Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 131: Cha mẹ nổi giận




Edit: susublue

Ngai vàng Cốc chủ được làm từ trăm ngàn gốc cây cổ, đặt ở trên cùng của sảnh nghị sự, Cách Lạc tao nhã ngồi ở trên đó, cười nhạt nhìn hai người ngồi bên dưới.

"Ngươi phát hiện bằng cách nào." Cách Lạc nhìn về phía Tư Thiên Hoán, giọng điệu có chút phức tạp, hắn tự nhận chính mình làm rất tốt nhưng lại không biết sao hắn ta lại hoài nghi chính mình, vốn định đưa bọn họ đến chỗ đã bố trí sẵn cạm bẫy, nhưng bị nhìn thấu nên cũng chỉ có thể tới nơi này.

Tư Thiên Hoán từ từ uống một ngụm trà, buông chén trà ra rồi lạnh nhạt nói, "Bởi vì ngay từ đầu chúng ta đã không hề tin tưởng ngươi."

"Tiểu Vũ đã giao dược ngọc cho ta, ngươi nói vậy là có ý gì." Sắc mặt Cách Lạc lạnh xuống, sờ miếng dược ngọc ở sát ngực theo bản năng, trong lòng có chút bất an.

"Vũ Nhi giao dược ngọc cho ngươi, chính là để ngươi giúp nàng thanh lý trước một ít phiền toái, nếu không lần này đến đây sao chúng ta lại không thấy một tên hộ vệ nào, tại sao chín vị trưởng lão lại không tụ tập một chỗ với nhau?" Tư Thiên Hoán cười xa xôi, giọng điệu bình thản không gợn sóng.

Sắc mặt Cách Lạc trở nên rất khó xem, sau đó lại thoải mái, khôi phục vẻ ôn hòa, "Thì đã sao, dược ngọc đã nằm trong tay ta, ngươi còn có thể làm được gì?"

"Lúc đến đây ta cũng không hề che giấu võ công của mình, ngươi không hề kinh ngạc nên có lẽ ngươi cũng biết Vũ Nhi đã luyện thành bí quyết Huyết Đồng rồi." Tư Thiên Hoán nhìn thẳng hắn, cười lạnh, dienxdafnleequysdoon nhưng hắn hẳn không biết mình là người Lê Nguyệt Hoa, nếu không hắn đã sớm đi thông báo cho bọn họ đến đây, rồi đám người đó sẽ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chứ sao có thể để hắn ngồi đây uống trà được.

"Thì tính sao, Tô Tiểu Vũ là thiên tài, thành tự của nàng còn hơn rất nhiều người, cũng bao gồm cả ta, ngươi cũng rất lợi hại, mặc dù ta không biết ngươi làm thế nào để có võ công mạnh hơn Tô Tiểu Vũ nhưng đến cuối cùng ngươi và nàng đều sẽ bại bởi ta." Cách Lạc đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, sau đó nói rõ từng chữ một, "Bởi vì, các ngươi sợ Tô Niệm Vũ và nhi tử các ngươi chết."

Ánh mắt Tư Thiên Hoán lóe lên, hờ hững uống một ngụm trà, sao hắn biết được tên Niệm Niệm?

"Vậy ngươi muốn cái gì, muốn bọn họ chết?" Tư Thiên Hoàng đột nhiên mở miệng, châm chọc nhìn Cách Lạc.

"Đúng, ta muốn bọn họ chết, các trưởng lão hẳn đã chết rồi, hiện tại chỉ cần bốn người các ngươi đều chết thì sẽ không còn ai có thể uy hiếp được vị trí của ta." Cách Lạc xé bỏ lớp mặt nạ ôn hòa, âm ngoan nói.

Tư Thiên Hoán im lặng, vươn tay xoa cằm, duy trì trầm mặc.

"Cách Lạc, ngươi yêu ta đến chết đi sống lại nhiều năm như vậy, đến cuối cùng vẫn muốn ta chết." Giọng nói lạnh lùng của Tô Tiểu Vũ vang lên từ bên ngoài, rồi sau đó liền nhìn thấy nàng và Khúc Ngâm chậm rãi đi đến.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn đại sảnh nghị sự, trong mắt đầy vẻ châm chọc, năm đó là sư phụ đưa nàng vào nơi này, cuối cùng nó lại rơi vào kết cục như vậy, thật sự là một nơi đáng ghê tởm, mà nam nhân đang ngồi trên ghế gốc cây kia lại càng ghê tởm hơn.

