Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 51: Như trút được gánh nặng




Ánh mắt Sách Thiệu khẽ xoay, bên khóe môi treo nụ cười lạnh lùng, “Nghĩ thật tốt.” Ánh mắt lại xoay, “Vậy bây giờ định làm thế nào?”

“Đợi.” Sách Trí đứng lên, xốc tấm thảm mỏng đắp trên người Diệp Thần, cúi người bế Diệp Thần lên, Sách Thiệu mới nhìn rõ trên đùi Diệp Thần bó thạch cao kềnh càng, Sách Trí ngẩng đầu nhìn y một cái, “Về phòng ngủ đi, có việc ngày mai nói sau.”

Sách Thiệu dùng sức nắm mép bàn làm việc, nhìn Sách Trí mang Diệp Thần về phòng ngủ, lo lắng cho Diệp Tiểu Miêu khiến y hiện tại không thể bình tĩnh. An Đức đi đến trước mặt y ôm y vào lòng, khe khẽ mở miệng, “Đừng suy nghĩ lung tung, về nghỉ ngơi thật tốt trước.”

Mấy giờ bay, Sách Thiệu đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng nằm trên giường lại cảm thấy đại não hết sức thanh tỉnh, y xoay người nhìn thoáng qua An Đức bên cạnh đã ngủ. Hồi sáng bản thân còn ngủ một giấc, An Đức lại trong vòng hai ngày ngược xuôi từ H thị đến C thị, mệt mỏi không chịu nổi nằm xuống không lâu đã ngủ say.

Sách Thiệu chầm chậm ngồi dậy, từ đầu giường lấy điện thoại xuống lầu.

Trong phòng khách đèn sáng, Sách Thiệu ngã vào ghế sa lon cầm di động suy nghĩ một hồi, sau đó gọi một cú điện thoại. Thanh âm nhắc nhở vang lên thật lâu, Sách Thiệu mang theo kiên nhẫn im lặng chờ, quả nhiên nghe thấy bên kia truyền tới thanh âm kèm theo buồn ngủ của một người, “Xin chào, xin hỏi vị nào?”

“Cù Triết, là tôi.” Sách Thiệu chầm chậm mở miệng.

Điện thoại kia quả nhiên Cù Triết giống như thực giật mình, hình như đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại Sách Thiệu chủ động gọi cho hắn, cơn buồn ngủ của hắn tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, nghi hoặc mở miệng, “A Thiệu? Chuyện gì?”

“Mẹ anh gần đây đến H thị sao?” Sách Thiệu đi thẳng vào vấn đề.

“Sao em biết?” Cù Triết lại càng kinh ngạc.

“Tôi làm sao biết?” Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt mở miệng, “Mẹ anh liên hợp với kẻ tử thù của Sách Trí bắt cóc cháu tôi, không phải là muốn ép chết Sách Trí và An Đức sao? Cù Triết, chúng ta tốt xấu gì cũng từng quen nhau, tôi không muốn ầm ĩ quá mức với anh. Tôi biết anh chỉ nghe theo mẹ mình, vậy xin anh chuyển lời, Sách Nhị gia hiện tại một mình đến cầu Nhất Đài đợi bà, bà muốn tôi thế nào cũng được, nhưng nhất định phải thả thằng bé về.”

“A Thiệu…” Cù Triết lời còn chưa thốt ra đã bị cắt ngang, “Cù Triết, anh dầu gì cũng là người cha, đừng gây khó dễ cho một đứa bé, đừng khiến tôi xem thường anh. Được rồi, cứ như vậy đi, anh giúp tôi chuyển lời cho mẹ anh.”

Điện thoại ngắt, Sách Thiệu hít vào một hơi thật sâu đột nhiên xoay người, “Nghe đủ rồi sao? Nghe đủ thì bây giờ theo tôi đi.”

Đặng Đằng luôn trầm mặc nhịn không được mở miệng, “Nhị thiếu, ngài như vậy quá mạo hiểm. Hay bàn bạc một chút với đại thiếu còn có ngài An đi.”

