Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 90: Quyết đấu




Edit: susublue

Sau khi Tô Tiểu Vũ rời khỏi Lạc Vũ Các, cũng không có lên ngựa đuổi theo đám người Tư Thiên Hoán, mà ẩn mình vào sân nhà của Tô Triết.

Tô Tiểu Vũ mặc váy dài đỏ tươi lười biếng ngồi trên nhánh cây, giám thị Tô Triết, thấy hắn cầm một thanh trường kiếm vội vã đi ra khỏi sân, thả người nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng đi theo.

Tô Triết cẩn thận quan sát Tô phủ một lần, đặc biệt là chỗ ở phía sau, cuối cùng mới nghênh ngang đi vào chuồng ngựa, kéo ngựa của hắn ra rồi cưỡi ngựa rời đi.

Tô Tiểu Vũ cũng dắt một con ngựa ra chạy theo sát phía sau, nghĩ đến hành động vừa rồi của hắn, không khỏi cười lạnh, hắn thật sự nghĩ đám người Bách Lý Dịch có thể bình an đến Tô phủ sao.

Ra roi thúc ngựa, từ Tô phủ đến thảo nguyên cũng mất một ngày một đêm, khi màn đêm buông xuống, Tô triết chạy tới thảo nguyên, xung quanh không có gì để che lấp, Tô Tiểu Vũ cũng không cưỡi ngựa nữa, chỉ có thể để ngựa lại rồi dùng khinh công đuổi theo, tuy rằng buổi sáng nàng không tỉnh giấc tự nhiên, nhưng cũng đã ăn một ít thuốc an thần, hiện tại cho dù không dư thừa tinh lực thì cũng sẽ không quá mệt mỏi.

Nửa đêm.

Ba người Tư Thiên Hoán, Bạch Thuật và Tô Trạch đã vào đến trận pháp, ba người hợp lực mạnh mẽ xoay chuyển trận pháp, thay đổi trận pháp bảo vệ vốn có, ý muốn khiến cho đám người Bách Lý Dịch đi vào thì sẽ không thể quay về được nữa.

Qua thật lâu sau, ba người vừa mới sửa lại trận pháp xong, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập, lập tức lắc mình ra ngoài, trở về chỗ để ngựa.

Ngựa của Tô Triết đi tới, đốt cháy một cây diêm, cần thận hơ qua tờ giấy bản đồ, rồi sau đó nương theo ánh sáng của nắng sớm, phân biệt vị trí, thật lâu sau mới giơ cuốn sổ con lên chậm rãi đi vào giữa trận pháp.

Tô Tiểu Vũ đứng ở xa xa, thấy Tô Triết đi vào trong rừng, mới nhẹ nhàng đứng xuống mặt đất, bay tới bên này.

"Không phải đã nói tối nay mới được tới sao? Sao lại dùng khinh công đuổi tới đây?" Tư Thiên Hoán sắc bén nhìn thấy bóng người màu đổ ở trước mắt, mặt trầm xuống, lập tức vọt lên, thấp giọng quát lớn.

"Miễn cho hắn xảy ra sự cố ở trên đường, đi theo nhìn một chút." Tô Tiểu Vũ vô tình nói, thấy sắc mặt nam nhân nào đó không tốt, mới ngậm miệng lại.

Bạch Thuật cũng đã đi tới, híp mắt nhìn sắc trời, "Ta nghĩ Tô triết muốn đi qua đó cũng mất hai canh giờ." Bạch Lê quen thuộc trận pháp mới có thể quay lại một cách tự nhiên, nhưng Tô Triết thì không.

"Chờ đi, nghỉ ngơi một chút trước để bảo tồn thể lực." Tô Trạch thản nhiên nói, ngồi trên chiếu, khoanh chân cầm kiếm điều tức.

Bạch Thuật nhíu mày, nhặt một cây cỏ trên đất lên ngậm vào miệng, gối đầu lên cánh tay, nằm ngắm sao.

Tư Thiên Hoán bị Tô Tiểu Vũ đuổi đi, chỉ có thể nằm cùng Bạch Thuật trên mặt đất, nhưng mắt lại luôn liếc về phía tiểu nữ nhân ở bên kia, luôn quay lưng về phía này, không biết lại nghĩ ra ý gì nữa.

"Tô Tiểu Vũ đang làm gì?" Bạch Thuật nhàm chán hỏi.