Tư Thiên Hoàng nhíu mày, hứng thú nhìn Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Hoán, Cách Lạc một cái, thì ra phía sau còn có loại quan hệ này.

Cách Lạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ở dưới, nàng vẫn tự tin như trước, vẫn làm cho người ta động lòng như trước... Nét mặt âm ngoan chậm rãi biến thành vẻ bất đắc dĩ, nhắm mắt lại, sắc mặt phức tạp, "Tiểu Vũ, nếu ngươi lựa chọn ta thì ta sẽ sủng ngươi lên trời, cho dù đặt trên đầu ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng trái tim ngươi đời này đều không thể là của ta, cho nên ngươi sẽ biến thành vật uy hiếp ta, ngươi chỉ có thể chết."

Lời nói này thâm tình, cũng rất tuyệt tình, yêu Tô Tiểu Vũ là thật, nhưng quyền lực mới là thứ hắn yêu tận xương tủy trong kiếp này.

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói vậy, ngươi muốn chúng ta chết thì chúng ta phải chết, Cách Lạc, ngươi thật sự quá buồn cười." Khúc Ngâm chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Cách Lạc.

"Ta biết, Tiểu Vũ đã luyện bí quyết Huyết Đồng tới tầng thứ mười, mà võ công Tư Thiên Hoán cũng không kém cỏi như ta tưởng, Thánh cô ngươi và huynh trưởng Tư Thiên Hoán liên thủ, ta cũng không còn mạng để sống, nhưng trong tay ta có đứa nhỏ và Tô Niệm Vũ, nếu các ngươi nguyện ý tự sát, ta sẽ đối xử tốt với hai hài tử này, ta cũng sẽ bồi dưỡng con của Tiểu Vũ và người trở thành cốc chủ tiếp theo." Cách Lạc cười nhạt nói, có chút quyến luyến nhìn Tô Tiểu Vũ một cái rồi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra chỉ còn lại vẻ vô tình, hắn dám tin tưởng nếu phải chọn giữa bản thân và đứa nhỏ thì bọn họ nhất định sẽ lựa chọn đứa nhỏ.

Đứa bé là con của Tô Tiểu Vũ, nếu nàng chết rồi nó vẫn sẽ bị đau lòng, cho nên hắn thật sự sẽ đối xử tốt với đứa bé này.

"Tô Niệm Vũ?" Tô Tiểu Vũ mở mắt thật mạnh, ánh mắt cực kỳ sắc bén, Cách Lạc lại biết tên đầy đủ của Niệm Niệm, hình như mọi chuyện càng lúc càng phức tạp rồi.

"Đúng vậy, Tô Niệm Vũ, chúc mừng ngươi, rốt cục cũng tìm được rồi phụ mẫu ngươi rồi, còn có một đệ đệ nữa." Cách Lạc dịu dàng nhìn Tô Tiểu Vũ, giống như là thật lòng cảm thấy vui vẻ vì nàng.

"Cám ơn, sao lúc này ngươi không nhân tiện mời phụ mẫu ta tới luôn đi, không phải lợi thế sẽ càng lớn hơn nữa sao?" Tô Tiểu Vũ nâng tay kéo ghế dựa qua, tao nhã ngồi xuống giữa trung tâm sảnh nghị sự, tùy ý cười, nói chuyện với Cách Lạc với thái độ như lão bằng hữu quen biết lâu năm vậy, ôn chuyện ở bên cạnh.

Khúc Ngâm thản nhiên liếc nàng một cái, nhíu mày lại, ngồi xuống bên cạnh Tư Thiên Hoàng, chuyện này vẫn nên để hai người bọn họ tự mình giải quyết cho tốt đi.

"Hành tung bọn họ bất định như đôi thần tiên quyến lữ, Tiểu Vũ còn phải tìm bọn họ suốt mấy năm nay, huống chi là ta chứ." Cách Lạc bật cười, bất đắc dĩ nói.

"A, Cách Lạc, ngươi thật sự là kẻ ngốc." Tô Tiểu Vũ khinh thường nở nụ cười, nhẹ nhàng ôn nhu nói, nếu không có vẻ châm chọc trong mắt nàng thì thật sự hắn còn nghĩ nàng đang làm nũng.

