Yêu Nghiệt Nhà Ta

Chương 9




Edit: Cesia

Một vành trăng tròn treo cao phía chân trời, mang theo ánh sáng bạc rải xuống đại địa, bên trong sự thanh lãnh lại làm cho người cảm nhận được nhàn nhạt ôn nhu.

Ngọn gió mang theo mùi hương của đan quế (*), nguyệt đến Trung thu, đan quế phiêu hương, Trung thu mặc dù đã qua, đan quế vẫn như cũ hương khí tập nhân, mà nàng đến bây giờ vẫn không biết chính mình đang ở đâu.

(*): Hoa quế hay còn gọi là mộc tê, hoa mộc, quế hoa, cửu lý hương (hương xa ngàn dặm) rất thơm, có 3 màu trắng, vàng hoặc đỏ, màu trắng gọi là ngân quế, màu vàng gọi là kim quế, màu đỏ gọi là đan quế.

Trầm Tiểu Sách đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm, trong lòng cảm xúc phức tạp khó tả.

Không có ai, chỉ có chính mình, người kia thường đến đây nhưng hắn rất ít nói chuyện, vẫn chỉ đứng cách đó không xa nhìn nàng.

Dần dà, nàng cũng đã có thói quen. Hắn đến, hắn xem, nàng chẳng quan tâm, tự mình xem thư, ngẩn người, ngay cả nói cũng lười nói, bởi vì cho dù nàng có nói hắn cũng không đáp lại.

Tự nói tự nghe là chuyện thật nhàm chán.

“Nhớ tới hắn sao?”

Thân mình chấn động, bàn tay che trong ống tay áo hung hăng siết chặt thành nắm đấm.

Thanh âm trong trẻo, lạnh lẽo của Trịnh Văn Nguyệt lại theo phía sau truyền đến, “Hắn đang tìm ngươi.”

“Phải không?” Dùng hết khí lực của toàn thân nàng mới có thể phun ra hai chữ vừa rồi, hắn vẫn duy trì tư thế ngắm trăng như cũ, trong mắt ẩm ướt.

“Ngươi cùng Thủy nhi rất giống,” có vẻ như hắn đang đắm chìm trong hồi ức, thanh âm rất chậm, “Các ngươi bộ dạng rất giống, khí chất cũng rất giống, nhưng Thủy nhi không có được sự kiên cường của ngươi, nàng tựa như thủy rất nhu nhược….”

Trầm Tiểu Sách cảm thấy rất kỳ quái, một người nam nhân xuyên thấu qua nàng để tìm kiếm hình bóng đã mất.

Mà nàng một kẻ bị bắt cóc lại có thể tâm bình khí hòa đứng trước mặt hắn, nghe hắn kể chuyện xưa.

Tựa như…. tựa như bọn họ đã là bằng hữu lâu năm.

Nàng bị chính ý tưởng vớ vẩn của mình dọa đến. Bằng hữu? Nếu thê tử của hắn vì trượng phu của nàng mà chết, như vậy bọn họ làm sao có thể là bằng hữu?

“Vì sao không giết ta?” Nàng rốt cuộc vẫn hỏi ra khẩu. Nếu hắn thật hận Lăng Vân Phong, giết nàng, mới là sự trả thù lớn nhất đối với Lăng Vân Phong không phải sao?

Trịnh Văn Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, thanh âm lại vang lên mang theo một tia áp lực thống khổ, “Ta không có cách nào nhìn Thủy nhi ở trước mặt ta chết lần thứ hai, cho dù ngươi không phải là nàng.”

Một câu, lộ ra sâu nhất tình cùng đau nhất tâm trên thế gian.

Trầm Tiểu Sách không khỏi than nhẹ. Hỏi thế gian tình là vật gì? Mà khiến sinh tử tương hứa.

“Hận ta sao?” Hắn hỏi.

Nàng lắc đầu, có chút cười khổ nói, “Hận không dậy nổi.”

“Muốn trở lại bên người hắn?”

Trầm Tiểu Sách run lên.

Trịnh Văn Nguyệt đã biết đáp án.

“Vậy giúp ta cùng diễn một tuồng kịch đi.”

