Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 4: Trục xuất khỏi quán




Chờ lúc Sách Thiệu hút hết cả gói thuốc, để lại trên mặt đất một đống tàn thuốc, trường học đối diện đã lại bắt đầu giờ học. Sách Thiệu động động thân thể có chút cứng còng, đứng lên, cảm thấy được hơi lạnh men theo tay chân lạnh lẻo tuôn vào toàn thân, vội vàng đi đến giao lộ, đón xe, trở lại quán bar.

Đến nơi lúc trả tiền, Sách Thiệu nhìn thoáng qua ví tiền của mình, đột nhiên cảm thấy bên trong thiếu cái gì đó, y trả tiền cho tài xế, xuống xe đứng ở ven đường, cầm ví nhìn thật lâu, mới phát hiện, không thấy chứng minh của mình.

Sách Thiệu nhịn không được cúi đầu nguyền rủa, chứng minh của y, là làm ở trấn Vân Dĩ, muốn bổ sung, nhất định phải trở lại trấn Vân Dĩ, hơn nữa chu trình rất lâu, không có chứng minh trong khoảng thời gian này, phiền phức vô cùng. “Mẹ nó.” Sách Thiệu giơ tay vỗ vỗ đầu mình, y luôn luôn cẩu thả quen rồi, thường xuyên mất đồ này nọ, không nghĩ tới lần này rốt cục làm mất thứ hữu dụng.

Chẳng qua Sách Thiệu quay đầu thì đã quên chuyện này ở sau ót, trở lại quán bar, điều hòa mở, nhiệt độ ấm áp như cũ không thể đuổi đi khí lạnh trên người y, y dứt khoát trực tiếp lên lầu, lao vào trong chăn, quấn chặt cả người, chỉ chốc lát thì ngủ mê mất.

Không biết ngủ bao lâu, Sách Thiệu cảm giác có một đôi tay che ở trên trán mình, mang theo chút chút lạnh lẽo, làm cho y cảm thấy hết sức dễ chịu, nhịn không được cứ động động thân thể, thì thào mở miệng, “A Triết, em nóng quá.”

Sách Thiệu cảm giác mình là mơ thấy Cù Triết. Lúc Đại học, y và Cù Triết không hề chung trường, lại khôi phục tình trạng ăn uống không quy luật, thân thể vốn đã không sao khỏe mạnh, sức khỏe thêm kém. Chỉ cần hơi hơi lạnh một chút, thì nóng đến bất tỉnh nhân sự.

Có một lần giờ thể dục, y bất chấp mưa ở trên sân bóng rổ cùng bạn học chơi bóng, cả người đều ướt đẫm, sau khi trở về thì cảm lạnh, mơ mơ màng màng gọi cho Cù Triết, chưa nói mấy câu, thì đã ngủ. Sau đó còn có một đôi tay mang theo mưa thu lạnh lẽo gọi ý thức của y về, y mở mắt ra, thấy Cù Triết đứng ở trước mặt mình, trong mắt đều là đau lòng.

Lúc Sách Thiệu mơ mơ màng màng lầm bầm, nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười, “Tôi không phải A Triết, tôi là bạn học.” Sách Thiệu đấu tranh mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ thấy một gương mặt như từng quen biết, sau đó thì lại ngủ.

Sách Thiệu lần này ngủ, một mạch ngủ thẳng tới ba ngày sau đó, y là bị mùi khói nồng nặc hun tỉnh, mở mắt ra, thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở bên cửa sổ, tàn thuốc rơi rụng đầy đất. Sách Thiệu ho khụ, tiếp theo mở miệng: “Sách Trí, con mẹ nó anh muốn hun chết ai a?”

Sách Trí mặc một cái áo gió màu đen, phác họa thân hình thon dài, trong tay kẹp một điếu thuốc, quay đầu nhìn Sách Thiệu một cái, “Em chịu tỉnh rồi?”

