Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 29: Tự mình động thủ




Sách Thiệu ở trước quầy bar chơi cùng Diệp Tiểu Miêu một hồi, tầm mắt cứ không tự chủ rơi xuống chỗ ngồi ở góc. Chung Lãng kia không biết từ đâu tìm tới một người thiếu niên thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, tóc đen mềm, thân hình mỏng manh, nhưng biểu tình trên mặt lại nhìn không ra ngây ngô của thiếu niên, thoạt nhìn từng trải hơn so với Sách Thiệu chàng trai gần ba mươi.

Thân thể thiếu niên kia gần như đều quấn cả ở trên người Chung Lãng, hai người hận không thể dán cả cùng một chỗ, tay Chung Lãng vừa sờ tới sờ lui ở trên người thiếu niên, vừa một câu một câu nói chuyện với An Đức. Một mình An Đức ngồi ở ghế sa lon đối diện, cầm trong ly rượu tay, tầm mắt dừng ở trên người Chung Lãng, nghe hắn nói nói, giống như cũng không nhìn thấy người bên cạnh hắn.

Diệp Tiểu Miêu theo tầm mắt Sách Thiệu nhìn sang cũng nhìn thấy An Đức bọn họ, nó đột nhiên đứng lên, lắc la lắc lư đi đến chỗ An Đức, làm cho Sách Thiệu sửng sốt cả người, vội vàng đứng dậy đi theo. Trong quán bar tốt xấu lẫn lộn, nó một đứa trẻ sáu tuổi ở trong này cũng không phải là dễ dàng bao nhiêu.

Diệp Tiểu Miêu còn nhỏ thân mình lại linh hoạt, nó lách qua dòng người tới tới lui lui, sau đó đột nhiên nhào vào lòng An Đức, làm cho mấy người trên bàn đều sửng sốt, Diệp Tiểu Miêu ủi ủi chui vào trong lòng An Đức, ngay ngay thẳng thẳng hôn lên mặt anh một cái.

An Đức ngẩn người, sau đó quay người lại, ôm thân mình mềm mềm của đứa bé vào trong ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sách Thiệu cùng đi tới, “Nó đến đây lúc nào?”

Sách Thiệu liếc mắt, ngồi xuống bên cạnh An Đức, ôm Diệp Tiểu Miêu về trong lòng. Chung Lãng cùng bầu bạn của hắn đối diện cũng là sửng sờ, người thiếu niên kia tiên phong vươn tay ra, sờ sờ mặt Diệp Tiểu Miêu, “Ai nha, đứa bé thật đáng yêu a.” ngân lên âm cuối làm cho Sách Thiệu cảm thấy lông tơ cũng dựng lên.

Diệp Tiểu Miêu đột nhiên hướng tới người thiếu niên vươn tay ra, “Anh anh ôm ôm.”

Người thiếu niên vốn là cả kinh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Chung Lãng, tâm tình Chung Lãng dường như không tồi, gật gật đầu, người thiếu niên mới đưa tay ôm Diệp Tiểu Miêu vào trong ngực. Diệp Tiểu Miêu ở trong lòng ngực hắn ủi ủi thì chui vào người Chung Lãng, chơi đùa nhốn nháo một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn An Đức, quệt quệt môi, “Con buồn ngủ rồi.”

An Đức cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, bế nó về, hướng Chung Lãng mở miệng, “Thời gian cũng không sớm, hôm nay thế này đi, cũng không chậm trễ việc tốt của anh. Anh uống nhiều rượu, một hồi kêu bảo vệ gọi xecho anh đi thôi.”

Chung Lãng gật gật đầu, đứng lên, ôm thiếu niên kia lung la lung lay ra cửa. Diệp Tiểu Miêu đột nhiên kéo kéo cánh tay An Đức, sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái ví, còn có một cái điện thoại di động.

An Đức và Sách Thiệu đều là sửng sốt, Sách Thiệu gõ một cái ở trên tay Diệp Tiểu Miêu, “Con đã quên cậu dạy con cái gì sao?”

Diệp Tiểu Miêu hơi hơi rũ mắt, đáng thương nói, “Con không cần thứ đó, con chỉ thấy cậu hình như không thích cái chú kia.”

Sách Thiệu xao động khóe môi, đưa tay cầm ví và di động trong tay Diệp Tiểu Miêu, “Mấy thứ này là cái chú ban nãy không cẩn thận rớt, Tiểu Miêu không nhặt của rơi là một đứa trẻ ngoan.”

An Đức không biết làm sao nhìn Sách Thiệu, “Anh ta mang theo bầu bạn đón xe đi, vừa không tiền vừa không điện thoại, một hồi còn không biết bao nhiêu khó xử đây.”

Sách Thiệu giương mắt trừng anh, “Thế nào, đã quên chuyện anh bạn tốt của anh ban nãy muốn chiếm hời của tôi sao? Sách Nhị gia này xem như cho anh thể diện.” Nói xong đem ví và di động ném tới quầy bar, quay đầu lại hướng một lớn một nhỏ, “Được, lên phòng ngủ đi.”