Nàng xoay người, trên mặt khó nén kinh ngạc, “Diễn kịch?”

“Đúng.”

Trầm Tiểu Sách lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, hắn cười bất đồng với Lăng Vân Phong không phải kiểu mị hoặc khiến cho người ta si mê, mà là nhẹ nhàng thản nhiên, giống như mây mù lượn lờ ở viễn sơn, mờ mịt mà lại hư vô.

Sau đó, nàng nhìn theo hắn miệng vẫn hàm chứa cười xoay người rời đi.

Diễn một tuồng kịch.

Chính là, nàng lại không biết dĩ nhiên là diễn một hồi xuất giá!

Nhìn trên người màu đỏ giá y, nàng mới biết nơi mình đang ở gọi là Bách Hoa cốc, người bản thân phải gả là tông chủ của Yên Chi Hải.

Lại thêm một lần phủ kín hồng voan, lại thêm một lần bị hỉ nương dắt vào hỉ đường, bên tai vẫn ầm ĩ tiếng người cười nói, thanh âm của tư lễ từ bên ngoài vang lên.

Giang hồ bằng hữu đến dự lễ nhìn thấy tân nương vẫn đứng bất động không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Không khí của hỉ đường nhất thời trở nên quỷ dị.

Diễn kịch có tất yếu phải chân thật tới mức đó? Trầm Tiểu Sách cảm thấy bản thân bị lừa. Này đường há có thể tùy tiện bái?

Nàng đã là gái có chồng, làm sao có thể tái giá lần thứ hai?

“Sách nhi, đứng ngẩn ra làm gì?”

Thanh âm thanh lãnh tiến vào tai, nàng không tự chủ được lùi về sau hai bước.

Ngay sau đó, nàng liền bị nhân một lần nữa kéo trở lại chỗ cũ.

“Tiếp tục đi.” Trịnh Văn Nguyệt hướng tư lễ phân phó.

“Nhất bái thiên địa.”

Trầm Tiểu Sách trong lòng không ngừng kêu khổ. Trận diễn này diễn cho ai xem nàng trong lòng tất nhiên biết rõ, nhưng đường đều đã phải bái mà người như thế nào còn chưa chịu xuất hiện?

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng ấn đầu nàng xuống.

“Nhị bái cao đường.”

Đầu gối mềm nhũn, nàng bị ép quỳ xuống.

“Phu thê giao bái.”

Đầu gối bủn rủn nàng còn không kịp phản ứng, người đã bị xoay lại, đầu một lần nữa bị ấn xuống.

“Trịnh – Văn – Nguyệt -” Một tiếng thét to từ phía ngoài truyền vào, tân khách ồ lên, xôn xao.

Trầm Tiểu Sách thở phào một hơi. Hắn rốt cuộc đã đến.

Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hồng voan bị kéo xuống, nàng ngẩng đầu chống lại khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười của Trịnh Văn Nguyệt, tựa như một hài đồng thành công trò đùa dai của mình.

“Cường thú thê tử của kẻ khác, chuyện như vậy ngươi cũng làm được?”

Trầm Tiểu Sách quay đầu nhìn lại, hình ảnh đập vào mắt khiến nàng hoảng sợ.

Khuôn mặt yêu nghiệt đã từng mị hoặc thế gian, lúc này làm sao có thể gầy yếu suy sút đến mức đó, khí chất ôn nhuận như nguyệt quanh thân giờ khắc này lại phát ra âm hàn khiếp người?

Trầm Tiểu Sách ngơ ngác nhìn khuôn mặt xanh xao, thân hình gầy yếu của hắn, nước mắt bất giác tràn mi, môi run run khẽ gọi tên hắn, “Vân Phong….”

Lăng Vân Phong nhìn thê tử một thân giá y chói mắt, khuôn mặt đầy nước mắt, trong lòng quặn đau, đồng thời, bạo lệ khí dồn nén trong người thoát phá xông ra khỏi cơ thể, huyết kiếm trong tay lại vung lên.

“Vân Phong, đừng….”

