát Xuyên đáng chết đúng không?-Không dám!Hoắc Thanh Tùng câm như hến.
-Hừ, nhân phẩm của Cát Xuyên như thế nào, trong lòng ta biết rõ.
Nhưng mà dù sao hắn cũng là người của Tinh Võ Hiệp Hội, ta là hội trưởng, phải vì hắn nói một câu công đạo.
Hoắc Thanh Tùng dò xét:-Ý của Phạm hội trưởng là…-Võ giả có phương thức giải quyết ân oán của võ giả, vào giờ ngọ ngày mai, ta chờ tại Thanh Hà Đình.
Nếu hắn không đến, Hoa Hạ không còn chỗ cho hắn dùng thân.
Nói xong, Phạm Nam Tinh đạp gió mà đi.
-Ba, ý của Phạm hội trưởng, là muốn quyết đấu cùng Tiêu tiên sinh, chúng ta nên làm cái gì?Hoắc Thanh Tùng đang rất lúng túng.
Hoắc Lâm thở dài nói:-Chúng ta đối mặt với Tinh Võ Hiệp Hội không có chút sức lực nào, vậy đem sự tình nói cho Tiêu tiên sinh đi, để hắn tự định đoạt!-Ừm, cũng chỉ có thể như vậy!Vô luận là Tiêu Trần muốn chiến, hay là muốn tránh, đều phải nói tin tức cho Tiêu Trần.
…Phía trước thác nước.
Tiêu Trần đang tĩnh tọa, cảm thụ dược một ngân hà đang rót vào đỉnh đầu, trong lòng hắn vô cùng trầm định.
Lúc này, trong đầu hắn, có một thanh thần kiếm trôi nổi, tràn ngập kiếm ý thần thánh.
Hắn đang nuôi kiếm!nuôi một htanh kiếm tiên nhân, hoàng đạo chi kiếm!trước hắn từng đánh một kiếm, chặt đứt vạn vật sinh linh.
Hôm nay, tuy rằng không đạt được tầng đó, nhưng hắn đang thử tìm lại cảm giác đó.
Hiện tại hắn tu luyện Thần Hồn Dưỡng Khí Thuật không có hiệu quả, cho nên bắt đầu dùng linh hồn nuôi kiếm.
Nên đổi tên thành, thần hồn nuôi kiếm thuật!Nhưng mà nhập định không bao lậu, phía xa liền nghe thấy thanh âm của Hạ Thi Vận.
-Tiêu tiên sinh….
Ta tìm ra ngươi rồi!Hoắc Thanh Tùng chạy tới hồng hộ.
Hắn gọi điện cho Tiêu Trần cũng không được, chạy đến biệt thự tìm thì không thấy người, di chuyển xung quanh rất lâu, mới tìm được đến thác nước này.
Không nghĩ tới là đúng thật Tiêu Trần đang ở đâyTiêu Trần chậm rãi mở mắt ra:-Có chuyện gì mà tìm ta gấp như vậy?-Phạm Nam Tinh, hội trưởng Tinh Võ Hiệp Hội muốn tìm ngài!-Tinh Võ Hiệp Hội?Tiêu Trần không thể nhớ ra ngay được.
Hoắc Thanh Tùng nhắc nhở:-Cát Xuyên chính là trưởng lão Tinh Võ Hiệp Hội!-A, hình như trước khi chết hắn đã nói qua!Tiêu Trần nói lên.
Hoắc Thanh Tùng luống cuống nói:-Tiêu tiên sinh, nên làm gì bây giờ?-Vậy Phạm Nam Tinh rất mạnh-mạnh, mạnh vô cùng, là đệ nhất cao thủ Giang Nam, giống ngài, đều là cường giả cương kình!-Vì sao hắn không trực tiếp tới tìm ta, còn để cho ngươi đến thông báo?Hoắc Thanh Tùng đáp:-hắn hẹn ngài, giờ ngọ ngày mai, quyêt đấu tại Thanh Hà Đình, nếu ngài thắng, hắn không truy cứu nữa!-À, nếu ta thắng, hắn còn có thể truy cứu được ta?Tiêu Trần cười nhạt:-Nhưng mà nếu không có trực tiếp tìm tới cửa để hỏi tội, chứng minh nhân phẩm của hắn tốt hơn tên Cát Xuyên kia.
-vậy… ngày mai Tiêu tiên sinh có đi đến chỗ hẹn hay không?Tiêu Trần lắc đàu nói:-Ta không có thời gian cùng hắn trêu đùa, quyết đầu cùng hắn, ta ở nhà ngủ một giấc còn hơn.
Hoắc Thanh Tùng ngẩn ngươi.
Suy nghĩ một chút, tựa hồ không biết nói gì, Tiêu Trần lại lấy ra một cái khối ngọc nói cho Hoắc Thanh Tùng:-Ngươi mang cái này giao cho hắn, để hắn bóp nát ra là được!Hoắc Thanh Tùng nhìn khối ngọc trong tay, trong lòng hiện ra một nghìn cái nghi vấn.
Dụng ý của Tiêu Trần, hắn hoàn toàn không hiểu.
Nhưng mà thấy Tiêu Trần tôn trọng hắn như vậy, hắn cũng cung kính đáp ứng.
Dịch: HonDe.