Yêu Nghiệt Đồng Cư - Lãng Đồ

Chương 20: Ngươi là người, ta là yêu!




Tiêu Phàm từ Thủy Tinh Cung đi ra, lúc này cũng đã hơn mười hai giờ khuya.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn lại thấy mặt trăng cuối tháng giống như bị bịt kín một tầng khói đen nhàn nhạt, ánh trăng so với bình thường ảm đạm hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo vài phần xơ xác.

Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ.

Có lẽ trong tiểu thuyết võ hiệp thì cái cảnh kinh điển như vậy thì cũng chỉ đến thế này mà thôi.

"Một con tôm tép nhãi nhép, để xem xem ngươi có thức thời hay không đây." Tiêu Phàm thì thào tự nói, không khỏi nghĩ đến một màn lúc nãy.

Xao sơn chấn hổ, Tiêu Phàm cũng là do có chút bất đắc dĩ thôi.

Cái loại người thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như Kim Thắng Hải, nếu như không tốn điểm tâm tư đi gõ gõ hắn một cái, phỏng chừng là phiền toái sẽ cứ theo nhau mà đến.

Cho dù hắn có thói quen là làm việc không chỗ nào kiêng kị, nhưng mà hiện tại đang sống ở dưới ánh mặt trời, nhất định phải dựa theo quy tắc mà làm.

XÍU...UU!.

Trên trời đêm đột nhiên vang lên tiếng gió, như là bị lợi khí nào đó cắt ra vậy.

Tiêu Phàm đi đến nửa đường, khẽ chau mày, còn đang cẩn thận phân biệt thì tiếng xé gió cổ quái đó cũng đã biến mất không thấy đâu.

Ảo giác?

Tiêu Phàm lắc đầu cười cười, xem ra mình quá nhạy cảm a.

Dọc theo đường đi, nhìn người đến người đi, trong nội tâm hắn cũng trở nên bình tĩnh lạ thường.

Nam nữ trẻ tuổi đang thân mật nắm tay nhau, cười nói, đó là hương vị của tình yêu.

Nếu như không phải có ngày đó, Tiêu Phàm có lẽ cũng sẽ được sống như bọn họ vậy, bình thản mà yêu đương, công tác, sau đó cứ như vậy mà đi hết một đời người.

Nhưng tất cả đều khó có khả năng trở lại.

Nỗi đau chôn sâu nơi đáy lòng cũng không thể giảm đi.

Tiêu Phàm ngừng chân, khoảnh khắc đó, hắn như tách hẳn ra khỏi nơi đây, đêm khuya mang theo không khí lạnh như băng cứ chậm rãi mà trôi vào lồng ngực hắn, kích thích con tim của hắn.

"Tỷ tỷ..."

Tiêu Phàm nhẹ giọng nỉ non, đáy mắt là một vẻ mê mang, sau đó dần dần trở nên kiên định.

Lúc trở lại Tinh Thúy Uyển, bảo an vốn đều đã buồn ngủ rồi, nhìn thấy Tiêu Phàm đi đến, cả người tinh thần nhất thời vô cùng phấn chấn, trong mắt mang theo vài phần hâm mộ.

Hiện tại nhân viên nào làm việc ở Tinh Thúy Uyển mà lại không biết, hộ khách lớn nhất của Tinh Thúy Uyển bây giờ chính là đại nam hài nhìn qua trông rất thanh tú này?

Quả thật là người không thể nhìn bề ngoài, kẻ có tiền quả nhiên đều là thâm tàng bất lộ ah.

Tiêu Phàm cười cười với nhân viên an ninh kia, sau đó đi vào trong thang máy.

Tinh Thúy Uyển tổng cộng có hai mươi lăm tầng, mà cái phòng trị giá 360 vạn của Tiêu Phàm là nằm ở tầng cao nhất.

Cái gọi là tài cao có thể thấy xa, hai mươi lăm tầng độ cao tăng thêm một cái sân thượng vô song ở thành phố nữa, 360 vạn coi như là mua được quá lời rồi.

Dù sao thì với Tiêu Phàm cũng không đáng là bao.

Có lúc, tiền cũng chỉ là những con số vô tri mà thôi.

Đủ là được.

Trên thế giới này rất nhiều người đều nhìn không thấu, phải đợi cho đến lúc già, sắp chết đi thì mới phát hiện được một điều: tiền mình buôn bán lời lãi cả đời, nguyên lai còn chưa được hưởng thụ qua lần nào, bi ai ah bi ai.

Tiêu Phàm thuận tay lấy từ trong tủ lạnh ra một cốc nước chanh, đi ra sân thượng để hít thở không khí.

XÍU...UU!.

Đúng lúc này.

Tiếng xé gió lúc nãy, có vẻ như rất gần, ngay ở bên tai hắn thì phải.

Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trời đêm một mảnh đen kịt, căn bản là không có gì khác thường.

Buổi sáng cũng xem qua tin tức rồi, thiên thạch, lưu tinh, còn có đủ thứ. Cho nên Tiêu Phàm cũng không thèm để ý.

Là cái gì?