Tân nương một thân giá y liều lĩnh lao về phía nam tử áo trắng nhiễm huyết giống như địa ngục đòi mạng Diêm La, nam tử chém ra một kiếm gắng gượng dời đi tam tấc, sau đó cắm sâu cả thước vào mặt đất bằng đá hoa cương.

“Tiểu Sách –” Hắn dùng sức ôm chặt thê tử, sợ hãi hết thảy bất quá chỉ là ảo giác của hắn.

Trịnh Văn Nguyệt mắt lạnh nhìn một màn trước mắt, lạnh nhạt nói, “Lăng cốc chủ, năm đó ngươi thấy chết không cứu, lại cường sấm hỉ đường, đoạt thê tử của ta, rốt cuộc ai mới là kẻ khinh người quá đáng?”

Tân khách đến dự lễ sáng suốt tự động đem không gian tặng lại cho hai nam nhân oán hận sâu đậm tích trữ cho đến hôm nay làm chiến trường.

Dược cốc cùng Yên Chi Hải, Lăng Vân Phong cùng Trịnh Văn Nguyệt, hai nam nhân cùng giống nhau xuất sắc, cùng là chúa tể một phương khiến cho giang hồ phong vân biến sắc, vì một nữ nhân, không, hai nữ nhân, náo động cho tới hôm nay không thể vãn hồi.

Nữ nhân quả nhiên là họa thủy!

“Tiểu Sách là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, người bắt người cưỡng bức thành thân, thế nhưng còn mặt mũi chỉ trích ta?”

Lăng Vân Phong nhịn không được phun ra một ngụm nước miếng mang theo tia máu, bày tỏ sự khinh bỉ của hắn.

Trịnh Văn Nguyệt bình tĩnh nói, “Ta cùng nàng cũng làm đủ lễ nghi, nàng hiện tại cũng là thê tử của ta.”

“Thúi lắm!” Lăng Vân Phong nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

“Vân Phong, cẩn thận.” Trầm Tiểu Sách nhìn về phía tân lang, thấy hắn thân hình lung lay vẻ mặt đau thương u oán, trong lòng nhịn không được rùng mình một cái. Diễn xuất cũng quá thật đi, làm hại nàng có loại cảm giác không rét mà run.

“Thật xin lỗi Trịnh công tử, ta là thê tử của Lăng Vân Phong, cả đời này đều là thê tử của chàng. Ân oán giữa các ngươi ta không thể can dự, nhưng ta thay Vân Phong hướng ngươi thành thật nói tiếng xin lỗi, việc của tôn phu nhân ta thập phần nuối tiếc.”

Lăng Vân Phong ôm chặt thê tử, hướng tới cái tên nam nhân đang làm bộ làm tịch kia quát, “Bớt làm bộ làm tịch.” Sau đó cúi đầu xuống, đối với người đang ôm trong lòng ôn nhu nói, “Nương tử, không cần nói tiếng xin lỗi với hắn, phu nhân của hắn căn bản không phải ta hại chết.”

Trầm Tiểu Sách ngạc nhiên.

Lăng Vân Phong nói tiếp, “Ngày đó hắn mang thê tử đến tìm ta, thời gian đã quá trễ, căn bản ngay cả thần tiên cũng vô lực, ta đương nhiên sẽ không đi làm chuyện vô ích.”

Thế nhưng ngươi ngay cả chuyện giải thích cũng lười làm? Nàng nhìn hắn, không thể dùng từ nào để truyền đạt chính xác cảm xúc của mình.

Hắn nhìn lại nàng. Vì sao ta phải tốn công đi giải thích với kẻ chẳng có liên quan gì?

Quả nhiên là tác phong của hắn. Trầm Tiểu Sách thở dài.

Trịnh Văn Nguyệt thân hình lung lay, lùi về sau hai bước, đỡ lấy cạnh bàn, lẩm bẩm, “Thần tiên cũng vô lực….”

Lăng Vân Phong hướng hắn hừ lạnh một tiếng, “Lăng mỗ cũng không phải thần tiên, không có khả năng khởi tử hồi sinh, nàng ta lúc ấy chỉ còn một hơi thở, người muốn ta như thế nào cứu?”