"Không biết." Tư Thiên Hoán nhíu mày, thấy nàng vẫn không thèm nhìn mình, thở dài, nhắm hai mắt lại.

Mà giờ phút này, Tô Tiểu Vũ lại lấy bình sứ nương đưa cho nàng ra, sau đó lấy ra mấy cái chai lọ khác ra, bày một đám trước mặt, lấy Khấp Hồn làm gốc, diễn(daffnlle3[quysdo0n điều chế một loại độc dược khác, dược tính của Khấp Hồn ẩn núp hai mươi năm, trong lúc ở trong cơ thể con người sẽ không có chút động tĩnh gì.

Tô Tiểu Vũ đối với kẻ thù chưa bao giờ nhân từ nương tay, cho nên nàng sẽ không để cho hắn sông yên ổn trong hai mươi năm này.

Mà ở bên kia, Tô Triết rất vất vả mới ra khỏi trận pháp, vừa ra khỏi cánh rừng, đã thấy phía trước có hơn ba mươi ngọn lửa chiếu sáng cả một góc trời tối đen.

"A Triết, hoan nghênh trở về." Bách Lý Liệt gian hai tay ra chào đón Tô Triết, kích động nhìn hắn.

Tô Triết tiến lên ôm hắn, lệ nóng chảy ra khỏi mắt, trong lòng cũng hơi kích động, lúc hắn còn rất nhỏ đã bị phái đến Tô gia làm nội ứng, hắn đã lâu rồi không gặp người thân.

"Đây là... Dịch nhi sao?" Tô Triết, hoặc là tên là Bách Lý Triết, đánh giá Bách Lý Dịch từ trên xuống dưới một lần, hỏi.

"A Triết thúc thúc." Bách Lý Dịch mỉm cười có lễ, duy trì hình tượng công tử nho nhã trước mắt người khác.

Bách Lý Triết cười vỗ vỗ vai hắn của hắn, tán thưởng nói, "Hài tử ngoan, thúc thúc đã lót đường cho ngươi rồi, tương lai của Bách Lý gia phải dựa vào ngươi."

Hắn vừa nói xong, trong lòng các đệ tử có chút bất mãn, có người nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.

Bách Lý Dịch lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, đến khi chung quanh lại im lặng mới nhìn Bách Lý Triết cười nói, "Thúc thúc nói đúng Dịch nhi sẽ cố gắng để làm cho Bách Lý gia lớn mạnh."

"Được, hài tử ngoan." Bách Lý Triết vừa lòng gật đầu, từ nhỏ hắn đã bị họ Tô áp chế, bây giờ, rốt cục Bách Lý gia bọn họ có thể hãnh diện rồi.

"A Triết, võ công của Tô Tiểu Vũ còn chưa khôi phục lại sao?" Bách Lý Liệt cẩn thận hỏi.

Bách Lý Triết gật đầu, híp mắt nói, "Đúng vậy." Tô Trạch không biết hắn là người Bách Lý gia, tất nhiên sẽ không nói dối hắn.

"Hiện tại Tô phủ coi trọng nhất là Tô Tiểu Vũ và Tô Niệm Vũ, chỉ cần bắt được một trong hai thì có thể uy hiếp được Tô Trạch." Bách Lý Triết suy nghĩ, lại nói tiếp, "Nhưng mà bên cạnh Tô Tiểu Vũ có Tư Thiên Hoán, cũng khó đối phó."

"Thúc thúc, nến ta và phụ thân cùng đi ám sát Tô Trạch thì có bao nhiêu phần thắng?" Bách Lý Dịch hỏi.

Bách Lý Triết ngẩn người, không đồng ý lắc đầu, "Không được, lâu rồi ta chưa giao thủ với Tô Trạch, nên ta không nắm chắc thực lực hiện tại của hắn, nhưng nhất định là mạnh hơn Dịch nhi, nếu tùy tiện đi ám sát, chỉ sợ sẽ không ổn."

Bách Lý Dịch nhíu mi, trong lòng có chút không thoải mái, hắn vốn tưởng rằng mình và Tô Trạch không khác nhau là mấy, nào biết được Bách Lý Triết vừa mở miệng đã phủ định năng lực của hắn.

"Vậy trận pháp phòng vệ hiện tại của Tô gia thì sao?" Bách Lý Liệt hỏi.

