Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 47: Sách nhị về nước




Sách Thiệu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, từ từ đứng dậy tới trước mặt An Đức, đưa tay chọc chọc ngực An Đức, “Đừng kiếm cớ, thật ra anh căn bản không hề tin tưởng em như mình nói, cũng hoàn toàn không có lòng tin với tình cảm giữa hai chúng ta như bản thân biểu hiện.” Sách Thiệu khẽ mím đôi môi mỏng, rủ mi mắt, “An Đức, thật ra em cũng không có lòng tin. Nếu chúng ta đều không có lòng tin với nhau, còn quây quần cùng nhau làm gì chứ?”

An Đức ngẩn người nắm chặt tay Sách Thiệu đích, vội vội vàng vàng nói, “A Thiệu, không phải như thế. Anh thừa nhận lúc mới bắt đầu anh không có lòng tin, nhưng từ sau khi em theo anh ra nước ngoài, anh cũng nhìn thấy em thay đổi vì anh, anh biết em đang cố gắng thích ứng đoạn tình cảm này, đang cố gắng trả giá cho đoạn tình cảm này. Tín nhiệm giữa chúng ta đang dần dần bồi dưỡng.”

Sách Thiệu mặc cho An Đức nắm lấy tay mình, khe khẽ nói, “Nhưng An Đức, anh làm em không cách nào tin tưởng anh. Anh cũng biết, em không thể chịu đựng chút lừa gạt hay phản bội nào nữa, em không muốn mỗi ngày sống cùng anh, lại mỗi ngày phải suy đoán tâm lý anh, nghĩ lời anh nói với em câu nào là thật câu nào giả dối, nghĩ anh có phải lại gạt em lại làm gì đó không.”

An Đức nhìn biểu tình của Sách Thiệu, khủng hoảng dâng lên trong lòng, ngày đó anh thật sự lo lắng sự tồn tại của Cù Triết. Nhưng sau này trong cuộc sống, hai người sớm chiều ở chung tâm ý tương thông, anh đã dần dần hiểu được tâm ý của Sách Thiệu đối mình. Quá khứ đã qua, anh không muốn dây dưa gì nữa. Đối với mẹ Cù Triết, An Đức anh từ nhỏ chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, lần này, lại thiếu chút nữa bị người đàn bà kia giết chết ở trong núi, nếu bỏ mặc không quan tâm, cũng quả thật không phải tính tình của An Đức anh.

Anh một lòng muốn tự mình thu phục chuyện này không liên lụy Sách Thiệu, tình cảm của hai người đã dần dần ổn định, anh không muốn xảy ra một chút ảnh hưởng nào. Chuyện này anh vốn làm không hề áy náy, nhưng giờ phút này, anh mới phát giác bản thân đã xem nhẹ cảm nhận của Sách Thiệu.

“Đúng anh sai rồi. Anh cam đoan, ngoài hai chuyện này, anh không còn lừa dối hay phản bội em. Mỗi một lời anh nói với em đều là thật lòng thật dạ, anh đảm bảo từ nay về sau, sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa.” An Đức cầm tay Sách Thiệu, vô cùng chân thành nói, anh không hề chớp mắt nhìn vào mắt Sách Thiệu, muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra thái độ của y.

Sách Thiệu chầm chậm thở ra một hơi, có chút mệt mỏi nói, “Chuyện trả thù cứ dừng ở đây đi? Em không phải mềm lòng với ai, em chỉ muốn chấm dứt những chuyện quá khứ ở đây, có thể không?”

An Đức cắn chặt môi dưới, cuối cùng gật gật đầu, “Anh đáp ứng em.”

Sách Thiệu giương khóe môi, rốt cục lộ ra một nụ cười, An Đức nhẹ nhàng lắc lắc tay y, dịu dàng mở miệng, “Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, tha thứ cho anh, được không?”

Sách Thiệu giương mắt, thấy sắc mặt có chút tiều tuỵ vành mắt đã thâm đen của An Đức, đêm qua rõ ràng là ngủ không được ngon giấc, trong đáy mắt mang theo lo âu còn có lo lắng, nhìn thấy ánh mắt này y hơi đau lòng, Sách Thiệu chầm chậm gật gật đầu, sau đó mở miệng, “Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

An Đức thấy Sách Thiệu hình như có dấu hiệu chuyển ấm, bất chấp bộ dạng chính trực ngày thường, có chút đáng thương bĩu bĩu môi, “Anh tối qua vội vàng trở về, sau đó lại phát hiện mình không mang điện thoại, sợ em tức giận, tiếp đó không cẩn thận tông vào đuôi xe người ta.”

“Bị thương chỗ nào?” Sách Thiệu đưa tay sờ soạng lung tung trên người An Đức. An Đức cầm tay Sách Thiệu, “Không sao, chỉ cần em không tức giận, là được rồi.”