“Thủy nhi….” Trịnh Văn Nguyệt giống như không có nghe thấy lời hắn nói, chỉ lẩm bẩm mê sảng gọi tên của người yêu.

“Nương tử, chúng ta đi.”

Trầm Tiểu Sách không kiềm được hướng mắt về phía nam tử đang bị đả kích kia.

Lăng Vân Phong dùng sức xoay đầu nàng lại, ôm chặt lấy nàng, đi nhanh về phía cửa, nghiến răng nghiến lợi nói, “Vĩnh viễn không cho phép nàng tái kiến tên đó.” Nàng thế nhưng lại đi đồng tình với cái tên chết tiệt kia, thế nhưng ở Yên Chi Hải của hắn hơn một tháng, thế nhưng….

Trầm Tiểu Sách vòng tay ôm lấy thắt lưng của trượng phu, tựa đầu vào ngực hắn, trở lại ôm ấp quen thuộc, nàng rốt cuộc có thể bình tâm.

May mắn, hắn đã đến đây, mà nàng còn sống.

May mắn, diện mạo của nàng giống với Thủy nhi, may mắn….

“Chàng vì sao một mình xông vào Yên Chi Hải?”

“Cái tên Trịnh Văn Nguyệt chết tiệt kia nói với ta, nếu ta không một mình đến, chỉ có thể nhìn thấy thi thể của nàng.”

“Chàng làm sao biết ta không chết? Không phải chàng bởi vì nhìn thấy thi thể của ta mới xông lên thiên hạ đệ nhất trang sao?”

“Giết người xong trở lại khách sạn, thì nhìn thấy lão yêu tinh Tô Phượng Cầm đang mở quan tài của nàng, trước khi ta xông tới giết bà ta, bà ta đã quả quyết nói cho ta biết người chết không phải nàng.”

“Vì sao?”

“Bà ta nói bà ta đã hạ trú nhan cổ lên người nàng, mà trên người kẻ nọ không có xác của cổ trùng.”

“Cổ?” Trầm Tiểu Sách nhịn không được run lên.

“Phải, lão yêu tinh.” Cho tới lúc này mỗi khi nghĩ tới thê tử bị người ta thần không biết quỷ không hay hạ cổ, hắn lại cảm thấy lửa giận ngập trời, vô pháp áp chế. Cho dù người nọ xuất phát từ thích Tiểu Sách mới vì nàng hạ trú nhan cổ, là thánh vật trong cổ, hắn vẫn muốn phát hỏa.

Nhìn nam nhân ở trước mắt khuôn mặt mang theo khôn cùng lửa giận, Trầm Tiểu Sách theo bản năng rụt cổ xuống, nàng đột nhiên cảm thấy cầm thú dù sao vẫn tốt hơn so với bạo long.

Hiện tại bọn họ đang ở trên đường cùng cưỡi chung một con ngựa, phía sau Bách Hoa cốc đang cách bọn họ mỗi lúc một xa.

Ngựa là do Trịnh Văn Nguyệt chuẩn bị cho bọn họ.

Người giang hồ thật sự rất kỳ quái, Trịnh Văn Nguyệt lại là người vừa kỳ quái vừa mâu thuẫn!

Lăng Vân Phong gắt gao ôm chặt thê tử, sau đó đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, đưa tay lột bỏ y phục trên người nàng.

“Vân Phong, chàng đang làm gì?”

Vẻ mặt hắn âm u, động tác trên tay không tạm dừng chút nào, cắn răng nói, “Thân giá y này ta nhìn thật chướng mắt.”

Vì thế Trầm Tiểu Sách chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho hắn thoát, nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi một câu, “Vậy ta đây mặc cái gì?”

Động tác của người nào đó đột nhiên bị kiềm hãm, sau đó quay đầu hướng Bách Hoa cốc rống lên, “Trịnh Văn Nguyệt, tên hỗn đãn!”

Vừa tiến vào phòng khách sạn, giá y trên người Trầm Tiểu Sách lập tức bị lột bỏ, trong chớp mắt hóa thành vô số mảnh vải vụn lả tả bay đầy trên đất.