"Tô Tín đi ra ngoài làm việc, người của hắn cũng do ta tạm quản, thực lực thuộc hạ của hai hộ pháp chúng ta đều tương đương nhau, tuyệt đối không phải là đối thủ của binh sĩ Bách Lý gia." Bách Lý Triết kiêu ngạo nói, mười mấy năm qua hắn đã chậm rãi giảm bớt thị vệ của Tô gia, không phải không có tác dụng.

" Đến lúc đó chúng ta khống chế Tô Niệm Vũ và Bách Lý Ngôn trước, dùng để uy hiếp Tô Trạch thoái vị, mà chúng ta có được tín vật của gia chủ Vân Thủy Gian, tất nhiên có thể thay Tô gia trở thành chủ nhân, người Tô gia vốn không phải đối thủ của chúng ta, đến lúc đó sẽ phải thần phục." Bách Lý Dịch đưa ra quyết định, mặc kệ có thể đối chiến với h Tô Trạchay không thì đoạt được vị trí gia chủ mới là quan trọng nhất.

Bách Lý Triết gật đầu, chỉ về phía cánh rừng, "Dịch nhi, ngươi phá trận pháp này đi?"

Bách Lý Dịch nhặt một tảng đá trên đất lên, ước lượng sức nặng, sau đó hung hăng ném vào trong rừng, thật lâu sau, không hề có động tĩnh gì, trên khuôn mặt ôn hòa rốt cục cũng xuất hiện chút kích động, "Phá được rồi."

"Rốt cục phá được rồi, Tô Trạch ngăn cản chúng ta hơn mười năm, lần này có thể đi qua rồi!" Bách Lý Liệt cũng có chút kích động, vung tay với đám người Bách Lý gia ở phía sau, "Đi."

"Ca ca, vì sao không gọi Vũ nhi?" Giọng của Bách Lý Vũ vọng lại từ phía xa, nàng mặc bạch y, tóc cũng chưa búi lại, chậm rãi đi tới như u hồn, người Bách Lý gia nhìn thấy Bách Lý Vũ, đều lui ra phía sau hai bước, sợ nàng lại nhận sai người.

Bách Lý Dịch vốn đã quên mất nàng, lúc này thấy nàng đi đến, chỉ thoáng chau mày, "Không phải ngươi đã đến đây rồi sao?"

"Ngươi tới làm gì, mau trở về đi, nơi này không phải chỗ để ngươi nổi điên." Mặt Bách Lý Liệt bình tĩnh quát.

"Ta không có điên! Ta muốn giết Tư Thiên Hoán!" Đột nhiên cảm xúc của Bách Lý Vũ trở nên kích động, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại, đi đến bên cạnh Bách Lý Dịch, nhẹ nhàng cười nói, "Ca ca, ngươi đã đồng ý với Vũ nhi rồi."

"Để cho thúc thúc chê cười rồi, đây là muội muội của ta, Bách Lý Vũ." Bách Lý Dịch thấy Bách Lý Triết nghi hoặc nhìn cảnh tượng này, sắc mặt có chút cứng ngắc, sau đó nói.

Bách Lý Triết hiểu rõ, liếc nhìn Bách Lý Vũ một cái, xoay người nói với mọi người, "Từ nơi này đi qua là một thảo nguyên rộng lớn, ta thấy các ngươi đều đã chuẩn bị ngựa rồi, đến lúc đó ra roi thúc ngựa, trong vòng một ngày là có thể đến Tô phủ."

"Dạ" Mọi người đáp lại, tất cả đều lên ngựa, chạy vào rừng cây.

Bách Lý Vũ nở nụ cười xa xôi, nhảy lên ngựa của Bách Lý Dịch, không nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của hắn, si ngốc cười.

Bách Lý Liệt nhìn Bách Lý Triết, đi theo sau Bách Lý Dịch, ông là người đi cuối cùng.

Lúc này, trời đã sáng hơn nhiều, cho dù còn có chút tối đen, nhưng cũng đủ để thấy rõ cảnh vật bốn phía.

Tô Tiểu Vũ đã phối thành công độc dược, đứng lên, duỗi cái thắt lưng lười, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía cánh rừng, "Đến rồi."

Ba người khác cũng nghe được tiếng vó ngựa trong rừng, đều mở mắt ra nhìn, Tô Trạch xoay người lại đứng vững, mà Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán nhàn nhã đứng lên, còn phủi cỏ dính trên người.

"Hu ——" Đệ tử dẫn đầu của Bách Lý gia còn chưa kịp cảm thán thảo nguyên rộng lớn trước mắt, nhìn thấy bốn người lẳng lặng đứng ở phía trước, trong lòng lập tức lạnh đi, cảnh giác nhìn bọn họ, mượn nắng sớm để nhìn cho rõ khuôn mặt của họ, ngẩn người ra.

