Cuối tuần, Hạ Thi Vận gọi điện cho Tiêu Trần, là liên quan đến việc họp lớp
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi chơi một chút.
Đi ra ngoài nhà, liền nhìn thấy xa xa, Hạ Thi Vận mặc một bộ váy màu hồng nhạt đang đợi.
Gió nhẹ lướt qua, khiến vẻ đẹp của nàng tăng thêm một chút động nhân tâm, mà những người đi tới lui trên đường cũng nhìn nàng với ánh mắt kinh diễm.
Trong ấn tượng của Tiêu Trần, Hạ Thi Vận thuộc về loại khí chất ngạo, tiểu thư chiều chuộng, nhưng gần đây lại sửa đổi tính tình, không biết vì sao.
- Tiêu Trần!
Ánh mắt Hạ Thi Vận nhìn thấy Tiêu Trần, lộ ra nụ cười say lòng người.
- A, đi thôi!
Tiêu Trần nói:
- Đi điểm họp lớp ở nơi nào?
- Khách Sạn Tân Thời Đại!
Khách sạn Tân Thời Đại, là một trong hai khác sạn năm sao cao cấp của Thành phố Lan Ninh.
Nói như vậy, họp lớp của học sinh mà chọn khác sạn năm sau là quá xa xỉ.
Nhưng nghe nói lần họp lớp này là do Lưu Hâm tổ chức, mọi chi phí đều là do hắn hịu, cho nên mọi người vui vẻ đồng ý.
Khách sạn năm sau cao cấp, rất nhiều học sinh phổ thông đều chưa từng đi vào, lần này có thể trải nghiệm thế giới thượng lưu rồi
Mà lúc Tiêu Trần cùng Hạ Thi Vận đi tới cửa Khách sạn Tân Thời Đại, phát hiện Lưu Hâm và hơn hai mươi người bạn học đang đứng ở cửa thảo luận việc gì đó với bảo vệ khách sạn.
- Chuyện gì vậy?
Hạ Thi Vận đi lên dò hỏi.
- Thi Vận, các ngươi đã tới!
Lý San San chạy đến trước mặt Hạ Thi Vận, mang theo vẻ tức giaajn.
- Lưu Hâm đặt vị trí ở Khách sạn Tân Thời Đại rồi, mà bây giờ bọn hắn không cho chúng ta vào!
Hạ Thi Vận hỏi:
- Vì sao không cho vào?
- Bởi vì nơi này đã có người bao chọn!
Bảo vệ ở trước cửa tránh ra một lối đi, một tên nam sinh cao to đi ra.
- Bàng Uy?
Hạ Thi Vận trầm mặt:
- Làn ngươi đang dở trò?
Bàng Uy cười nhạt:
- Thi Vận, Lần này oan uổng cho ta, bao hết khách sạn Tân Thời Đại là ý của đại ca ta!
- Đại ca ngươi!
Hạ Thi Vận nao nao.
Mọi người còn lại đều lộ ra biểu tình kinh ngạc
Bàng Uy là con trai độc nhất của Bàng gia, không có huynh đệ gì hết.
Nhưng Bàng Uy là một trong Lan Ninh tứ thiếu, đứng hàng thứ hai.
Đại ca trong miệng hắn, không nghi ngờ gì hết, chính là Tần Tu Kiệt!
…
Bên trong căn phòng xa hoa của Khách ạn, một tên thiếu niên đang ngồi gảy cổ cầm.
Tiếng đàn ưu mỹ xen một chút hỗn loạn.
Mà ở trên ghế salon, có một nữ từ đang dùng tay chống cằm, quan sát thanh niên kia gảy đàn.
Sau một hồi, tiếng đàn dần dần ngưng lại, nữ tử mới mở miệng.
- Tu Kiệt, tiếng đoàn của ngươi rất loạn, tựa hồ trong lòng không yên?
- Tần Tu Kiệt ngưng hai tay lại, thở dài một hơi:
- Đột nhiên ta có chút sợ!
- sợ!
Nữ tử cười khẽ.
- Ngươi đứng đầu Lan ninh tứ thiếu, nơi này còn ó thứu mà ngươi sợ?
- Ta sợ thật không bằng hắn!
- Ngươi chỉ Tiêu Trần kia?
Tần Tu Kiệt không có phủ nhận, nói:
- Trước khi Tiểu Trúc rơi đi ta đã gặp cô ấy, tuy cô ấy không nói thẳng cái gì, nhưng ta từ một vài lời nói của cô ấy, cảm giác được, đúng là cô ấy có tình cảm đặc thù với tên Tiêu Trần kia
- Có thể là nàng chỉ đơn thuần thưởng thức tài nghệ của Tiêu Trần, dù sao mọi người đều nói bức tranh Tiêu Trần vẽ đều rất sống động, còn đẹp hơn cả bản thân nàng bên ngoài.
- Như thế là, trên phương diện tài nghệ, ta đã thua một bậc, không phải là làm ta khó xử?
Nữ tử nghe vậy, cười nói:
- Không cần bàn về bức tranh, không phải ngươi còn biết đánh đàn sao?
