Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 99: Tới Thanh thành




Edit: susublue

Ám vệ của Tư Thiên Bắc đã dựa theo bản đồ tìm được hai chỗ, chứng thực suy đoán của hắn là đúng, Trưởng Tôn Úc Phong thật sự lấy danh nghĩa tham ô nhận hối lộ để ngầm trồng một lượng lớn Ngự Mễ, khi tin tức này truyền ra ngoài thì người hiểu chuyện đều có sắc mặt rất khó xem.

Khi ám vệ âm thầm điều tra nghe ngóng thì đám người Tư Thiên Hoán đã đến được Thanh thành, nhưng không có rêu rao mà lúc ở ngoài thành thì tất cả mọi người đều ngồi ở trên xe ngựa.

Dù sao quán trọ Bạch gia nhiều khách đến khách đi, bọn họ ngồi ở đây cũng không thể bàn bạc được cho nên Thừa Phong đã thuê một đình viện nhỏ yên tĩnh ở Thanh thành.

"Tiểu Vũ chủ tử tới rồi!" Tây Vân nhìn xe ngựa chậm rãi chạy từ phía xa lại đây, vui vẻ hô lên, mọi người nghe thấy nàng kêu thì đều chạy tới cửa.

Xe ngựa dừng lại, Tư Thiên Chanh chui ra trước, nhảy thật nhanh xuống dưới.

"Thiên Chanh! Trong bụng nàng còn có đứa bé!" Giọng nói nổi giận của Bạch Thuật vang lên.

Tư Thiên Hoàng sửng sốt, nhanh chóng đi qua đỡ được Tư Thiên Chanh, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, tức giận nhìn thấy đúng là muội muội có hơi béo lên một chút, "Ngươi muốn hù chết chúng ta sao?"

"Đại ca..." Tư Thiên Chanh híp mắt cười, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Bạch Thuật, lập tức trốn sau lưng hắn.

"Quay về sẽ dạy dỗ nàng." Sắc mặt Bạch Thuật cực kỳ khó coi, hắn chỉ quay đi tìm chút đồ thì nữ nhân này đã tự mình nhảy xuống dưới, quả thực muốn chọc hắn tức chết.

"Chàng hung dữ với cục cưng của ta." Tư Thiên Chanh uất ức bĩu môi, cố ý ưỡn bụng ra, hiện tại nàng có lá chắn, muốn nói thế nào cũng được, hơn nữa, nàng cũng không có làm cục cưng bị thương mà.

Bạch Thuật giận quá hóa cười, trừng mắt liếc nàng một cái, chuyển hai cái rương trên xe xuống dưới.

"Ta giúp ngươi." Thừa Phong giắt cái quạt vào eo, giúp hắn chuyển cái rương xuống dưới.

Bạch Thuật thản nhiên cười, lại trừng mắt nhìn Tư Thiên Chanh, đi theo Thừa Phong vào trong.

"Ngươi là... Trường Dạ sao?" Tư Thiên Chanh cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy một nữ tử xinh đẹp, mắt to rạng rỡ, làm cho nàng càng xinh đẹp nên thử thăm dò.

"Đại tỷ!" Đổng Trường Dạ phát huy cá tính của mình vô cùng nhuần nhuyễn, lập tức cười tủm tỉm chào hỏi.

Tư Thiên Chanh thấy vẻ mặt Tư Thiên Hiểu có chút bất đắc dĩ, trong lòng buồn cười, đi lên tán gẫu với Đổng Trường Dạ.

"Sao nàng ta lại giống Tiểu Vũ được, rõ ràng nàng ta giống Chanh nhi." Khóe miệng Tư Thiên Hoàng co rút, nhỏ giọng nói bên tai Khúc Ngâm.

Khúc Ngâm mím môi nhịn cười, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

"Đại ca, Tam ca." Tư Thiên Hoán nhảy xuống xe ngựa, thản nhiên nhìn hai người, nhếch môi, xoay người lại cầm lấy hòm thuốc của Tô Tiểu Vũ.

"Trở về là tốt rồi." Tư Thiên Hoàng đánh giá hắn từ cao xuống thấp, thấy thần thái hắn sáng láng hơn trước khi rời đi, nên càng vui mừng.

"Thật xinh đẹp." Tư Thiên Hiểu không kịp che miệng Đổng Trường Dạ, nàng ngơ ngác nhìn Tư Thiên Hoán rồi mở miệng.

Tư Thiên Hoán nguy hiểm híp mắt, nhưng lại không nhìn Đổng Trường Dạ mà lại nhìn về phía Tư Thiên Hiểu.