Nàng không khỏi có chút sững sờ nhìn những mảnh vụn vải dưới chân. Thật bạo lực a!

Sau đó, nàng bị nhân ném lên giường, mà kẻ ném nàng lên giường đang phân phó cho tiểu nhị mang nước ấm vào, nói muốn tắm rửa thay y phục.

Rửa mặt chải đầu xong Lăng Vân Phong tuy rằng vẫn gầy yếu như trước, nhưng trên mặt đã mất đi vẻ âm lãnh thô bạo, biến trở về với vẻ tao nhã quen thuộc.

“Vân Phong.” Nàng nhào vào trong lòng hắn.

Ánh mắt của Lăng Vân Phong nóng lên, ôm lấy nàng ngã vào giường, thuận tiện kéo xuống màn che, cuồng bạo hôn lên môi nàng, hai tay vội vàng bong ra từng mảng quần áo vướng bận trên người nàng.

“Vân Phong, chàng trên người còn có thương tích.” Nàng bị hắn trêu chọc hô hấp đứt quãng, vô lực chống đỡ sự nhiệt tình của hắn.

“Không chết được.” Hắn nhất cổ tác khí (*) tiếp tục xâm nhập, liếm môi của nàng, vừa lòng than thở ra một tiếng, “Hiện tại không có nàng ta mới có thể chết.” Lời còn chưa dứt, hắn động thân một cái đã thâm nhập, chôn sâu vào bên trong.

(*) NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Trầm Tiểu Sách nắm chặt lấy sàng đan ở dưới thân, đón nhận hắn cuồng bạo mây mưa, chỉ có thể không ngừng nỉ non tên hắn.

“Tiểu Sách, Tiểu Sách của ta.” Hắn cuồng loạn hôn lên mi nàng, mắt nàng, môi nàng, muốn dùng sự chiếm hữu để chứng thực nàng đang tồn tại.

Không biết qua bao lâu, sau khi hắn ở trong cơ thể nàng tận tình phóng thích, hắn mới gắt gao ôm chặt lấy eo của nàng, vùi đầu vào chiếc cổ thoang thoảng hương thơm, nhẹ nhàng cắn cắn.

“Đau.” Nàng nhịn không được nhẹ đẩy hắn ra.

“Nương tử, nàng còn sống thật tốt.” Hắn ngẩng đầu tặng cho nàng một nụ hôn nhẹ.

Nàng ôm lấy cổ hắn, chủ động dâng lên đôi môi không tự giác mang theo nụ cười quyến rũ, “Phong, có thể làm thê tử của chàng thật tốt.”

Lăng Vân Phong thỏa mãn cười rộ lên, bình minh bất tri bất giác đã ló dạng, mà trên giường suốt cả đêm vẫn không ngừng lắc lư theo nhịp động.

Đột nhiên một ngụm máu tươi phun lên màn che giường, kéo theo tiếng hô khẽ hốt hoảng của nữ tử, “Vân Phong?”

Hắn nâng tay lau đi vết máu ở khóe môi, nhìn người dưới thân gợi lên một nụ cười vô hạn dụ hoặc, “Ta không sao.”

Trầm Tiểu Sách trong mắt mang theo bất mãn trừng hắn, “Có thương tích trong người còn không biết tiết chế.”

“Ta sợ hết thảy chỉ là mộng Nam Kha, may mắn không phải.” Hắn ôm chặt nàng.

“Thật xin lỗi, làm cho chàng sợ hãi.” Nàng có thể cảm giác được hắn sợ hãi, hắn dùng vội vàng mà cuồng bạo chiếm lấy nàng để bổ khuyết cái cảm giác mất mà tìm lại được, hắn sợ hãi mọi thứ chỉ là trống rỗng, không có thực, bởi vì hiểu rõ lòng của nàng mới đau nhói, không đành lòng cự tuyệt hắn.

“Không được lại có lần sau.”

“Hảo, ta không bao giờ rời đi chàng nửa bước.” Nàng dịu dàng vỗ về hắn, xua đi nỗi bất an trong lòng hắn.

“Tiểu Sách.”

“Ta đây.”