Trước khi An Đức xuất hiện, cuộc sống Sách Thiệu gần như đảo lộn, ban ngày ngủ, buổi tối ở trong quán bar cùng đủ loại người uống rượu mua vui, một hồi cười vui, một hồi mộng ảo. Đến khi An Đức xuất hiện, cuộc sống của y dường như càng ngày càng đứng đắn. Ở trong quán bar uống vài chén rượu, trở về an ổn ngủ một giấc, lúc sáng sớm sẽ có bữa sáng, cũng có cơm trưa cùng cơm chiều hợp chuẩn, cuộc sống tuy rằng không tính là xuất sắc, nhưng, lại dần dần quen nếp.

Trong thời gian năm năm trước An Đức kia, Sách Thiệu chưa từng cùng ai ngủ ở trên một cái giường. Mà hiện tại, y cuối cùng đã quen sự tồn tại của An Đức, lại nhiều hơn một Diệp Tiểu Miêu.

Mặc dù Diệp Tiểu Miêu chiếm không được bao nhiêu chỗ, hơn nữa giường Sách Thiệu cũng đủ lớn. Nhưng, Sách Thiệu cũng cứ cảm thấy không tiện.

Y ném Diệp Tiểu Miêu lên giường, cầm quần áo đi tắm rửa. Diệp Tiểu Miêu đối quần cộc đầu giường sinh ra hứng thú thật lớn, nó mở to mắt dở ***g sắt lên nhìn một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn An Đức, “Cậu, đây là con chuột sao?”

Một tiếng kêu cậu này tâm tình An Đức thật tốt, anh sờ sờ đầu Diệp Tiểu Miêu, cười cười, “Đây là hamster.”

“Nha.” Diệp Tiểu Miêu lên tiếng, đột nhiên lại ngẩng đầu, mang theo chờ mong hỏi: “Cậu, cậu từng đi vườn bách thú chưa? Bên trong có phải có thiệt nhiều động vật nhỏ hay không?”

An Đức gật đầu, “Sáng mai con phải đi trường học mới. Sau này chờ con nghỉ, cậu với cậu con dẫn con đi chơi được không?”

Diệp Tiểu Miêu vui mừng gật đầu. An Đức cong môi nhìn nó, kỳ thật Diệp Tiểu Miêu là một đứa bé thực mẫn cảm thực thông minh thực biết thực tế. Nó lúc ấu thơ từng chịu khổ, nhìn người còn chuẩn hơn rất nhiều người lớn, cho nên lúc Diệp Thần hỏi nó có đồng ý hay không, nó gần như đồng ý ngay, bởi vì nó biết, người này nhất định sẽ mang đến cho nó cuộc sống không giống vậy, đi theo cậu chắc chắn sẽ không chịu khổ.

Nó đổi sang môi trường mới, gặp người mới, mang theo sợ hãi, lại dè dặt lấy lòng mỗi người, đứa bé này rất sắc sảo, trưởng thành dưới bàn tay của người thông minh như Diệp Thần, tương lai nhất định không thể xem thường.

Sách Thiệu tắm rửa xong lắc lư đi ra, trên tóc còn nhỏ giọt nước, dọc theo hai má liên tục chảy xuống ***g ngực trần trụi của y, An Đức nhìn thấy y, có chút dời mắt không thoát. Nghiêng đầu phát hiện Diệp Tiểu Miêu cũng nhìn Sách Thiệu chằm chằm không chớp mắt, nửa ngày mới mở miệng, “Cậu cậu là con gái sao?”

Sách Thiệu hạ mắt nhìn bản thân mình một cái, cảm thấy cơ thể mình không chỗ nào kỳ quái, gãi gãi mái tóc ướt sũng, đi đến bên giường nhéo nhéo mặt Diệp Tiểu Miêu, “Sao con nói vậy?”

“Sư phụ nói con gái lớn lên mới có thể trắng, mới có thể đẹp.” Diệp Tiểu Miêu thành thật trả lời.

Sách Thiệu suy tư một hồi, cho rằng Diệp Tiểu Miêu đang khen mình đẹp, vừa lòng gật gật đầu, nhéo nhéo mặt Diệp Tiểu Miêu, vò mái tóc mềm của nó rối tung.

An Đức từ phòng tắm cầm một cái khăn lông đi ra, ngồi bên giường lau nước trên tóc cho Sách Thiệu đang nằm lỳ trên giường. Kỳ thật so với Diệp Tiểu Miêu, Sách Thiệu đôi khi giống một đứa bé hơn, chẳng qua, y chỉ là nhìn tất cả quá thông thấu cho nên không thích tính toán. Người này trong đáy lòng cái gì cũng hiểu được, nhưng một bộ dạng mơ mơ màng màng chẳng hề để ý. Ông cụ non y, nhìn thấu mọi người, nhưng duy chỉ không nhìn thấu người bên cạnh y ngày đó, thế cho nên y đối ai cũng không thích tin tưởng.