Sách Thiệu động động thân mình, cảm giác cả người đều khó chịu, “Anh đến đây lúc nào, cũng không thể dùng cách bình thường đánh thức em sao?”

Sách Trí liếc mắt nhìn y, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Anh đã nán lại chỗ em một tiếng rồi, anh đang suy nghĩ, nếu em còn không tỉnh, anh có cần trực tiếp đưa em đến nơi hỏa táng không?”

Sách Thiệu ngồi dậy, phát hiện mình vậy mà trần thân trên , cau mày suy tư một hồi cũng nhớ không nổi bản thân đến tột cùng cởi quần áo khi nào, “Em ngủ rất lâu rồi?”

“Nghe nói cũng chỉ vừa đúng ba ngày mà thôi.” Sách Trí thản nhiên mở miệng, “Anh nghe nói cái vị trước kia của em, tên cái gì Triết ấy nhỉ tới tìm em rồi?”

Sách Thiệu liếc mắt, đứng dậy đi tìm áo sơ mi của mình, phát hiện vừa vặn bị Sách Trí dẫm dưới chân, Sách Thiệu cắn răng nhìn anh ấy, cuối cùng đánh giá một chút sức mạnh của mình, đứng dậy từ trong tủ quần áo bừa bộn lục ra một cái áo T-shirt màu trắng, mặc trên người, phía dưới mặc quần jean tùy ý, “Anh thật sự không phái người theo dõi em?”

Sách Trí ấn nửa điếu thuốc dụi ở trên cửa sổ, nhìn vào ánh mắt Sách Thiệu thật sâu, cả buổi mới mở miệng, “Em là định vì người kia chết thêm một lần sao?”

Sách Thiệu ngơ ngác một chút, lập tức mở miệng, “Đầu năm nay sinh bệnh cũng mẹ nó thành cố ý sao?”

Vẻ mặt Sách Trí dường như không nghiêm túc như vậy, “Nếu vậy, lần sau nói cho thuộc hạ em, trực tiếp gọi cho bệnh viện là được, đừng không có việc gì tìm anh, hại anh tưởng em lại chết một lần.” Sách Trí nói xong, xoay người đi ngay ra ngoài, Sách Thiệu đột nhiên mở miệng, gọi anh ấy lại.

Sách Trí quay đầu lại, thấy Sách Thiệu nghiêng đầu, vẻ mặt bộ dạng nghiêm túc, “Em chính là muốn hỏi anh một sự thật, con mẹ nó anh với em thật là cùng một bụng mẹ sinh ra sao?”

“Không phải.” Sách Trí thẳng thắn trả lời: “Anh là từ trong bụng mẹ anh ra, lúc bà ấy sinh em, có thể không cẩn thận xem cuống rốn trở thành em.” Nói xong, kéo cửa.

Sách Thiệu đứng ở trong phòng nhìn Sách Trí ra khỏi phòng, đột nhiên từ từ cong môi, anh ấy dù sao cũng là anh ruột y, anh ấy sợ y chết thêm một lần, sợ y làm chuyện ngu ngốc một lần nữa.

Nhưng, y sẽ không, Sách Thiệu y, tuyệt sẽ không lặp lại hai lần trên cùng một người.

Đợi lúc Sách Thiệu lắc lư lắc lư xuống lầu, trong quán bar sớm là một mảnh ồn ào. Sách Thiệu mệt mỏi tựa vào trên quầy bar, cùng Donald đang pha rượu nói chuyện, “Hai ngày này trừ bỏ anh hai tôi còn có ai vào phòng tôi không?”

Donald vội vã mở miệng, “Ông chủ, em vào phòng anh, đó là bởi vì anh đã mấy ngày không xuống lầu, điện thoại cũng không ai nhận, em lo lắng anh.”

Sách Thiệu híp mắt nghĩ nghĩ, “Không phải cậu, người khác không có sao?”

Donald lắc lắc đầu, “Em nào dám để người khác vào phòng anh! Hai ngày này anh không ở, trong quán khách không ít, không chú ý tới, chẳng lẽ là có ai lẫn đi vào?”