"Khụ khụ, Hoán, nàng là Trường Dạ, nói chuyện không biết chừng mực đã thành thói quen rồi." Tư Thiên Hiểu vội ho một tiếng, kéo Đổng Trường Dạ ra phía sau, cười nhã nhặn nói.

Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, không nhìn nữa, nể mặt Tam hoàng huynh hắn từ trước đến nay chưa từng thích một nữ nhân nào nên tha thứ cho Đổng Trường Dạ.

"Cô nương, không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung nam nhân." Tô Tiểu Vũ chậm rãi xuống xe ngựa, cười như không cười nhìn Đổng Trường Dạ, diẽn[dannlle3<quydo0n thấy bộ dáng nàng thông minh nên cũng có chút hảo cảm, người dám nói Hoán xinh đẹp không nhiều lắm, nàng không để ý cái vại dấm chua kia.

"Oa, ngươi còn xinh đẹp hơn cả đại tẩu." Đổng Trường Dạ bị giọng nói thản nhiên hấp dẫn, khi nhìn thấy dung mạo của Tô Tiểu Vũ, nhịn không được nuốt nước miếng, lúc nhìn thấy Khúc Ngâm, nàng đã bị kinh sợ nhưng không ngờ Tô Tiểu Vũ còn đẹp hơn cả Khúc Ngâm.

Tô Tiểu Vũ hứng thú liếc nhìn nàng một cái, sau đó chuyển hướng qua Khúc Ngâm, lập tức nhếch khóe môi lên, cười nói, "Tiểu Khúc Nhi."

"Tô Tiểu Vũ, sao ngươi lại biến thành như vậy!" Khúc Ngâm vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt nhưng sau khi đến gần Tô Tiểu Vũ thì lập tức xụ mặt xuống, trầm giọng hỏi.

Nhìn qua thì có vẻ không khác gì lúc trước, nhưng nàng là Thánh cô Y Cốc, sao có thể khôn nhìn g ra lúc này chẳng những nàng yếu ớt mà trên người còn có vết thương.

Mọi người thấy Khúc Ngâm đột nhiên lên cơn tức thì đều im lặng, nhìn về phía hai người.

Tô Tiểu Vũ sờ mũi, nhíu mày, bĩu môi, vô tội nói, "Ta cảm thấy da mình tốt hơn lúc trước rất nhiều."

"Đúng vậy, bị thương còn không chịu uống chút thuốc để bồi bổ, trừ phi là muốn tìm chết." Khúc Ngâm hừ lạnh, híp mắt nhìn Tư Thiên Hoán.

"Là lỗi của ta." Tư Thiên Hoán cúi đầu, cũng không thèm để ý đến ánh mắt lạnh của Khúc Ngâm, vươn tay kéo Tô Tiểu Vũ đến bên cạnh mình.

"Ngươi chính là Khúc Ngâm mà Vũ Nhi hay nhắc tới." Bách Lý Ngôn chậm rãi xuống xe ngựa, cười nói, điều này khiến Khúc Ngâm chú ý đến nàng.

Tô Trạch ôm Tô Niệm Vũ xuống xe, cả nhà đứng chung một chỗ, không chỉ có bắt mắt mà khí chất đều rất cao quý, không hề thua đám người Tư Thiên Hoàng một chút nào.

"Bá mẫu, bá phụ, Niệm Niệm, xin chào." Khúc Ngâm nhìn thấy Bách Lý Ngôn, hơi sửng sốt rồi lễ phép cười nói, mẫu thân của Tiểu Vũ quả nhiên rất đẹp, rất dịu dàng, phụ thân cũng rất có phong độ, trách không được có thể sinh ra người như Tiểu Vũ, đứa bé phụ thân nàng ôm, chắc là Niệm Niệm được nhắc đến trong bức thư, thật sự rất đáng yêu.

"Xin chào Khúc tỷ tỷ, tỷ tỷ đã nhắc đến tỷ rồi!" Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ rất ngọt, cười tủm tỉm nói.

Khúc Ngâm cười tươi, thoáng nhìn thấy Tô Tiểu Vũ đứng bên cạnh thở dài nhẹ nhõm, lập tức lại trầm mặt.

"Chúng ta đi vào trước đi, đứng ở bên ngoài không tiện nói chuyện." Bách Lý Ngôn dịu dàng nhìn mọi người đang nhìn mình chằm chằm, thản nhiên nói.