Tiêu Phàm đang giơ cốc nước chanh, động tác dừng lại, tinh tế nghiêng tai mà lắng nghe.

"Ah ------ "

Một tiếng hét từ xa đến gần, từ thấp thành cao, từ nhỏ thành lớn, dù sao cũng là rất có cấp độ, rất có nội hàm. Tiêu Phàm sửng sốt một giây, thanh âm kia hình như ở...đỉnh đầu hắn!?

Lập tức phản ứng, hắn ngẩng đầu, thấy một bóng người mảnh khảnh từ trên bầu trời rơi xuống, đúng là bên này.

Bà mẹ nó, từ phía trên rơi xuống?

Đây chính tầng hai mươi lăm a!

Tiêu Phàm không thể tin được, nháy nháy hai con mắt, hắn hiện tại đã bắt đầu hoài nghi thị lực của mình có vấn đề. Bởi vì, hắn nhìn thấy một bóng người ở bên ngoài, lại thêm một cái đuôi!

Một cái đuôi có lông mềm như nhung!

Một nhà vật lý vĩ đại đã từng nói qua, trọng lực của cái thế giới này làm tăng tốc độ rơi.

Rơi xuống kiểu này, ngoại trừ dập nát toàn thân, đoán là sẽ không có kết quả gì khác.

Phanh.

Tiêu Phàm vẫn còn đang suy tư đến kiến thức vật lý vừa ôn hôm nay thì một bóng người đã rơi vào trên người hắn.

Vô thức, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Phàm vươn tay, tiếp được một cái... bờ mông ῷ.

Ách, là cái đuôi.

Tiêu Phàm sờ lên, cũng chẳng cần biết là mông ῷ hay là đuôi gì, dù sao thì đều ở trong tay hắn cả, chỉ là một thứ có lông mềm như nhung.

Một mùi thơm chui ngay vào mũi Tiêu Phàm, làm hắn thất thần trong chốc lát. Thơm quá!

Thanh nhã, thơm mà không khiến người ta chán ghét, chỉ cần ngửi là đã nghĩ ngay đến những ý nghĩ....

Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện, loại mùi thơm kỳ dị như thế này, nếu đem so với mấy loại mùi nước hoa hàng hiệu mà hắn ngửi được trước kia thì đều là đồ bỏ hết, chắc chắn là như vậy.

Là nữ!

Tiêu Phàm nhìn thấy rõ mặt cô gái trong ngực, tuy hắn một mực đều cho là mình rất có định lực, nhưng lúc này, đầu hắn oanh lên một tiếng, trống rỗng. Nên dùng từ gì để hình dung mỹ mạo của nàng nhỉ?

Trong đầu hắn hiện tại đúng là không có bất kỳ một từ ngữ nào, có lẽ là nói, hắn tìm không ra từ để mà diễn tả vẻ mỹ mạo này được.

Hại nước hại dân ah.

Cô gái ưm một tiếng, chậm rãi chuyển người, tỉnh lại, đôi mắt to ngập nước nhìn nhìn Tiêu Phàm, rất là thanh tịnh. Tiêu Phàm rất hoài nghi nàng vừa mới rồi là giả bộ bất tỉnh, bằng không thì tại sao không ra vẻ mơ hồ tí nào?

"Ngươi là người?"

Không nghĩ tới nữ nhân này mở miệng, câu nói đầu tiên thì đem Tiêu Phàm đứng lặng luôn.

Hung hăng chấn động.

Nhưng Tiêu Phàm rất nhanh lại thất thần, bởi vì hắn trong thoáng chốc đã cảm thấy, đôi mắt nữ nhân này giống như là một xoáy nước sâu hoắm, hút tất cả mọi thứ trên thế gian vào. Nhìn cặp mắt kia, giống như là đã nhìn thấu toàn bộ thế giới.

"Khanh khách, mẫu thân nói không sai, thế gian này, nam nhân đều giống hệt nhau." Chẳng biết lúc nào, nữ nhân thoát ly vòng tay Tiêu Phàm, chẳng qua rất nhanh, nụ cười của nàng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về một hướng trên bầu trời, sắc mặt khẽ biến trắng: "Nguy rồi, vậy mà đuổi đến đây... Làm sao bây giờ..."

Trong giọng nói còn mang theo nức nở.

Tiêu Phàm cảm thấy rất chóng mặt.

Cả người đều bắt đầu đứng không vững.

Thân thể trở nên rất khô, rất nóng. Hắn cái gì cũng đều không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ đôi mắt kia, một đôi mắt mê ly.

Đúng rồi, hình như còn có một chỗ man mát.

Từ ngón giữa tay trái, lập tức chui vào một luồng khí lạnh buốt, xua tan hết ảo giác trong đầu hắn. Tiêu Phàm đột nhiên chấn động toàn thân, lập tức thanh tỉnh lại.

Trước mắt, là một nữ nhân toàn thân tuyết trắng, sau lưng còn có một cái đuôi mềm như nhung.

"Cô là ai?" Tiêu Phàm biểu lộ rất ngưng trọng.

Nữ nhân khẽ hé đôi môi đỏ mọng ra, nhoẻn miệng cười: "Ta là yêu."