Tư Thiên Hoán vẫn thưởng thức trí thông minh của tiểu nữ nhân nhà hắn, đột nhiên nghe thấy nàng dùng giọng điệu vô cùng thân thiết này nói chuyện với Cách Lạc thì nụ cười trên mặt phai nhạt dần đi, lạnh lùng nhìn về phía Cách Lạc, "Người sau lưng ngươi có nói cho ngươi biết Tô Niệm Vũ là ai hay không?"

"Sau lưng có người nào chứ? Sao ta lại không biết vậy, Tô Niệm Vũ không phải đệ đệ Tiểu Vũ sao?" Cách Lạc có chút mê mang, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức nhún vai, khó hiểu cười nói, nhưng trong lòng đã có chút nghi ngờ, phản ứng của Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán đều rất kỳ quái, hay là người kia còn có việc gạt hắn?

"Bách Lý Dịch không nói cho ngươi biết đôi thần tiên quyến lữ đó là chủ tử và chủ mẫu của Vân Thủy Gian, mà Tô Niệm Vũ chính là thiếu chủ Vân Thủy Gian, Vũ Nhi là đại tiểu thư Vân Thủy Gian sao?" Tư Thiên Hoán không còn kiên nhẫn, trực tiếp nặng nề đặt chén trà xuống, giọng mỉa mai cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi trên ghế gốc cây, thấy sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi thì cũng biết mình đoán đúng rồi.

Hắn từng dùng bí quyết Huyết Đồng với Bách Lý Dịch, buộc hắn quên mình là người Lê Nguyệt Hoa, cho nên vào lần đánh nhau ở Vân Thủy Gian, Bách Lý Dịch chỉ nhớ rõ hắn có võ công cao cường thôi, nhưng mà hắn làm cách nào mà còn có thể sống sót ra khỏi trận pháp?

Cách Lạc không thể tin nhìn Tô Tiểu Vũ, sắc mặt tối tăm hơi xanh mét, nhưng lại không thể giả bộ ôn hòa được nữa, Vân Thủy Gian, Vân Thủy Gian... Nếu Tư Thiên Hoán không nói sai, thì hắn đã chống lại người của Vân Thủy Gian rồi, Vân Thủy Gian, ngay cả Y Cốc cũng khó chống lại được, Bách Lý Dịch chết tiệt dám lợi dụng hắn!

Nói cái gì là Tô Tiểu Vũ vào nhầm địa bàn của Vân Thủy Gian, hắn coi trọng đẹp người ta nên kết quả bị diệt môn, nói nửa ngày thì ra Tô Tiểu Vũ là đại tiểu thư Tô gia, hắn vì soán vị bất thành nên muốn lợi dụng mình để trả thù bọn họ! Nhưng như vậy thì sao, kết cục đều đã như vậy rồi, nhiều nhất thì giết nhiều thêm một người mà thôi.

Tô Tiểu Vũ sợ hãi nhìn về phía Tư Thiên Hoán, trong lòng nhanh chóng bội phục, rồi sau đó cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Cách Lạc, "Ngươi thật sự muốn giết ta đến điên rồi sao, ngay cả một lời của một con chó hoang mất nhà mà cũng tin."

"Mặc kệ như thế nào bây giờ ta đã đắc tội với Vân Thủy Gian rồi đúng không?" Cách Lạc đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn bốn người đứng cùng một chỗ, đột nhiên nở nụ cười hàm xúc không rõ.

"Đúng, dù thế nào thì ngươi cũng sẽ phải trả giá vì những gì mình gây nên, biết vì sao sư phụ muốn giao Y Cốc cho người ngoài như ta không, đó là bởi vì nếu Y Cốc giao vào tay ngươi thì sẽ bị hủy!" Tô Tiểu Vũ cười lạnh, thân hình đột nhiên cử động, lúc Cách Lạc cố gắng trốn tránh thì đã nhanh tay nắm lấy dược ngọc trước ngực hắn, rồi sau đó nhún mũi chân, diễn dafnlê quysdôn bay đến dựa vào ngực Tư Thiên Hoán, giơ dược ngọc trong tay lên trước mặt hắn, "Khối ngọc này là của ta, Y Cốc cũng là sư phụ để lại cho ta, ta tình nguyện cho ngươi, nó chính là của ngươi, ta không muốn cho ngươi thì nó vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về ngươi."