“Nương tử.”

“Ưm.”

“Thật cao hứng nàng đã trở lại.”

(Cesia: Ô ô ô…. Không hiểu sao ta cảm thấy đoạn này “so sweet” quá đi! )

Hắn ở nàng vỗ về dần dần ngủ say, động tác trên tay nàng cũng càng lúc càng chậm, cuối cùng ôm lấy thắt lưng hắn cũng chìm vào giấc ngủ.

Thân là dược cốc cốc chủ, y thuật tự nhiên không phải nói chơi, cho nên thương thế của Lăng Vân Phong rất mau chữa khỏi.

Mà Trầm Tiểu Sách bất đắc dĩ phát hiện ra một chuyện kinh người, người nào đó đối với nàng vô cùng thân thiết đến mức làm cho người ta giận sôi gan, buổi tối đồng giường mà ngủ là đương nhiên, ngay cả ban ngày cũng bám dính lấy nàng không rời nửa bước, ngay cả đi nhà xí hắn cũng đi theo.

Cho dù bất đắc dĩ, cũng không cách nào cự tuyệt.

Ngẩng đầu nhìn những bông tuyết li ti từ trên trời giáng xuống, đại địa dần dần được phủ thêm một lớp áo khoác màu trắng.

Dõi tầm mắt về hướng kinh thành ở xa xăm, Trầm Tiểu Sách nhịn không được bật ra ba tiếng thở dài.

Cha, cha và con gái chúng ta vì sao muốn gặp lại lại không dễ dàng chút nào?

Bởi vì Lăng Vân Phong phải dưỡng thương, bọn họ một đường đi rất chậm. Mà Bách Hoa Cốc so với thành Dương Châu càng cách xa kinh thành rất nhiều.

Cho nên, bọn họ mặc dù đã rời xa Bách Hoa cốc gần hai tháng, nhưng kinh thành vẫn còn đang xa xôi ở phía trước.

“Nương tử, lên xe đi.” Bên cạnh bạch y công tử hướng nàng lộ ra một nụ cười như áng mây xinh đẹp giữa trời đêm, làm cho nàng không thể không điềm đạm hồi trở về một nụ cười.

“Vâng.”

Từ khi thời tiết chuyển đông, nàng đã đổi sang trang phục mùa đông, bên ngoài còn khoác thêm áo lông cừu, trong y phục của hắn vẫn nhẹ nhàng, đơn bạc như thời tiết giữa ngày xuân, hoàn toàn không có chút cảm giác rét lạnh.

Có nội công hộ thể thật tốt a!

Vào bên trong xe, áo khoác trên người nàng thế nào cũng bị hắn ném sang một bên, hắn thích ôm nàng vào lòng, dùng chính nhiệt độ của cơ thể giữ ấm cho nàng.

“Nhạc phụ hết thảy đều khỏe mạnh, không cần lo lắng.”

“Ta biết.” Chỉ là hồi tưởng lại đoạn hành trình đi tìm cha trong mấy năm nay, nàng thật sự cảm khái thôi.

Lăng Vân Phong chơi đùa với tóc nàng, hưởng thụ sự ấm áp giữa hai người.

Trầm Tiểu Sách đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nghi vấn nói, “Vân Phong, ta cùng phu nhân của Trịnh tông chủ rất giống nhau sao?”

“Ta làm sao mà biết.”

“Chàng không phải đã gặp qua nàng?”

“Nàng ta lúc ấy bệnh tình nguy kịch, mặt không có chút máu, gầy trơ cả xương, ai mà biết lúc nàng ta không bệnh thì bộ dạng gì….” Thanh âm dừng lại, Lăng Vân Phong chậm rãi nheo lại cặp mắt câu nhân, thanh âm trở nên âm trầm, “Nàng nói nàng cùng nữ nhân kia diện mạo rất giống?”

“Hắn đã nói vậy.” Nàng thành thật trả lời.

Hắn đột nhiên đẩy nàng ngã xuống sàn xe, nguy hiểm ghé sát vào nàng, “Thật sao?”

Nàng chớp chớp mắt.