Sách Thiệu nằm lỳ ở trên giường, dưới cằm đệm gối đầu, khép hờ mắt, mặc cho An Đức ở trên đầu mình nửa lau nửa gãi. Y đột nhiên phát giác bản thân gần như càng ngày càng quen An Đức bên cạnh mình, khiến y có chút mờ mịt, như vậy đến tột cùng là tốt hay xấu?

Tối hôm đó trên giường lớn của Sách Thiệu thêm một người. Diệp Tiểu Miêu ngủ sát vào trong cùng, bản thân đang đắp cái mền nhỏ mà Sách Thiệu không biết từ đâu lấy ra. Sách Thiệu ngủ ở cạnh nó, bên cạnh là An Đức cả đêm đều ngủ không an ổn.

Sách Thiệu người này ngủ cực kỳ không nề nếp. Y thích ổ ở trong lòng An Đức, ngủ một hồi lại cảm thấy không thoải mái, đẩy anh sang một bên, bản thân xoay người qua bên kia. Một lát nữa cảm thấy lạnh lại chui về trong lòng An Đức. Bình thường chỉ có hai người lăn lộn thế nào cũng được, nhưng thêm Diệp Tiểu Miêu, An Đức cứ không thể không đè Sách Thiệu lại, để phòng y xoay người đè bẹp Diệp Tiểu Miêu dưới thân.

Cứ như vậy giày vò một đêm. Sáng sớm hôm sau lúc An Đức rời giường, cảm thấy mình cũng sắp suy nhược tinh thần. Hơn nữa, ôm cả người Sách Thiệu vào trong ngực, nhất là lúc sáng sớm, khó được không có phản ứng, nhìn thấy Diệp Tiểu Miêu bên cạnh ngủ say sưa, anh cũng chỉ có thể cố nén, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Lúc đi ra, Diệp Tiểu Miêu đã tỉnh lại trước, ngoan ngoãn mặc xong quần áo, đang ngồi ở phòng bếp ném hạt dưa vào ***g sắt của quần cộc. Mà Sách Thiệu nhưng vẫn còn ngủ say sưa.

An Đức qua quýt làm bữa sáng, đặt lên bàn dặn dò mấy câu, thì đi công ty. An đại thiếu đã trầm mê trong sắc đẹp quá nhiều ngày, công việc trong công ty chỉ sợ đã chất một đống lớn cần anh phân phó. Hơn nữa, anh cũng muốn sắp xếp công việc nắm trong tay một chút, kịp tháng sau cùng Sách Thiệu về quê.

Anh biết quá khứ của người kia anh không còn cơ hội tham gia, tất cả toàn bộ ngọt ngào, ấm áp, đau khổ của y ngay lúc đó, đều đã thành quá khứ. Anh chỉ muốn từ giờ trở đi, làm hết khả năng bồi ở bên cạnh y, làm cho y hiểu được, ý nghĩa của mình với y.

Sau khi An Đức đi không lâu, Sách Thiệu đã bị Sách đại gia từ trên giường xách lên, ném vào phòng tắm. Diệp Thần hôm nay như thường lệ phải đi làm, vì thế Sách Thiệu không có việc gì không thể không bồi anh hai Thân ái của mình đưa bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu đi trường học mới báo danh, ngay cả bữa sáng tình yêu An Đức chuẩn bị cũng không kịp ăn, rửa mặt, đánh răng, mặc vào một cái thun màu trắng, một cái quần jean màu sáng, lại trang thuần mang vào một đôi giày thể thao, đã bị Sách Trí xách xuống lầu, quăng vào chỗ ngồi phía sau xe.

Sách Trí có rất nhiều thủ hạ, nhưng ở trên rất nhiều việc lại quen tự thân vận động rồi. Rất nhiều việc chính là chuyện của Sách Thiệu, sau này lại thêm chuyện của Diệp Thần, đến hiện tại lại nhiều thêm một Diệp Tiểu Miêu.

Với anh mà nói, bọn họ là người thân của anh, chuyện của bọn họ, tự anh có thể làm, nhất định sẽ không để cho thủ hạ đi làm. Cho nên năm đó lúc Sách Thiệu học đại học, anh cũng giống một người anh trai bình thường tới trường học thăm y, thỉnh thoảng khi tâm tình tốt, còn có thể cho quần áo chơi bóng của Sách Thiệu tắm đẫm mồ hôi. Sau này anh cũng thường xuyên đưa rước Diệp Thần đi làm, giống một người chồng bình thường. Mà bây giờ, anh cũng giống một người cha đưa Diệp Tiểu Miêu đến trường.

Người đàn ông này, ở trong nhà này sắm một thân phận đáng tin nhất, hết sức anh có thể bảo vệ chăm sóc người anh yêu.