Yêu Nghiệt Đồng Cư - Lãng Đồ

Chương 13: Hô, hô a, có hô khản cổ cũng không có người tới cứu!




Tiêu Phàm hơi sững người, sau đó không thể nhịn cười nổi.

"Cười cái gì mà cười!" Tạ Vi Vi nghiến răng nghiến lợi, vất vả lắm mới chuẩn bị được hả giận, nói ra mấy câu đấy, không nghĩ tới hỗn đản này chỉ cười.

Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, thế nào mà hôm nay lại quên không mang kính râm rồi?

"Uy, ngươi làm cái gì đấy?"

Ngay lúc mà Tạ Vi Vi đang âm thầm hối hận không thôi, nàng lại phát hiện, người kia hỏi cũng không hỏi ý kiến của nàng, đã trực tiếp mở cửa xe, chễm trệ ngồi ở bên lái phụ rồi.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Tạ Vi Vi, ngữ khí rất bình thản: "Cô biết lái xe không?"

"Nói nhảm!"

Nói đến lái xe, Tạ Vi Vi nội tâm không khỏi có chút tự hào.

Nói về kỹ năng này, nàng trên đường cũng có chút danh tiếng.

A?

Không đúng, làm sao mà lại tự hào rồi?

Vẫn là đang ở trước mặt tên hỗn đản này mà.

"Này, ngươi nhanh lăn xuống cho cô nãi nãi!" Tạ Vi Vi không chút khách khí trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thì lại là nhún nhún vai: "Cô không phải mới vừa nói muốn tìm tôi để gây phiền toái sao?"

"Vậy thì cái đó với việc ngươi ngồi lên xe của ta thì có quan hệ gì?"

"Có, tôi nói, tôi đang rất gấp." Tiêu Phàm mỉm cười.

"Ngươi vội thì liên quan gì tới ta?" Tạ Vi Vi sững sờ.

"Cô muốn tìm tôi để gây phiền toái thì cũng phải tìm chỗ nào đó đi? Lái xe." Tiêu Phàm một bộ đương nhiên là như thế.

Tạ Vi Vi bây giờ thì muốn ngay lập tức nhổ vô lăng, sau đó nện thẳng trên đầu hỗn đản này.

Đây là thái độ bị người ta gây phiền toái sao?

......

Khương Tiểu Ngư đang chạy rất vội.

Nàng thỉnh thoảng nhìn ngó bốn phía xung quanh, trong mắt lộ vẻ bối rối. Ngẫu nhiên hơi lảo đảo, nhưng không có cách nào ngăn cản bước chân Khương Tiểu Ngư mà lại làm cho nàng nhanh thêm.

Khương Tiểu Ngư cảm thấy, đường về nhà hôm nay sao mà dài qúa.

Lúc nào mới đến nơi?

"Ha ha ha, cô bé, sao lại đi nhanh như vậy, em muốn chạy đến chỗ nào?" Đột nhiên, một thanh âm tục tĩu vang lên, như một lưỡi dao sắc lẹm, cắt đứt đôi con đường Khương Tiểu Ngư đang chạy.

Khuôn mặt nàng thoáng cái đã trở nên trắng bệch, cả người cứng đờ ra, như bị sét đánh trúng.

Từ mấy cái hẻm vắng, bỗng dưng chui ra mấy tên lưu manh, tóc nhuộm được đủ mọi màu sắc, rất nhanh vây Khương Tiểu Ngư lại.

"Hắc hắc, bé cho rằng bé chạy được?"

Cầm đầu là một tên thanh niên tóc đen, khoảng hơn hai mươi, ăn mặc, dáng vẻ đặc sệt lưu manh, áo ba lỗ, trên bờ vai săm một đầu hổ.

"Các anh bỏ qua cho tôi đi..." Thân thể mềm mại của Khương Tiểu Ngư không ngừng mà run rẩy, cầu khẩn nói.

Nhưng bất đắc dĩ là, Khương Tiểu Ngư càng lùi bước, mấy tên lưu manh lại càng vây chặt, làm cho nàng không đường chạy trốn.

"Bỏ qua cho em?" tên cầm đầu dường như nghe được truyện hài hước nhất trong năm vậy, cười như điên: "Ha ha ha ha! Bỏ qua cô em? Chúng mày nghe này, cô nàng này rõ ràng là cầu chúng ta buông tha cho nàng! Ha ha ha! Hừ, bỏ qua em thì ai buông tha cho anh?"

Mấy tên côn đồ kia cũng cười theo.

Lòng Khương Tiểu Ngư dần dần chìm xuống.

Chìm.

Chìm đến một địa phương không xác định.

Giống như đã chết.

Nàng không ngu ngốc, ngược lại, Khương Tiểu Ngư rất thông minh. Nàng biết rõ, hôm nay đã đến tình huống này, nàng xem như dữ nhiều lành ít rồi.

Nghĩ tới đây, Khương Tiểu Ngư ngược lại bình tĩnh: "Các người muốn thế nào?"