Một câu nói dịu dàng lại khiến cho tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời.

Đổng Trường Dạ nhìn bọn họ, đột nhiên trong lòng có chút bất an, rốt cuộc Hiểu ca ca là người thế nào, vì sao người nhà, bằng hữu của hắn đều phi phàm như thế.

Ban đêm, Đổng Trường Dạ không chịu ngồi yên, vừa dùng bữa tối xong, liền kéo Tư Thiên Chanh ra ngoài, Tô Trạch thấy Trường Dạ, cũng đưa thê tử và nhi tử ra ngoài.

Tư Thiên Hoán ở trong phòng, ba nam nhân ngồi quanh bàn, thảo luận chuyện Ngự Mễ, hai nữ nhân thì ngồi ở phòng trong, Tô Tiểu Vũ nằm trên giường nhỏ, Khúc Ngâm ngồi ở bên cạnh nàng, bắt mạch cho nàng.

"Tiểu Vũ, tuy rằng võ công của ngươi tốt, nhưng từ nhỏ thân thể đã không tốt, trong khoảng thời gian này ngươi đừng sử dùng võ công nữa, ta sẽ điều dưỡng cho ngươi."

Khúc Ngâm thu tay lại, nhíu mi nói, sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, từ việc người làm nàng bị thương là Niệm Niệm, đến việc nàng chịu đau cùng với Tư Thiên Hoán thì nàng (Khúc Ngâm) đã không có gì để nói, chỉ có thể nghĩ cách bồi bổ cho nàng.

“Ừ, các ngươi đều ở đây nên ta không cần dùng võ nữa." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói.

"Vết dao này đâm rất sâu, tuy rằng đã ăn da non, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, nên chú ý điều gì thì tự ngươi biết rồi đó.” Sau khi Khúc Ngâm xem xét miệng vết thương ở bụng nàng thì nhíu mi nói.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, "Ta đã biết, ngươi yên tâm." Mặc dù có chút dong dài nhưng nàng cũng chỉ vì lo cho mình nên điều này làm cho Tô Tiểu Vũ thấy rất ấm ức.

"Tiểu Vũ, ngươi có biết không, Tư Thiên Bắc đã bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ của chúng ta, nghe nói tổng cộng có năm đôi." Khúc Ngâm nhỏ giọng nói, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.

"Họ Tư không bao giờ hiểu được cách khiêm tốn." Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, Tư Thiên Bắc tự mình giám sát thì không cần đoán cũng biết nó to cỡ nào.

Khúc Ngâm bĩu môi, bôi thuốc cho nàng, "Có thể cùng xuất giá một ngày, cũng không tệ."

"Đúng rồi Tiểu Khúc Nhi, ngươi có biết làm thế nào để giảm bớt dược tính của Ngự Mễ hay không?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên hỏi, lúc ở Y Cốc đã từng thấy nàng khắc chế Ngự Mễ, chẳng qua do nàng nhàn hạ nên không thèm quan tâm.

Khúc Ngâm gật đầu, thấy kỳ quái hỏi, "Hỏi cái này để làm gì, hiện tại cũng không có ai ăn phải Ngự Mễ."

"Nếu nhiều năm như vậy mà Phong quốc không hề có tin tức của Ngự Mễ, điều này cho thấy Ngự Mễ đã được sử dụng rất rộng rãi rồi, nhưng cách thức sử dụng lại khiến cho người ăn không biết là mình đang ăn Ngự Mễ." Tô Tiểu Vũ thản nhiên phân tích, " Ngay từ khi tiên hoàng còn tại vị thì Trưởng Tôn Úc Phong đã trở thành Đức Vương rồi, nếu không phải khí hậu Phong quốc không thích hợp để Ngự Mễ sinh trưởng thì chỉ sợ âm mưu của hắn đã sớm được thực hiện rồi."

Khúc Ngâm hơi híp mắt, gật đầu, lấy giấy bút viết vài vị thuốc ra, rồi ngẩng đầu lên thì thấy Tô Tiểu Vũ đã thay nam trang rồi.

"Ngày tốt cảnh đẹp, Tiểu Khúc Nhi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Tô Tiểu Vũ cười, dựa vào tường.

Khúc Ngâm cười ngoài mặt nhưng bên trong không cười, nhẹ nhàng nhấn một cái ở miệng vết thương của nàng, liền thấy biểu cảm của nàng biến từ đắc ý thành thống khổ.