Tần Tu Kiệt lắc đầu nói:
- biểu tỷ, ngươi vừa tơi Thành phố Lan Ninh không lâu, chỉ nghe được Tiêu Trần vẽ một bức tranh cho Tiểu Trúc, mà không biết rằng không lâu trước, Tiêu Trần cũng từng đàn một khúc cho Hạ Thi Vận.
- A?
Nữ tử lộ ra vẻ kinh dị.
Tần Tu Kiệt than thở:
- Cái từ khúc kia rất kinh diễm, ngay cả dương cầm đại sư Ngô Phương cũng đều khen không ngớt.
Nử tử cười nói:
- Bởi vậy, ở phương diện đàn ngươi lại thua hắn?
- Cho nên ta nói, tài nghệ không bằng hắn!
Tần Tu Kiệt ủ rũ.
- Nhưng không đến mức ngươi sẽ buông tha chứ?
- Đương nhiên là không đơn giản như vậy, nếu không hôm nay ta đã không bao cả Khách sạn.
Nữ tử chợt nói
- Thì ra mục đích hôm nay không phải là ôn chuyện, mà là muốn tranh phong cùng hắn?
- Nếu là đối thủ, tự nhiên muốn đấu một trận, chỉ có thể đem tất cả những người cạnh tranh đánh bại, mới có thể đi tới Long thành cầu hôn!
- Cho nên ngưa nói với Bàng Uy đứng ở cửa, chính là muốn làm khó dễ hắn?
- Muốn xem hắn ứng đối như thế nào!
- Ta cũng tò mò xem hắn làm sao qua ải này!
Nữ tử khẽ cười.
Cửa khách sạn, hai bên đối lập
Mọi người đang thấp giọng nghị luận, Bàng uy cười nói:
- Các ngươi không cần ngờ vực vô căn cứ, ta chỉ chính là Tần Tu Kiệt.
Lời này vừa nói ra, thần sắc mọi người đều đổi.
- Tần Tu Kiệt đã trở về?
- Nghe nói về gặp Lăng Tiểu Trúc, đương nhiên cũng đi gặp những bạn học cũ?
- chúng ta đổi nươi đi, hắn đã bao cả khách sạn, chúng ta không vào được!
Lan ninh tứ thiếu tụ họp ở đây, mọi người bọn họ, ngoại trừ Hạ Thi Vận có chút gia thế ra, thì mọi người đều không có chút liên quan đến Lan Ninh tứ thiếu, hoặc là nói không tiếp xúc nổi với tầng thứ đó.
Cùng người này đoạt địa bàn, là không lý trí!
- Nhưng Lưu Hâm đã đặt cọc, không có đạo lý không trả tiền chứ?
- Đúng vậy, chúng ta còn có nhiều người như vậy, muốn chuyển khách sạn, có lẽ rất phí thời gian!
- Không bằng quên đi, hôm khác họp lớp?
- Lớp trưởng đâu, hỏi ý hắn xem như thế nào!
Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Hâm.
Lưu Hâm ngay từ đâu đã im lặng không lên tiếng, cho tới bây giờ có người nhắc tới hắn, hắn mới đứng dậy.
Hắn nói với Bàng uy:
- Uy thiếu, không biết ngươi có thể tạo điều kiện được không?
Bàng Uy nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Thuận tiện cái gì?
Lưu Hâm cười:
- Ngươi xem, cái khách sạn lớn như vậy, chúng ta chỉ cần ba bốn bàn là đủ, hoàn toàn không làm trở ngại việc của các ngươi.
- Không sai, bốn người các ngươi bao cả khách sạn, có chút khoa trương rồi?
Hạ Thi Vận cảm giác hắn không nói lý, có tiền cũng không nên lãng phí như thế/
- Thi Vận, ngươi nghĩ nhầm rồi, đại ca chúng ta mãi mới trở về, tự nhiên là muốn gặp các bạn học cũ.
Bàng Uy nói tiếp:
- Kỳ thực hôm nay, chỉ cần là học sinh cấp ba Lan Ninh, đều có thể đi vào khách sạn, mà chỉ có lớp các ngươi là không được.
- Vì sao?
Mọi người đều hỏi.
Hôm nay tổ chức ở khách sạn, không phải là Lan Ninh tứ thiếu tụ hội, mà tất cả học sinh cấp ba Lan Ninh tụ hội.
Nhưng tất cả mọi người đều vào chỉ có lớp bọn họ ở bên ngoài, khó tránh khỏi cảm gaisc cô lập.
Lẽ nào bọn họ đắc tội Lan Ninh tứ thiếu?
Hạ Thi Vận cảm giác có gì đó không thích hợp
- Bàng Uy, ngươi có ý gì?
- Ý của ta, không phải rất rõ ràng sao?
Bàng Uy thoáng nhìn, nhìn về phía Tiêu Trần.
- Hôm nay là ngày vui, vho nên ta khong muốn gặp người làm ta mất hứng, chỉ thế thôi!
Dịch: HonDe