“Bàn bạc, bàn bạc thế nào? Cậu còn rõ hơn tôi, vị Lý gia kia rốt cuộc hận Sách Trí bao nhiêu, hắn ta có thể dễ dàng đối phó như Vu Thắng trước kia không? Diệp Tiểu Miêu vẫn còn con nít, chờ lâu một phút đồng hồ tôi chịu không nổi.” Sách Thiệu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang, “Hơn nữa, cũng là thời điểm tôi làm chút gì đó cho người nhà mình.”

“Nhưng bọn họ nếu không thả cậu chủ về, trái lại còn góp thêm ngài vào thì làm thế nào?” Đặng Đằng cắn môi, lo lắng nói.

“Có tôi ở đây, tốt xấu gì tôi cũng có cơ hội đảm bảo Diệp Tiểu Miêu.” Sách Thiệu cười cười, “Cậu theo Sách Trí vào sinh ra tử lâu như vậy cảnh gì chưa thấy qua, hiện tại sao lề mề thế? Nếu bọn họ không thả Diệp Tiểu Miêu về tôi cần phải có người bảo đảm đưa nó trở về an toàn, cậu nghĩ tôi muốn kêu cậu theo làm gì a?”

“Nhưng, nhị thiếu ngài nếu xảy ra chuyện gì, tôi không có cách nào ăn nói với đại thiếu.”

Sách Thiệu vỗ vỗ bờ vai hắn, “Tôi một người trưởng thành, cần cậu ăn nói ý vị gì? Từ năm đó Sách Trí bắt đầu đi con đường này, tôi đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu tôi xảy ra chuyện gì, Sách Trí bây giờ tốt xấu không phải một mình.”

Đặng Đằng phát hiện mình dường như luôn đánh giá thấp vị thiếu gia nhìn như quen nuông chiều này, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Sách Thiệu, nửa ngày mới trả lời một câu, “Vậy Ngài An thì sao?”

Ý cười trên mặt Sách Thiệu ngừng một chút, y từ từ thu hồi bàn tay đặt trên vai Đặng Đằng, khe khẽ thở dài, “Đời này, người mà tôi có lỗi nhất, chính là anh ấy a.” Y hướng Đặng Đằng khẽ cười một cái, “Đi thôi.”

Đặng Đằng dừng một chút đi theo Sách Thiệu ra cửa đại trạch.

Đặng Đằng lái xe, Sách Thiệu nửa nằm ở chỗ ngồi phía sau, một đường chạy dọc bờ sông. Y giương mắt nhìn chằm chằm trần xe, câu nói vừa nãy của Đặng Đằng kia, “Vậy Ngài An thì sao?” Đột nhiên làm cho ngực y đau xót, lần này y đã chuẩn bị xong tất cả xấu nhất mới có thể một đi không trở lại, không còn được gặp lại người kia nữa. Nhưng y chỉ có thể làm như vậy.

Sách Thiệu hơi hơi nhắm mắt lại, cứ xem như y là người ích kỷ đi, đau đớn khi mất đi bất kỳ ai trong bọn họ y đều chịu không được.

Ô tô từ từ ngừng lại, Đặng Đằng quay đầu lại, khe khẽ mở miệng, “Nhị thiếu, tới.”

Sách Thiệu chầm chậm ngồi dậy, vươn tay đẩy cửa xuống xe.

Vị trí dừng xe vừa vặn trên cầu, vị trí vô cùng vắng vẻ lại vì là đêm khuya mà có vẻ vô cùng tĩnh lặng. Sách Thiệu đứng ở bên cầu, gió ban đêm không chút khách khí thổi vào áo sơ mi y, thế nhưng y lại giống như không cảm giác dựa vào lan can cầu không nhúc nhích.

Đặng Đằng ngồi trong xe im lặng nhìn y, thấy y móc điện thoại ra nhìn lại nhìn, dường như muốn gọi cho ai, nhưng cuối cùng lại do dự.