Tư Thiên Hoán ở bên ngoài nói chuyện Ngự Mễ với hai huynh trưởng, đột nhiên cảm thấy bụng đau xót, lập tức đứng lên muốn vào trong xem thử, dienxdannlle3*quysdo0n kết quả Tô Tiểu Vũ đã dẫn Khúc Ngâm ra ngoài.

"Hoàng, đây là những liều thuốc có thể khắc chế được dược tính của Ngự Mễ." Khúc Ngâm chậm rãi đi đến bên cạnh Tư Thiên Hoàng, đặt phương thuốc lên bàn.

Lần đầu tiên Tư Thiên Hiểu nhìn thấy Tô Tiểu Vũ mặc nữ trang, thầm cảm thấy nàng và Trường Dạ không giống nhau, vì dù Trường Dạ thường xuyên mặc nam trang, nhưng vẫn có cảm giác yếu ớt của nữ nhi, nhưng Tô Tiểu Vũ... Một khi mặc nam trang vào thì người khác thật sự rất khó nhận ra nàng là nữ tử.

"Nàng muốn đi đâu?" Tư Thiên Hoán giữ chặt tay Tô Tiểu Vũ, hỏi.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, đẩy bàn tay to của hắn ra, "Ta muốn đi chơi với Tiểu Khúc Nhi."

"Ta đi cùng nàng." Trăm miệng một lời, Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Hoàng đồng thời nói.

"Đến một người ta đánh một người, đến hai người ta đánh một đôi." Tô Tiểu Vũ kéo Khúc Ngâm qua, lạnh nhạt nói, sau đó nhẹ giọng nói vài câu vào tai Tư Thiên Hoán, chỉ thấy sắc mặt đen thui của hắn dịu đi không ít, rồi lại ngồi xuống.

Sau đó, hai nam nhân nhìn nữ nhân mình trông mong biến mất khỏi tầm mắt của mình.

"Hoàng huynh, Hoán, đã không nhìn thấy nữa rồi." Tư Thiên Hiểu thấy hai người còn đang nhìn ra cửa, thì không biết nói gì.

"Hoàng huynh, mau cho người phân phát phương thuốc này đến những nơi gieo trồng Ngự Mễ và những nơi có bột gạo giống như bụi phấn đi." Tư Thiên Hoán không nhìn nữa, phất tay khép cửa lại, thản nhiên nói.

Tư Thiên Hoàng gật đầu, cười khổ, "Các ngươi nói đi, lúc này nếu không có Ngâm nhi và Tiểu Vũ thì có phải khi đại họa giáng xuống đầu rồi thì chúng ta mới biết được chuyện Trưởng Tôn Úc Phong làm không."

"Là do mệnh hắn không tốt, không trách được chúng ta." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói.

"Nếu không còn việc gì nữa thì ta đi tìm Trường Dạ." Ngón tay Tư Thiên Hiểu gõ vào cốc sứ, không vội không chậm nói.

Tư Thiên Hoàng nhíu mày, nhìn Tam đệ đã bắt đầu không yên lòng, nói, "Khoan đã."

"Hoàng huynh?" Tư Thiên Hiểu nghi hoặc nhìn hắn, không phải đã nói xong rồi sao?

"Đệ tính khi nào thì nói cho Đổng Trường Dạ biết thân phận của đệ?" Tư Thiên Hoàng hỏi xa xôi.

Tư Thiên Hiểu cúi đầu, cười khổ, "Không biết, nàng... Không muốn gả cho người trong Hoàng thất." Hắn đối tốt với nàng gấp bội, chỉ hy vọng nàng có thể buông bỏ sự cố chấp.

"Vì sao?" Tư Thiên Hoàng nhíu mi, không phải nói gả vào Hoàng thất là tốt nhưng Thiên Hiểu ưu tú hơn thân phận của hắn.

"Từ nhỏ Đổng Trí đã giáo dục nàng theo tiêu chuẩn của cung phi, nàng lại cực kỳ phản nghịch, nên thường xuyên bị đánh, cho nên hiện tại nàng rất hận người hoàng gia, nàng cố chấp như vậy, nếu ta nói với nàng ta là người Hoàng thất thì nàng sẽ không để ý đến ta ba ngày." Tư Thiên Hiểu cười chua sót, vốn dĩ hắn đã muốn nói cho Trường Dạ biết thân phận thật sự của mình rồi, nhưng lần đó nàng uống rượu say rồi mắng Hoàng thất, cuối cùng còn tuyên bố dù gả cho heo cho chó cũng không gả cho họ Tư, vậy thì sao hắn dám nói nữa chứ, hắn chỉ có thể cố hết sức gạt nàng.