Sách Thiệu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy An Đức có chút vô lại như vậy, y không biết làm sao cười cười, đưa tay đẩy anh một phen, “Đi tắm rửa đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, em nhịn đói một đêm rồi, đi tìm chút gì ăn đây.”

An Đức kéo Sách Thiệu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán y, “Ăn chút gì lót dạ trước, một hồi anh nấu cháo cho em.”

Sách Thiệu cười cười, sau đó gật gật đầu. An Đức rốt cục xoay người vào phòng tắm. Sách Thiệu đứng ở phòng khách, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, tiếp đó gọi một cú điện thoại.

An Đức ra khỏi phòng tắm, Sách Thiệu đang dựa vào ghế sa lon xem TV, thấy An Đức đi ra, mắt cũng không nâng mở miệng, “Vừa nãy công ty anh gọi tới, nói có chút việc kêu anh đi xử lý một chút.”

An Đức ngồi xuống bên cạnh Sách Thiệu, tóc ướt sũng nhỏ giọt, anh có chút bất mãn nhíu mi, “Còn cần bọn họ có ích lợi gì. Anh nấu cháo cho em trước rồi sẽ đi.”

Sách Thiệu giương mắt nhìn, cười khẽ, “Em cũng không phải không thể tự gánh vác. Chờ anh bận xong về, hai chúng ta đến nhà hàng Trung Quốc trên phố ăn nhé.”

An Đức nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu, “Được rồi, anh sẽ về sớm một chút.”

An Đức lau khô tóc, thay quần áo liền vội vội vàng vàng ra cửa, Sách Thiệu lười biếng tựa ghế sa lon, không khác ngày xưa, giống như thật sự không có chuyện cãi vả hồi sáng, An Đức rốt cục cũng yên tâm.

Nhưng sự thật chứng minh, Sách Thiệu căn bản không có rộng lòng như anh nghĩ. An Đức chân trước ra cửa, Sách Thiệu chân sau đã đứng dậy thu dọn đồ đạc, thẳng đến sân bay. Mà hiệu suất làm việc rất cao, bản lĩnh quá lớn cũng không phải một chuyện tốt, Sách Thiệu vừa tới sân bay đã có người đưa vé cho y, thật thuận lợi lên máy bay.

Chờ An Đức tan tầm về nhà phát hiện Sách Thiệu buổi sáng còn hoà nhã ân cần, một bộ không có việc gì vậy mà đã ở mấy vạn thước trên bầu trời, hơn nữa, còn tiện thể mang đi hộ chiếu của anh.

Sách Thiệu ở trên máy bay vẫn mờ mịt, mà lúc này, tâm tình y đã tỉnh táo lại. Y suy nghĩ cẩn thận lời An Đức nói, cũng tin An Đức không phải gạt mình, nhưng thật sự không thể đại biểu chuyện này cứ bỏ qua như vậy.

Sách Thiệu đôi khi quá mức nhạy cảm, ví dụ lần này với hai người mà nói thật ra cũng chỉ xem như một lần cãi nhau, nhưng y lại vì chuyện này mà tỉnh táo cả người. Cân nhắc rất nhiều y phát hiện, bản thân quá mức tín nhiệm An Đức, thật giống như cô gái đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, hoàn toàn tin tưởng mỗi một câu của đối phương, mất đi lý trí của ngày xưa, hết sức ỷ lại đối phương.

Nếu như thời niên thiếu, cảm giác này cũng chỉ là xúc động do hormone gây ra, nhưng, đối Sách Thiệu bây giờ mà nói, kỳ thật chưa hẳn là một chuyện tốt. Toàn bộ ỷ lại của y với An Đức đều đến từ yêu thương của đối phương, xây dựng trên tình cảm của đối phương. Mà tình cảm, cố tình là thứ không đáng tin nhất trên đời này.

Y từng toàn tâm toàn ý trả giá, cuối cùng lại dẫn đến mất hết cả vốn, y cho là mình sẽ nhớ kỹ kinh nghiệm này, ở trong đoạn tình cảm này ít nhiều sẽ có giữ lại, nhưng không ngờ một lần nữa bị làm cho mê mang đầu óc.

Y nghĩ như vậy không phải vì y không tín nhiệm An Đức, y rất tín nhiệm đối phương, mỗi một câu nói hôm nay của An Đức y đều tin tưởng. Nhưng y không biết, An Đức có phải vẫn sẽ đáng giá tín nhiệm như vậy, có phải An Đức mãi mãi cũng sẽ không hề giấu giếm mình? Tương lai một ngày nào đó, An Đức có phải cũng sẽ giống Cù Triết rời khỏi y, lựa chọn cuộc sống của người bình thường?