Sách Thiệu nắm chặt di động, trên màn hình là tấm ảnh ngày hôm qua sau khi tình cảm mãnh liệt y cùng An Đức ổ trên giường chụp, cực kỳ mập mờ, bị y quái đản đặt làm screensaver. Y nhìn chằm chằm mặt An Đức trên màn hình, có chút mất hồn. Vừa nãy y vẫn muốn gọi cho người này, y không biết bản thân chuyến này cuối cùng có thể trở về không, như vậy câu nói quay về phòng ngủ kia của An Đức có phải trở thành lời nói cuối cùng giữa hai người không?

Nhưng y cuối cùng không gọi y hiểu rất rõ tính cách An Đức, người kia sẽ không bằng lòng để y liều lĩnh dấn thân vào nguy hiểm. Thế nhưng nguy hiểm này, y nhất định phải liều.

Sách Thiệu cầm di động nhìn một hồi, khẽ cười cười, nhét lại vào túi xoay người mở cửa ghế phụ chui vào xe, quay đầu nói với Đặng Đằng, “Tôi trước ngủ chút.”

Đặng Đằng gật đầu.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Đặng Đằng tựa vào ghế lái tay phải vẫn đặt ở thắt lưng, chỉ cần tình huống không ổn hắn lập tức có thể lấy súng ra. Hắn vẫn duy trì mười phần cảnh giác, đồng thời đại não xoay chuyển ở tốc độ cao, nếu một hồi người thật sự đến đây, hắn phải làm sao mới có thể bảo vệ Diệp Tiểu Miêu cùng Sách Thiệu?

Trời dần dần sáng lên, trên đường phía trước đột nhiên có đèn xe chớp chớp, một chiếc xe lái qua đây, Đặng Đằng ngồi thẳng lên đang do dự nên kêu Sách Thiệu không, Sách Thiệu lại đột nhiên mở mắt ra nhìn chiếc xe ngừng lại ở cách đó không xa, trở tay đè chặt tay mò mẫm súng của Đặng Đằng, trầm giọng nói, “Thành thật ở trong xe, nghe chỉ thị của tôi.”

Đặng Đằng nhìn thấy Sách Thiệu giương khóe môi, đẩy cửa xuống xe, hắn móc súng ra, lên nòng, nắm chặt.

Sách Thiệu đi tới chiếc xe kia lại thấy cửa xe mở ra, Cù Triết từ bên trong đi xuống lách đến phía sau mở cửa xe, sau đó ôm một đứa bé ra, từng bước một hướng tới Sách Thiệu.

Sách Thiệu đứng nguyên tại chỗ, thấy Cù Triết ôm Diệp Tiểu Miêu khẽ cười một cái thả nó xuống đất, “Thằng bé anh dẫn về cho em, bây giờ em yên tâm rồi chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tiểu Miêu vô cùng bẩn, lúc thấy Sách Thiệu giương lên một khuôn mặt tươi cười, “Cậu út.”

Một tiếng Cậu út làm cho hốc mắt Sách Thiệu cay cay, y ngồi xổm xuống ôm Diệp Tiểu Miêu vào lòng, khe khẽ vỗ vỗ lưng nó, “Tiểu Miêu ngoan.”

Diệp Tiểu Miêu ôm cổ Sách Thiệu, “Con còn tưởng sẽ không gặp lại được Cậu út nữa rồi chứ. Quà cậu hứa vẫn chưa cho con mà, cậu còn nói dẫn con đi vườn bách thú nữa đấy.”

Sách Thiệu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Trở về Cậu út sẽ dẫn con đi, con muốn cái gì Cậu út cũng mua cho con.”

Diệp Tiểu Miêu nhíu mày nghĩ một hồi, đột nhiên mở miệng, “Cậu út, thương tích của ba ba tốt hơn chưa, ngày đó vì cứu con, ba để mấy người khốn nạn đánh.”

“Con về là tốt rồi.” Tâm thấp thỏm của Sách Thiệu rốt cục từ từ thả lỏng, y quay đầu hướng Đặng Đằng trong xe ra hiệu, Đặng Đằng lập tức đẩy cửa xe đi xuống, Sách Thiệu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tiểu Miêu, “Tiểu Miêu theo chú Đặng Đằng vào xe trước đi, Cậu út muốn nói vài câu với chú này a.”