Cách Lạc đột nhiên biến sắc, sờ cần cổ trống không, vẻ mặt trở nên tái nhợt, rồi sau đó oán hận nhìn Tô Tiểu Vũ, ánh mắt trở nên điên cuồng, một tiếng "Ầm" vang lên, miếng ngọc thạch to bằng nắm đấm vỡ vụn trong tay hắn, rồi điên cuồng rống to, "Giết, giết hết toàn bộ những người này!"

Tô Tiểu Vũ nhìn hắn đã thành quỷ điên, khuôn mặt vặn vẹo đầy hận ý và chấp niệm khiến người ta buồn nôn, nàng hơi nhíu mi rồi nhìn về phía sau, hơn một ngàn người với ánh mắt dại ra đang đồng loạt nhất trí đi về phía đại sảnh, lệ khí trên người rất nặng.

"Chắc bọn họ chính là người thuốc mà ngươi dùng Khống Hồn để bồi dưỡng ra đi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, ánh mắt u lãnh thâm thúy, cánh tay ôm thắt lưng Tô Tiểu Vũ vào trong lòng.

Tư Thiên Hoàng cũng ôm chặt Khúc Ngâm vào trong lòng, lạnh lùng nhìn những người này.

"Ta đã hạ lệnh chết cho bọn hắn, cho dù ta chết thì dù các ngươi không chết bọn họ cũng không ngừng." Cách Lạc đột nhiên điên cuồng nở nụ cười, phi thân ra đại sảnh, một thủ lĩnh trong số đó đứng vững, mọi người đồng loạt bất động, lạnh lùng nhìn bốn người trong đại sảnh.

"Cách Lạc, ngươi tính cá chết lưới rách sao?" Tô Tiểu Vũ cười lạnh, Y Cốc quả nhiên vẫn phải chôn vùi trong tay hắn.

"Ngươi sai rồi, ta muốn vĩnh viễn ngồi trên vị trí cốc chủ, cho nên chỉ có cá chết, không có lưới rách." Cách Lạc cười to, thương hại nhìn bốn người, vươn tay lên vỗ mấy cái, Bách Lý Dịch bay từ phía sau hắn lên, trong tay ôm Tư Ngọc Thần và Tô Niệm Vũ, ánh mắt bốn người lập tức chuyển về phía đứa bé trong tay Bách Lý Dịch.

Tư Ngọc Thần thấy Cách Lạc và Bách Lý Dịch thì chân mày nhỏ nhăn thật chặt, chớp mắt một cái rồi đột nhiên thấy phụ mẫu của mình thì mắt liền sáng lên, cái miệng nhỏ nhắn vui vẻ nở nụ cười, cánh tay nhỏ còn duỗi về phía cha mẹ, nhưng thân thể bị người ta ôm lấy, không thể động đậy, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo.

Tô Niệm Vũ lại hôn mê, dù sao hắn cũng có chút võ công, hôn mê thì sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Tô Tiểu Vũ liếc nhìn đứa nhỏ một cái, đôi mắt biến thành màu máu, lập tức lạnh lùng nhìn Bách Lý Dịch, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng, đầy vẻ tiêu điều xơ xác, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm thật chặt, thân thể run rẩy, chỉ có Tư Thiên Hoán ôm nàng mới cảm nhận được.

Sau khi Tư Thiên Hoán nhìn thấy đứa nhỏ thì toàn bộ khuôn mặt đều lạnh lẽo, môi mỏng nhếch lên, ôm Tô Tiểu Vũ càng chặt, dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách trong suốt của hắn ẩn ẩn màu vàng ròng.

"Ngươi lợi dụng ta." Cách Lạc ôm Tư Ngọc Thần, nhìn hắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó giống Tư Thiên Hoán, liếc xéo Bách Lý Dịch, hừ lạnh.

"Dù sao kết quả vẫn giống nhau, bọn họ đều sẽ chết, mà người thắng chính là chúng ta, có đại quân người thuốc này thì Vân Thủy Gian cũng sẽ là của chúng ta." Bách Lý Dịch tán thưởng đám người thuốc, trong mắt đầy vẻ điên cuồng, người Tô gia hại hắn tan nhà nát cửa, thù này hắn nhất định phải báo!

Cách Lạc nhíu mày, nhẹ nhàng cười, trong mắt xẹt qua tia sáng quỷ dị, sau đó giơ đứa nhỏ trong tay lên cao, lạnh lùng nhìn bốn người ngoài đại sảnh.

"Tự sát, nếu không ta ném đứa nhỏ xuống."