Tư Thiên Hoán lười biếng dựa vào phía sau, nói, "Gạo nấu thành cơm, đến lúc đó muốn thế nào cũng được."

"Nàng vốn không để luân thường đạo lý vào mắt, vô dụng thôi." Tư Thiên Hiểu đè huyệt thái dương, lắc đầu, huống hồ hắn cũng không muốn làm gì nàng trước khi kết hôn.

"Bắc Bắc đã chuẩn bị hôn lễ cho năm người chúng ta." Tư Thiên Hoàng nhíu mi, nếu không thể thu phục Đổng Trường Dạ trước ngày đại hôn thì đến lúc đó sẽ có phiền phức.

"Nàng có yêu huynh hay không?" Tư Thiên Hoán đột nhiên đặt cái ly lên bàn, trong mắt lóe sáng.

Tư Thiên Hiểu sửng sốt, bên tai có chút phiếm hồng, gật đầu.

"Đệ muốn dùng khổ nhục kế sao?" Tư Thiên Hoàng không nghĩ đó là một ý kiến hay, đến lúc đó bị người ta biết thì chỉ sợ sẽ càng phiền hơn nữa.

"Tùy cơ ứng biến, nếu Đổng Trường Dạ thật sự thích Tam ca thì nàng nhất định sẽ thỏa hiệp." Tư Thiên Hoán khẳng định, trong lòng có chút so đo, hắn nhất định sẽ khiến Đổng Trường Dạ gả cho Tam hoàng huynh, trong tâm tư hắn, chỉ có khi hoàng huynh cưới người khác thì hắn mới có thể thật sự yên tâm, dù sao bóng ma này đã theo hắn từ lúc năm tuổi, dù là ai cũng không thể thoát khỏi nó.

Tư Thiên Hiểu cười nhạt nhìn hai người, đột nhiên thấy an tâm, có hai huynh đệ giúp đỡ, hắn còn sợ gì nữa?

Bên kia, hai nữ nhân tuyên bố muốn ra ngoài dạo phố lại vận khinh công bay đến chỗ mảnh vườn Ngự Mễ.

Tô Tiểu Vũ ngắt một đóa hoa, bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi nhổ ra, trên mặt lại đầy ý cười, "Phong quốc không thích hợp cho Ngự Mễ sinh trưởng, chắc chắn Trưởng Tôn Úc Phong đã phải lai tạo từ rất nhiều loại phấn hoa, hương vị không thuần, đại khái cũng chỉ có được một nửa dược tính của Ngự Mễ."

Mặc dù trong đầu nàng không biết nhiều phương thuốc như Khúc Ngâm, nhưng khứu giác và vị giác của nàng lại mẫn cảm hơn Khúc Ngâm.

"Vậy...Có thể thêm một ít thảo dược bổ sung dinh dưỡng vào phương thuốc lúc nãy." Khúc Ngâm sờ đóa hoa xinh đẹp, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Đến cái thôn đó xem thử." Tô Tiểu Vũ vứt bỏ bông hoa trên tay muốn chạy đi nhưng lại bị Khúc Ngâm giữ lại.

"Ngươi muốn dùng bí quyết Huyết Đồng sao?" Khúc Ngâm tỏ vẻ không đồng ý, nàng đã nói là trong khoảng thời gian này không cho phép dùng võ công, chỉ được làm một người bình thường, dùng khinh công sẽ không hao tốn nhiều chân khí nhưng bí quyết Huyết Đồng...

Tô Tiểu Vũ vô tội chớp mắt mấy cái, nhún vai, "Không có, đối phó với bọn họ, dùng vài hình thức tra tấn là được rồi." Thuốc độc nàng làm uống vào chỉ có chết, người như Bách Lý Triết còn chịu không nổi chứ đừng nói gì đám người trong thôn này.

Khúc Ngâm nhẹ nhàng thở phào, nở nụ cười yếu ớt, "Vậy thì được." Tiểu Vũ tùy hứng đã quen, ai biết được lần này nàng có thật sự nghe lời không?

Hai người thi triển khinh công đi vào thôn trang, vừa vặn gặp được Ngân Diện và Bạch Nhất đang ẩn núp ở đây.

"Chủ tử đã trở lại." Ngân Diện phát hiện sau lưng có người, thiếu chút nữa thì rút đao ra, nhưng nhìn thấy là Tô Tiểu Vũ, mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, thấy bên kia có người chạy ra, vươn tay chỉ về phía hắn, "Ngân Diện, bắt hắn tới đây."