"Ha ha ha! Tiểu Nam, Nhị Cẩu, cô nàng này lại còn hỏi chúng ta muốn thế nào?! Hắc, cô em, em chẳng lẽ không biết phụ thân em thiếu chúng ta bao nhiêu tiền sao? Nói cho em biết, một trăm vạn! Là một trăm vạn đó! Con mẹ nó, mày coi như là rửa mông sạch sẽ mà nằm xuống tiếp khách, làm cho người ta ngủ vài chục năm cũng còn không hết! Mày rõ ràng còn xin hỏi tao muốn thế nào?"

Một điểm ngụy trang kiên cường cuối cùng của Khương Tiểu Ngư lập tức bị đánh nát bấy.

Làm cho người ta ngủ vài chục năm?

Đây không phải là đi làm tiểu thư sao?

Khương Tiểu Ngư lạnh run, trong lòng nàng, việc này so với chết còn kinh khủng hơn.

Nếu nói như vậy, không bằng chết cho xong.

Lúc này, Khương Tiểu Ngư không khỏi hận ba ba chỉ biết bài bạc, tại sao phải vay nhiều tiền như vậy.

Nếu không phải vì đánh bạc, mẹ nàng cũng sẽ không bỏ đi.

Khương Tiểu Ngư nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được mà khóc.

Cả khuôn mặt rất nhanh đã bị nước mắt làm cho lem nhem hết lên.

"Tiểu Nam, bắt nàng! Ha ha!" Bốn bề vắng lặng, thanh niên tóc đen làm việc cũng không chút kiêng kỵ.

"Vâng, lão đại." Một tên du côn tóc vàng cười hắc hắc, giương nanh múa vuốt đi về phía Khương Tiểu Ngư.

BA~.

Một tiếng giòn vang.

Trên mặt tên tiểu Nam hiện lên một vết bàn tay đỏ rực.

"ĐxxCM, lại dám đánh tao?!" Tiểu Nam sửng sốt một chút, sau đó nổi giận. Bọn hắn đi hỗn, bị đánh không có cái gì cả. Nhưng bị người tát vào mặt, làm cho người ta cảm giác rất mất mặt, rất thương tâm đi.

Hơn nữa Tiểu Nam lại là bị một con đàn bà đánh vào mặt.

Nhất thời, tên gia hỏa luôn muốn làm lưu manh phong nhã, trên mặt nhịn không được nữa. Hắn lạnh lùng cười cười, tay trái hất lên, một cái tát đánh thẳng vào má phải Khương Tiểu Ngư.

BA~!

"Hắc, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lại dám đánh đại gia ta? Không biết chữ chết viết thế nào đúng không? Ha ha ha, tao hôm nay sẽ dạy cho mày biết, làm một con đàn bà thì không thể ngang như vậy!"

Cặp kính cận đều bị đánh bay ra ngoài, má phải sưng lên, đỏ ửng một mảng lớn. Nhưng lúc này, mấy tên kia làm sao có lòng thương hương tiếc ngọc, Tiểu Nam thì càng khoái cảm như được trả thù, một tay túm tóc Khương Tiểu Ngư, lôi đầu nàng lên!

Tên thanh niên tóc đen nhìn Tiểu Nam động thủ, đều trợn mắt há hốc mồm.

Tên gia hỏa ẻo lả hôm nay sao lại hung mãnh thế nhỉ.

Chẳng lẽ bởi vì khi dễ nữ nhân?

Tiểu Nam không biết được, hình tượng hắn sớm đã bị những người khác trong lòng phỉ báng cả trăm lần ah, hắn túm tóc Khương Tiểu Ngư, hào khí tỏa ra, hăng hái, cảm giác như Chu Du đứng trên thuyền, cầm cây quạt phe phẩy vậy.

Nguyên lai bắt nạt người khác, cảm giác thật tốt ah.

Tiểu Nam hình như đã quên mất, hắn đang bắt nạt là một cô gái.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới trong phim ảnh, nhân vật phản diện hay có một câu rất kinh điển, có vẻ cũng rất thích hợp tình huống lúc này.

Cho nên Tiểu Nam cười to một tiếng, hét lên: "Mày hô đi, cho mày gào khản cổ cũng không có người tới cứu."

Nhị Cẩu đứng bên cạnh nhắc nhở: "Tiểu Nam, cô em này đều không có hô qua."

"Chưa hô?" Tiểu Nam sững sờ.

"Đúng, chưa hô qua." Thanh niên tóc đen bổ sung một câu.

Tiểu Nam lập tức quay đầu, hung dữ rống lên một câu: "Mày chẳng nhẽ không hô được hai câu à? Chẳng lẽ coi tao là không khí?"

Khương Tiểu Ngư chỉ là giãy dụa, muốn dùng tay giật ra, tóc nàng thật sự đang rất đau. Nhưng nàng lại ngừng khóc, chỉ hơi hơi cắn môi, nhìn Tiểu Nam, ánh mắt tràn đầy quật cường.

"Nha, không nghĩ tới bỏ kính ra, cô em này trông cũng tươi ngon mọng nước phết."