Hơn ba mươi người còn lại cũng đi ra khỏi rừng, nhìn bốn người trước mắt, cũng dừng chân lại.

"Ngươi, các ngươi..." Bách Lý Triết đi ra cuối cùng, nhìn thấy bốn người trước mắt, khiếp sợ mở to mắt.

Sắc mặt Bách Lý Liệt và Bách Lý Dịch cũng không tốt lắm, mọi chuyện đều không giống với những gì Bách Lý Triết nói?

"Tư đại ca." Trong một đám người đang khẩn trương, Bách Lý Vũ cười ngọt ngào như một người ngoài, nàng còn chậm rãi đi về phía Tư Thiên Hoán.

"Vũ nhi, quay về!" Bách Lý Dịch trầm giọng quát, lạnh lùng nhìn Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ, trong mắt đầy hận ý.

Bách Lý Vũ dừng bước một chút, đột nhiên rơi lệ, nói xa xôi, "Vất vả lắm Vũ nhi mới gặp được Tư đại ca, sao ca ca lại có thể kêu Vũ nhi quay về..."

Bách Lý Dịch vừa nghe thấy thì sắc mặt đã nhăn nhó cực kỳ, liếc nhìn phụ thân, coi Bách Lý Vũ như vật thí nghiệm.

Những người Bách Lý gia khác cũng có ý đứng xem kịch vui, dù sao Bách Lý Vũ điên là vì Tư Thiên Hoán, hiện tại nàng gặp được Tư Thiên Hoán, diễn{dafnll3*quysdo0n ai cũng tò mò muốn bết nàng sẽ làm cái gì.

"Tư đại ca là tên mà ngươi có thể kêu sao?" Tô Tiểu Vũ cười, cất bình sứ đi, chậm rãi đi đến trước mặt Tư Thiên Hoán, cười như không cười nhìn Bách Lý Vũ.

Tô Trạch nghi hoặc nhìn về phía Tư Thiên Hoán, thấy hắn nhẹ lắc đầu, mới ngừng bước chân lại.

Nụ cười ngọt ngào của Bách Lý Vũ lập tức trở nên dữ tợn, cái roi trong tay chỉ về phía Tô Tiểu Vũ, điên cuồng cười nói, "Tiện nhân nhà ngươi, rõ ràng Tư đại ca nói sẽ phụ trách với ta, bây giờ hắn lại đi với ngươi. Ta muốn giết ngươi, sau đó... giết Tư đại ca!" 

"A, thì ra ngươi điên rồi." Tô Tiểu Vũ nhìn thấy sự hoảng hốt trong đáy mắt nàng, cộng thêm lời nói cử chỉ không hề lý trí của nàng thì trong lòng cũng đã hiểu rõ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

"Tiện nhân! Ta không điên, ta không điên!"

Bách Lý Vũ hung ác quát, vung roi lên, hung hăng đánh Tô Tiểu Vũ.

"Người điên luôn nói mình không điên, biểu ca, ngươi nói có đúng không?" Tô Tiểu Vũ linh hoạt né tránh roi của Bách Lý Vũ, châm chọc nhìn về phía Bách Lý Dịch, thấy sắc mặt hắn âm trầm đến cực điểm, ý cười càng sâu hơn.

"Ta không điên, ta không điên... Giết ngươi, giết các ngươi!" Bách Lý Vũ điên cuồng quất roi, cây roi vây quanh Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ khinh thường hừ nhẹ, lao về phía cây roi, tốc độ cực nhanh dùng mũi chân cuốn lấy cây roi của Bách Lý Vũ ở giữa không trung, vững vàng đứng ở trên roi, cây roi bị chân của nàng cuốn lấy, không thể động đậy được.

" Bách Lý Vũ, ngươi điên rồi." Môi đỏ hé mở, mỉm cười, giọng điệu tươi mát, lại đầy kiên định.

"Phốc!" Bách Lý Vũ phun ra một ngụm máu tươi, mắt oán hận nhìn Tư Thiên Hoán, đột nhiên cả người mềm nhũn, nặng nề ngã xuống đất, suy yếu nói, "Ta, không..."