Sách Thiệu khoát tay áo, “Pha cho tôi ly rượu.”

Donald ngay lập tức đưa ly rượu mới vừa pha xong qua, Sách Thiệu uống một ngụm, tầm mắt dạo qua một vòng trong quán, đột nhiên dừng lại chốc lát ở trên người một người, y đặt ly rượu ở trên quầy bar, bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía ghế dài trong góc.

Chỉ có một người ngồi, đang híp mắt, cười như không cười nhìn Sách Thiệu đi tới, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh anh.

Sách Thiệu trên người mặc một cái T-shirt màu trắng, quần jean màu xanh bao chặt một đôi chân thon dài còn có cái mông căng tròn tinh tế, như cũ mang một đôi dép lê, hơn nữa khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, cả người thoạt nhìn, giống như là một học sinh trung học.

“An đại thiếu lại đến quán nghèo, sao không đi tìm chút thú vui, một mình ngồi ở chỗ này uống rượu khan?” Sách Thiệu ngồi xuống ghế sa lon đối diện, vểnh chân, nhìn An Đức.

An Đức như trước vẫn duy trì vẻ mặt ban nãy, hơi hơi mỉm cười không khỏi làm cho Sách Thiệu có chút nổi nóng, “Tôi đang chờ ông chủ Sách giúp tôi tìm chút niềm vui.”

Sách Thiệu sửng sốt, chân mày từ từ nhíu lại, suy xét một hồi, đột nhiên mở miệng, “Hóa ra là An đại thiếu cầm chứng minh của tôi.” Y nhô đầu về phía trước, gần sát mặt An Đức, tỉ mỉ đánh giá: “Tôi thấy bộ dạng chúng ta cũng không hề giống nhau, An đại thiếu ngài cầm cũng không có công dụng gì, còn không bằng trả lại, kết giao bạn bè.”

An Đức cầm ly rượu trên bàn, chậm rãi khoát khoát tay, “Tôi cũng không tùy tiện kết giao bạn bè với người khác.”

“Nga? Thật không?” Sách Thiệu chầm chậm chống người dậy, dựa vào lưng ghế, “Vậy An đại thiếu gia ngài là định làm thế nào đây?”

An Đức từ từ cong khóe môi: “Tôi cũng không phải tùy tiện thì cùng người nào lên giường, nhưng, nếu đã bắt đầu, thì nhất định phải hoàn thành, còn chưa từng có người nào dám đá tôi xuống giường.”

Sách Thiệu giương khóe môi nhìn An Đức, “Có thể trở thành lần đầu tiên của An đại thiếu, tôi vô cùng vinh hạnh.” Dừng một chút, Sách Thiệu từ trong túi lôi ra một điếu thuốc, cà lơ phất phơ đặt ở bên môi, “Nhưng, anh nếu biết tôi là ai, so ra hẳn là cũng nghe nói Sách Thiệu tôi lên giường trước nay chỉ dựa vào tâm tình, mà bây giờ, tâm tình của tôi không có tốt đến mức cùng anh lên giường.”

An Đức từ trong túi lấy ra một tấm thẻ quen thuộc, bày trước mắt Sách Thiệu, “Nói như vậy, dựa vào cái này, cũng không đủ để làm ông chủ Sách thay đổi suy nghĩ sao?”

Sách Thiệu nghiến răng nhìn An Đức, ý cười bên môi không chút nào giảm, “thế nào, anh thật sự định uy hiếp tôi?”

An Đức cười lắc lắc đầu, trực tiếp ném chứng minh vào trong lòng Sách Thiệu, “Ở H thị, có ai dám uy hiếp Sách nhị thiếu đây? Hơn nữa, dưa hái xanh không ngọt, tương lai còn dài, tôi có rất nhiều thời gian chờ tâm tình em tốt.”