Ngân Diện gật đầu, lắc mình rời đi, lúc trở về thì trong tay có thêm một nam nhân đang hôn mê bất tỉnh.

"Tiếp tục canh chừng, ta đi trước." Tô Tiểu Vũ cầm lấy nam nhân đó, thản nhiên nói, sau đó nhìn Khúc Ngâm, thi triển khinh công rời đi, bay đến chỗ biển hoa.

Khúc Ngâm lấy một cái bình sứ trong ngực ra, mở nút chai quơ quơ vài lượt quanh mũi hắn.

"Khụ khụ, các ngươi, các ngươi là ai?" Nam nhân tỉnh lại, nhìn đôi nam nữ như thần tiên trước mắt, có chút sững sờ ngẩn ngơ, sửng sốt một lúc lâu mới giật mình hỏi.

"Ngươi có biết thứ hoa các ngươi gia công có công dụng gì không?" Tô Tiểu Vũ cúi người, đè thấp giọng chậm rãi hỏi.

Nam nhân cảnh giác nhìn nàng, lắc đầu, "Ta không biết ngươi nói cái gì, ta chỉ là một nông dân bình thường."

"Sao, nông dân mà lại trồng hoa để ăn, thật là đặc biệt." Khúc Ngâm làm bộ như bừng tỉnh, tháo đóa hoa treo bên hông xuống đưa đến miệng hắn, lạnh lùng nói, "Xem ra bình thường ngươi đều ăn hoa, hay là bây giờ ăn thử cho ta xem đi?"

"Không! Độc, có độc!" Nam nhân chạy lùi về phía sau, nhưng lại vấp phải tảng đá mà ngã xuống đất, thấy hai người chậm rãi đi về phía mình, chỉ có thể liều mạng bỏ chạy.

"Ngoan ngoãn nói ra chuyện ta muốn biết, ta sẽ không lấy mạng của ngươi." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, giơ tay lên, bốn cánh hoa xẹt qua tai hắn, dien(dannlle3<quysdo0n bẻ gẫy hai nhánh hoa bên cạnh, dọa hắn sợ tới mức phát run.

Khúc Ngâm thấy nàng động võ, mặt lại trầm xuống.

Tô Tiểu Vũ vội ho một tiếng, không nhìn Khúc Ngâm mà lạnh lùng nhìn nam nhân đó, tiếp tục nói, "Ngươi quyết định đi."

"Không, không được, ta còn có cha mẹ, thê nhi, nếu ta nói bọn họ đều phải chết..." Nam nhân đó quỳ xuống, không ngừng dập đầu với hai người, "Van cầu các ngươi đừng ép ta, đừng ép ta..."

"Ngươi nói ra cũng không ai biết là ngươi nói, hơn nữa, nếu ngươi nói ta còn có thể giúp ngươi cứu cha mẹ và thê nhi của ngươi, nếu ngươi không nói, chẳng những ngươi phải chết mà sau này bọn họ cũng sẽ bị chủ nhân của ngươi giết chết, ngươi cho là ngươi còn có thể bảo vệ bọn họ được bao lâu." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói.

Rõ ràng trong mắt hắn hơi buông lỏng, nhưng lại vẫn lắc đầu.

Tô Tiểu Vũ hơi híp mắt, cúi đầu để lông mi dài che khuất ý lạnh ở đáy mắt, thừa dịp hắn đang mở miệng cầu xin tha thứ thì đầu ngón nhẹ bắn một viên thuốc bay vào miệng hắn.

Nam nhân tiếp tục cầu xin tha thứ, nhưng giọng nói lại vô lực hơn lúc trước, sắc mặt cũng dần dần hoảng hốt.

"Ngươi nên biết, gieo trồng Ngự Mễ là tội tru di tam tộc, mặc kệ các ngươi có biết đây là Ngự Mễ hay không, thôn trang các ngươi đều đầy bột phấn của Ngự Mễ, nếu quan phủ phái người đến đây, không bắt được hung phạm thì sẽ bắt đám người các ngươi để xả giận..." Khúc Ngâm quan sát sắc mặt của hắn, chậm rãi nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại có ý uy hiếp.

Nam nhân sửng sốt, hoảng sợ nhìn hai người, sau đó hình như nhớ tới cái gì đó, từ từ bình tĩnh lại, thậm chí sắc mặt còn có chút kiêu ngạo.

"Quan phủ sao? Sao bọn họ dám bắt chúng ta được, các ngươi gạt người!"