Tô Tiểu Vũ nhắm mắt lại, thản nhiên thở dài, mũi chân nhẹ nhàng chạm lên dây roi, một cỗ lực xuyên thấu qua roi đánh thẳng vào người Bách Lý Vũ, kết thúc tính mạng của nàng.

Nếu nói là Bách Lý Vũ bị Tô Tiểu Vũ giết chết thì không bằng nói nàng bị tức chết, mà khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Tiểu Vũ và sự quyết đoán khi giết người lại khiến đối phương hơi kinh sợ.

"A, có muốn xem thử kết cục của các ngươi không?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi bay trở về bên người Tô Trạch, cười mỉa mai, thản nhiên đảo mắt nhìn đám người đang sợ hãi, lạnh lùng nói.

Bách Lý Dịch hung hăng nhìn Tô Tiểu Vũ, hận không thể lột da lóc xương nàng, dien;daffn<lle3*quysdo0n máu huyết toàn thân đều chảy cuồn cuộn, cuối cùng, cắn chặt răng nói ra một câu, "Võ công của ngươi không có biến mất hoàn toàn!"

"Người bị đứt gân mạch mà còn có thể khôi phục võ công, vì sao Vũ Nhi của ta nhất định phải mất hết võ công?" Tư Thiên Hoán không mặn không nhạt nhắc nhở chuyện hắn bị phế võ công.

Trong phút chốc Bách Lý Dịch muốn bỏ mặc mọi thứ mà xông lên quyết chiến, cũng may Bách Lý Liệt kéo hắn lại kịp thời.

"Dịch nhi, đừng trúng kế khích tướng của hắn."

"Dạ." Bách Lý Dịch thu sự giận dữ lại, đáp.

"Tô Trạch, ngươi gạt ta, ngươi đã sớm biết ta là gian tế." Bách Lý Triết đã nghĩ thông suốt, trách không được hắn lại dễ dàng trộm ngọc như vậy, chỉ sợ cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Tô Trạch cười thản nhiên, ánh mắt nhìn Bách Lý Triết có chút thất vọng, "Bách Lý Triết, ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi, nhưng ngươi không nên biết sự tồn tại của Khấp Hồn."

Trong mắt Bách Lý Triết có chút kinh ngạc, sau đó nở nụ cười tự giễu, đúng vậy, hắn chỉ là một hộ pháp nho nhỏ thì làm sao có thể biết độc dược bí truyền của Y Cốc, thì ra, hắn để lộ dấu vết vào lúc đó.

" Bách Lý Liệt, Bách Lý Dịch, Bách Lý Triết... Nếu ba người các ngươi tự nguyện tự sát, ta sẽ đẻ cho những người khác bình an." Tô Trạch thản nhiên nói, nhưng khí thế uy nghiêm lại không hề giảm đi chút nào.

"Buồn cười, ngươi cho là chỉ với bốn người các ngươi là có thể địch nổi chúng ta sao?" Bách Lý Liệt cười lạnh, rồi sau đó ra lệnh cho đám người ở phía sau, "Các ngươi sinh là người Bách Lý gia, chết là quỷ Bách Lý gia, nếu dám phản bội, thì không cần chờ kẻ địch đến giết ta sẽ là người đầu tiên giết các ngươi."

Vừa lòng nhìn biểu cảm mọi người trở nên kiên định, Bách Lý Liệt lạnh lùng nhìn về phía Tô Trạch, hắn nghĩ mình có thể khống chế được người Bách Lý gia sao?

" Bách Lý Liệt, ngươi thật sự là gia chủ Bách Lý gia sao?" Tư Thiên Hoán từ từ hỏi, thấy hắn biến sắc, nở nụ cười thật sâu, giả bộ vô tình rút Truy Vân ra, mở ra để ngắm.

"Phụ thân, đó không phải là..." Bách Lý Dịch nghi ngờ nhìn Truy Vân, đó không phải là thần khí của phụ thân sao?

Người Bách Lý gia thấy vậy, trên mặt cũng đầy kinh ngạc, mặc dù bọn họ không biết Truy Vân là thần khí, nhưng đều biết cây quạt này tượng trưng cho gia chủ, nhưng vì sao nó lại ở trong tay Tư Thiên Hoán!?

"Hừ, ngươi cho là ngươi trộm quạt của ta thì có thể giả mạo gia chủ Bách Lý gia sao?" Dù sao Bách Lý Liệt cũng là lão hồ ly, phản ứng rất nhanh.