Sách Thiệu tùy tay nhét chứng minh vào túi quần jean, tay kia phủi phủi tàn thuốc, “Nói như vậy, thì công bằng hơn nhiều rồi, chúng ta dễ nói dễ thương lượng.”

Khóe môi An Đức giật giật, dùng một ánh mắt mang theo đánh giá kĩ không chút e dè nhìn Sách Thiệu, “Tôi có một vấn đề luôn muốn hỏi Sách nhị thiếu.”

Sách Thiệu như có như không cắn đầu lọc thuốc lá, “An đại thiếu đừng khách khí, cứ gọi tôi Alex được rồi. Có vấn đề gì cứ thoải mái hỏi, tới đều là khách.”

“Tôi vẫn muốn biết, đến tột cùng là người nào, phá hư chuyện tốt của tôi, khiến em đạp tôi xuống giường? Là cái người kêu là A Triết gì đó sao?” An Đức nén cười, nhìn Sách Thiệu.

Sắc mặt Sách Thiệu ngừng trệ, đã muốn nhai điếu thuốc trong miệng, y mở miệng, chậm rãi phun thuốc lá trong miệng ra, trong mắt đen trắng rõ ràng không che dấu chút nào chán ghét giờ phút này của y, “Có một số việc, cho dù anh là cha tôi, cũng không đến phiên anh quản. Sách Nhị gia người ta đá anh xuống giường, là bởi vì y nhìn anh khó chịu.”

An Đức dường như không cảm thấy được tâm tình của Sách Thiệu lúc này không tốt, tựa vào ghế sa lon, cười nhìn nét mặt Sách Thiệu, Sách Thiệu đột nhiên có một loại xúc động, muốn nhấc chân giẫm bộ mặt thủy chung treo nụ cười này.

An Đức nghiêng về trước tới gần đầu Sách Thiệu, cả khuôn mặt gần như dán trên mặt của y, “Sách Nhị gia là tức giận sao?”

Sách Thiệu ngã ra sau tránh, có phần bực mình nghiêng mặt đi, sau đó bất ngờ đứng dậy, hướng về phía quầy bar kêu một tiếng, Donald đi tới, “Ông chủ, chuyện gì?”

“Đưa vị tiên sinh này ra ngoài, hóa đơn của anh ta tính cho tôi.” Sách Thiệu nhìn thoáng qua An Đức, mở miệng nói, “Còn có, sau này vị tiên sinh này đến, cũng không cần mời vào đây, chỗ này của tôi không chào đón anh ta.”

Donald sửng sốt, “Ông chủ, như vậy không tốt đâu? Tới đều là khách, sao có thể chặn ở ngoài cửa?”

Sách Thiệu đứng lên, “Bởi vì bộ dạng anh ta chướng mắt tôi. Nếu tôi ở trong quán mình nhìn thấy anh ta lần nữa, cậu và mấy vị ngoài cửa kia có thể cùng rời đi với vị tiên sinh này.” Sách Thiệu dứt lời, nhấc chân muốn đi ngay vào sàn nhảy, tâm tình y bây giờ cực kém, vô cùng muốn trút ra, đột nhiên có một bàn tay kéo quần áo y.

Sách Thiệu quay đầu lại, thấy An Đức trên mặt như cũ treo nụ cười, anh bước tới gần, ghé vào tai Sách Thiệu khe khẽ mở miệng, “Sách Nhị gia, em nhớ kỹ, An Đức tôi muốn bắt người, cho tới bây giờ cũng chưa từng sẩy tay.”

Sách Thiệu hừ lạnh một tiếng, “Vậy An đại thiếu, ngài cũng nhớ kỹ, người Sách Thiệu tôi ghét, cũng không bao giờ dám xuất hiện ở trước mắt tôi lần nữa.” Dứt lời, khoát tay, “Mời anh ta biến.”

Tác giả có lời muốn nói: Sách nhị thiếu thật sự là tính tình quá tùy hứng, bị Sách đại gia chiều hư rồi. An đại thiếu, anh muốn nhận được vẫn còn ở phần sau đấy.