“Dạ.” Diệp Tiểu Miêu quay đầu cười cười với Cù Triết đứng bên cạnh, “Cám ơn chú, chú là người tốt.” Sau đó ngoan ngoãn rời khỏi cái ôm của Sách Thiệu, quay đầu chạy chậm tới chỗ Đặng Đằng. Đặng Đằng tiến lên vài bước bế nó lên, sắc mặt luôn sa sầm cũng dịu xuống, hắn giương mắt nhìn Sách Thiệu, Sách Thiệu hướng hắn gật gật đầu, “Không sao, vào xe chờ tôi.”

Đặng Đằng ôm Diệp Tiểu Miêu lên xe, Sách Thiệu chầm chậm đứng lên, nhìn Cù Triết cười cười, “Cám ơn nhiều.”

Cù Triết lắc lắc đầu, nụ cười như trút được gánh nặng của Sách Thiệu làm cho hắn có phần mất hồn, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Miêu trong xe, cũng khẽ cười cười, “Đứa bé kia lá gan rất lớn, hơn nữa thực thông minh. Hoàn hảo nó tín nhiệm anh, chịu theo anh về, giảm đi không ít phiền phức.”

Sách Thiệu khẽ nhếch khóe môi, “Nó nói rất đúng, anh là người tốt, nó nhìn người luôn rất chuẩn.”

“Phải không, anh là người tốt?” Cù Triết thì thào mở miệng, dường như đang hỏi Sách Thiệu, cũng là đang hỏi chính mình, “mẹ anh làm chuyện sai quá nhiều. Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, anh làm sao có thể tâm an.”

Sách Thiệu nhìn hắn, nửa ngày mới mở miệng, “Kỳ thật, tôi gọi cho anh cũng là đang đánh cược với bản thân, cược anh có thể mặc kệ để tôi đi chịu chết không, rốt cuộc hoàn toàn không khiến tôi đến mức hổ thẹn. Cho nên, Cù Triết cám ơn anh, cám ơn anh, không hề làm tôi thất vọng.” Sách Thiệu vươn tay, “Thế đấy, bạn tốt bắt tay một cái, tạm biệt nhé.”

Cù Triết cúi đầu nhìn bàn tay đưa tới của Sách Thiệu, trên ngón vô danh đeo một chiếc nhẫn óng ánh, hắn giật mình. Tay Sách Thiệu dừng ở không trung, theo tầm mắt Cù Triết nhìn ngón tay mình, khẽ cười một cái lặp lại, nói “Tạm biệt nhé.”

Cù Triết chầm chậm đưa tay qua cùng bàn tay đã từng nắm chặt nhẹ nhàng bắt tay. Sách Thiệu thấy trên ngón vô danh của Cù Triết cũng đeo một chiếc nhẫn, đó là chiếc nhẫn lúc trước khi chia tay y tặng hắn. Y khẽ cười thu tay, sau đó xoay người, hướng tới ô tô cách đó không xa.

Cù Triết đứng nguyên tại chỗ nhìn Sách Thiệu mở cửa lên xe, thẳng đến ô tô đi xa.

Tác giả có đôi điều muốn nói: muốn xem tình tiết oanh oanh liệt liệt hiên ngang lẫm liệt lễ gì đó đã thất vọng rồi…

Sách Thiệu thật sự là quyết tâm chết, nhưng cũng là đang đánh cược người mình từng yêu có thể không có giới hạn nhẫn tâm nhìn y đi vào chỗ chết, nhìn một đứa bé gặp nguy hiểm không.

Chuyện kể rằng ta ngày hôm qua nói đặt ra CP là Đặng Đằng x Diệp Tiểu Miêu a, trung khuyển đại thúc, thiếu gia nhìn như ngốc manh kì thực nữ vương quá mức manh a. Nhưng nói thật, ta một thời gian dài mở không được hố tiếp, nhưng cũng sẽ mở a.