Lăng Vân Phong hung hăng phong giam miệng của nàng, mãi cho tới khi cả hai đều hít thở không thông mới chịu buông nàng ra.

Hắn ôm nàng, gõ gõ vào thành xe.

“Cốc chủ.” Xa phu bên ngoài cung kính đáp lại.

“Ta muốn bức họa của phu nhân Trịnh Văn Nguyệt.”

“Vâng.”

Ngày thứ ba, một bức họa được đưa đến tay của Lăng Vân Phong, sắc mặt của hắn phi thường khó coi, thậm chí có chút vặn vẹo.

Dung mạo của người trong tranh thập phần tương tự với Tiểu Sách, vô luận thân hình tướng mạo đều giống đến mức làm cho người ta phát điên, chính là đôi mắt của người trong bức họa phảng phất ưu sầu, mà Trầm Tiểu Sách bất đồng, nàng trầm tĩnh mà trong suốt, thậm chí có đôi khi lóe lên giảo hoạt.

Nhưng bộ dạng chết tiệt lại cố tình giống nhau đến vậy, nếu Tiểu Sách thay bằng bộ mi long khinh sầu, mắt hàm ai oán kia thì hoàn toàn có thể lấy giả để đánh tráo.

“Nguyên lai đây mới chính là nguyên nhân hắn vì sao muốn thành thân với nàng.”

Trầm Tiểu Sách thông minh không phát biểu ý kiến, yêu nghiệt phát điên, nàng tốt nhất vẫn là nên tránh đi.

Bức họa trong tay hắn nhất thời hóa thành bột phấn, vẻ cuồng nộ trên mặt hắn cũng dần dần thối lui, thay bằng vẻ mặt vạn phần may mắn, hắn thì thào tự nói, “May mắn diện mạo của hai người giống nhau….” Nếu không vì nóng lòng báo thù Trịnh Văn Nguyệt nhất định sẽ giết Tiểu Sách để làm cho hắn thống khổ.

Trầm Tiểu Sách bất thình lình bị kéo vào trong ngực hắn, gắt gao trói chặt, nàng cảm giác được hắn đang run rẩy.

“Vân Phong, ta không sao.”

Nếu nàng không giống nữ nhân kia, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả.

“Đau….” Trầm Tiểu Sách nhịn không được thốt lên. Hắn ôm nàng rất chặt, chặt đến mức nàng sắp không thể hô hấp.

Sau đó, ở hắn thả lỏng tay đồng thời nàng nghe được tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi hàm chứa trảm đinh tiệt sắt, “Hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tái kiến nàng!”

Một cỗ xe ngựa giản dị nhưng không thiếu phần thanh lịch chậm rãi nhập vào cửa thành, một đường đi thẳng cho đến khi dừng lại trước cửa phủ đệ của đương triều Thừa tướng.

Mành xe nhấc lên, một bạch y nam tử nhảy xuống xe ngựa, sau đó xoay người thật cẩn thận giúp đỡ một thiếu phụ bọc mình trong áo choàng trắng xuống xe.

Người qua kẻ lại trên đường nhìn thấy tướng mạo của nam tử không khỏi dừng bước, quả thật chính là kinh vi thiên nhân (*).

(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

“Nương tử, cẩn thận.” Vẻ mặt của hắn ôn nhu mỉm cười với thiếu phụ trong lòng, làm cho mọi người nhìn đến đều nhịn không được lấy tay che ngực.

Hai người đi tới trước cửa phủ đệ, nói chuyện với người gác cửa, người đó liền lập tức bay nhanh vào trong.

Không bao lâu, vừa mới hạ triều còn chưa kịp thay đổi triều phục Trầm phụ cước bộ vội vàng ra đón.

“Sách nhi.”

“Cha.” Trầm Tiểu Sách giống như chú chim non trở về tổ nhào vào lòng phụ thân, “Nữ nhi rốt cuộc cũng nhìn thấy người.”

Trầm phụ chòm râu hoa râm, vỗ nhẹ vào ái nữ duy nhất của mình, ánh mắt thì dừng lại trên người của bạch y nam tử cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt phía sau.