"Trộm?" Tư Thiên Hoán đột nhiên ném cây quạt cho Bách Lý Liệt, thấy hắn kích động bắt lấy, trong mắt xẹt qua vẻ châm chọc, "Ngươi đã nói cây quạt này là ngươi, vậy ngươi cũng nên biết nó là thần khí, thần khí nhận chủ, trừ khi chủ nhân chết, nếu không người bên ngoài mãi mãi không cầm nó được, đúng không?"

Thần khí?

Người Bách Lý gia sôi trào, cây quạt này lại là thần khí.

Sắc mặt Bách Lý Liệt thay đổi lớn, cầm chặt cây quạt, lạnh lùng nhìn Tư Thiên Hoán, "Nói bậy nói bạ, tại sao lại nói đến thần khí."

Tư Thiên Hoán nhíu mày, cảm thấy buồn cười vì hắn tiếp tục nói xạo, môi mỏng hé mở, thản nhiên kêu lên, "Truy Vân."

Truy Vân lập tức chấn động, đánh văng tay Bách Lý Liệt ra, bay trở về trong tay Tư Thiên Hoán.

"Nghe lời như vậy, ngươi còn nói không phải thần khí sao, Bách Lý Liệt, ngươi còn muốn lừa ai nữa? Nói thẳng ra là ngươi đoạt vị trí của muội muội mình đúng không?" Đáy mắt Tư Thiên Hoán đầy sự châm chọc.

Sắc mặt Bách Lý Liệt xám trắng, oán hận nhìn Tư Thiên Hoán, hận không thể lập tức giết chết hắn.

“ Dù là thật hay giả, phụ thân đều đã vất vả vì Bách Lý gia hơn mười năm, chẳng lẽ công lao của hắn còn không bằng một cây quạt sao?" Bách Lý Dịch hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lời nói đầy thâm tình, thấy người phía sau vẫn còn dao động, ánh mắt lạnh dần đi.

"Bách Lý Ngôn không quan tâm tranh giành, chỉ muốn hòa hợp với Tô gia, các ngươi nghĩ đi, người như vậy có tư cách gì mà đảm nhiệm chức gia chủ?" Bách Lý Triết biết chuyện năm đó, trong lòng rất khinh thường Bách Lý Ngôn.

Không thể không nói, Bách Lý Triết nắm được nhược điểm của mọi người, bọn họ đều oán hận Tô gia trong vô thức, bởi vậy nghe xong lời này, đều đồng ý với lời của hắn.

"Phản bội gia chủ, các ngươi đều phải chết." Tư Thiên Hoán vốn muốn giúp nhạc mẫu đại nhân cứu vài người họ Bách Lý, nào biết đám người này không biết phân biệt đúng sai, một khi đã như vậy, hắn cũng không cần bận tâm, lạnh lùng nói.

Bách Lý Dịch bị thái độ kiêu ngạo của hắn chọc giận, lấy ngọc bội hình giọt nước ra, lạnh lùng cười nói, "Nếu ai có tín vật thì người đó là chủ, vậy các ngươi làm như vậy chính là phản bội chủ nhân Vân Thủy Gian! Càng đáng chết!"

Người phía sau hắn đều hùa theo, mắt sáng rực nhìn ngọc bội dưới nắng sớm, thì ra thiếu chủ đã lấy được tín vật rồi.

Bạch Thuật thấy dáng vẻ đắc ý của hắn, thật sự nhịn không được nứa, vị bả vai của Tư Thiên Hoán cười ha hả, ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!

"Ngươi!" Bách Lý Dịch nhìn Bạch Thuật chằm chằm, sắc mặt nhăn nhó, hắn cười cái gì, hắn có được tín vật, vậy thì hắn là chủ, có gì buồn cười sao?

"Muốn hỏi ta cười cái gì sao? Ta cười ngươi ngu ngốc! Trộm tín vật mà còn muốn làm chủ tử!" Bạch Thuật cười lớn hơn nữa.

Bách Lý Dịch nhìn phụ thân, thấy hắn cũng đang gắng sức chống đỡ, lập tức có chút lo lắng, kìm nén sự tức giận, cười lạnh, "Vân Thủy Gian có quy định, người có được tín vật sẽ thành chủ nhân, dù cho tín vật rơi vào tay ta như thế nào thì nó cũng đang ở trong tay ta, vậy thì ta là chủ, mà ngươi, Tô Trạch, ngay cả tín vật cũng không bảo vệ được thì chính là phế vật."

"Thì ra, không giữ được tín vật thì chính là phế vật..."