Càng nghĩ tiếp, Sách Thiệu lại càng thấy sợ hãi, y cảm thấy cứ như vậy bản thân sớm muộn gì cũng sẽ trở nên suy tính hơn thiệt, nghi thần nghi quỷ. Nếu mỗi ngày đều phải suy đoán đối phương, ngờ vực đối phương, tình cảm kiểu này thật sự là quá mệt mỏi. Nhưng Sách Thiệu lại cố tình không cam lòng chia tay An Đức, chấm dứt cuộc sống hiện tại. Vì sự phản bội có khả năng xảy ra trong tương lai mà chia tay, lý do như vậy cũng thật sự là quá ngu ngốc.

Sách Thiệu nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết làm sao bây giờ, dứt khoát nghĩ trước rời khỏi An Đức vài ngày, về nước giải sầu. Hai người cả ngày dính cùng một chỗ, làm cho Sách Thiệu mất đi năng lực phán đoán vốn có với rất nhiều việc, y cần một mình từ từ suy nghĩ.

Vì thế y đã đặt vé máy bay về nước, lúc thu dọn đồ đạc cũng thuận tiện cuốn đi hộ chiếu của An Đức, dùng cách này để bảo đảm đối phương không thể một khắc đã đuổi tới bắt mình trở về.

Trong lòng Sách Thiệu có cảm giác, bản thân cuối cùng cũng sẽ về bên An Đức. Nhưng ít nhất không phải bây giờ, y biết mình hiện tại chui vào ngõ cụt, đối An Đức sinh ra nghi ngờ vô căn cứ. Hai người mang theo nghi ngờ lung tung này nhị oai cùng một chỗ sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho mâu thuẫn càng lớn hơn.

Hơn nữa, Sách Nhị gia bị giam cầm ở nước ngoài đã lâu, rất nhớ tổ quốc quê cha đất tổ, lần này hiếm khi An Đức vắng mặt, y có thể thoải mái thả lỏng một lần.

An Đức về đến nhà, đen mặt nhìn tủ quần áo trống trơn, anh gọi điện thoại mới phát hiện Sách Thiệu vậy mà đặt vé máy bay về nước. Xem thời gian hiện tại, máy bay cũng đã cất cánh, anh đuổi tới sân bay cũng không kịp.

An Đức có chút nôn nóng bất an, Sách Thiệu lần này thật sự giận muốn thoát khỏi anh? Anh giật vali da qua loa thu dọn đồ đạc, kết quả phát hiện không thấy hộ chiếu của mình, Sách Thiệu về nước vậy mà lại mang theo hộ chiếu của anh.

Nếu đổi người khác vào thời khắc này nhất định sẽ nghĩ, Sách Thiệu có phải không muốn gặp lại mình nữa không, nhưng An Đức lại đột nhiên nở nụ cười, anh hiểu rất rõ con người Sách Thiệu, nếu y muốn hoàn toàn rời khỏi anh, nhất định sẽ lẫn mất sạch sẽ, không hề kéo theo chút liên hệ nào với mình. Mà lần này y lại mang hộ chiếu của An Đức đi, chỉ là muốn làm cho anh đừng đuổi theo về nước nhanh quá, anh nghĩ, có lẽ chính là thời gian.

Hai người cùng một chỗ lâu rồi, đã qua thời gian ngọt ngào nhất ấm áp nhất, lại bắt đầu bộc lộ vấn đề, chỉ có tìm ra giải quyết từng vấn đề một mới có thể lâu dài. An Đức hiểu rõ điểm này, chỉ cần Sách Thiệu còn muốn sống cùng anh, Sách Thiệu cần thời gian, anh sẵn lòng cho y.

Nghĩ như vậy, tâm tình thấp thỏm của An Đức cũng thả lỏng, anh đến Lê gia lấy điện thoại về, quả nhiên vào buổi tối, nhận được điện thoại của Sách Trí.

Thanh âm Sách Trí như trước không mang theo cảm tình gì, dường như không chút nghi hoặc với chuyện Sách Thiệu đột nhiên về nước, anh nhạt nhẽo mở miệng, “Sách Thiệu nói lúc nó thu dọn hành lý không cẩn thận mang luôn hộ chiếu của cậu, chờ hôm nào tâm tình nó tốt sẽ gửi về cho cậu.”

An Đức tâm tình tốt trả lời, “Em ấy đang bên cạnh anh sao? Bảo em ấy tự nói với em.”

Đầu kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó truyền đến thanh âm lười nhác lộ vẻ mệt mỏi của Sách Thiệu, “Tìm Sách Nhị gia của anh có chuyện gì?”

An Đức nghe thanh âm quen thuộc, cảm thấy đột nhiên bình tâm lại, anh khe khẽ mở miệng, “A Thiệu, anh cho em thời gian một tháng, sau một tháng anh về đón em, được chứ?”

Sách Thiệu đối điện thoại do dự một hồi, “Được.”