“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ.” Lăng Vân Phong khom lưng vén lên y bào quỳ xuống, vô cùng thành khẩn.

“Đứng lên đi, có chuyện đi vào rồi nói.”

“Tạ nhạc phụ.” Lăng Vân Phong đi theo phía sau cha và con gái cửu biệt mới gặp lại, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dừng lại ở hai cánh tay vẫn gắt gao quấn chặt lấy nhau của bọn họ.

Cho dù là nhạc phụ, hắn cũng thật chán ghét nhìn thấy Tiểu Sách cùng người đó vô cùng thân thiết, hắn xác định bản thân thật chán ghét!

Hắn thần sắc trên mặt vẫn không biến hóa, lặng lẽ siết chặt hai nắm tay giấu trong tay áo.

“Cha, thân thể của người có khỏe không?” Trầm Tiểu Sách chỉ lo đắm chìm trong nỗi vui mừng cha và con gái đoàn tụ, không hề cảm giác được bình dấm chua của trượng phu lại bắt đầu lên men.

Trầm phụ đưa tay sờ sờ đầu ái nữ, cảm thán nói, “Sách nhi của cha đã trưởng thành, đảo mắt một cái đã gả cho người ta làm thê, cha già đi rồi.”

“Cha mới không lão, cha là gừng càng già càng cay.”

Trầm phụ kín đáo liếc mắt về phía sau, Lăng Vân Phong lập tức thu lại ánh mắt, thay bằng một bộ nho nhã lễ độ.

Trong mắt của Trầm phụ đọng lại chút ý cười, vỗ vỗ vào tay nữ nhi, mang theo trách cứ nói, “Đều đã gả cho người ta rồi, còn không hiểu cấp cấp bậc lễ nghĩa, làm cho hiền tế chê cười.”

Trầm Tiểu Sách bĩu môi, ngoan ngoãn buông cánh tay của phụ thân ra, “Cha này, con ở lại kinh cùng cha được không?”

Trầm phụ hứng thú lại liếc về phía con rể, không ngoài dự đoán nhìn đến hắn không kịp thu hồi tức giận, trong lòng không khỏi cười thầm.

Nam nhân này quả nhiên tính chiếm hữu đối với nữ nhi rất mạnh, nhưng như vậy cũng đủ để thuyết minh hắn thật lòng yêu Sách nhi, tâm của hắn đến bây giờ rốt cuộc có thể hoàn toàn triệt để buông xuống.

Lời đồn đãi cũng khó tránh khỏi sai lệch, cho nên dù mọi người bên ngoài đều nói dược cốc cốc chủ đối với phu nhân si tình không thay đổi, vì nàng không tiếc huyết tẩy thiên hạ đệ nhất trang, một mình độc sấm vào Yên Chi Hải, nhưng không phải tận mắt nhìn thấy, hắn trong lòng vẫn ôm hoài nghi, thẳng cho đến hôm nay ——

“Hồ nháo, đã gả cho người ta rồi, còn như vậy tùy hứng.” Lời nói tuy là trách cứ nhưng giọng điệu cũng không mang theo nghiêm khắc, chỉ có tràn đầy sủng nịnh.

“Phụ thân, để nữ nhi bồi bên cạnh người, hơn nữa hiện tại con đang hoài thai, cũng không tiện bôn ba.”

“Có thai?”

Trầm Tiểu Sách dùng sức gật đầu.

“Đúng vậy nhạc phụ, Tiểu Sách quả thật đã hoài thai hơn một tháng.” Lăng Vân Phong lên tiếng chứng thật.

“Vậy chờ dưỡng hảo thân mình rồi lại đi.” Trên mặt của Trầm phụ tràn ra nụ cười thật to.

Nhưng đợi cho đến khi cơm chiều, nhìn đến nữ nhi vừa nhìn thấy đồ ăn lại không ngừng nôn khan thảm trạng, hắn không khỏi đối với vị con rể tuấn mỹ của mình sinh ra bất mãn.

Thiên hạ cha mẹ tâm đều luôn như thế.

Đối với ánh mắt chỉ trích của nhạc phụ, Lăng Vân Phong thật vui vẻ tiếp nhận.